Đỗ Long nhìn tên tội phạm trẻ tuổi kia hỏi:
- Trong những người phóng đĩa hình như cũng có phần của cậu, cậu tên gì, số hiệu bao nhiêu?
Tên tội phạm ngênh ngang bảo:
- Cảnh sát, từ nhỏ tôi khá hiếu động, chuyện thú vị như thế đương nhiên
không thể thiếu tôi, lúc đó nghe thấy có người kêu phá camera thì tôi
cũng hùa theo. Tôi tên Lưu Tông, hình như trước kia cũng có một hoàng đế mang tên này, rất dễ nhớ đấy.
Đỗ Long nói:
- Được lắm,
cậu giải thích rất có đạo lý. Lưu Tông, hiện giờ mời cậu dẫn đầu đứng
tại chỗ mà cậu đã phóng đĩa, những người khác cũng làm tương tự.
Mọi người ngước đầu nhìn vị trí của mình, hỗn loạn một hồi mới đứng yên vị.
Đỗ Long nói:
- Tiếp đó camera bị lệch, nhưng không sao, dù nó bị lệch nhưng vẫn quay
được một phần hiện trường lúc ấy. Tôi kiến nghị mọi người về sau dùng bơ bôi mờ ống kính, như thế sẽ tương đối có ích để che giấu việc mọi người tiêu diệt kẻ thù của mình.
Cảnh tượng camera thu được đã cố định sau khi bị lệch. Đúng như Đỗ Long nói, nó vẫn quay được chút ít, gộp
chung ba camera lại thì chừng một phần ba đại sảnh vẫn có thể thấy được. Chỉ thấy tình hình hiện trường càng hỗn loạn hơn, rất nhiều người vì
muốn tránh đi mà trốn vào một bên, trùng hợp rơi vào phạm vi ghi hình
của ba camera bị lệch.
Đỗ Long nói:
- Ai phát hiện mình ở
trong video xin giơ tay, xác nhận bản thân ở một bên không có cơ hội
giết người thì có thể trở về nghỉ ngơi.
Một vài phạm nhân ngơ
ngác nhìn nhau, một vài người lại cố gắng tìm hình bóng của mình trong
màn hình. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt của họ, bọn Hoàng Nham đã nắm được
manh mối, cực kỳ bội phục kỹ xảo phá án luôn được đổi mới của Đỗ Long.
Trong khi người khác cứ quanh quẩn bị đám sương mù che mờ hai mắt, hắn
luôn có thể lần theo một ít dấu vết tìm ra biện pháp phá án.
Khá
nhiều phạm nhân thân dính máu tìm thấy mình trong màn hình, sau khi xác
nhận lúc đó họ quả thực đã trốn qua một bên, song không thể nói rõ vết
máu trên người từ đâu mà có. Bọn Đỗ Long biết rõ có kẻ vì muốn đánh lạc
hướng nên cố ý dùng nhiều cách bôi máu vào người khác. Những vết máu
trên thân bọn họ hơn phân nửa đều không phải của Tôn Hạo Long.
Đỗ Long lại để video chạy thêm mười giây nữa. Trong màn hình, khi mọi
người nhốn nháo kinh hoảng nhìn về phía trung tâm đại sảnh, Đỗ Long lại
cho tạm dừng, nói:
- Đây là lúc vụ án xảy ra, các người có còn
kiên trì nói mình không nhìn thấy gì hết? Vậy vẻ mặt hoảng sợ của các
người là ý gì thế? Có ai giải thích cho tôi không?
Mấy người đó đều xấu hổ cúi đầu, Đỗ Long nói:
- Tôi sẽ không ép các người nói gì cả, vì tôi thấy đáp án rất rõ ràng nên không cần đợi lương tâm hèn mọn của các người phản ứng lại. Tôi để các
người xem video chỉ là muốn vạch trần triệt để lời nói dối, để các người thấy bản thân mình yếu đuối đến chừng nào. Các người không cần nói gì
hết, trở về từ từ tiếp nhận sự khiển trách của lương tâm đi. Trưởng ngục Chu, mấy thứ này có thể đem về rồi.
Chu Đông Bình hỏi:
- Cứ để bọn họ đi vậy sao? Phó cục trưởng Đỗ, hay là để tôi nói chuyện với họ? Tôi nghĩ họ sẽ nói điều gì đó.
Đỗ Long lắc đầu:
- Không cần, vì tôi đã sớm biết hung thủ là ai rồi. Lưu Tông, cậu còn không thành thật khai ra quá trình giết người sao?
Lưu Tông giật nảy mình, vội vàng phân bua:
- Cảnh sát, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy đâu. Sao tôi có thể là hung thủ giết người? Đúng là quá nhảm nhí.
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Cậu nói mình không phải hung thủ, chứng minh tôi xem đi. Sau khi hỗn
loạn phát sinh thì cậu làm lệch camera, rồi không thấy cậu nữa, cậu đi
đâu rồi?
Lưu Tông lắp ba lắp lắp:
- Tôi... tôi cùng người khác giật bánh kem và đĩa đập phá chơi.
