Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 5: Chương 5: Một ngày dài mệt mỏi




Sau bữa trưa ngày thứ Sáu tuần đầu đi học, Phương Anh gặp phải ánh mắt long lanh ánh nước của người ngồi phía đối diện suốt bữa ăn khiến cô không chịu nổi nữa. Cuối cùng cũng đặt đũa xuống lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì nói nhanh lên!”

Người ngồi đối diện là Trần Cân Tất, bạn học chung lớp với Phương Anh, ngồi ở bàn đầu. Dáng người nhỏ bé nhưng cái mặt cực kỳ gian tà láo liêng, y chang một thằng biến thái.

“Đại tỷ à chị cứu em với, em làm mất hết tiền đóng học thêm tháng tới rồi.”

Phương Anh vừa ngồi cắn hạt dưa vừa liếc nhìn thằng ranh con trước mặt này.

“Hừ, không phải chú em đánh lô đề cờ bạc gái gú hút chích bar sàn nên hết tiền à?”

“Nào có chứ chị, em bị người khác cầm mất.” Ngay lập tức cậu trai vừa xua xua tay vừa làm bộ mặt nịnh nọt trước mặt Phương Anh.

“Không phải tụi Đinh Thanh Thanh cầm mất chứ, nói lẹ đê chiều nay chị mày phải học tiếng Anh đấy.”

“Không phải á, chuyện là thế này nè chị...”

Gần trường cấp ba Z có một quán bida rất đắt khách, khách hàng tất nhiên đều là học sinh. Bida nhìn chung là một môn thể thao lành mạnh giúp phát triển tư duy cũng như sự khéo léo. Nhưng dần dần nó phát triển thêm một hình thức mới tên là bida ăn tiền. Mỗi ván từ 50 nghìn đến cả triệu đồng. Là dạng càng chơi càng cuốn khiến người chơi thậm chí trở thành con nghiện, càng thua càng muốn gỡ.

Lúc đánh bida lại cảm thấy bản thân rất ngầu, rất gì và này nọ nên học sinh trong trường cấp ba Z cứ đứa nọ lại kéo theo đứa kia đến chơi. Nói ra cũng không biết ở đâu lại sinh ra trào lưu đánh bida này nữa. Nhưng đứa nào không biết đánh bida lại trở thành lạc hậu, không cùng đẳng cấp.

Trần Cân Tất chính là một fan ruột của môn bida này, kiếm cũng rất nhiều từ nó. Nhưng dạo gần đây quán xuất hiện một tên béo đầu trọc lóc tên Cá Mập vì răng của hắn xồ ra xồ vào nhìn rất gớm. Một mình hắn ăn không biết bao nhiêu tiền rồi của đám học sinh cứ cay cú lũ lượt ra đòi solo thi đấu rồi lại thua.

Trần Cân Tất tiếp tục lại nằm trong đội ngũ này.

Sáng nay anh chàng cố tinh đi học sớm tận một tiếng đánh bida nhưng lại thua đến bán mức bán đứt luôn ba lô lại. Nhưng khi về trường chợt nhớ ra trong ba lô có quyển sách kẹp tiền đóng học tháng tới lên mới có màn cầu xin Phương Anh thế này đây.

Cá Mập rất dữ, đồ của hắn thu được của đám học sinh vứt đầy ở góc nhà nhưng đố ai dám động tới, chuộc hắn cũng không cho mà bắt đánh tiếp, mà để đánh tiếp mỗi ván phải nôn ra trước một triệu, ván sau là hai triệu và ván sau nữa là bốn triệu cứ vậy theo cấp số nhân. Thắng lấy lại đồ thua thì mất tiền.

Phương Anh trố mắt ngồi nghe mà cảm giác tức sắp ói máu mà chết.

Thời này kiếm tiền dễ quá vậy?

“Em nghĩ nó vẫn không biết có tiền trong cặp em đâu, chị dùng võ công cái thế lấy giúp em được không, em trả công chị đàng hoàng mà.”

“Sao chú em không tìm cao thủ bida mà nhờ, chị mày yểu điệu thục nữ đánh nhau trộm cắp sao được.” Phương Anh vừa nói vừa phun vỏ hạt hướng dương làm người đối diện run run nghe nổi hết da gà.

“Nó đánh giỏi lắm á, giúp em đi mà em sẽ chỉ cho chị chỗ mua đồ ấy, chị không biết hả, thuốc ấy, mấy cái viên thuốc kích thích đó.” Giọng Trần Cân Tất càng nói càng nhỏ càng nghiêng về phía Phương Anh.

Phương Anh nghe thấy thuốc lập tức túm cổ áo người đối diện, giọng đầy tính uy hiếp nói: “Gì? Chú mày thật sự biết?”

“Biết á, chị hứng thú đúng không? Vậy giúp em đi mà, từ nay em sẽ làm thân trâu ngựa cho chị. Ngoài chị ra có ai đủ bản lĩnh mà em quen đâu.” Trần Cân Tất túm lại cánh tay đang túm cổ mình của Phương Anh, đầy nịnh nọt nói xong lại tiếp tục bài ca khóc lóc.

