Canh Mạnh Bà

Chương 52: Chương 52: Chén canh 06 - Mười hai




Chén canh số 6 - Mười hai

Editor: Cục Bơ - 19/02/2020

Beta: Lạc Tiếu

“Cho dù là hài tử, cũng là hài tử của ngươi, chứ không phải của ta.” Môi đỏ hé mở, lời nói nhả ra lại vô cùng lương bạc. “Nếu như ngươi dạy dỗ hài tử không tốt, luôn có người nguyện ý thay ngươi dạy nó.”

Lệ quang trong mắt Mai Ngạo Dung mỗi lúc một nhiều, đang muốn khóc lóc kể lể, nhưng uy áp mạnh mẽ từ nữ tử đối diện làm sắc mặt ả trắng bệch, một chữ đều nói không thể nói nên lời.

Duy Trọng thấy vậy, lo lắng duỗi tay đỡ thê tử, ôn nhu hỏi: “Dung nhi, nàng làm sao vậy?”

Nàng phải nói như thế nào? Ngoại trừ nàng, những người khác đều đâu có cảm nhận được cái gì...

Rốt cuộc nữ tử này có lai lịch gì?!

Trong lòng Mai Ngạo Dung kinh hãi, cũng không biết mình chọc trúng Sát tinh này khi nào, nếu người này có ác ý, chỉ sợ một nhà ba người chỉ biết ngẩng cổ chờ làm thịt.

Thấy Mai Ngạo Dung không trả lời mình, Duy Trọng cho rằng nàng có chỗ không thoải mái, càng thêm lo lắng, “Dung nhi?”

Thanh Hoan mặt lạnh nhìn hai người tình chàng ý thiếp, nói: “Các ngươi tra tấn tiểu Cát Quang suốt bốn trăm năm, hiện giờ, ta cũng nên cùng các ngươi tính món nợ này.” Người nàng đã muốn che chở, ai cũng không được phép khi dễ.

Cát Quang thấp giọng kêu một tiếng, dùng đầu cọ lông vào tay Thanh Hoan, Duy Trọng sắc mặt đại biến, hắn ta bực dọc nói: “Sư thúc tổ không khỏi khinh người quá đáng!”

“Ta khinh người quá đáng?” Thanh Hoan cảm thấy nực cười. “Lại nói, Cửu Anh nhà ngươi mới là kẻ chân chính không biết sống chết đi?”

Duy Trọng nghe nữ nhân trước mặt gọi mình là Cửu Anh, nhất thời nổi lên sát ý. Tuy không biết nàng từ đâu mà biết được quan hệ giữa mình và Cửu Anh, nhưng chuyện hắn cần làm hiện giờ là giết người diệt khẩu!

Những ai biết được thân phận của hắn đều không thể sống trên đời này!

Tiên đạo chưa thành, quyết không thể để thất bại trong gang tấc!

“Sư thúc tổ nếu thích khi nhục ta, đừng trách ta không niệm tình đồng môn!”

Hắn đánh cuộc!

Vì hắn chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của một vị sư thúc tổ nào khác, xem bộ dáng của nàng bất quá chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, cho dù tu vi có cao thì có thể cao bao nhiêu? Chi bằng giết nàng, sau đó...

Ánh mắt hắn tham lam nhìn về phía Cát Quang, sau đó đoạt được thần thú, chắc chắn hắn có thể bước lên con đường tiên đạo!

“Ngươi đã kêu ta một tiếng sư thúc tổ, hôm nay ta nể tình giúp Trường Xuân Tử thanh lý môn hộ.”

Thanh Hoan bỗng dưng mỉm cười. Từ lúc nàng tiến vào đại điện đến bây giờ, trên mặt trước sau luôn mang nụ cười nhạt, nhưng nụ cười hiện tại lại cực hạn diễm lệ, đẹp không sao tả xiết, mặc dù Duy Trọng nổi lên sát tâm, nhưng cũng nhịn không được mà thất thần.

Sau lưng lại đột nhiên có một trận gió lạnh đánh úp lại, thì ra là trong lúc lơ đãng, Mai Phi Đồng đã lặng lẽ tới phía sau Thanh Hoan. Giờ phút này, hắn đang cầm bản mạng pháp khí Song Kim đánh tới.

