Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 6: Chương 6: 11A2 vs 11A1 (1)




Note: Một chương siêu cấp cục xúc cùng mọi người.

Vì là trường cấp ba nên theo lịch Phương Anh phải học cả ngày thứ Bảy, chiều thứ Bảy nhẹ nhàng hơn một chút vì là ngày học Nhạc với khối 11, học Mỹ thuật với khối 10. Còn khối 12 là ngày tự học.

Thật ra lên cấp ba thì không cần phải học nhạc và mỹ thuật nữa. Nhưng trường cấp ba Z vẫn đưa nó vào trương trình đào tạo nhưng với hình thức nhẹ nhàng hơn. Chủ yếu là giao lưu và sáng tạo đặc biệt là phát hiện tài năng.

Quán quân “The Voice” năm trước chính là học sinh trường này. Hiệu trưởng được phen tự hào hết ý. Các tiết mục văn nghệ cũng từ những giờ học này mà ra. Tháng sau lại có ngày 20/10 và kỷ niệm thành lập trường nên công tác văn nghệ lại được mạnh mẽ triển khai. Lớp 11A2 tất nhiên phải có tiết mục, nhưng tiết mục được vào vòng trong đi biểu diễn trên sân khấu không thì có trời biết. Còn lớp bên cạnh, lớp 11A1 có vẻ đã lên ý tưởng tập luyện rất hăng say từ sớm còn cố ý lượn sang cửa lớp 11A2 ra vẻ đắc ý khoe khoang.

Thật sự làm lớp trưởng Khánh Vy tức chết.

11A2 30 nữ chỉ có 10 nam nên đánh nhau ắt thua rồi. Cô nhóc chỉ đánh ngậm ngùi nhìn mấy thằng bên kia khua môi múa mép xỉ vả lớp mình. Giáo viên chủ nhiệm cũng không để ý đến văn nghệ. Càng nghĩ lòng Khánh Vy lại càng đau như cắt.

Để đi vào lớp 11A2 phải đi qua lớp 11A1, đám con trai bên kia là 35/45 đứa một lớp, lúc nào cũng ngồi vắt vẻo, đứng tràn lan ở hành lan từ giờ ra chơi đến giờ về hay trước giờ vào lớp. Trừ đám Đinh Thanh Thanh ra thì ai cũng dám trêu, hết body shaming thì kỳ thị gia cảnh, động chạm cơ thể, cướp đồ, thậm chí là đánh người cũng dám làm. Hội trưởng hội phụ huynh lớp bên đó là hội trưởng hội phụ huynh của cả trường. Cô giáo bên đó cũng rất có thế lực nên học sinh bên đó có tác quai tác quái như thế nào cũng không ai làm gì được. Đơn giản lấy lý do là học sinh trêu đùa rồi ai về nhà đấy nên dù có kiện cáo gì đó cũng không được giải quyết.

Đặc điểm của 11A1 là nhiều con trai, lại là các cậu ấm quý tử của tập đoàn hay gia tộc nào đó được đưa hết vào 11A1. Có đứa học giỏi, có đứa học hành không ra gì. Nhưng một kết luận chung nhất là bọn này ỷ vào gia thế và nhân cách có vấn đề. Con gái của lớp 11A1 thì ít và cũng đỡ hơn, tính tình tuy không dế chịu gì nhưng nước sông không phạm nước giếng.

11A2 trừ đại tiểu thư Trà My ra thì cũng không ai là nhà giàu xuất chúng đến như vậy, nhưng kể cũng lạ. 11A1 đều là lớp các gia đình giàu có cho con nhắm vào. Coi như là lớp trọng điểm đầu đàn được thanh lọc nhất ở mỗi khối. Giáo viên các môn đều là giáo viên trưởng bộ môn, thành tích thì khỏi phải nói tổng kết lúc nào cũng cao ngất ngưởng, môn nào môn nấy cũng vượt trội so với cả khối. Lớp 45 đứa thì 45 đứa được học sinh giỏi không ai tổng kết dưới 9.3. Xếp hạng trung bình điểm các môn thì môn nào cũng đứng nhất.

