Đối với những người phạm nhân từng bị họ khinh rẻ mà nói, nhìn thấy họ
bị cởi hết đồ, đi diễu hành thật sự là một món quà năm mới không thể hay hơn. Cho dù chưa biểu hiện công khai hết nỗi lòng ra ngoài, nhưng trong lòng từ lâu đã vui như hoa nở.
Nhóm người Vương Hải Lượng đã
suôn sẻ tìm được bàn chải đánh răng bị mài trở thành một vật đâm trong
bồn cầu tự hoại tại phòng giam của ba phạm nhân kia. Mặc dù đã bị nhúng
nước, nhưng trên cán bàn chải vẫn còn lưu rất nhiều máu, cũng đủ để lấy
mẫu giám định.
Hung khí, quần áo dính máu đều đã tìm được rồi,
vậy nghi phạm đâu? Giết người vì động cơ gì? Những nghi vấn đều còn chưa có đáp án. Những người kia đều được giam giữ ở nơi khác nhau. Đỗ Long
nói với Phó Cục trưởng Trịnh Chí Nhật:
- Anh Trịnh, làm như vậy không phạm sai lầm chứ?
Trịnh Chí Nhật hiểu chuyện hắn nói chính là để phạm nhân nửa thân trần đi dạo quanh nhà giam. Anh ta cười nói:
- Đối đãi với phạm nhân như vậy có chút không ổn. Nhưng tôi tin Phó cục
trưởng Đỗ làm như vậy là có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô
cớ trừng phạt họ. Hơn nữa… người khác ở hiện trường hôm nay ai sẽ nói ra chứ?
Mọi người cười ha hả. Đỗ Long nói:
- Vậy thì tốt
rồi. Ngục trưởng Chu, trước khi thẩm vấn những tù nhân có nghi ngờ, tôi
muốn tìm hai vị cảnh sát cai ngục khá quen với Tôn Hạo Long, hỏi họ một
chút về tình hình cụ thể của Tôn Hạo Long trong nhà giam, ví dụ như mối
quan hệ với mọi người như thế nào, có kết thù oán gì với ai không.
Ánh mắt của ngục trưởng Chu nhìn về phía cảnh sát cai ngục, có một cảnh sát giơ tay lên, nói:
- Tôi khá thân với Tôn Hạo Long.
Đỗ Long mời cảnh sát đó đến trước mặt. Cảnh sát cai ngục nói:
- Tình hình của Tôn Hạo Long khá căng thẳng, thường nảy sinh tranh chấp
với những người khác. Vì chuyện này, tôi đã từng tâm sự với anh ta không chỉ một lần. Nhưng tính tình của Tôn Hạo Long thẳng thắn, dễ dàng kết
bạn bè, rất nhiều người nảy sinh tranh chấp với anh ta nhưng cuối cùng
cũng trở thành bạn bè của anh ta. Theo tôi biết, chắc là không ai mạo
hiểm tính kế bày ra chuyện giết anh ta như vậy mới đúng.
Đỗ Long nói:
- Trong nhà giam có lẽ cũng chia bang phái hoặc có nhóm nhỏ đúng không?
Có phải chuyện đấu đá của bang phái gây ra việc tử vong của anh ta
không?
Chu Đông Bình vội hỏi:
- Không đâu. Quản lý của nhà giam rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép bang phái tồn tại. Xuất
hiện bất kỳ đầu mối nào như vậy, đều sẽ thông qua việc làm tan rã những
nhóm nhỏ đó như đổi phòng giam cùng với thuyết phục và giáo dục.
Đỗ Long nói:
- Nếu Ngục trưởng Chu nói như vậy, vậy xem ra động cơ giết người của hung thủ tạm thời khó đoán… Tôn Hạo Long là người mới vào tù, thực sự ở
trong nhà giam anh ta cũng chưa có kẻ thù muốn giết anh ta. Chẳng lẽ
động cơ giết người đến từ bên ngoài?
Hoàng Nham chen vào, nói:
- Cha con quản đốc mua chuộc Tôn Hạo Long nhận tội thay không phải đều
cùng nhau vào tù rồi sao? Chính là vì họ cảm thấy Tôn Hạo Long đã lật
lọng giao ước, cho nên mướn hung thủ đến giết anh ta.
Vụ án đó đã từng do Hoàng Nham phụ trách, cho nên anh ta hiểu rõ. Đỗ Long gật đầu, nói:
- Có khả năng này. Được rồi, chúng ta nên đi tìm những nghi phạm kia nói chuyện cho rõ.
Phạm nhân bị Đỗ Long chọn ra là nghi phạm có hai mươi ba người. Ngoại trừ ba phạm nhân đi diễu hành chưa trở lại ra, Đỗ Long triệu tập tất cả phạm
nhân ra rồi mới đánh một trận trong nhà ăn. Đỗ Long lớn tiếng nói với
họ:
- Giờ chúng tôi đã biết, hung thủ giết người đang ở trong đám các anh, không có người định tự thú hay tố cáo sao?
Có người giơ tay lên nói:
- Cảnh sát, tố cáo có được khen thưởng không?