Phương Anh thở dài một tiếng, sau đó uống hết chai nước khoáng rồi gật gù suy nghĩ một lúc.

- ----------

“Tý tuổi đầu đã bida các thứ xong giờ khổ chưa, bố mẹ còng lưng nuôi ăn học con đi cá cược bida, lập lời thề bỏ bida chăm chỉ học hành đê.” Phương Anh làm bộ dạng chị lớn vừa đi vừa lải nhải chỉ dạy thằng em Trần Cân Tất.

Vậy là cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ Phạm Phương Anh quyết định bùng tiếp tiết cô giáo chủ nhiệm, đi hành hiệp cứu đời, lại còn có cơ hội có chút đầu mối về ma túy nữa tội gì không đi.

Chỉ là đến quán bida nhìn thấy Cá Mập cùng mấy tên đàn em cao to vạm vỡ như vậy có chút suy nghĩ. Nhưng suy nghĩ nhiều hơn là tên này thật sự xấu quá, bộ dạng bặm trợn lại thích trừng mắt, đã thế lại thích túm cổ áo người khác mà phun nước bọt khoe hàm răng cá mập ra.

Cả hai người nhìn nhau thở dài.

Sau khi đợi Cá Mập xử lý một nhóc học sinh khác thì Cân Tất lên xum xoe với hắn: “Đại ca cho em xin cái ba lô sáng nay với ạ.”

“Hử? Muốn đòi lại ba lô à? Luật cũ không nói nhiều.”

Thật ra theo chiến thuật ban đầu thì Cân Tất lên gây sự chú ý còn Phương Anh sẽ lén lút trộm cặp nhưng tình hình có vẻ không ổn, không biết ở đâu ra mấy tên đàn em của hắn ngồi ở đó tán phét rất đông làm cô không ra tay được.

Bọn đàn em còn đang nghịch nghịch mấy món đồ cũng sắp động đến chiếc ba lô của Cân Tất. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Ê cu!”

Phương Anh nhanh chóng cầm ba lô của mình quăng về phía mấy tên đàn em bên kia. Rồi nhảy trực tiếp lên bàn bida từng bước đi về phía tên Cá Mập đang đứng phía bên kia bàn. Trên đường đi thuận tiện dùng chân đẩy một chiếc gậy bia đưa lên tay cầm sau đó nghiêng người dùng gậy chỉ thẳng vào Cá Mập đang há hốc miệng nhìn.

“Chơi hay không chơi?”

Trần Cân Tất đang tưởng tưởng không gian đang quay trở về thời cổ đại. Phương Anh như nữ hiệp xinh đẹp trên ngựa, chỉ kiếm về phía tên cướp xấu xí muốn cướp đi nương tử của nàng. Đinh Thanh Thanh nói Phương Anh là con mụ điên, nhưng Trần Cân Tất thấy cô chính là nữ hiệp ngầu nhất mình từng thấy hơn cả phim ảnh cậu ta từng xem.

Cả quán bida đều bất động chăm chắm ánh mắt tập trung vào cô. Không gian có chút im lặng. Một nữ sinh lại dám hổ báo đi trên bàn bida còn chỉ gậy thẳng vào người được coi như đại ca ở nơi này. Đúng là trò cười.

Trái với sự tôn sùng của Tất, cả quán bida hú ầm ĩ đầy tiếng cười cợt.

Phương Anh thấy không khí đúng lắm, cũng hơi hối hận với quyết định trong vòng một giây kia của mình. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhếch miệng cười, đưa gậy qua đầu, để sau vai rồi gác tay còn lại lên dáng vẻ bất cần như Harley Quinn.

“Không dám?”

Cá Mập bên kia đã hoàn toàn chìm đắm trong giây phút này. Phương Anh bây giờ chính là hình mẫu lý tưởng của hắn theo đuổi. Xinh đẹp, nổi loạn, mạnh mẽ đến như vậy. Cuối cùng thật lâu sau khi thoát khỏi sự say đắm này mới kịp phản ứng.

“Chơi. Em gái thích chơi kiểu gì nào?”

Em, con mẹ nó chứ em, Phương Anh nhìn chằm chằm tên Cá Mập bên dưới mà chửi thề trong lòng.

“Bida ba băng, luật quốc tế 40 điểm trước là thắng, tôi thẳng trả thằng ranh con này ba lô của nó.”

“Còn cô em thua thì sao, làm bạn gái anh có được hay không?” Cá Mập cực kỳ chân thành nhìn Phương Anh.

Cả quán bida reo hò ầm ĩ cực kỳ phấn khích. Trần Cân Tất cảm thấy vô cùng tội lỗi với đại tỷ, trong lòng đã sớm xúc động khóc muốn lụt nhà rồi.

“Thắng được tôi đã.” Phương Anh nhếch miệng cười tỏ vẻ tự tin, nhưng có trời mới biết trong lòng cô đang có bao nhiêu lo lắng. Tất cả chỉ là nói dối thôi, cô lấy đâu ra tự tin vậy chứ. Mà thôi, nếu thua trực tiếp gọi điện đến sở cảnh sát báo án bị giam giữ trái phép cũng được đi? Cô còn chưa sử dụng cái đồng hồ này lần nào.