Tính cách tên này vốn rất cao ngạo, trước nay chưa từng gặp người nào tốt hơn mình, hơn nữa, phu thê Duy Trọng vì muốn hắn tấn chức mau lẹ, dạy hắn không ít tà pháp. Theo thời gian, tính cách Mai Phi Đồng càng ngày càng tha hoá, không buông tha những ai xem thường mình.

Đầu tiên chỉ vì một con tiểu cẩu mà xung đột với A Uyên, sau đó bị Thanh Hoan huỷ hoại trường kiếm tùy thân, rồi lại bị nàng một chưởng đánh bay. Vừa vất vả trở về, lại bị nữ nhân này bắt lấy. Đối với kẻ tâm cao khí ngao như Mai Phi Đồng mà nói, điều này quả thực vô cùng nhục nhã!

Cho nên hắn muốn trả thù!

Nữ nhân này dám đối xử với hắn như vậy, hắn không định buông tha cho nàng ta! Hơn nữa, thần thú kia vốn thuộc về bọn họ, nữ nhân này dựa vào cái gì tới lấy đi?

Trường kiếm Mai Phi Đồng đã bị Thanh Hoan phá huỷ, làm cho nỗi hận trong lòng hắn dâng cao. Hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội, hắn lập tức dùng bản mạng pháp khí từ sau lưng đánh lén Thanh Hoan.

Thấy nhi tử đã dùng hết mười thành công lực, Duy Trọng cụp mắt, cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không thể tránh khỏi. Hắn lo lắng chính là sợ tổn thương thần thú dưới chân nàng, hắn còn muốn dùng thần thú để tu luyện, quyết định không thể để nó bị thương.

Đứng bên cạnh, đáy mắt Mai Ngạo Dung cũng hiện lên vẻ hưng phấn cùng vui sướng. Đúng rồi, nếu như Thanh Hoan chết, thần thú Cát Quang chẳng phải liền thuộc về bọn họ sao?! Hơn nữa, vì thành tiên, vài người chết thì có đáng là gì?

Nhưng...Ngoài dự đoán, phía sau lưng Thanh Hoan như mọc thêm đôi mắt, tay nàng động cũng không động, chỉ hơi nghiêng người, công kích của Mai Phi Đồng đã rơi vào khoảng không. Sau đó, điều đáng sợ hơn chính là, bản mạng pháp khí vậy mà thoát khỏi bàn tay hắn, rơi vào tay Thanh Hoan!

“Trả lại cho ta! Ngươi đúng là đồ ăn trộm không biết xấu hổ! Mặt dày vô sỉ! Trộm thần thú nhà ta, còn đoạt bản mạng pháp khí của ta!” Tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác ở không trung nhịn không được chửi ầm lên, vốn là gương mặt đẹp, lại sinh thêm một chút tà khí, một chút cũng không đáng yêu.

“Cái thứ đã hơn sáu mươi tuổi đời, còn giả làm tiểu hài tử.” Thanh Hoan khinh thường nói.

Ở Tu Tiên giới, đúng là sáu mươi tuổi không lớn, nhưng ở nhân gian, người sáu mươi tuổi đều đã bước một chân vào quan tài. Cho nên đối với cái loại linh hồn đã già thúi mà còn giả thành hài tử bảy tám tuổi, Thanh Hoan một chút cũng không thích ứng nổi.

Mai Phi Đồng cũng kỳ lạ. Rõ ràng là hắn đánh lén người ta, nhà hắn cũng đoạt thần thú của người ta để hấp thụ tu vi, hắn lại nói Thanh Hoan lỗ mãng khi dễ kẻ yếu! Khi dễ kẻ yếu không phải là điều hắn thích làm hay sao? Nhưng khi “kẻ yếu” đó chính là hắn, hắn liền cảm thấy không công bằng!

Nghe lời lên án giống như thật của lão già xác trẻ này, nếu Thanh Hoan không phải đương sự, cũng cho rằng mình có lỗi với một nhà ba người này.