Nhưng xét về thực lực nhiều người lại đắt ra hoài nghi. Lớp này đa số sau khi tốt nghiệp đều sẽ đi du học sau đó về tiếp quản công ty gia đình nên chỉ cần học bạ đẹp đem khoe và có trời mới kiểm tra được thực hư trình độ là thế nào.

Thế mà Đỗ Trà My sống chết muốn học ở A2 dù bố mẹ có trăm phương ngàn kế dụ dỗ cô chuyển sang lớp A1 cô cũng không muốn.

Muốn tránh đám nhóc quậy phá này có hai cách, một là đến hoặc về sớm hẳn hoặc muộn hẳn. Hai là đi thang máy phía bên vì các tòa nhà thông nhau. Tuy phải đi bộ thêm vài bước chân qua bên đó vì nhà xe và phía thang bộ gần hơn. Leo ba tầng còn nhanh hơn đi thang máy nhưng lại chắc chắn không đụng độ phải mấy đứa yêu ma phá phách kia.

Linh Chi là một mục tiêu điển hình của đám nhóc này thế nhưng hôm nay cô bé lại đi muộn so với mọi hôm một chút. Vừa bước chân lên tầng ba chợt nhớ ra đám lưu manh kia ngay lập tức giật mình quay lại bỏ chạy. Lúc vội vàng xoay người bước xuống lại đụng vào Phương Anh cũng đang leo lên cầu thang tập luyện sức khỏe. Nay có tiết giáo viên chủ nhiệm nữa cô không muốn đi muộn đâu. Lại còn tận ba tiết, một tiết sinh hoạt, hai tiết tiếng Anh.

Linh Chi lảo đảo ngã nhào về phía Phương Anh nhưng được cô nhanh chóng bắt lấy kịp. Bạn nhỏ này xinh đẹp nhưng lại gầy yếu xanh xao, cảm giác nhìn vào lập tức muốn bảo vệ che chở nhưng với kẻ xấu lại muốn bắt nạt cô bé để nhìn dáng vẻ xấu hổ khó xử này. Sao mà gầy nhẹ quá vậy, gió thổi cái là bay mất luôn rồi.

“Có sao không, sắp đến giờ vào lớp cô chủ nhiệm đó cậu còn muốn đi đâu? Lên lớp thôi.”

Thật ra ngoại trừ những người chủ động gọi Phương Anh là đại tỷ thì cô sẽ xưng là chị lại. Còn lại rất bình đẳng mà xưng bạn bè cực kỳ lịch sự, thoải mái.

Linh Chi sau khi hoàn hồn thấy người đỡ mình là đại tỷ Phương Anh trong lòng có chút lo sợ. Bạn này đi học một tuần mà đã đủ các loại sự tích, giai thoại, viết vài trang sử không hết. Nhưng nghe giọng nói nhẹ nhàng của đối phương lại yên tâm đi vài phần. Cũng không biết từ lúc nào ngơ ngác đi theo người kia vào lớp.

Linh Chi thật sự bây giờ rất hối hận, vừa đi vừa hối hận.

Đám tiểu quỷ lưu manh đứng đầy hai bên hành lang tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su, có đứa còn lấy tăm làm thuốc mặt mũi cợt nhả nhìn chằm chằm về phía hai cô gái đi tới.

“Ế, bảo mày về làm ca ve đi mày không nghe vẫn đến trường làm đéo gì vậy hả? Làm đi tao đến ủng hộ như ủng hộ con mẹ mày đó.”

Linh Chi cúi gằm mặt xuống đất, tay nắm chặt lấy quai ba lô mà đi về phía trước.

Trong đầu tự niệm chú “Không nghe thấy, không nghe thấy.”

Phương Anh đi sau thấy một đám đực rựa khùng điên, mặt mũi biến thái, nói năng tục tĩu xung quanh Linh Chi đang cười cợt chỉ trỏ.