Luật chơi bida cơ bản có thể hiểu như sau: mỗi người chơi đều có bi cái và mục đích của chơi bida ba băng là đánh bi cái của mình sao cho nó chạm vào cả hai bi còn lại và đập vào các thành bàn. Không nhất thiết là nó phải chạm vào các cạnh bàn khác nhau mà chỉ cần chạm vào cạnh bàn trước khi chạm đến bi cuối cùng ít nhất ba lần. Cách tính điểm bida 3 băng chính là: mỗi lần chạm thành công, người chơi sẽ được tính một điểm.

Sau một hồi xếp bàn với ba viên bi trắng, vàng, đỏ lên bàn tất cả mọi người đều tập trung xung quanh hóng hớt trận đấu. Ba lô của Tất được đặt ở bàn nghỉ uống nước cả hai. Phương Anh quay sang nói nhỏ với Tất bên cạnh: “Tý nữa nếu không ổn mày trực tiếp giật ba lô chạy đi, còn lại chị lo.”

Trần Cân Tất cực kỳ cảm động muốn nói mấy lời sến sẩm chia tay chia chân đau khổ chia ly như trong phim nhưng đã bị Phương Anh ấn mặt quay đi chỗ khác.

Mày phải đi đi chị mày mới hoạt động chân tay được.

“Nhường cô em bi cái trắng, đánh trước luôn.” Sau một hồi bàn chiến thuật cùng chuẩn bị mọi thứ, ván đấu cũng chính thức bắt đầu. Cá Mập còn tỏ vẻ ga lăng cười toe toét khoe hàm răng ghê gớm nói bắn hết nước miếng về phía Phương Anh.

Phương Anh thân thủ nhanh nhẹn né tránh, đem Trần Cân Tất đứng ra trước mình làm thành bia đỡ nước miếng của Cá Mập sau đó lắc lắc cổ tay khởi động, nhìn bàn bida nước đầu cơ bản nhất với hai viên bi trắng vàng đặt cạnh nhau và viên bi đỏ ở bên trên tạo thành hình tam giác.

Với hình ảnh nghiêm túc lúc ấy của Phương Anh, Trần Cân Tất đã tưởng tượng Phương Anh có thể đánh liền một lúc 40 điểm tạo thành kỷ lục nhưng không. Cậu ta đánh giá quá cao Phương Anh rồi. Trong không khí im lặng ấy Phương Anh còn không đánh trúng được vào bi cái màu trắng của mình.

Không khí nhờ vậy mà bắt đầu sôi nổi hò reo cười cợt. Một thằng đầu xanh đầu đỏ còn gào lên: “Chị dâu.” Làm cả đám cũng hò reo theo. Phương Anh chỉ tỏ ra nghiêm trọng lắc đầu im lặng về chỗ ngồi nhường bàn đánh cho Cá Mập.

“Đại tỷ, chị không biết chơi sao?” Trần Cân Tất nhìn một màn vừa rồi mồ hôi tuôn ra như mưa.

“Lâu không chơi, quên.” Phương Anh bình thản trả lời sau đó tập trung nhìn về phía Cá Mập bên kia đang thể hiện bản lĩnh. Sự thật đúng là vậy mà, cô quên.

Cá Mập rất nhẹ nhàng ghi một lúc 10 điểm, đến phát đánh thứ 11 lại cố tình đánh trượt nhưng lại tạo thành ba viên bi ở thế cực kỳ khó. Trần Cân Tất thầm thở dài một hơi, còn cố tình nữa, đúng sĩ gái mà.

Phương Anh tâm bất biến giữa dòng người vạn biết nhìn tới nhìn lui đến nằm cả ra bàn chuẩn bị đánh làm Trần Cân Tất ở sau hô nhẹ.

“Đại tỷ để em che váy cho chị.”

“Điên à, tao có mặc bên trong nhiều hơn số quần mày mặc đó, né ra.”

Cuối cùng dưới áp lực của mọi người Phương Anh bất ngờ may mắn thực hiện thành công cú đánh đó và ghi được một điểm. Nhưng tiếc rằng cú đánh tiếp theo dễ hơn rất nhiều cô lại thất bại.

Tỷ số hiện tại đã là 25-1.

Lượt lại trở về với Phương Anh, bên kia Cá Mập rất đắc ý còn Phương Anh lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, chính là lấy lại được cảm giác đánh.

Ngày trước cô cùng Trúc Hạnh chiều thứ Bảy đều sẽ trốn học ra quán đánh bida, có lần còn bị mẹ cô phát hiện ra đánh cho cô một trận lên bờ xuống ruộng. Còn mắng cô tội dạy hư Hạnh nữa. Hạnh tiểu thư thật ra mới là tay cơ xuất sắc ai cũng muốn một lần thi đấu cùng đó mẫu hậu đại nhân. Còn mới là người đi theo cô ấy đây này.

Phương Anh bất ngờ ghi một lúc 10 điểm rồi mất lượt vì không thể chạm vào bóng cuối.

