Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 94: Chương 94: Chương 92: (2)




Lưu Mật Nhi nghiễm nhiên cười, từ lúc tới cái thế giới này, A Hoa cùng người nhà của nàng là những người đầu tiên đối xử với nàng bằng tất cả chân thành. Cho nên, lúc lừa gạt nàng, trong lòng Lưu Mật Nhi luôn tồn tại rất nhiều áy náy.

"A Hoa, thật xin lỗi!" Nàng chân thành nói.

Ai ngờ, A Hoa đột nhiên khóc lớn lên, ôm chặt Lưu Mật Nhi gào khóc, "Oa, thật xin lỗi A Đại, chúng ta đúng là không quan tâm tới ngươi! Chúng ta không biết ngươi là nữ nhân! Ô ô ô, A Hoa đần quá!"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Lưu Mật Nhi liền giật mình, chợt cười, đưa tay ôm lại thân thể A Hoa, "Cám ơn ngươi, A Hoa!" Nàng không hề nghĩ đến, biểu hiện của A Hoa sẽ là như vậy.

"A Đại, ngươi đừng lo lắng!" A Hoa hít sâu một hơi, "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta!"

Lưu Mật Nhi gật đầu, hỏi khẽ, "Ngươi có thể tiếp cận phu nhân sao?"

"Có thể a! Phu nhân người rất tốt!" A Hoa nói.

"Vậy thì tốt, ngươi tìm lúc lão Cốc chủ không có ở đây dẫn ta đi gặp phu nhân!" Trên đường về nàng cũng đã nghĩ xong, nếu muốn Phượng Dương ra khỏi cửa, biện pháp duy nhất chính là nói với Cơ Hoàn Hoàn, nhưng mà, nhất định nàng không tìm được cơ hội, như vậy không thể làm gì khác hơn là tìm A Hoa rồi!

"Tốt!" A Hoa cực lực đồng ý, "Nhưng mà, ngươi chớ có chọc Cốc chủ tức giận nha!"

Lưu Mật Nhi gật đầu, "Ta biết rõ!"

"Vậy ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi thử xem một chút!" A Hoa nói.

"Cám ơn ngươi, A Hoa!" Lưu Mật Nhi chân thành nói.

A Hoa tùy ý khoát khoát tay, "A Đại, ngươi nói như vậy làm gì, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta giúp ngươi là phải rồi!"

Lưu Mật Nhi cười khẽ, "Về sau ngươi có thể gọi ta là Mật Nhi!"

A Hoa ngẩn người, "Mật Nhi, nghe thật hay, so với tên cha đặt cho ta là A Hoa dễ nghe hơn nhiều! Chẳng qua ta cha nói, tên xấu dễ nuôi!"

"Cha ngươi nói rất đúng!" Lưu Mật Nhi cười khẽ.

A Hoa cười hắc hắc, "Có thời gian ta sẽ tới thăm ngươi!"

"Ừ!"

Sau khi A Hoa rời đi, Lưu Mật Nhi rơi vào một khoảng trầm tư, không biết bây giờ Phượng Cảnh Duệ như thế nào rồi?

Biết được tin Phượng Cảnh Duệ bị trọng thương, Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương vội vàng chạy tới đem người trở về. Tốc độ nhanh đến nỗi Hoàng Phủ Nguyệt Minh cũng không hề phát hiện. Hai người biết được tin tức từ Khuất Thiên Hàn thật khiến bọn họ không tưởng tượng nổi.

Diệp Ly Tâm không nhịn được rên rỉ, "Không nhìn ra nàng ta lại là một kẻ độc ác như vậy! Nếu thế, Khuất Liễu Phong đã chết rồi? Như vậy người nằm trên giường là ai vậy kìa?"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

"Ngụy công công!" Khuất Thiên Hàn nói. Hắn không khỏi cau mày, "Chẳng lẽ các ngươi cũng chưa từng thấy qua hắn sao?" Không thể nào đâu, bọn họ đã tới nơi này một tháng nay.

Diệp Ly Tâm lắc đầu, "Chúng ta chỉ nhìn thấy Khuất Thiên Hàn bị Phượng Cảnh Duệ chặt đứt gân tay chân, cho nên cũng chưa hề nhìn lại! Có điều không có nghĩ đến. . . Hắn đã chết!"

Khuất Thiên Hàn sầm mặt, "Thật không biết các ngươi có cái gì tốt!"

"Đây là do chúng ta sơ sót!" Diệp Ly Tâm nói: "Ca ca ta cũng đang nỗ lực cứu hắn đây mà!"

Cũng bởi vì như vậy, nên Khuất Thiên Hàn mới không nói gì nữa. Trước khi Lưu Mật Nhi chạy về đến đây, tính mạng Phượng Cảnh Duệ vẫn phải dựa vào Diệp Cửu Dương.