Nhưng Phương Anh còn chưa kịp phản ứng, thì Linh Chi đã nhanh chóng bước về hướng cửa lớp mình nhưng đã bị Cao Văn Tài - lớp trưởng 11A1 từ đâu đút tay vào tui quần đứng trước mặt Linh Chi chặn đường.

“Sao hả? Đòi trốn bọn này à, thay vì đi học sao mày không đi tìm bố của mày đi. A, khoan đã, mẹ mày làm gái thì biết ai là bố mày được chứ, cẩn thận con lại lên giường với bố nha. Ha ha ha.” Nói xong cả đám cười phá lên bì ổi, đê tiện.

Linh Chi từ đầu đến cuối không ngẩng mặt lên, tránh qua bên phải đi thì hắn đi sang bên phải, chạy qua bên trái thì hắn cũng đi qua bên trái, còn cố tình tiến tới ôm Linh Chi vào lòng cười ha hả. Linh Chi giật mình sau đó lập tức rút người lại ngã về phía sau nhưng được Phương Anh đỡ vai mà đứng thẳng người lại.

“Sao, khinh tao hả? Nói chứ giờ câm để có sức tối rên cho...”

Cao Văn Tài chưa kịp nói xong thì bị Phương Anh một đạp ngã bay xuống đất.

“Câm mõm.”

Cao Văn Tài bị bất ngờ mà ngã dúi đầu xuống đất, cuối cùng hắn cũng nhận ra người bên cạnh Linh Chi là ai.

Linh Chi vừa giật mình vừa sợ quay lại nhìn Phương Anh bên cạnh mình. Linh Chi chỉ cao hơn một mét năm một chút nên đứng với Phương Anh có chút chênh lệch. Trong lòng Linh Chi thật sự rất cảm động. Chị ấy ngầu quá.

Cao Văn Tài được mấy đứa trong lớp lôi về phía lớp sợ hãi, sau đó thấy có bạn bè đàn em chống lưng ở phía sau. Nghĩ đi nghĩ lại mình có tận mấy chục người, sợ quái gì cái con điên này chứ. Ngay lập tức mặt mũi lại bì ổi bắt đầu giở giọng mất dạy.

“Nghe danh đại tỷ gì đó hóa ra lại đi bênh một còn phò, hay hai đứa chúng mày chơi les với nhau nên bênh nhau, thấy không Chi tao bảo mày như con mẹ mày là con điếm mà. Giờ còn điếm đến mức nào nữa, qua đây vui vẻ với tao là chứ chơi les lấy gì sướng.” Nói xong kết hợp vẻ mặt bì ổi vô liêm sỉ cười lớn, không quên đứng dạng háng ra vẻ mặt vênh váo.

Một loại điển hình của những thằng thiển cận, trọng nam khinh nữ lấy mình làm trung tâm.

Phương Anh vỗ vỗ vai cô gái bên cạnh mắt đã ngập nước với bờ vui run run. Một chưởng chuẩn xác đã thẳng vào háng tên kia với hết sức bình sinh mình có.

Cao Văn Tài rít lên một tiếng sau đó ôm hạ bộ ngã vật xuống đất, toàn bộ mọi người đều nghe thấy cú đá đó đều phát ra tiếng. Đám con trai xuýt xoa một hồi run lẩy bẩy nhìn Cao Văn Tài lăn lộn dưới đất nước mắt chảy dài.

“Con mẹ mày thằng chó này, đéo thấy nói đéo thấy hay à. Sủa, đứng dậy sủa tiếp con mẹ mày đi. Mở mồm ra là phò, đĩ, les ăn hết của tổ tông ba đời nhà mày mà lên giọng thượng đẳng với ai hả cái thứ súc vật. Cái loại mày đi học làm đéo gì cút cụ mày đi. Mày nghĩ con cu mình là ghê à bà mày cho mày mất giống luôn.” Phương Anh ba máu sáu cơn điên tiết đạp liên tiếp vào Cao Văn Tài đang chật vật ở phía dưới. Tất cả tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng ngăn cản. Linh Chi ở phía sau chỉ biết bất động nhìn dáng vẻ tức giận của Phương Anh, lần đầu cô cảm nhận được sự quan tâm, lần đầu được người khác vì mình mà nổi giận.

