Vô Trần lo lắng nhìn
Lưu Mật Nhi bên cạnh. Liên tiếp mấy ngày đi không nghỉ, ngay cả hắn là
một nam nhân hàng năm trên lưng ngựa mà nói cũng đã bắt đầu có chút chịu không nổi. Vậy mà Lưu Mật Nhi lại hoàn toàn không một lời than thở. Dọc theo con đường này, bọn họ trừ những lúc cần thiết nghỉ ngơi ra còn lại đều ở trên đường. Hắn tin tưởng, bây giờ nhất định Lưu Mật Nhi rất khó
chịu, nhưng mà nàng lại không mở miệng nói gì.
Trầm mặc một hồi, Vô Trần mở miệng, "Cô nương, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Không cần. Chúng ta tiếp tục lên đường!" Không được
tự nhiên, thân thể nàng run rẩy, khó nhịn khổ sở trên người.
"Cô nương, cô . . . Hay là tìm đại phu xem một chút. Vậy đi!" Vô Trần nói.
"Không phải chính là ngươi sao? Ngươi cảm thấy ta có bệnh?" Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn hắn một cái.
Bất đắc dĩ, Vô Trần không thể làm gì khác hơn là đưa lên một bình sứ, "Đây là thuốc, lúc nghỉ cô nương xoa một chút!"
Liếc mắt nhìn bình thuốc trong tay Vô Trần. Lưu Mật Nhi gật đầu nhận lấy, "Cám ơn!"
"Không có gì!" Bảo đảm để nàng không chịu một chút tổn thất nào, là điều duy
nhất bây giờ hắn có thể làm! Chính hắn rất rõ ràng, nếu như Phượng Cảnh
Duệ biết, chịu khổ vẫn là chính hắn! Vô Trần làm như vậy, cũng là vì
mình.
Nắm chặt bình sứ trong tay, trong lòng Lưu Mật Nhi chùng xuống, nàng không thể nghỉ, phải mau chóng trở lại Minh cốc.
Vô Trần sớm một bước đã truyền tin tức trở về, lúc rời Miêu Cương, ám vệ
cũng đã ở lại bảo vệ Phượng Cảnh Duệ, cho nên điều duy nhất bọn họ có
thể làm bây giờ chính là khiến cho Phượng Dương rời cốc, đây là khó khăn lớn nhất.
Lưu Mật Nhi dĩ nhiên cũng có băn khoăn như vậy, Phượng Dương sẽ không dễ dàng rời Minh cốc mà đi như vậy, nhất là khiến cho
hắn đi cứu đứa con mà mình ghét bỏ, làm sao hắn có thể động thân được
chứ.
Chỉ có điều, không sao cả. Trong lòng Lưu Mật Nhi đã có kế hoạch, Nhưng mà cũng rất nguy hiểm.
Ra roi thúc ngựa, sau thời gian mười ngày mệt chết hết mấy thớt ngựa, cuối cùng Lưu Mật Nhi và Vô Trần cũng đến cửa Minh cốc. Khó khăn tung người
xuống ngựa, Lưu Mật Nhi không nhịn được nhíu hai hàng chân mày lại, hai
chân mềm nhũn mất một hồi. Cũng may Vô Trần kịp thời đưa tay đỡ lấy
nàng.
Ổn định thân thể, Lưu Mật Nhi đẩy tay hắn ra, bước đi với
tư thế có chút quái dị, mỗi bước đi nàng đều có thể cảm giác đau đớn rõ
ràng khi máu thịt giữa hai đùi bị ma sát. Thở dốc vì kinh ngạc, nàng cắn răng đứng lại.
Vô Trần đi sau lưng nàng, thật ra thì hắn so với
nàng cũng chẳng khá hơn chút nào, may mà là nam nhân da thịt dày đã qua
huấn luyện nên tự nhiên không so được với nữ nhân mềm mại. Nhìn dáng vẻ
Lưu Mật Nhi bước hai ba bước lại phải dừng lấy một lần, Vô Trần thở dài
tiến lên chắp tay nói, "Cô nương, đắc tội!"
Vừa dứt lời, hắn khom người ôm lấy Lưu Mật Nhi, tung người một cái nhảy lấy đà đi tới trước gian phòng của Phượng Cảnh Duệ trước đây đã ở, sau khi
thả người xuống trên giường, Vô Trần lập tức lui ra, "Cô nương, đừng để
ý!"
Lưu Mật Nhi thở dài không hờn giận, cười khổ nói, "Cám ơn
ngươi!" Ông trời ơi, nàng quên mất, những nam nhân này có thể bay nhảy
nhanh như điện, cơ bản nàng không cần thiết phải khổ cực như vậy!
Vô Trần lắc đầu, "Cô nương rửa mặt đi, Vô Trần cáo lui!" Hắn cũng tẩy đi
một thân đầy bụi đất của chính mình. Sau đó mới có thể nghĩ biện pháp
khiến lão Cốc chủ ra khỏi cửa.
Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, biết
Vô Trần sau khi ra ngoài nhất định sẽ có phân phó, nàng suy tư chốc lát, bảo người ta tìm tới A Hoa!
A Hoa nghi ngờ bước vào Trúc viên
của Phượng Cảnh Duệ, nơi này là địa phương nào, nàng đã biết, cho nên
lần đầu tiên đi vào nơi này A Hoa có chút khẩn trương. Lúc bước vào nhà
trong thấy được Lưu Mật Nhi, A Hoa cực kì vui mừng mà gọi, "A Đại, là
ngươi?" Nàng bước một bước dài tiến lên ôm lấy Lưu Mật Nhi.
Đến khi thấy rõ ràng trên người Lưu Mật Nhi đang mặc nữ trang, A Hoa không khỏi cau mày, "A Đại, vì sao ngươi còn giả gái a!"
Lưu Mật Nhi khẽ cười một tiếng, "A Hoa, thật xin lỗi, ta một mực lừa ngươi, thật ra thì ta là nữ!"
Vẻ mặt A Hoa khiếp sợ nhìn Lưu Mật Nhi, "Gạt người!"
Lưu Mật Nhi nhếch môi, "Ta thật sự chính là nữ nhân!"
Thần trí A Hoa mãi còn chưa trở về, "Nữ nhân?"
Lưu Mật Nhi đưa tay lôi kéo tay của nàng ta đặt lên trước ngực của mình, mặc dù nhỏ một chút, nhưng mà vẫn có.
Dưới tay là xúc cảm mềm mại, A Hoa lập tức rút tay về run rẩy chỉ về phía
nàng, "Ngươi. . . Ngươi . . . Thật sự là nữ nhân?" A Hoa thật khó mà
tưởng tượng được.