“Phi! Thứ không biết xấu hổ! Khi dễ tiểu hài tử! Trộm đồ vật nhà ta!”

Mai Phi Đồng đang chính nghĩa hùng hồn mắng chửi, đột nhiên Cát Quang lại phát ra từng trận gầm gừ, uy áp cường đại khiến cho khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trắng bệch. Trong điện, chúng đệ tử cũng cảm thấy kỳ quái, thần thú này rốt cuộc là của ai? Nếu nói là của Đại chưởng giáo chân nhân, vì sao nó lại không chút khách khí với bọn họ?

Tuy Thanh Hoan tính tình khá tốt, nhưng bị người mắng chửi, nàng cũng sẽ tức giận. Uổng công nàng còn cố ý hảo tâm, thu hồi uy áp, biểu hiện như một người bình thường, kết quả đám người này căn bản là không biết bốn chữ một vừa hai phải viết như thế nào.

Thanh Hoan hơi mỉm cười, “Nếu ngươi đã mắng ta lấy đồ nhà ngươi, ta đây cũng không ngại làm thanh danh này tệ hơn một chút. Sẵn tiện cho ngươi thêm một lý do tiếp tục mắng.” Dứt lời, nàng búng tay một cái, Song Kim không gì phá nổi, chém sắt như chém bùn kia vậy mà trong nháy mắt hóa thành bột mịn!

Mai Phi Đồng tức khắc hét lên một tiếng, từ không trung ngã gục xuống mặt đất kêu rên.

【 Chủ nhân, Song Kim này chính là bản mạng pháp khí của Mai Phi Đồng, người phá huỷ nó, tu vi hắn lập tức bị rút hơn phân nửa. Chủ nhân thật lợi hại! 】 Hệ thống không chút bủn xỉn vuốt mông ngựa.

【 Vốn dĩ Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung chọn Song Kim vì nó chính là bí bảo pháp khí của Vạn Kiếm Tông, hai người bọn họ đem nó dung nhập vào cơ thể của Mai Phi Đồng giúp tu luyện của hắn nhanh hơn, làm ít công nhiều. Chỉ chờ đến ngày đem pháp khí dung hợp hoàn hảo, không ngờ lại bị chủ nhân ta làm hỏng. Ha ha ha ha ha! Đúng là sảng khoái! 】

Thanh Hoan cũng không nghĩ tới điều này, nàng tuy rằng ở Tu Tiên giới đã mấy năm, nhưng đối với mấy thứ này còn chưa hiểu rõ. Bất quá cũng không quan hệ, có hệ thống biết là tốt rồi.

Không biết vì sao, Thanh Hoan cảm thấy hệ thống cũng trở nên hoạt bát đáng yêu...

Nàng chớp chớp mắt, nhìn về phía đôi phu thê đang đau lòng bế Mai Phi Đồng lên, thần sắc lộ vẻ nôn nóng. Khi con bọn họ đánh lén đả thương người ta, bọn họ không để ý chút nào, mà khi đứa nhỏ này bị thương, bọn họ liền biết khẩn trương, đúng là ích kỷ một cách đáng sợ.

“Sư thúc tổ! Ngươi phải cho ta cùng khuyển tử một cái công đạo!” Duy Trọng nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Thanh Hoan. “Người tu tiên đều biết bản mạng pháp khí có bao nhiêu quan trọng đối với tu sĩ. Sư thúc tổ lông tóc vô thương, lại hại con ta, nếu hôm nay sư thúc tổ không thể giải thích, ta cho dù có liều cái mạng này, cũng muốn đòi lại công đạo!”

Thanh Hoan nghĩ thầm, ta dĩ nhiên lông tóc còn nguyên, hài tử nhà ngươi mà có thể làm ta bị thương sao? Nếu có ta sẽ tha cho hắn sao? Đây là logic cường đạo gì không biết.

Nghĩ vậy, nàng nói không hề có thành ý: “Ngã một lần thì khôn hơn một chút, cũng phải để hắn nhớ rõ, sau này không cần phải làm mấy cái chuyện đánh lén kiểu này.”

