Cuối cùng đã có manh mối, Đỗ Long hỏi:
– Anh có gì đặc biệt chú ý đến người đàn ông kia không?
Người pha rượu vừa nhớ lại, vừa nói:
– Thời gian cách quá lâu… Ừ…
Người pha rượu kinh ngạc cúi đầu thấy Đỗ Long nắm tay mình đang để trên bàn, Đỗ Long có vẻ hơi kích động nói:
– Đây là manh mối rất quan trọng, xin anh hãy nhớ thật kĩ. Người đàn ông đó cao bao nhiêu? Có đặc thù gì bắt mắt?
Người pha rượu tuy rằng cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không có phản ứng
gì đặc biệt. Anh ta cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Người đàn ông đó tuổi cũng không lớn lắm, có vẻ khoảng hai mươi tuổi, gầy, tóc
nhuộm màu nâu. Thoạt nhìn khá sành điệu, rất nhiều cô gái trẻ tuổi tiếp
cận đều thất bại. Kì lạ là anh ta tự nhiên chủ động cùng người phụ nữ
kia… Cũng chính là điểm lớn này… Người phụ nữ đó lúc đầu còn không phản
ứng gì với anh ta, sau đó hai người nói chuyện vài câu, không ngờ liền
cùng nhau… Ờ, vừa vui vẻ nói chuyện, vừa uống rượu.
Đỗ Long buông tay người pha rượu, nói:
– Ờ, là người thanh niên… Được rồi, Những đặc thù này tôi đều nhớ kĩ. Còn có cái gì đặc biệt không? Người thanh niên đó trước đây có đến không?
Người pha rượu lắc đầu nói:
– Dù sao tôi không nhớ đã từng gặp cậu ta… Cậu ta ra tay cũng rất xa xỉ,
trên người mặc toàn đồ hiệu, gia đình chắc rất giàu có. Không giống
giọng người bản địa, hình như là đến từ Quý Châu Tứ Xuyên.
Đỗ
Long mượn máy tính bảng của Nhạc Băng Phong, sử dụng phần mềm khuôn mặt
bên trong. Tùy tiện tạo một khuôn mặt, sau đó nói với người pha rượu
kia:
– Anh xem một chút khuôn mặt này phải chỉnh sửa thế nào mới giống người đàn ông kia?
Người pha rượu nhìn thoáng qua nói:
– Hình như cằm của cậu ta to một chút, miệng cũng hơi rộng… Lông mi thẳng, có điểm giống Lý Quỳ…
Dưới sự sửa chữa của người pha rượu, Đỗ Long không ngừng sửa đổi khuôn mặt
trong máy tính bảng. Đến khi người pha rượu xác nhận tương tự mới thôi.
– Cảm ơn sự hỗ trợ của anh. Nếu nhớ ra manh mối gì mới, xin lập tức gọi điện thoại cho tôi…
Đỗ Long theo thường lệ đưa cho đối phương tấm danh thiếp, sau đó tạm biệt rời quán rượu.
Đỗ Long trả máy tính bảng lại cho Nhạc Băng Phong, nói với cô:
– Xem ra khuôn mặt này chính là đầu mối duy nhất của chúng ta ngày hôm nay rồi. Băng Phong, giao cho em.
Nhạc Băng Phong dạ một tiếng. Vừa lên xe, liền điều khiển máy tính, upload
khuôn mặt đó lên hệ thống, sau đó bắt đầu tìm kiếm so sánh.
– Khoảng bao lâu mới có thể tìm được nghi phạm?
Đỗ Long hỏi.
Nhạc Băng Phong đáp:
– Loại so sánh này rất mất thời gian, mà số người tìm được có tiêu chuẩn
phù hợp cũng rất nhiều. Ý kiến của em là tìm thêm manh mối, không thể
dựa vào cái này, nếu không mất thời gian lại không tìm được đáp án đúng
thì thảm rồi.
– Xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Đỗ Long nói:– Mang khuôn mặt này với ảnh của Từ Kim Sáng và Hồ Thanh Thanh đến đài
truyền hình truyền tin, xem có người nào có thể nhận ra bọn họ.
Cũng chỉ có thể làm như vậy. Chỉ dựa vào hỏi thăm của mấy người, hiệu suất
thật sự thấp. Loại phát động quần chúng này là một biện pháp dễ dàng đạt được thành tích và cũng tiện lợi nhất.
Đỗ Long không nói hai lời lập tức lái xe đến đài truyền hình thành phố, tìm được tổng biên tập
của đài truyền hình. Tổng biên tập rất coi trọng, lập tức sắp xếp trong
tiết mục truyền tin, cũng đồng ý sẽ sắp xếp vào giờ tin tức buổi trưa và buổi chiều truyền tin vài lần.
Từ đài truyền hình đi ra, Đỗ Long lại gọi điện cho Hàn Ỷ Huyên, lâý ba tấm hình và tin tức của ba người
đó đưa cho Hàn Ỷ Huyên bảo cô ta hoặc nói với Lưu Đức Phức sắp xếp
truyền tin ở đài truyền hình tỉnh. Như vậy bao trùm toàn bộ đủ để đảm
bảo người nhìn đến thông cáo này càng nhiều.
