Đỗ Long lại không cho là như vậy, hắn tự tin cười, hắn nói:
– Phó giám đốc Trì, ông yên tâm tôi nói được thì làm được. Trước thứ bảy
ngoài những vụ án tôi đảm bảo có thể phá được đều phá được, một số vụ án mất tích đừng nhắc đến. Loại án đó không phải một hai ngày là có thể
phá được.
Trì Khánh Bân hài lòng vỗ vỗ vai hắn nói:
– Đỗ
Long, tôi tin tưởng cậu, tiếp tục cố gắng… Đúng rồi, chuyện tối hôm qua
tôi bảo Hoàng Kiệt Hào điều tra rồi, viên đạn bắn trúng hai tên sát thủ
kia với viên đạn chiều ngày hôm qua bắn Hách Minh Lượng hoàn toàn ăn
khớp. Tôi thật có chút không hiểu sát thủ tập kích Hách Minh Lượng sao
lại cứu cậu? Đỗ Long, cậu rất có rất nhiều ý tưởng, có thể cho tôi cái
giải thích hợp lý không?
Đỗ Long nói:
– Chân tướng thường
là che dấu ở vô số biểu hiện giả dối phía sau. Trước mắt manh mối quá
ít, tôi cũng không có cách nào giải thích. Nói không chừng còn có một
thế lực ẩn núp muốn giết tôi.
Trì Khánh Bân đúng là không có cách nào tìm ra chân tướng từ Đỗ Long, ông ta có chút thất vọng nói:
– Những hung thủ này rất giảo hoạt, bọn chúng sớm đã tính đường lui. Rất
nhanh theo dõi từ camera đã biến mất, chiếc xe kia đã tìm được rồi. Đáng tiếc là chiếc xe đó là xe ăn trộm. Trước lúc xảy ra vụ án một giờ, chủ
xe đã báo cảnh sát. Hoàng Kiệt Hào bận vụ án khác, không ra tay điều tra hướng đi của sát thủ này.
Đỗ Long tự tin nói:
– Chỉ cần bắt được kẻ đứng phía sau, thì mấy tên sát thủ đó chỉ là tôm tép nhãi nhép không đáng nhắc đến.
Trì Khánh Bân nhìn Đỗ Long, hạ giọng nói:
– Đối với việc bắt kẻ đứng đằng sau cậu nắm chắc được mấy phần? Ở đây khó khăn và áp lực, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?
Đỗ Long nói:
– Phó giám đốc Trì, tôi không sợ khó khăn cũng như áp lực, ông yên tâm!
Trì Khánh Bân có chút lo lắng thẳng bước đi, Đỗ Long nói với mọi người:
– Mọi người ăn khẩn trương, đêm nay có thể sẽ rất bận.
Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người có chút không hiểu, nhưng câu nói tiếp
của Đỗ Long khiến bọn họ trong lòng run sợ, Đỗ Long nói:
– Tôi có dự cảm, tên liên hoàn sát thủ kia hôm nay có lẽ hành động.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Kẻ đó không phải thường hành động ban ngày sao? Lẽ nào phương thức hành động của y lại thay đổi?
Đỗ Long nói:
– Nếu là y sợ tổ chuyên án chúng ta mà thay đổi phương thức hành động,
vậy tôi sẽ xem trọng y. Loại liên hoàn sát thủ này đều là tâm lí biến
thái. Áp lực càng lớn đối thủ càng mạnh, thì bọn họ càng phấn khích, cho nên tôi cho rằng tên này vẫn sẽ ra tay ban ngày. Nhưng đối tượng y ra
tay sẽ tính là bị mất tích nhất thời, cũng không bị phát hiện. Người nhà bọn họ thường đến tối mới phát hiện, sau đó tự động lục soát dưới tình
huống không tìm được mới báo cảnh sát. Cho nên vụ giết người đầu tiên
báo cảnh sát trong mười ba vụ án, thời gian trong khoảng tám giờ đến
chín giờ tối.
Nhạc Băng Phong hỏi:
– Đỗ Long, dự cảm của
anh sao? Em cảm thấy nghi phạm đó sẽ phải nhẫn nại một tuần đợi tổ
chuyên án chúng ta đi rồi y mới lại ra tay.
Đỗ Long cười nói:
– Đây không phải dự cảm, mà là căn cứ vào phán đoán tiêu chuẩn…Dưới những tiếng la ó và ánh mắt mong chờ của mọi người Đỗ Long nói:
– Tối qua tuyên bố tin tức đề phòng nghi phạm lại ra tay, thật ra là tôi
cố ý truyền ra. Mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ phát hiện ra từ
ngữ của tôi tương đối đặc biệt, có mấy hình dung từ sẽ đem đến kích
thích mạnh mẽ cho nghi phạm. Ví dụ tôi nói nghi phạm đối với mục tiêu
đặc biệt có sự sùng bái không thể giải thích, y sẽ coi mục tiêu là
thượng đế của mình. Rất có thể tình hình vừa lúc tương phản. Còn nữa,
tôi nói nghi phạm năng lực yếu kém, nói y có tâm lí trở ngại, y nhất
định sẽ ra tay trong thời gian gần. Không là hôm nay thì là ngày mai. Y
tuyệt không đợi chúng ta rời đi mới ra tay, vì như vậy thì chính là yếu
kém rồi.