Không biết từ bao giờ học sinh từ hai lớp đã quây kín xung quanh cô. Đám con trai đi theo Cao Văn Tài thấy cô dừng chân nhanh chóng kéo hắn đứng lên lùi thật sâu về sau nhưng tên này hoàn toàn không đứng thẳng được còn ngất lịm ra kia.

“Á à, con mẹ mày nha thằng khốn nạn Hãm Văn Tài này, tao đã bảo mày không được động vào Chi hay bất kỳ đứa nào lớp tao cơ mà. Đổi tên thành Hãm *** luôn đi thứ n*ng, súc vật nghĩ ai cũng đê tiện như mình” Trần Thị Uy không biết từ đâu nhảy ra xắn tay áo tức tối gào thét.

“Xùy, tưởng gì, hóa ra mấy đứa con gái đanh đá, mồm miệng chua ngoa.” Từ trong đám đông đi ra một tên công tử bột, mặt hoa da phấn, đứng cao hơn tất thẩy mọi người ở đây. Tất cả đám con trai trong lớp 11A1 cực kỳ ngoan ngoãn đứng sau hắn, Cao Văn Tài như thấy quý nhân lập tức từ giả chết vừa rồi bật dậy đến ôm chân hắn khóc lóc.

Thúy Hiền cũng lại bên này ôm lấy Linh Chi bắt đầu tham gia cuộc chiến khẩu nghiệp: “Ha, tưởng ai, thiếu gia nhà họ Lâm, mama boy hôm nay không ở nhà ôm chân mẹ, chạy đến đây cơ à.”

Lâm Kiệt Anh là con trai độc nhất của chủ tịch ngân hàng vừa lọt top năm ngân hàng có vốn điều lệ cao nhất cả nước. Cao Văn Tài là cậu ấm thì Kiệt Anh còn có gia thế hơn. Không những có tiền lại còn có quyền. Chú của hắn là chủ tịch một công ty luật rất có tiếng, đằng ngoại thì người người đều làm giáo viên, làm công chức viên chức trong sở giáo dục. Chị của hắn còn là con dâu của chủ tịch thành phố H đương thời. Lâm Kiệt Anh chính là ngậm thìa vàng mà sinh ra. Là đứa con trai cầu tự của gia đình. Sau khi sinh chị của hắn gia 13 năm sau mẹ hắn mới có thể có thai hắn. Cầu thần cầu phật cầu khắp tứ phương. Nếu không phải hắn sinh ra kịp thời thì sợ chị của hắn đã có mấy đứa em cùng cha khác mẹ rồi. Nhà ai cũng giỏi giang như vậy lại có đứa con đứa cháu không ra gì.

Lâm Kiệt Anh ngoại trừ vẻ bề ngoài nhìn bảnh bao thì tính cách rất xấu. Cha mẹ yêu thương bảo bọc, mọi người xung quanh thì nịnh nọt a dua. Giống như mấy chục thằng đang đứng sau lưng hắn vậy, đều nịnh nọt hắn, theo lời cha mẹ vì gia thế nhà hắn, chứ thật tâm ai cũng thấy tên này có một chữ duy nhất là “Hãm“. Thế nên Cao Văn Tài với hắn chính là bạn chí cốt.

Sau hai từ “ Mama boy” mặt Lâm Kiệt Anh đã đỏ bừng trừng mắt nhìn về đám người đằng trước đang cười. Hắn chính là chuẩn thương hiệu con trai cưng của mẹ.

“Võ mồm, động chân động tay tý nghĩ là mình hay, học cho lắm vào cuối cùng cũng chỉ chui rúc vào bếp mà nấu nướng rửa bát giặt giũ phục vụ bọn tao thôi, đêm tới thì nằm dưới thân rên la thôi chứ có gì mà tự hào. Bọn tao, đàn ông mới là người làm việc lớn, ngoan ngoãn nghe lời đi mấy con vịt giời ăn rồi lại bay.” Nói xong mặt mũi vênh váo nghe tiếng hò reo của mấy thằng 11A1 phía sau. Đám con gái bên đó tức muốn trắng bệch mặt mà không dám nói gì.