Tỷ số hiện tại đã là 30-11.

Cá Mập có vẻ có chút tâm lý nên đánh được năm lần thành công đã thất bại. Phương Anh nắm bắt cơ hội ghi liền một lúc 20 điểm rất nhanh và tự tin vì lợi dung ba bi ở gần nhau ở góc bàn mà nhẹ nhàng ghi điểm. Cô chính là kiểu người càng chơi càng tự tin, càng nắm bắt được nhịp độ trận đấu.

Tỷ số đã là 30-31. Một cuộc lộn ngược dòng bất ngờ, nhưng lượt lại trở về Cá Mập, bầu không khí căng thẳng cực độ.

Liên tiếp đổi lượt đi đổi lượt lại tỷ số mới dừng lại ở 37-35. Nhưng lần này là đến lượt Phương Anh.

Đám nhóc bên cạnh bắt đầu chơi xấu hò reo làm cô mất tập trung.

“Câm mồm.” Phương Anh quát làm cả đám bỗng chốc cũng yên lặng theo. Cá Mập cũng ra hiệu cho cả đám im lại. Đúng là người mình thích thật cá tính, lâu rồi mới cảm nhận được sự kịch tính như vậy.

Phương Anh ghi đến điểm 38 thì đánh hỏng, lượt lại về với Cá Mập.

Tỷ số là 39-38, đây có thể là cơ hội cuối của Phương Anh.

Phương Anh cuối cùng cân bằng được tỷ số về 39-39, đây chính là cơ hội để cô kết thúc trận đấu cả tiếng đồng hồ này. Nhưng đáng tiếc, Phương Anh đánh lực có chút nhẹ. Cá Mập thái độ đắc thắng đến lượt mình tiến lên.

Nhưng nhìn có vẻ đắc thắng như vậy nhưng trái với Phương Anh ngày càng bình tĩnh Cá Mập lại bị tâm lý rất nặng. Lần đầu có thể thua, lại thua trước một cô gái, lại là người mình thích.

Cá Mập suy nghĩ rất lâu nhưng tay run nên đánh trượt, người ngoài nhìn vào còn tưởng là cố tình. Nhưng cái thế bi đang có cũng quá khó đánh, trách nhiệm lại đè nên vai Phương Anh.

Mưa bom bão đạn cũng đã trải qua, có mấy viên bi sao làm khó được chị mày. Phương Anh âm thầm cổ vũ bản thân.

Cô trực tiếp đánh bi cái màu trắng của mình vào bi vàng khiến bi vàng bay đi sau đó lại đập lại bi trắng để bi trắng chạm vào thành bàn sau đó chạm vào bi đỏ còn lại. Cả quá trình bi trắng chạm vào thành ba lần. Cô đã thành công. Phạm Phương Anh cứ vậy đã giành chiến thắng chung cuộc, cả quán ba điên cuồng hò reo cổ vũ, tư thế bida này có chút khó nhưng dưới áp lực điểm 40 thì nó còn khó lên rất nhiều lần. Phương Anh thật sự rất bản lĩnh.

Cá Mập gật đầu âm thầm vỗ tay tán thưởng.

Phương Anh cảm giác may mắn mình dồn hết cho hôm nay vào pha này, lúc đánh cô còn nghĩ mình dùng lực hơi quá đà nữa, bi bay nhanh đến chóng cả mặt cô còn không biết mình đang làm gì. Đến lúc giành chiến thắng cô còn không biết, Phương Anh chỉ muốn vứt luôn gậy bida mà ngất xỉu một trận cho rồi. Trần Cân Tất cũng đã khóc hết hai hộp giấy rồi.

Cá mập tuy vậy là người rất biết giữ lời hứa, thật sự trả lại ba lô cho Tất. Anh em trong quán cũng vỗ tay không dứt đến tận lúc cô ra khỏi quán. Phương Anh chính là cực kỳ bình thản, không quan tâm thế sự nhưng vừa ra ngoài lại ôm bụng cười như điên.

“Vãi, đại tỷ bị điên à?” Trần Cân Tất vừa ôm ba lô vừa khó hiểu liếc nhìn bà chị bên cạnh mình bộ dạng không đoan chính cười muốn gặp người lại nhưng vẫn cố nhịn.

“Đừng có mà sờ vào cặp, lát ra kia hãy xem, tụi nó đang ở sau mình kìa.” Phương Anh vừa cười vừa nói.

Cô còn không hiểu sao mình cười đây này. Sướng quá hóa điên là có thật hay sao?

Nhưng không người ta gọi là vui quá hóa buồn, từ phía sau Cá Mập khệ nê chạy đến trước Phương Anh chặn lại, còn thở hổn hển hệt như vừa chạy maratong đường dài, nhưng sự thật lại chỉ có vài bước chân. Phương Anh và Cân Tất đồng lòng lùi lại một bước cùng ôm chặt ba lô nhìn người trước mặt.

“Này, tôi không yêu đương gì đâu nhé.” Phương Anh vẻ mặt kỳ quái nhìn người to béo trước mặt.