Làm xong chuyện nên làm, tiếp theo Đỗ Long cũng không ở lại đợi manh mối , hắn bắt đầu tiếp tục điều tra một vụ án mất tích …
Đối với liên hoàn mất tích và vụ án mất tích của hai mẹ con mà nói, các vụ
án khác tương đối đơn giản, đều thuộc về cái lệ. Nhưng cũng có loại án
tương tự, ví dụ nói ba đứa trẻ mất tích đều khoảng hai tuổi, điều này rõ ràng cho thấy tên lừa đảo đã làm. Bởi thời gian mất tích đã lâu, điều
tra tương đối khó khăn, chỉ đành tạm thời gác lại.
Còn có mấy vụ
án qua điều tra, có thể xác nhận bọn họ có người là bỏ nhà ra đi, có
người là do người già tự mình bị lạc đường. Mấy vụ án đều không phải
nhất thời có thể giải quyết. Đỗ Long đã lập án cho bọn họ, có thời gian
điều tra một chút. Nếu không có thời gian, chỉ có thể giao cho cảnh sát
địa phương thành phố Song Môn triển khai điều tra.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vụ án trong tay Đỗ Long điều tra một lượt đã đến chạng
vạng, đài truyền hình vẫn chưa có tin tức báo đến. Bọn Đỗ Long liền đi ô tô về Cục công an thành phố Song Môn.
Đỗ Long vừa mới xuống xe,
liền gặp mấy người quần áo mộc mạc đi đến phía hắn. Những người này già
có trẻ có, có người hôm trước Đỗ Long có gặp qua. Chính là bạn bè người
thân của người mất tích.
– Phó cục trưởng Đỗ, nhiều người như vậy đều tìm được rồi , em trai tôi sao vẫn chưa tìm được?
Người nói chính là Quan Chí Hằng, em trai anh ta là Quan Chí Cường, chính là một trong hai thanh niên bị Lưu Mậu Tài mang đi.
Những người nhà người mất tích khác cũng nói như vậy, bọn họ vừa sáng đã đến
rồi. Đợi Đỗ Long đến bây giờ chính là để từ Đỗ Long có được chút an ủi.
Đỗ Long an ủi:
– Mọi người đừng lo lắng quá. Trước mắt tổ chuyên án đang điều tra vụ án
mất tích khắp nơi, không lâu tổ chuyên án sẽ cho mọi người câu trả lời
xác thực…
Một phụ nữ trung niên đang lau nước mắt nói:
– Phó cục trưởng Đỗ, con của tôi có phải không còn nữa rồi? Các anh không cần lừa gạt tôi nữa, cho tôi cái tin chính xác…
Đỗ Long có chút áy náy nhìn bà ấy nói:
– Thím, thật xin lỗi, tôi không có cách nào trả lời câu hỏi của thím. Vụ
án đó đang trong điều tra, xin hãy tin tưởng năng lực tổ chuyên án.
Chúng tôi sẽ mau chóng vạch trần chân tướng cho mọi người!
Mọi người đều tham gia khuyên giải, thật vất vả mới khuyên được mấy người nhà của người mất tích rời khỏi Cục công an.
Đỗ Long đang muốn cùng mọi người đi ăn cơm, đột nhiên có cảm giác. Hắn
ngẩng đầu nhìn hướng Cục Công an, thấy Trương Văn Diệu đứng trên ban
công nhìn hắn.
Đỗ Long gật gật đầu với Trương Văn Diệu, sau đó
liền đi vào nhà ăn. Bọn Đỗ Long đến muộn, nhưng nhà ăn vẫn để lại thức
ăn. Mọi người mang cơm về văn phòng vừa ăn vừa bàn vụ án.
Trì Khánh Bân đi đến, ông ta ra hiệu mọi người không cần chào. Tự kéo ghế ngồi cạnh Đỗ Long, nói với hắn:
– Đỗ Long, nghe nói các cậu đã tìm ra manh mối, đã đem bức họa nghi phạm đến đài truyền hình truyền ra rồi hả?
Đỗ Long giới thiệu một chút tình hình vụ án và tình hình công việc ngày
hôm nay với Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân rất hài lòng nói:
– Ừ,
cậu làm rất tốt. Hy vọng tất cả vụ án đều nhanh chóng tìm ra manh mối
phá án thuận lợi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa!
Đỗ
Long hứa với Bạch Tùng Tiết là trước thứ sáu sẽ kết thúc vụ án. Lúc đó
mọi người không ngờ vu án sẽ phức tạp như thế, cho nên bây giờ Trì Khánh Bân cũng có chút bận tâm. Cũng may Đỗ Long đã phá được một vụ án tìm về đại đa số người mất tích, nếu không áp lực của tổ chuyên án càng lớn
hơn.
Đỗ Long lúc đầu giấu đi mười lăm người, mục đích là để đứng
phía sau làm chủ. Hịên giờ xem ra kế hoạch của Đỗ Long đã hoàn toàn thất bại. Cùng với Vương Hữu Lượng tự sát, phía sau màn làm chủ đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cảnh sát. Nhưng thật ra tổ chuyên án không chịu nổi áp lực, đã đưa tung tích của mấy người mất tích ra ngoài.