Đây chính là thành quả của việc dạy dỗ con trai của mẹ hắn. Luôn truyền tư tưởng trọng nam khinh nữ, phân biệt giới tính, cái này con gái làm con trai không cần phải làm không được làm, rồi đối xử bất công, cấm cản với chính con gái mình. Còn biến cô thành công cụ của cuộc hôn nhân lợi ích, vùi dập cuộc sống của một cô sinh viên báo chí với đầy hoài bão nay bị đối xử không khác gì máy đẻ. Còn con trai bà ta với vẻ ngoài bóng bẩy và suy nghĩ lệch lạc coi mình là trung tâm đi khinh thường người khác, coi thường con gái, phụ nữ, với những suy nghĩ bệnh hoạn.

“Nói đùa chứ thằng ngu, mẹ mày đẻ mày cũng đau *** lắm.” Trần Thị Uy chịu không nổi lên tiếng phản bác.

“Đừng có lôi mẹ tao vào, nói cho lũ hạ đẳng mấy con đàn bà rách 11A2, đòi làm phản à, mẹ nó ca ve thì nó là ca ve, lũ nghèo hèn như chúng mày cũng mãi là vậy thôi đòi đến đây chung đẳng cấp.” Lâm Kiệt Anh cho tay vào tui quần nhếch mép cười.

“Ê thằng kia, mày nói ai cái gì hèn rách, chị đây còn không thèm lấy kim cương đính vào cái mặt mày thì thôi nha.” Trà My tiểu thư cũng không biết từ đâu ra chống nạnh chửi.

“Ê thằng kia, mày dám động vào cái Chi vào con gái lớp tao, bọn tao cũng không tha đâu nhé, lên mặt với ai. Chim thì bé mà đói láo à thằng mất dạy.” Tuấn không biết từ bao giờ kéo theo Minh, Hoàng to con chen vào hàng đầu đứng ý kiến.

“Mày chửi con mẹ mày thì được mắc mớ gì chửi con Chi, chửi bọn lớp tao. Cái thứ âm binh, con mẹ mày. Mẹ nó làm cái gì cũng được nhưng tao biết nó học giỏi, nó ngoan, nó có ích cho đời, bọn tao quý nó chứ đéo phải cái loại mấy thằng rẻ rách đứng dạng háng ở đấy khiến bọn con gái lớp mày còn không thèm nhìn.” Đinh Thanh Thanh bộ dạng hổ báo cáo chồn giang hồ, cũng không thua kém chen lên trước nói.

Bất giác đám con trai bên kia lui lại một bước nhìn mấy đứa con gái lớp mình bộ dạng ghét bỏ.

Đúng là lũ con gái kém cỏi.

Cuối cùng cả dãy hành lang ầm ầm như chợ vỡ lời chửi rủa qua lại của hai bên, tất nhiên 11A2 có chút lợi thế vì lợi thế con gái lại đông người hơn.

Linh Chi thật cảm động, hóa ra lớp vẫn quan tâm, vẫn yêu quý cô như vậy, không ngại hoàn cảnh của cô mà bảo vệ cô, đắc tội với Lâm Kiệt Anh. Vừa cười vừa khóc, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má.

Linh Chi bị quấy rối nhưng lại chẳng dám nói với ai, cô cứ nghĩ mọi sẽ không để ý đến cô. Nhưng một Đinh Thanh Thanh giang hồ không ít lần giúp cô xử lý bọn bám đuôi cô trên đường về, một Trần Thị Uy độc mồm độc miệng cũng không ít lần sau lưng giúp cô ra mặt. Còn nhiều nữa, rất nhiều việc mà mọi người cứ âm thầm quan tâm cô, vậy mà cô chỉ thu mình lại. Nhưng tốt quá, có mọi người ở đây.

