Canh Mạnh Bà

Chương 53: Chương 53: Chén canh 06 - Mười ba (hoàn)




Chén canh số 6 - Mười ba

Editor: Cục Bơ - 22/02/2020

Beta: Lạc Tiếu

Nữ đại bất trung lưu*, thật là nữ đại bất trung lưu!!!!!!!!

*Nữ đại bất trung lưu: con gái lớn không thể giữ trong nhà.

“Sao ngươi lại tới đây? Không phải đã kêu ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao?” Thanh Hoan chất vấn.

Duy Dần tốt tính cười cười, “Trùng hợp ngay lúc lão tổ tông xuất quan, giúp ta giải Khốn Tiên Tác, lại chữa thương cho ta. Sư tôn cùng chư vị trưởng lão cũng là do lão tổ tông tìm tới.”

Lúc này, Thanh Hoan mới đem tầm mắt đặt trên người lão đầu nhi nhà mình, tươi cười nói: “Sư phụ, đã lâu không gặp.”

Lão đầu nhi cả người run lên, tiểu đồ nhi cười, cả người hắn lập tức nổi hết lông gà lông vịt, chỉ cảm thấy nha đầu này đang muốn tính toán mình...

“Hừ, trong lòng ngươi còn có sư phụ này hay sao?” Tuy là chất vấn, nhưng biểu tình lại tràn ngập yêu thương. Ngọc Hành Tử tiến lên nắm tay Thanh Hoan nhéo nhéo, cẩn thận quan sát căn cốt của nàng, líu lưỡi: “Tiểu đồ nhi, ngươi......”

Thanh Hoan chỉ cười không nói, tiến đến thì thầm bên tai sư phụ. Ngọc Hành Tử dường như nghe được điều gì đó, thập phần kích động, mở to hai mắt, suýt nữa không nói nên lời. “Ngươi, ngươi, ngươi...”

Duy Dần tò mò nhìn qua, Thanh Hoan chỉ mỉm cười, không giải thích.

Sự kiện kia phát sinh vào bốn trăm năm trước, các đệ tử hiện tại không biết, chẳng lẽ bọn người Trường Xuân Tử cũng không nhớ rõ sao?

Duy Trọng, vậy mà là một ma tu trà trộn vào Vạn Kiếm Tông, thậm chí còn thành Đại chưởng giáo chân nhân, đây là chuyện sỉ nhục cỡ nào cỡ nào!

“Nghiệp chướng! Hôm nay bổn tọa phải thanh lý môn hộ!”

Trường Xuân Tử hận Duy Trọng tới cực điểm, những tu sĩ trước kia vì Cửu Anh mà chết, Trường Xuân Tử hắn một ngày cũng không quên, trong lúc dưỡng thương thậm chí còn bởi vậy mà suýt nữa sinh tâm ma.

Nhìn tên đệ tử tuấn lãng khoác tử sắc đạo bào ở trước mặt, nội tâm Trường Xuân Tử vô cùng đau lòng. Mặc dù hắn làm người có chút cổ hủ cùng nghiêm túc, bình sinh chỉ thu hai đồ đệ, một là Duy Dần được kỳ vọng cao, người còn lại là Duy Trọng.

Tuy hắn đối xử với Duy Trọng cũng không tốt bằng Duy Dần, nhưng cũng dốc lòng dạy dỗ, không có chút lơi lỏng. Dù vậy, Duy Trọng vẫn lầm đường lạc lối. Nhớ tới tai họa ngập đầu của Vạn Kiếm Tông năm đó, ánh mắt Trường Xuân Tử nhìn Duy Trọng càng thêm phẫn nộ cùng thất vọng.

Nhưng Duy Trọng vẫn như cũ, không thèm nhìn vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của sư phụ, hắn là người cực kỳ lãnh khốc, ở trong lòng hắn, không có gì so được với sư nghiệp thành tiên to lớn của bản thân.

“Sư phụ, ta làm như vậy có cái gì sai? Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn thành tiên, như vậy là sai sao? Ta không sai!”

“Việc đã đến nước này, ngươi vẫn không biết sai!” Trường Xuân Tử cực kỳ thất vọng, “Những tu sĩ chết trong tay ngươi bốn trăm năm trước, ngươi có từng hối hận không?”