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần vụ án được phá, người cung cấp manh mối nhất định sẽ có thưởng. Có thể là giảm hình phạt, hoặc có thể là đãi ngộ đặc biệt gì đó… Nhưng
nếu các anh muốn dùng lời nói dối để lừa gạt chúng tôi thì nên tỉnh lại
đi. Trong lòng tôi đã sớm tập trung vào vài người, những ý đồ dối trá
đều không có kết cục tốt đâu. Vừa rồi tên có hình xăm con giun trên cổ
bị phạt cởi hết đồ đang diễu hành quanh nhà giam, một lát nữa các anh có thể được thấy… Anh nói đi, anh muốn tố cáo ai?
Người mà người kia muốn tố cáo chính là tên ác bá bị giam trong ngục kia. Nghe Đỗ Long nói như vậy, người kia ngượng ngùng nói:
- Không có gì, tôi hỏi vui vậy thôi…
Đỗ Long nói:- Tôi cũng hỏi vui, anh tên gì, số hiệu là bao nhiêu?
Mặt người kia chợt biến sắc, cười khổ nói:
- Cảnh sát, tôi chỉ hỏi vui thôi, không cần phải nhớ tôi chứ?
Khuôn mặt Đỗ Long không chút cảm xúc, nói:
- Không phải ghi lỗi, mà là vì nghi ngờ khả năng anh giết người khá lớn,
cho nên phải đặc biệt nhớ kỹ, để tránh lát nữa quên. Nói đi, số hiệu là
bao nhiêu?
Người kia đành khai báo họ tên và số hiệu, Đỗ Long ghi lại từng cái một, sau đó tiếp tục nói:
- Tôi chọn ra các anh, là có nguyên nhân. Người có vết máu trên người,
còn những người khác thì bộ dạng khả nghi… Các anh đều là nghi phạm giết người, nhưng người giết người cũng chỉ có một, rốt cục là người nào?
Tôi chẳng muốn nhiều lời, chúng ta đến xem màn hình, chúng ta sẽ chơi
một trờ chơi dò số chỗ ngồi…
Đỗ Long mời Ngục trưởng Chu phát
băng ghi hình lên TV trước khi cuộc đánh nhau xảy ra. Trong nháy mắt sắp đến đoạn xảy ra cuộc lộn xộn, hình ảnh đã tạm dừng. Đỗ Long nói:
- Giờ mời mọi người trở lại vị trí như trong màn hình, vì để không làm lỡ thời gian mọi người nghỉ ngơi, cho nên các anh nhanh một chút. Ngục
trưởng Chu cùng với tất cả cảnh sát cai ngục ở đây chú ý quan sát một
chút, ai dám lề mề hoặc đổi chỗ đứng, thì dẫn thẳng đi biệt giam. Vụ án
mười ngày nửa tháng chưa phá cũng chẳng sao, nhốt họ đến khi đồng ý khai thật mới thôi…
Mọi người ít nhiều đã hiểu dụng ý của Đỗ Long.
Dưới sự giám sát của cảnh sát cai ngục, họ bắt đầu trở về vị trí cũ như
trước khi vụ hỗn loạn xảy ra. Sau khi xác nhận không có sự sai lầm nào,
Đỗ Long tiếp tục phát băng ghi hình, chỉ thấy hiện trường đột nhiên có
người ném túi sữa bò về phía người khác, lập tức hiện trường liền hỗn
loạn.
Video tạm dừng. Lúc này Tôn Hạo Long vẫn còn sống. Anh ta
cũng cầm túi sữa bò trong tay ném về phía người khác, trên khuôn mặt còn cười, xem ra anh ta xem việc ném túi sữa bò là trò chơi, cũng không ngờ vài giây sau vận hạn giáng xuống người anh ta.
Đỗ Long nói:
- Là ai ném túi sữa bò đầu tiên?
- Là tôi!
Một phạm nhân trẻ tuổi giơ tay lên, nói:
- Tên khốn kia đang chửi tôi, cho nên tôi không nhịn được đã ném túi sữa bò lên người y.
Đỗ Long gật đầu, tiếp tục nói:
- Tại sao y chửi cậu?
Phạm nhân kia vô cùng bình tĩnh nói:
- Vì tôi đã khạc đờm vào cơm của y.
Đỗ Long nói:
- Y tại sao không trực tiếp đánh cậu?
Phạm nhân kia trả lời:
- Tôi không đánh y là tốt lắm rồi, y là dạng ngậm miệng, còn dám đánh tôi?
Đỗ Long cuời nhạt, nói:
- Nếu y chỉ bắt nạt, y còn dám lớn tiếng mắng cậu như vậy, có phải loại người thèm ăn đòn không?
Tên phạm nhân kia cứng họng, đảó mắt, trả lời:
- Vừa thấy ánh mắt của y là biết ngay trong lòng y mắng tôi.
Đỗ Long nói:
- Tôi thấy cậu đang cố ý thêu dệt chuyện, chuyện mưu sát không biết chừng cũng có phần của cậu, đợi lát nữa tôi sẽ xử lý cậu… Ngục trưởng Chu,
xin tiếp tục phát video, đến thẳng đoạn camera bị lệch sang hướng khác.
Hình ảnh đã cố định, chỉ thấy mấy cái đĩa bay vào không trung. Lúc này hiện
trường khá hỗn loạn, nhưng Tôn Hạo Long vẫn còn sống.