11A2 và 11A1 vốn như nước với lửa, 11A1 đi đến đâu bị ghét đến đấy, đi đâu cũng đè đầu cưỡi cổ lớp khác. 11A2 vì ở cạnh nên là nạn nhân thường xuyên nhất, không chỉ Linh Chi mà rất nhiều bạn học đặc biệt bạn học trong 11A2 đều là nạn nhân bắt nạt, trêu trọc từ nhỏ đến lớn của bọn thiếu gia, cậu ấm cô chiêu bên kia. Nhưng biết sao bây giờ? Mẹ hắn là chủ tịch hội phụ huynh học sinh, bố hắn tài trợ rất nhiều tiền cho trường. Nghe nói năm ngoái có một bạn vì bị hắn xúc phạm đến gia đình nhiều quá nên tức giận cho hắn một nắm đấm. Ai ngờ kết cục bạn đó rất thảm, bố mất việc, còn bản thân bị đuổi học, không biết giờ sao rồi.

Hắn có tiền, có quyền vậy đấy ai dám làm gì hắn. Ai muốn dây dưa vào họ? Không phải những tên công tử bột bên kia rảnh quá kiếm trò chơi sao? Dùng lời nói lăng mạ thì thôi đi, còn xúc phạm gia đình người khác, đến con gái thì xỉ nhục và động chân động tay. Thưa cô chủ nhiệm, thưa thầy tổng phụ trách cũng chỉ như mây bay bị bỏ qua mà thôi.

Năm lớp 10 hai lớp ở tầng trên tầng dưới khu nhà khác nên còn ít gặp gỡ nhưng từ khi lên 11 được xếp ở cạnh nhau thật sự mọi chuyện ngày càng đi quá giới hạn. Họ thực sự không chịu nổi cái vẻ khinh người của mấy tên kia nữa rồi. Nhưng nguyên do một phần cũng là do giáo viên chủ nhiệm 11A1 và 11A2 cũng âm thầm cạnh tranh ghen ghét nhau. Nhưng thật ra lại chỉ là một phía từ phía cô giáo chủ nhiệm bên A1 mà thôi.

Vả lại có Phương Anh đứng kia, ít nhiều cũng có sự tự tin.

“Cái lớp rách chúng mày, xét thành tích, xét thi đua cái gì cũng không có. Trừ con bé này ra thì có cái gì?” Một tên mập mắt cận đứng ra chỉ thẳng vào Phương Anh.

“Ha, lớp tao á, lớp tao có con người còn lớp chúng mày có chúng mày chính là súc vật.” Lớp trưởng Khánh Vy nổi tiếng hiền hậu, nhẹ nhàng, yểu điệu thục nữ, nghe cậu ta xưng mày tao với người khác còn không thấy huống chi đang gắt giọng lên như bây giờ. Nhất thời tất cả đều im lặng.

Thật sự tức chết cô rồi. Hôm nay phải nói ra cho bằng hết.

“Nói cho mà biết, nếu không phải chúng mày có chống lưng thì mấy cái thành tích,giải này giải nọ, rồi tiết mục văn nghệ như gà bay chó sủa như thế còn lâu mới qua được bọn này nhé. Ở đó mà coi thường người khác.”

“Uiss, sợ quá, tao chính là cứ coi chúng mày không bằng rác đấy, sao? Làm gì tao? Ngon đánh tao đi nè.” Vừa nói vừa tiến gần mặt gần hơn về phía Phương Anh thách thức.

“Bốp.”

“Bất ngờ chưa thằng chó.” Phương Anh lập tức thẳng tay đấm thẳng tay vào mắt Lâm Kiệt Anh khiến hắn mặt mày xây xẩm không phân biệt Đông Tây Nam Bắc ngã sang một bên. Thách thức ai đừng thách thức cô.

Cả lớp 11A2 lập tức vỗ tay khen thưởng. Đúng vậy, họ chờ ngày này lâu lắm rồi.

“Mẹ kiếp, mày muốn đánh nhau đúng không.” Tên mập ban nãy thấy đại ca bị đánh liền xông ra túm cổ Phương Anh.