“Cá lớn nuốt cá bé, đây là Tu Tiên giới. Bọn họ quá yếu, kẻ yếu tự nhiên sẽ chết.” Duy Trọng đương nhiên nói.

“Nếu chỉ tu luyện theo lời sư phụ dạy, khi nào ta mới bước được lên tiên đạo? Ngày qua ngày tu hành rèn luyện, mỗi lần độ kiếp đều có khả năng chết đi. Vì sao ta phải vất vả như vậy? Ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng thành tiên, dẫn lôi kiếp lên người người khác.””

“”Sư phụ, ngươi có biết? Lấy trái tim tu sĩ, dùng linh thú để tu luyện, là làm ít công to! Nếu như sư phụ không tin... Xem đây!” Nói xong, hắn không chút khách khí phóng xuất uy áp.

Lập tức, sắc mặt những đệ tử có tu vi thấp trong điện trở nên vàng như đất, cả người run rẩy không ngừng. Đó không phải do bọn họ cảm thấy sợ hãi, mà là bản năng. Khi kẻ yếu đối mặt với kẻ mạnh, vốn luôn cầm lòng không đậu mà cảm thấy sợ hãi và bất an.

Thanh Hoan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Duy Dần, để thân thể của hắn dựa vào người nàng, chóp mũi hắn quanh quẩn mùi hoa hoà với mùi hương trên người thiếu nữ, khuôn mặt tuấn tú tức khắc đỏ lên.

“Sư phụ luôn coi trọng Duy Dần, muốn đem chức chưởng giáo giao cho hắn, ngươi làm vậy có từng nghĩ cho ta?” Trong lòng Duy Trọng biết rằng, chư vị trưởng lão hôm nay xuất quan, nhất định khó thoát khỏi một trận ác chiến. Đã là như vậy, hắn cần gì phải né tránh, cần gì phải che che dấu dấu?

Dù sao, tu vi của hắn cũng có thể chống lại đám người Ngọc Hành Tử cùng Trường Xuân tử, không bằng cá chết lưới rách. Hắn vốn là không phải người lương thiện, trước nay không thèm đếm trên tay đã hại bao nhiêu mạng người.

Biết đã không thoát, Duy Trọng liền trở nên âm dương quái khí ngạo mạn nói “Hiện tại Duy Dần đã là phế nhân, tu vi chỉ tới Trúc Cơ, ta cũng thật sự muốn nhìn một chút, sư phụ muốn đem chức chưởng giáo cho ai?”

Nói xong, lại chuyển hướng Thanh Hoan, “Ngoài miệng muốn ta gọi Duy Dần ra, thì ra sư thúc tổ đã sớm cứu hắn rồi. Bất quá cũng không sao, hiện giờ hắn chỉ là một phế nhân, không làm được cái gì. Nếu như sư thúc tổ thích thì cứ mang đi đi.” Nói còn phất phất tay, phảng phất Duy Dần không khác gì rác rưởi.

“Duy Trọng vậy mà... đã là Đại Thừa cảnh hậu kỳ!” Trường Xuân Tử lẩm bẩm, không cách nào tin tưởng, chỉ trong vòng bốn trăm năm, Duy Trọng đã có thể chiến một trận với người tu luyện một vạn năm như Ngọc Hành Tử. Không, có lẽ hắn còn mạnh hơn!

Duy Trọng đắc ý nhìn vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi của tất cả mọi người trong đại điện, cảm giác từ trên cao quan sát chúng sinh làm hắn cảm thấy phi thường tuyệt vời. Hắn cao quý như vậy đó, những nhân loại đê tiện phải quỳ bái trước hắn! “Ngươi xem, tu luyện đã nhanh lại còn an toàn, ngu hay sao mà không làm?”

“Nghiệp chướng... Nghiệp chướng, nghiệp chướng!” Trường Xuân Tử rốt cuộc không thể chịu được, quơ phất trần phi thân đến, các trưởng lão cũng nhanh chóng chạy lên bao vây.

Mọi người đều là chân nhân có tu vi cực cao, nhưng lại kém một bậc so với Duy Trọng. Thấy vậy, Ngọc Hành Tử cũng gia nhập chiến cuộc.