Đỗ Long cười lạnh:
- Vậy à? Tại sao người cậu sạch sẽ thế, không bị dính chút dầu mỡ nào hết?
Lưu Tông nói:
- Động tác tôi khá nhanh, họ ném không trúng tôi.
Đỗ Long lại cười:
- Vậy à? Tiếp lấy.
Dứt lời, Đỗ Long vung tay lên, một đồng tiền xu bay về phía trán Lưu Tông, y vội giơ tay lên chụp nhưng lại hụt mất. Tiền xu đập vào trán Lưu Tông“phập” một tiếng, y đau đến mức hét “A” lên rồi ôm đầu ngồi sụp xuống.
Đỗ Long cười lạnh:
- Với tốc độ phản ứng của cậu mà cũng dám nói mình nhanh nhẹn sao? Lưu
Tông, ngay từ đâu tôi đã biết cậu có dính dáng tới vụ án, giờ thì còn
chắc chắn hơn nữa. Cậu biết tại sao không?
Lưu Tông ôm đầu nói:
- Tôi cơ bản không biết anh nói gì cả. Tôi phải tố cáo anh ngược đãi phạm nhân, tra tấn bức cung. Tôi muốn kiểm tra vết thương, tôi muốn đến bệnh viện, tôi chắn chắn đã bị chấn thương não rồi!
Đỗ Long biết tỏng Lưu Tông rồi, hắn cười lạnh:
- Để tôi nói cho cậu vấn đề là ở đâu. Lưu Tông, tuy áo tù chỉ có vài số
hiệu nhưng cổ áo không chắc sẽ vừa người, có điều thân hình của cậu rất
chuẩn, cho nên cậu nhìn mình mặc áo tù xem, rất vừa vặn. Nếu bỏ hết các
sọc trên áo thì thì cậu rất đẹp trai, trong tay cầm theo chìa khóa BMW
giả là có thể ra đường tán gái rồi. Có điều... lúc hỗn loạn phát sinh,
camera quay lại dáng vẻ của cậu không được bảnh như lúc này...
Đỗ Long cho người trả ngược video, mọi người đều nhìn kỹ quần áo lúc Lưu
Tông ném đĩa, chỉ thấy Lưu Tông mặc một chiếc áo rất rộng. Lưu Tông cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt y khẽ biến. Đỗ Long nói:
- Xem ra
nếu tôi không làm rõ chân tướng thì cậu vẫn sẽ dối trá. Nói thật lòng,
đổi áo mặc khi giết người không thể không nói là một ý tưởng tốt, dù sao đối với những tên tội ác tày trời có gánh thêm tội giết người thì cũng
không khác biệt mấy. Có điều cách nghĩ tuy tốt, nhưng thực tế cụ thể lại không hoàn hảo đến vậy. Quần áo không vừa người là chuyện nhỏ, nhưng vì áo nhỏ một chút, ở giữa phần cài nút áo sẽ có các chỗ hở rộng, khi hung thủ giết người thì máu sẽ bắn ra dây vào áo. Sau khi mọi người về phòng tù, điện lập tức bị cắt, trong cảnh tối tăm, hung thủ có thể rửa sạch
sẽ mặt và tay nhưng máu dính trước ngực lại không chú ý tới.
Đỗ Long đột nhiên quay sang một phạm nhân khác quát lên:
- Vương Tử Dương, giờ mới xem thì quá muộn rồi, ngực áo lông của cậu đã
dính máu tươi của Tôn Hạo Long. Tôi đã nói người cậu rất nồng mùi máu
tanh, chẳng lẽ cậu không ngửi thấy sao?
Đỗ Long đến trước mặt
phạm nhân mà hắn từng nói kiểm tra hết nhà tù rồi mới qua thu thập, bắt
lấy tay y. Chỉ thấy năm đầu móng tay trái của Vương Tử Dương khác hoàn
toàn so với lúc Đỗ Long thấy trước đó, móng tay vốn được cắt gọn gàng
giờ đây giống như bị chó gặm, khe móng đẫm máu tươi. Tên này vì muốn che giấu chứng cứ nên cả tay muốn cũng cắn hư hết.
- Cậu đúng là ghê tởm.
Đỗ Long nói:
- Làm vậy, hậu quả duy nhất là chính cậu đã tự nói với mọi người rằng mình là hung thủ giết chết Tôn Hạo Long.
Vẻ mặt Vương Tử Dương khẽ biến. nhưng y vẫn cứng đầu nhìn về phía Đỗ Long, nói:
- Tôi từ nhỏ đã thích cắn móng tay, thế thì đã sao?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Cậu hy vọng tôi lập tức đưa cậu tới bệnh viện, sau đó mổ bụng cậu lấy
chứng cứ bị cậu ăn mất từ trong bụng ra sao? Tôi nói cậu hay, nếu cần
thiết thì bây giờ tôi có thể trực tiếp mổ xẻ cậu, tránh cho chứng cứ bị
dạ dày dơ bẩn của cậu tiêu hóa hết!