“Mẹ kiếp, ai cho mày nắm cổ áo đại tỷ nhà tao.” Lê Thị Lệ cũng rất nhanh chóng đẩy tên béo kia ra đứng chắn trước cô cũng như cả lớp cực kỳ hùng hổ, chống nạnh lườm nguýt tên béo trước mặt.

“Con béo, đừng tưởng con gái tao không đánh mày.”

“Mẹ mày, thằng mập *** nhìn lại bản thân đi, ngon nhào vô, tao lại thách cả nhà mày đó.”

“Mọi người đừng vì tôi mà đánh nhau mà.” Linh Chi vội lau nước mắt xua tay với mọi người yếu ớt nói.

“Cái này là vì cậu, vì cả lớp, chúng ta phải đấu tranh chống lại ách thống trị, lớp 11A2 nghe đây, mọi người có muốn đánh hay không?” Lớp trưởng Khánh Vy hô xong giơ nắm đấm lên bầu trời.

Cuối cùng không khí như hội nghị Diên Hồng năm xưa, cả lớp 11A2 đồng thanh hô “Đánh” hừng hực khí thế lao về phía bên kia.

“Sợ gì anh em, đánh.” Lâm Kiệt Anh cũng không thua thế.

Cuộc chiến của tự do, của công bằng trong giáo dục, bình đẳng trong giời tính, trong xã hội đầy nhiệt huyết và khí thế diễn ra thật hỗn loạn. Không phân biệt được quân ta với quân mình thông qua quần áo, nhưng lại có thể thấy được qua ánh mắt nhiệt huyết mãnh liệt của 11A2.

Con gái bên A1 hoàn toàn không tham gia mà nhanh chân đi báo cho cô giáo chủ nhiệm. Cuộc chiến là của cả lớp A2 và 35 thằng con trai A1. Một cuộc chiến về số lượng thì A2 thắng nhưng về sức thì A1 lại chiếm ưu thế. Một thằng bên đó có thể đánh cân sức với một lúc 2-3 đứa bên này. Nhưng bên này có ít con trai hơn nhưng ông nào ông đấy cũng rất quyết tâm bảo vệ gái làng, Trần Cân Tất dù thấp bé nhẹ cân nhưng vẫn lao vào thằng cao hơn mình mấy cái đầu đấm đá túi bụi. Linh Chi cũng theo mấy bạn nữ mà túm lấy một thằng dùng dép nện. Lê Thị Lệ bị tên mập vừa rồi túm tóc làm Phương Anh đang cho hai thằng khác một mấy đòn Karate vào mặt phải lập tức bỏ cho hai bạn nữ khác đánh rồi chạy qua lôi tên béo đó ra cứu Lệ.

“Chơi mất dạy túm tóc, vậy tao chơi mất dạy lại.” Sau đó Lệ Thị Lệ ngằm chuẩn hạ bộ của hắn mà sút như sút bóng. Rồi chỉ nghe thấy tiếng heo kêu quanh đó, không hơn không kém.

Lăn lộn trên mặt đất mà đánh đấm, khá lâu rồi Đinh Thanh Thanh mới được thỏa mãn như vậy, giang hồ cũng có đất dụng võ rồi nha. Phương Anh cố gắng dùng đòn nhanh chính xác cho mấy thằng ranh trước mặt trực tiếp ngã xuống tránh để chúng đứng dậy như trong phim đi đánh các bạn khác. Sau đó lại nhanh chóng giúp tổ đội khác đang chật vật chiến đấu. Sau khi được Phương Anh giúp cũng rất tự giác đấm cho tên kia vài phát.

Cuộc chiến không biết diễn ra bao lâu, chỉ biết lúc thầy tổng phụ trách lóc cóc chạy lên thấy trên đất la liệt học sinh. Người đấm, người đánh, người khóc, người kêu la.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!!!” Thầy tổng phụ trách dù đã cố gắng gào lên khiến tất cả dừng tay nhìn về phía thầy nhưng sau đó lại lao vào đánh nhau tiếp.

Tức nước thì vỡ bờ. Có áp bức thì có đấu tranh.

- -Hết chương 6--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.