Phân tích của Đỗ Long khiến mọi người liên tục gật đầu, Nhạc Băng Phong ngẫm nghĩ một chút nói:
– Đỗ Long, anh tại sao phải kích thích nghi phạm? Dưới tình huống chúng
ta không hề phòng bị… Em cảm thấy làm như vậy không thỏa đáng. Nếu người bị bắt cóc xảy ra nguy hiểm, thì làm thế nào?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Em yên tâm. Tên hung thủ này gây án theo chu kì cố định. Anh với nhiều
năm nghiên cứu liên hoàn sát thủ, anh có thể kết luận y sẽ không lập tức giết người mới bắt cóc về. Chúng ta chí ít có thời gian ba ngày để cứu
người, không cần vội.
– Vậy sao?
Nhạc Băng Phong chuyên về kĩ thuật, đối với loại sự tình này không hiểu lắm. Nhưng Đỗ Long nắm
chắc như vậy, cô liền bình thường trở lại. Đối với Đỗ Long cô đương
nhiên tin tưởng trăm phần trăm.
Mọi người nhanh chóng ăn xong,
sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi. Đỗ Long cũng nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi
một chút, nhưng trong lòng hắn lại không nhàn rỗi luôn suy nghĩ.
Thời gian dần trôi đã qua tám giờ, tất cả mọi người đang lặng lẽ chờ. Có
chút căng thẳng, nhưng càng mong chờ. Lời tiên đoán của Đỗ Long cuối
cùng có đúng hay không, sắp có kết quả rồi.
Lúc đó đồng hồ chỉ
tám giờ hai mươi lăm phút, điện thoại của Đỗ Long đột nhiên vang lên
tiếng chuông quen thuộc, ánh mắt mọi người đổ dồn về Đỗ Long. Đỗ Long
nhìn số gọi đến là dãy số lạ, nhưng hắn vẫn nhận điện.
– Alo, xin chào.
Đỗ Long nói, đồng thời hắn nhấn nút loa ngoài.
– Xin chào, cảnh sát Đỗ, tôi là Quan Chí Hằng, tôi vừa mới nhận được điện thoại của em trai tôi, nó hiện đang trên xe lửa đi về thành phố Ngọc
Minh. Em trai tôi không mất tích, thì ra là nó đi Quảng Đông làm, bây
giờ sắp tết rồi nó mới về. Thật là, lâu như vậy không gọi điện về nhà
hại chúng tôi cứ cho rằng nó mất tích. Cảnh sát Đỗ, cảm ơn anh, thật xin lỗi đã mang đến cho các anh nhiều phiền phức như vậy…
Quan Chí
Cường là một trong hai người bị Lưu Mậu Tài bắt đi, anh ta sao đột nhiên lại trở về? Những người bên cạnh đều dựng tai nghe trộm kinh ngạc ngơ
ngác nhìn nhau, thấy Đỗ Long không động thanh sắc nói:
– Trở về
thì tốt rồi, cũng không phiền toái gì. Đợi anh ta trở về anh nhớ dẫn anh ta đến tổ chuyên án hủy bỏ án. Cái này là phải trình tự đấy anh đừng
quên, nếu không sẽ rất phiền toái đấy.
Quan Chí Hằng cảm kích nói:
– Cảm ơn anh, cảnh sát Đỗ. Đợi thằng nhóc kia trở về, tôi trước tiên dẫn nó đi hủy bỏ bản án…
Quan Chí Hằng cảm ơn rối rít, sau đó cúp điện thoại, Đỗ Long nhìn mọi người nói:
– Xem ra có người sợ hãi, cho nên thả hai người kia rồi. Dù thế nào người trở về là tốt rồi.
Hứa Hải nói:
– Bọn chúng không sợ giấu đầu hở đuôi sao? Đi Quảng Đông làm, lấy cớ vớ
vẩn như vậy mà nói được. Ai lại không nói gì với nhà đột nhiên chạy tới
Quảng Đông làm, sau đó mất tích hơn nửa năm một cuộc điện thoại cũng
không gọi về?
Đỗ Long cười nói:
– Tin hay không người ta
đã làm như vậy rồi nhất định là đã nắm chắc. Cho dù là uy hiếp hay là
lợi dụng, tóm lại người còn sống trở về là chuyện tốt.
Đỗ Long
vừa mới nói xong, điện thoại của hắn lại vang lên, lần này là phòng điều hành110 của thành phố Song Môn gọi đến. Đỗ Long vẫn ấn nút loa ngoài
nghe âm thanh dịu dàng của nữ điều hành kia truyền đến. Lại là một tin
xấu, lại có người báo án mất tích, lần này bị Đỗ Long đoán trúng! Người
mất tích là một người đàn ông trung niên, đặc thù với mười ba người mất
tích là cùng loại!