“Sư phụ, xin hãy nhận của con một lạy.” Trước sự bất ngờ, ngơ ngác của tất cả mọi người, Cá Mập nói xong liền trực tiếp quỳ xuống mà vái.

Phương Anh và Cân Tất mắt to trừng mắt nhỏ sau đó kéo nhau chạy mất dạng, vừa chạy còn không quên chửi lại: “Đồ thần kinh.”

- ---------

Quán net Ba con bò.

4giờ 30 phút chiều.

Sau cuộc chiến thập tử nhất sinh vừa rồi Phương Anh được Cân Tất dẫn đến quán net này theo như lời hứa. Chủ quán cứ đến 6 giờ chiều sẽ đến cùng với ít thứ đồ chơi gì đó trông như kẹo đủ mọi màu sắc đến với lời quảng cáo: “Không nghiện, tạo cảm giác hưng phấn tột bậc, không biết mệt mỏi...” Nhưng hắn chỉ bán cho người quen. Bên trong quán net có ba khu máy nữa được được đóng cửa che chắn rất kỹ, cũng rất nhiều phòng riêng cho các streamer hay các bạn thích chơi game tự do một mình hoặc xem các nội dung 18+ với mạng cực khỏe.

Phương Anh nghe một chút thì biết mấy viên kẹo đó là thuốc lắc là tên gọi của dân nghiện dành cho chất ma túy tổng hợp Ecstasy-xtc-MDMA dẫn xuất từ Amphetamine, loại ma túy độc hại nhất và nghiêm cấm sử dụng. Nó chính là thứ “đồ chơi” nhanh nhất, mạnh nhất, ảo nhất để khẳng định “đẳng cấp“.

Thứ Phương Anh không ngờ nhất nó lại được mua bán ở một nơi như quán net. Đóng cửa phê pha một mình hay vừa chơi game vừa phê đây? Hay vào chung một phòng rồi bật nhạc quẩy để tránh tai mắt cơ quan chức năng?

Ngoài bán cho khách trong quán ra tên này chắc chắn cũng bán cho những khách khác. Hắn ta chính xác là đại lý ở khu này. Không biết dụ dỗ bao nhiêu người rồi?

Nhưng Phương Anh để ý ngoài cô và Cân Tất ở đây cũng không có học sinh trường cấp ba Z. Do bọn trẻ chăm học quá sao?

“Phòng máy tình trường mình xịn mà chị, lên thư viện cũng chơi được, máy còn xịn hơn ở đây, mạng còn khỏe hơn ở đây, làm gì có ai ra đây. Há há, em là sở thích thôi.” Trần Cân Tất ở một bên vừa đếm tiền học vừa đắc ý.

Ừ nhỉ, mình học ở cái trường xịn thế này cơ mà.

Phương Anh bật máy tính lên nhưng cuối cùng không biết làm gì, lần cuối cô ra net cũng là lâu lắm rồi. Đành vứt máy đó mở nhạc lên nghe rồi ngủ mất.

Lúc Phương Anh tỉnh dậy đã là 5 giờ 30 phút chiều, Trần Cân Tất đang combat máu lửa chơi liên minh huyền thoại. Cô cũng phát hiện ra máy bên cạnh mình từ bao giờ đã có một bà chị mặc hoodie giữa thời tiết vẫn còn nóng như thế này.

Điều kinh dị hơn là cô ta đang chơi MK4(Mortal Kombat 4) hay với cái tên phổ biến nhất tại Việt Nam là rồng đen. Là phần thứ tư trong loạt trò chơi đối kháng huyền thoại một thời Mortal Kombat và được phát hành từ năm 1997. Thời này mà còn có người ra quán nét chơi cái này á hả? Không phải nên chơi cái gì mà Outlast, PUBG, LoL hay Among Us? Cơ mà đánh cũng không tệ, Phương Anh cuối cùng quyết định vỗ vai người bên cạnh, nháy mắt nói: “Chị gái muốn đánh với em một trận không?”

Người bên cạnh là một cô gái thoạt chừng 25-26 rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu tươi sáng, mạnh mẽ.

“Được, nếu em không sợ thua.” Chị gái bên cạnh cười tươi rạng rỡ khiến người khác chói mắt.

Người nọ rạng rỡ như vậy, thoạt nhìn có vẻ bánh bèo, ngu ngơ, vô hại nhưng sau không biết bao nhiêu ván, Phương Anh vẫn không thắng được ván game nào, dù người bên kia cố tình cho cô đánh trắng máu, chỉ cần đánh một chưởng nữa là chiến thắng nhưng cô bị người kia đấm đá cho không tỉnh nổi. Phương Anh càng chơi càng hăng, chơi quên mất thời gian, mây trăng đất trời.

“Do em chơi bên số không quen, cho em đánh bên chữ đi.” Phương Anh bộ dạng không phục yêu cầu.

Nhưng quả thật sau khi đổi chỗ sang bên chữ thì kết quả khá hơn, Phương Anh cuối cùng cũng giành chiến thắng được một ván, vừa muốn đứng lên ăn mừng gào thét thì từ ngoài cửa rất nhiều cảnh sát ập vào trong quán net.