Đại Thừa kỳ Ngọc Hành Tử vừa xuất hiện, cục diện tức khắc có biến hóa, Duy Trọng từ nhẹ nhàng chống đỡ biến thành cố hết sức, Mai Ngạo Dung thấy vậy, trong lòng thập phần nôn nóng, cũng phi thân đến giúp.

Tuy tu vi nàng ta không bằng các vị chân nhân, nhưng lại là kiếm tu, kiếm quang hễ xuất ra là cực kỳ tàn nhẫn.

Duy Trọng âm hiểm cười: “Đây là do chính các ngươi muốn tìm chết!”

Nói xong, hắn vứt bỏ trường kiếm trong tay, đôi tay nắm chặt, thấp giọng rít gào. Cửu Anh từ trong thân thể hắn chậm rãi tách ra, hai hàng nước dãi chảy dài, hai mắt phóng lục quang, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ trước mặt.

Duy Trọng hung ác nói: “Ăn bọn họ cho ta!”

Có mãnh thú Cửu Anh, cục diện một lần nữa thay đổi, bọn người Ngọc Hành Tử bị đánh đến mức chỉ có nước chống đỡ mà không thể hoàn thủ.

Cửu Anh cực kỳ hung tàn, Mai Ngạo Dung kiếm pháp tinh diệu, thật sự làm cho mọi người khó có thể chống cự. Dần dần, bọn họ bắt đầu có dấu hiệu bị thua kém.

Duy Dần sốt ruột không thôi, đáng tiếc tu vi hắn hiện giờ không cao, căn bản không thể hỗ trợ. Thanh Hoan thấy hắn gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên, nói: “Ta có thể đi hỗ trợ, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Ngươi nói!”

“Hiện tại còn không phải lúc, chờ khi tốt lên, tự nhiên sẽ nói cho ngươi.” Nói xong, Thanh Hoan vỗ vỗ Cát Quang, Cát Quang thét dài một tiếng, phi thân mà đi.

Cửu Anh tuy là thượng cổ mãnh thú, sát khí rất nặng, nhưng Cát Quang lại có thuộc tính khắc chế với nó. Thậm chí, Cửu Anh trời sinh đã có bản năng sợ hãi Cát Quang.

Giống như chuột gặp mèo, hung thú mới vừa rồi còn gào thét, vô cùng ngạo mạn tùy ý đùa bỡn đám chân nhân, giờ lại rên rỉ, ngay cả trốn cũng không dám trốn, chỉ biết nằm trên mặt đất run lẩy bẩy.

Duy Trọng thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi. Chân thân hắn năm đó vốn là mãnh thú Cửu Anh, chỉ tiếc làm nhiều việc ác, bị tiên nhân phong ấn sau hậu sơn Vạn Kiếm Tông. Hiện giờ hắn cùng Mai Ngạo Dung song tu, linh thức ở trên người hắn, Cửu Anh cũng chỉ là một khối túi da.

Một mãnh thú không có trí tuệ sau khi nhìn thấy khắc tinh, căn bản sẽ mất đi năng lực phản kháng cùng giãy giụa, bị dọa đến nằm trên đất, hình thể cũng nhỏ đi không ít.

“Chưởng giáo chân nhân, chẳng biết ta có thể mượn Tử Vân bảo kiếm dùng một chút không?”

“A... Mời sư thúc.” Trường Xuân Tử chắp tay dâng hiến.

Toàn thân kiếm phủ một màu tím, đuôi kiếm khắc hoa văn thập phần tinh xảo, lộ ra khí thế trang nghiêm, vừa thấy là biết Thần Khí. Thanh Hoan cầm kiếm trên tay, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình kỳ dị của lão đầu nhi.

Nàng đi đến bên người Cửu Anh, mãnh thú này vốn đang sợ hãi, căn bản không dám ngọ nguậy, Thanh Hoan liền tiện tay nâng kiếm chém xuống đầu Cửu Anh. Khi chín đầu đều rớt, Cửu Anh hóa thành bụi đất, nháy mắt liền biến mất.

Duy Trọng tức muốn điên rồi! Đó là thân thể của hắn! Là thân thể của hắn!!!

Lập tức, Duy Trọng liền có tâm trạng muốn ngọc đá cùng tan với Thanh Hoan, nhưng hắn vừa xông về hướng Thanh Hoan, liền bị đầu ngón tay nàng định vào giữa trán, cả người không thể động đậy.