“Ngươi!” Mai Ngạo Dung tức giận đến rớt nước mắt, nàng vừa đau lòng cho nhi tử, vừa oán hận Thanh Hoan.

Thấy Thanh Hoan vẻ mặt hiển nhiên, không hề áy náy vì làm Đồng nhi bị thương, tục ngữ nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nàng sốt ruột yêu nhi tử, dĩ nhiên hận Thanh Hoan thấu xương, lập tức đoạt lấy trường kiếm của đệ tử bên cạnh, thẳng tắp hướng Thanh Hoan đâm tới!

“Dung nhi không thể!” Duy Trọng bật thốt.

Nhưng đã muộn!

Mai Ngạo Dung tuy là Ngũ Linh Căn, nhưng lúc sau Duy Trọng giúp nàng tẩy cốt, tu vi tiến bộ vượt bậc, vì vậy hiện giờ cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Nhất kiếm đâm tới, hoa phá trường không, khí thế lăng nhân, nhìn qua cũng có vài phần bộ dáng.

Đáng tiếc Thanh Hoan ngứa mắt. Nàng ngồi bất động trên lưng Cát Quang, xanh lam con ngươi của thần thú này chợt lóe hồng quang, nó ngửa mặt lên trời thét dài, những đệ tử trong điện tức khắc đánh rơi binh khí, thống khổ bưng kín lỗ tai, tu vi thấp một chút thì miệng sùi bọt mép, té xỉu trên mặt đất. Mũi kiếm Mai Ngạo Dung chưa kịp đến trước mặt Thanh Hoan, tay chân liền bủn rủn, rốt cuộc không cầm được, cả người rên rỉ một tiếng, ngả người về phía trước.

Duy Trọng giờ phút này đang ôm Mai Phi Đồng, không thể phân thân đi cứu, ánh mắt lộ ra tia âm trầm. Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, hắn đã sớm triệu hồi ra Cửu Anh! Nhìn thê tử ngã trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, miệng trào máu tươi, tim hắn như bị đao cắt.

Lại thấy Cát Quang rung đùi đắc ý, trong mắt tựa hồ có ý cười nhạo, Duy Trọng tức giận đến điên người, hắn thả Mai Phi Đồng xuống, lấy pháp khí ra nói: “Nếu sư thúc tổ cố ý muốn hành hạ thê nhi của ta, ta chỉ còn cách cùng sư thúc tổ quyết tử chiến!”

Nói, liền đánh thẳng tới.

Vào lúc này, một giọng nói già nua thâm trầm truyền đến: “Dừng tay!”

Duy Trọng sửng sốt, các đệ tử cũng thanh tỉnh lùi theo về phía sau. Xoay đầu lại, Duy Trọng tức khắc đại kinh thất sắc: “Sư phụ!” Còn có các vị chân nhân!

Lập tức, hắn hận Cát Quang cùng Duy Dần đến tận xương tủy, nếu không phải do hai tên gia hỏa này phá hỏng, hắn đã sớm giết Trường Xuân Tử cùng chư vị trưởng lão! Tuy cuối cùng Cát Quang bị bắt, Duy Dần bị hắn làm chết đi sống lại, nhưng sư tôn cùng các trưởng lão lại không biết đã đi vào nơi nào bế quan. Hắn đã tìm vài trăm năm, không nghĩ tới lại xuất thế vào lúc này!

Duy Trọng nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm phương pháp có thể giúp mình thoát thân, lại có thể giữ được thanh danh. Hắn tại đây vị trí Đại chưởng giáo cũng đã lâu rồi, hiển nhiên luyến tiếc việc đi xuống.

Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, trông thấy vẻ mặt khó chịu của Ngọc Hành Tử cùng Duy Dần, sắc mặt hắn tuy vẫn có chút tái nhợt, nàng nhảy khỏi lưng Cát Quang, chạy qua.

Lão đầu nhi đang định ra vẻ “tình thâm ý trọng” tương nhận tiểu đồ nhi đã lâu không thấy, ai ngờ nha đầu thúi này vậy mà lướt qua mình, dòm cũng không dòm một cái đã chạy thẳng về phía Duy Dần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.