Mình còn chưa làm gì mà?

- ---------

Theo chiến dịch truy quét tội phạm ma túy của cục cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý sẽ mở các cuộc điều tra, truy quét và kiểm tra bất ngờ với tất cả các quán bar, karaoke, nhà hàng, quán net... thường xuyên trong vòng ba tháng cuối năm tới.

Quán net này từ lâu đã nằm trong tầm ngắm nên hôm nay quyết định tập kích để tóm gọm mẻ lưới này. Cả quán net có 12 người đều bị đưa về sở cảnh sát. Phương Anh cũng không ngoại lệ được yêu cầu về hợp tác điều tra, xét nghiệm ma túy nhanh với nước tiểu.

Trái vẻ mặt bất ngờ của chị gái bên cạnh hay vẻ mặt hốt hoảng của Trần Cân Tất, Phương Anh có chút bất đắc dị và mệt mỏi.

Hôm nay đúng là một ngày dài mà.

Chuyến truy quét vào quán nét này được chỉ đạo và thực hiện bởi trực tiếp các đồng chí cảnh sát, công an cấp quận của thành phố H nên mọi người ở đây không ai biết mặt Phương Anh. Nhưng Phương Anh giờ gặp vấn đề rắc rối hơn vì chị gái bên cạnh thật sự nói nhiều quá, cô ấy có đến cả nghìn câu hỏi chứ không ít. Vào sở cảnh sát mà vui vẻ hí hửng như đi công viên vậy. Bên kia, Trần Cân Tất tên thì oách mà lấy nước tiểu xong lại mếu máo khóc, thằng bé nói đồng chí kia cứ nhìn làm nó không tè được xong cuối cùng khóc luôn.

Ngoại trừ ba người nhóm Phương Anh thì tất cả người trong quán đều dương tính với ma túy. Nhưng rắc rối cũng không phải dừng lại ở vậy vì Phương Anh và Trần Cân Tất là học sinh nên cần cha mẹ đến đón còn cô gái bên cạnh lại không có chứng minh nhân dân thậm chí số chứng minh cũng không nhớ, cách nói chuyện không khác gì người vượt biên nên cũng cần gọi người người nhà đến. Phương Anh nghĩ hay mình cũng gọi mẹ đến rồi để mẹ đấm cho vài phát như xưa nhỉ? Nghĩ đến đây cô liền bật cười một mình, làm hai người ngồi kế bên nhìn cô chằm chằm quái đảng. Xinh xắn vậy mà khùng điên.

Chủ quán vừa khai rằng nhập ma túy từ một người nào đó qua đường biên giới, mới buôn bán được hơn tháng nay cho khách trong quán cũng như các dân chơi khác đến mua về dùng. Đồ bán chủ yếu không phải thuốc lắc mà là ma túy đá. Khi sử dụng ma túy đá sẽ gây kích thích hệ thần kinh trung ương, khiến cho người dùng trở nên hưng phấn, sung mãn và có những hành động mất kiểm soát.

Vì buôn bán kinh doanh quán net ngày càng ế ẩm với việc Internet ở đâu cũng có, smartphone thì phổ biến và hiện đại, trẻ con người lớn ai cũng có điện thoại ai cũng có máy tính, laptop, máy tính bảng hết cả rồi. Thậm chí game trên điện thoại cũng rất hấp dẫn nên người đến quán net ngày càng ít, cuối cùng làm liều mà ra cơ sự này.

Còn phía bên này, Trần Cân Tất ngồi chưa đầy năm phút đã được bố mẹ đến đón về, hai bố mẹ mắt đỏ hoe đến đón con trai. Trần Cân Tất chạy thật nhanh òa khóc ôm lấy bố mẹ. Phương Anh bất giác đứng dậy, cái cảnh này sao quen quá, bất giác trên môi cũng nở nụ cười.

Phương Anh đang chờ bà chị bên cạnh về luôn để tự giải quyết thay vì đợi chú Thắng tới. Ông chú nay có vẻ đi hẹn hò với hai công chúa nhỏ của chú rồi. Phương Anh hiện tại gật gù nghe bà chị bên cạnh kể về người sắp tới đón mình.

“Cậu ấy vừa xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp lại còn rất giỏi nữa. Làm cái gì cũng giỏi: học giỏi, chơi thể thao giỏi, cậu ấy còn giành rất nhiều cúp Judo nữa nha, giấy khen thành tích học tập không có chỗ treo. Đã thế còn vừa làm giáo viên vừa quản lý công ty riêng nữa nha.”

Phương Anh bắt đầu nghi ngờ bà này mắc bệnh cuồng bạn thân và nói quá, làm quái gì có người như thế, được như thế thì xứng đáng có mười người yêu. Nói đùa là vậy, người như cô ấy chắc chắn rất kén chọn, tiêu chuẩn rất cao, cũng phải là người cực phẩm lắm mới xứng với cô ấy. Phương Anh bắt đầu nghĩ mình thế nào nếu đi cạnh người như vậy nhỉ? Nhưng ngay sau đó bị ý nghĩ của mình làm cho da gả nổi hết lên. Chắc mình điên mất.