Sao có thể... Sao có thể?!

Hắn vốn có thể lập tức độ kiếp bán tiên, sao có thể bị một nữ nhân giữ lại, cả người không thể động đậy?! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn hắn: “Phàm nhân muốn thành tiên, vốn đã nghịch thiên, bởi vậy phải gặp khảo nghiệm mạnh mẽ, mới có thể tồn tại cùng với Thiên Đạo.””

“”Vô số tu sĩ lựa chọn tị thế khổ tu, tâm tính kiên định, một lòng tu tiên, mà ngươi... Chỉ nghĩ việc mượn thuần âm thân thể của Mai Ngạo Dung để song tu, đã hưởng thú vui điên loan đảo phượng, lại muốn một bước lên trời.””

“”Sau đó còn lấy tà pháp hấp thụ tu vi của người khác, tu tiên tu tâm, ngươi vĩnh viễn không thể thành tựu đại đạo.”

Duy Trọng chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì bị nàng làm cho vỡ ra, hắn không chịu tiếp thu sự thật này, liều mạng lắc đầu, đầu ngón tay Thanh Hoan nhẹ nhàng ấn vào một chút, hắn liền ngã văng ra ngoài, cả người ngu dại quỳ rạp trên mặt đất, tu vi tan hết.

Mai Ngạo Dung điên rồi, ánh mắt oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Hoan: “Ngươi với ta rốt cuộc có thù hận gì, lại muốn hại cả nhà ta!”

Thanh Hoan không thương hại bọn họ, người vĩnh viễn không biết sai, cũng không cần nàng thương hại. Nàng đi về phía Trường Xuân Tử, “Chưởng giáo chân nhân, hiện giờ Duy Trọng đã bị ta phế bỏ tu vi, Cửu Anh đã chết, Mai Ngạo Dung thì tuỳ Chưởng giáo chân nhân xử lý đi, chỉ là hy vọng ngươi có thể lưu nàng một mạng.”

Trường Xuân Tử còn đang đắm chìm vào một chỉ kia của Thanh Hoan, chỉ biết si ngốc gật đầu.

Thấy vậy, Thanh Hoan một lần nữa ngồi trên lưng Cát Quang, chuẩn bị rời đi. Duy Dần lại đuổi theo: “Thanh Hoan!”

Nàng quay đầu lại.

“Ngươi...” Hắn tựa hồ muốn nói gì, nhưng rồi lại lặng thinh.

Là tâm từng vì nàng rung động, nàng đối đãi với hắn tốt như vậy, vì hắn làm nhiều chuyện như vậy...

Hắn... Đã thích nàng.

Hắn muốn nói, nếu Thanh Hoan nguyện ý, hai người kết làm song tu bạn lữ cũng chưa chắc không thể. Nhưng mà mới vừa nãy, theo lời nàng, song tu cũng không phải chính đạo. Mặc dù vậy, hắn cũng không muốn nàng rời đi.

“Tu tiên tu gì?” Thanh Hoan hỏi.

“Tu tiên tu tâm.” Đây là điều đầu tiên mà mỗi tu sĩ khi nhập môn đều nghe được, nhưng chưa từng có người chân chính làm được. Vì thành tiên, vì trở nên mạnh mẽ, bọn họ lạc lối, sớm đã quên ước nguyện ban đầu là gì.

“Đã là như thế, ngày sau tiên đồ còn dài, ngươi hãy trân trọng.” Thanh Hoan cúi đầu cười. “Thay ta cảm ơn lão đầu nhi.”

Thấy nàng vẫn muốn đi, Duy Dần không nhịn được vươn tay: “Thanh Hoan! Ở lại đi, ở lại không tốt sao?”

Thanh Hoan biết, nếu không cho hắn một lý do để hắn hết hy vọng, sợ là ngày sau, tình kiếp của hắn là do nàng: “Ta đã thành tiên.”

Từ nay về sau, con đường rộng mở, không còn ngày gặp lại.

- --

<Đây là chỗ để mọi người nói lên cảm nghĩ của mình về chén canh số 6.>

- --

- vẫy vẫy khăn- Ta cùng Bơ chờ mọi người ở chén canh tiếp theo ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.