A Hoa một vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Cơ Hoàn Hoàn, nhưng khổ là đang có Phượng Dương ở bên người nàng nên lại không thể nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là liên tiếp nhìn Cơ Hoàn Hoàn! Cơ Hoàn Hoàn cũng kỳ quái nghĩ nha đầu A Hoa này mấy ngày nay hình như có lời muốn nói, nhưng bộ dạng lại sợ Phượng Dương biết được.

Phượng Dương nhìn lướt qua A Hoa, hừ lạnh một tiếng. Ngay từ năm ngày trước đó có tin tức của tiểu tử chết bầm kia, hắn liền đem tin tức bưng bít hết, cho nên hiện tại thê tử căn bản không hề biết, nhưng mà, chuyện ngày hôm trước Vô Trần mang theo nữ nhân của tiểu tử trở về hắn cũng biết, bây giờ nhìn bộ dạng nha đầu này ở bên cạnh, nghĩ cũng biết định làm gì.

A Hoa rụt cổ một cái, không dám hé răng. Nhưng một ngày đã qua, nàng không giúp được Mật Nhi, trong lòng rất gấp gáp a!

Lưu Mật Nhi nghe A Hoa nói, không nhịn được thinh lặng cúi đầu, đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy.

Vô Trần ở một bên đột nhiên lên tiếng, "Ta có một chủ ý!"

Lưu Mật Nhi đột nhiên ngẩng đầu, "Cái gì?"

"Ta đi tìm lão Cốc chủ, dĩ nhiên hắn sẽ không động thủ ở trước mặt phu nhân, cho nên, ta dẫn dụ lão Cốc chủ ra, cô nương ngươi đi nói chuyện cùng cốc chủ phu nhân!" Chỉ hy vọng các ngươi có thể nói nhanh một chút, sau đó chạy tới cứu hắn…

"Nhưng mà, ngộ nhỡ ngươi bị Phượng Dương đánh chết thì làm thế nào?" Lưu Mật Nhi không khỏi lo lắng, một Phượng Dượng đối với con trai ruột của mình cũng có thể hạ độc thủ, đối với một hạ nhân thì . . . Nàng không khỏi rùng mình một cái, "Không được, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm!"

Vô Trần nhếch môi cười, "Cám ơn, cô nương, nhưng nếu không dẫn dụ lão Cốc chủ ra, ngươi sẽ không tìm được cơ hội! Ngoại trừ ta ra, nơi này còn có ai có thể làm được?"

"Chuyện này . . ." Lưu Mật Nhi không thể nói gì, lời của Vô Trần quả không sai.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

"Vô Trần bảo đảm, sẽ không có việc gì!" Hắn thuyết phục bọn họ đồng ý.

"Được rồi! Nhưng mà Vô Trần, ngươi nhất định phải bảo vệ chính mình, nếu không ta không có cách nào đền người cho Phượng Cảnh Duệ đâu!" Lưu Mật Nhi lo lắng nói.

"Vô Trần biết!" Vô Trần chắp tay một cái, "Ta sẽ đi, cô nương, ngươi cũng chuẩn bị đi gặp phu nhân đi!" Hi vọng lão Cốc chủ hôm nay tâm tình không tệ, sẽ không đánh chết mình…

Lưu Mật Nhi vẫn lo lắng nhìn Vô Trần, nhưng mà, nàng cũng rõ ràng mình nhất định phải làm chính là cho Cơ Hoàn Hoàn biết Phượng Cảnh Duệ xảy ra chuyện. Trên thế giới này người có thể khuyên giải được Phượng Dương cũng chỉ có Cơ Hoàn Hoàn thôi. Căn bản không còn có sự lựa chọn. Hơn nữa, người bị đả thương là người Phượng gia!

"A Hoa, ngươi dẫn ta đi tìm phu nhân đi!" Nàng phải nói xong nhanh lên một chút, sau đó đi cứu Vô Trần, thật sự lo lắng Vô Trần sẽ bị đánh chết.

A Hoa cũng bị nhiễm lấy không khí khẩn trương này, nàng gật đầu liên tục, "Tốt tốt tốt!"

Xác định Phượng Dương đã theo Vô Trần ra khỏi viện, lúc này Lưu Mật Nhi mới cùng A Hoa lặng lẽ đi vào phòng của Cơ Hoàn Hoàn.

Thấy Lưu Mật Nhi, Cơ Hoàn Hoàn vui vẻ nhìn nàng, "Mật Nhi, ngươi trở lại sao, Duệ nhi hắn. . ."

Lưu Mật Nhi đột nhiên hướng về phía Cơ Hoàn Hoàn quỳ xuống, "Cầu xin người, cứu cứu Phượng Cảnh Duệ đi!"

Cơ Hoàn Hoàn kinh hãi, "Đây là thế nào? Ngươi đứng lên trước rồi lại nói!"

"Không, cầu xin người, cứu hắn đi!" Lưu Mật Nhi cố chấp nói.

Cơ Hoàn Hoàn bất đắc dĩ nhìn nàng, "Nói cho ta biết rốt cuộc là thế nào?" Nàng phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra chứ? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.