“Chút nữa cậu ấy tới em sẽ thấy cậu ấy không phải do chị chém gió nha... Ế, Phương, tui ở đây nè.” Bà chị bên cạnh lập tức kích động vẫy vẫy về phía cửa ra vào.

Phương Anh có chút tò mò nhìn người kia từ từ tiến vào. Nhưng mà đây không phải là giáo viên chủ nhiệm Hà Nhất Phương sao?

Phương Anh thấy ngày hôm nay thật sự dài quá sức tưởng tượng của cô rồi.

Phương Anh hít sâu một hơi rồi thở ra sau đó đứng dậy phía sau hai người đang ôm ấp hỏi han nhau phía kia. Đúng hơn là Hà Nhất Phương không nói gì toàn người kia nói, cũng là người kia ôm lấy nàng còn nàng vẻ mặt chút lo lắng vừa rồi biến mất còn lại là ánh mắt đầy sủng nịnh xoa đầu người trong lòng.

“Được rồi, đây là sở cảnh sát đấy, về nhà mình tính sổ với cậu.”

“Ha, là cậu cho phép mình đến nhà đó nha.”

“Rồi rồi.” Hà Nhất Phượng đẩy người nọ ra sau đó mới phát hiện học sinh quen mắt mà mình vẫn suy nghĩ mấy hôm nay, Phạm Phương Anh đang xoa xoa cổ nhìn trần nhà.

“Há há, em chào cô, trùng hợp ghê á.” Phương Anh giả vờ dùng giọng con nít ngây thơ vẫy tay Hà Nhất Phương.

Kể ra cũng thật có duyên, mỗi tội mỗi lần gặp cũng không đẹp đẽ gì lắm.

“Oh, chúng ta thật có duyên, em gái này là học sinh của Phương sao?” Bà chị kia cũng thật nhanh miệng, mắt sáng như sao bắt đầu nhận người quen. Hà Nhất Phương có vài lời muốn nói với Phương Anh nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị người bên cạnh nói trước.

“Ừm, học sinh của mình.”

“Vậy tốt quá hay chúng ta đưa em đấy về luôn đi, vừa rồi...”

Nói câu trước thì còn ra con người nói đến câu sau biến thành con gì đâu không. Mặt phương Anh biến dạng nhăn nhó nháy mắt các kiểu vậy mà năng lực bơ đẹp cô của chị gái này quá mạnh mà nhanh chóng tóm tắt lại sự việc. Phương Anh ôm mặt khóc thầm, hai người này ở chung dù gì cũng lộ chuyện hôm nay thôi. Ai bảo mình đen đủi như vậy.

Nhóc con hóa ra là đi chơi net nên trốn tiết của mình, hay lắm. Hà Nhất Phương vừa cười vừa nhìn về phía Phương Anh, nàng không biết rằng mình có bao nhiêu đáng sợ đâu.

Trong lúc Phương Anh vì nụ cười kia của Hà Nhất Phương mà run lên từng đợt không biết phải giải thích ra sao với cô giáo của mình thì may mắn thay đúng lúc này có một đồng chí cảnh sát đi lại.

“Thế nào, vậy là cô là giáo viên của em này hả, vậy cô vào đây làm thủ tục một chút rồi đưa em ấy về luôn đi, cũng muộn rồi.”

- --------

Cuối cùng mặc dù dưới sự năn nỉ cùng hết sức lôi kéo về chung xe của bà chị gái kia. Phương Anh vẫn một mạch ba chân bốn cẳng tự thân vận động đặt xe về.

Không hiểu sao mỗi lần gặp cô giáo chủ nhiệm mình lại thấy rất sợ, rất áp lực, áp lực một cách kỳ lạ. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi trước khi về của cô giáo Phương khiến cô thêm rùng mình, nó đâu có khác gì lần gặp mặt trước, lần mà cô phải chạy ba vòng sân điền kinh chứ? Phương Anh thật sự cảm thấy điềm chẳng lành.

Cuộc đời này là vậy, khi gặp một lần thì lại gặp lần hai.

Lúc phương Anh về chung cư vừa bắt đầu bước vào thang máy, mặt mũi uể oải mất hết năng lượng thì đồng hồ cũng điểm 10 giờ 30 tối.

Cô thật sự mệt chết. Đang lung lay ấn số tầng thì phát hiện không biết từ bao giờ bên cạnh mình có hai người. Lại rất quen mắt, này không phải cô giáo và cái bà chị ngồi cạnh ở quán net sao? Chẳng nhẽ họ cũng ở đây? Phương Anh xử lý cực nhanh tay ấn tầng mình ở thành tầng 16 sau khi nhìn thấy tầng ấn sẵn là tầng 12.

Trời ạ, lại còn chung tầng, không biết là ai chung tầng không biết.

“Hey, nhóc con, em cũng ở đây sao?” Phương Anh đang bộ dạng úp mặt vào tường thì bị bà chị kia nhận ra, hô hoán lên khiến Hà Nhất Phương đứng bên ngoài cùng cũng phải quay ra nhìn.

Nhóc nhóc cái đầu lâu xương chéo nhà cô, tôi có khi còn lớn hơn cô đấy. Trong lòng đau khổ chửi người như vậy nhưng Phương Anh vẫn giả vờ ngạc nhiên cười hì hì đáp lại.

“Em ở tầng 16 à, em ở phòng bao nhiêu vậy xíu chị lên phòng em chơi.” Chị gái kia thật sự không một chút ý tứ, cứ vậy mà cả quãng thời gian đau khổ trong thang máy của Phương Anh chính thức bắt đầu.

Phương Anh thật tức muốn chết.

“Để hôm khác nha mai em phải đi học nữa.”

“Ôi, tiếc vậy, vậy để lần sau nha.” Nói xong còn làm ra vẻ thương tâm, tiếc nuối làm người khác không đành lòng. Nhưng Phương Anh một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt đó.

Lúc thang máy điểm tầng 10 bầu không khí cũng có chút im lặng trầm xuống, Hà Nhất Phương bỗng nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: “Mai em và Tất chia nhau dọn hết nhà về sinh khu A là được rồi. Lần đầu trốn học cô cũng không muốn phạt nặng.”

Khu nhà A đếm sơ qua có 20 cái nhà vệ sinh, lại chia thành nam nữ thì có 40 cái. Thật sự cô cũng ít ác lắm cô Phương ạ. Dù đã cảm nhận được nguy hiểm rồi nhưng vẫn không thể tránh né, Phương Anh chỉ biết biết đau đớn trong lòng nhẹ nhàng đáp như sắp hết hơi.

“Vâng.”

Biết ngay cô ta không có tốt đẹp mà, vừa rồi chắc là không nghĩ ra phạt gì nên mới chờ đến bây giờ mới thèm nói. Mình lại hy vọng cô ta tốt bụng bỏ qua việc mình trốn học chứ. Tức chết cô rồi.

Thật ra rất ít học sinh vắng tiết của Hà Nhất Phương đơn giản nghỉ một buổi tiết của cô sẽ đánh rơi rất nhiều kiến thức vì mỗi tiết học của cô cực kỳ chất lượng. Thứ hai là sợ cô nhưng cô cũng không bao giờ phạt học sinh nghỉ giờ của cô cả. Nhưng Phương Anh chính là một ngoại lệ dám trốn học đi chơi net. Hà Nhất Phương theo trí nhớ về buổi chiều nay những ai nghỉ học thì chỉ có Phương Anh và Tất. Lại theo lời kể của bạn mình nên ngay lập tức suy luận sắc bén. Phương Anh và Tất rủ nhau đi chơi net. Trốn tiết học của giáo viên chủ nhiệm đi chơi net còn chọn quán net không tốt phải vào sở cảnh sát đến tối muộn. Thật đáng phạt, phạt để nhớ. Nàng nhằm lúc Phương Anh có vẻ buông xuôi nghĩ mọi việc đã xong thì tấn công. Nàng chính là muốn để ngày mai có tiết sẽ bất ngờ nói cho cả hai đứa nhưng tình cờ gặp Phương Anh ở đây tất nhiên là không buông tha được rồi. Hà Nhất Phương là người rất thích chơi trò thám tử suy luận.

“Em chào cô, em chào chị.” Phương Anh miễn cưỡng cười sau đó cánh cửa thang máy mới chịu đóng vào.

Thôi thì lên tầng 16 ngồi xíu rồi xuống vậy.

Mệt chết cô.

“Ê Phương, em này dễ thương ghê nhỉ?”

Vũ Thủy Tiên là bạn thanh mai trúc mã của Hà Nhất Phương, thời gian ở nước ngoài nhiều hơn trong nước. Tính tình trẻ con ham chơi, nghịch ngợm và nói rất nhiều. Lúc stress thì tốt nhất đừng nói chuyện với cô ta, vì cô ta có năng lực làm bạn stress đến mất khả năng suy nghĩ và nói chuyện. Hai năm rồi mới quay về nước, xuống máy bay nhưng không thông báo cho Hà Nhất Phương một tiếng mà chui vào quán net chơi ở gần trường nàng làm để đợi cho nàng sự bất ngờ.

Nhưng đúng là bất ngờ thật.

Lúc Hà Nhất Phương nhận cuộc gọi qua Messenger của Vũ Thủy Tiên thì là đến đón người ở sở cảnh sát. Nàng chỉ biết bóp trán mà đi đón người này, cô gái phiền phức này bao lâu nay vẫn vậy, không lớn được.

“Mình thấy con bé rất quen, nhưng không nhớ gặp ở đâu, kiểu như gặp ai gần giống như vậy ấy, họ hàng?” Hà Nhất Phương vô thức vừa nói vừa ấn mật khẩu phòng 1205.

“Hả?” Vũ Thủy Tiên đứng dựa vào tường ở bên cạnh vặn vẹo người, kì lạ hỏi lại.

“Mà khoan, va li cậu đâu?”

“Hả? Hình như va ly với ví mình vẫn để trên taxi?”

Hà Nhất Phương lại bóp trán lần hai.

- -Hết chương 5--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.