Tô Anh Anh chỉ cho ta một khối bánh hạt dẻ, trong giây phút ấy ta đã muốn đem cả thế giới đặt trong tay, đưa tới trước mặt nàng, muốn nàng nhận lấy.
- -----《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược》
-
Thiếu nữ yêu kiều mềm mại không điểm quá nhiều trang sức, gò má tinh tế, mượt mà, trắng nõn, mịn màng tới mức không thấy lông tơ.
Cánh môi tựa cánh hoa hơi giương lên, thở hổn hển dồn dập, đôi mắt ướt át sáng lạn lấp lánh như sao trời trong đêm hè, mà hắn cảm giác mình như trăng sáng chìm trong biển sao trời ấy.
Trái tim Lục Xung đột nhiên co rút, không dám nhìn đôi mắt nàng, hoảng loạn dời ánh mắt đi, lại thấy giọt mồ hôi trượt ở thái dương nàng.
Ngón tay Lục Xung cựa quậy, may mà hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng chạm vào đuôi mi tinh tế của nàng.
Khuôn mặt Tô Anh nóng bừng và cảm giác mồ hôi ẩm ướt làm hô hấp Lục Xung chợt dừng lại.
Đường phố đông đúc náo nhiệt, đám người ồn ào, náo động, dường như biến mất, tựa như trong nháy mắt, dưới ánh mặt trời chỉ còn lại duy nhất hai người họ.
Tô Anh đứng ngốc một lát, không hiểu đầu cua tai nheo, đầu nhỏ bất động, chỉ đảo con mắt, nghi hoặc rũ mắt nhìn móng tay hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ một câu: “Sao vậy?”
Lục Xung bỗng bừng tỉnh, há miệng thử gấp, ho còn đáng sợ hơn cả Tô Anh.
Hắn không rõ mình vừa làm gì, rút tay thật nhanh như bị điện giật, âm thanh nghẹn lại ở cổng họng, mắt phượng trừng lên nhìn thẳng vào mắt Tô Anh.
Tô Anh chớp đôi mắt, nâng cánh tay, đem bánh hạt dẻ giơ lên trước mặt hắn: “Ngươi ăn đi!”
Nàng vụng về lấy lòng hắn.
Cả thế giới của Lục Xung bỗng như hồi sinh, vạn vật bừng sống.
Bên tai vang lên âm thanh hô lớn của tiểu nhị Phúc Thịnh Trai ở con đường đối diện: “Mẻ bánh này đã hết, tất cả chờ mê tiếp theo đi!”
Lời tiểu nhị vừa dứt liền khiến mọi người bất mãn, tiếng cãi cọ ầm ĩ như xuyên thủng bầu trời.
Mày kiếm của Lục Xung giãn ra, liếm môi mỏng khô khốc, cúi đầu cười khẽ, nhận lấy gói giấy bánh hạt dẻ trong tay Tô Anh.
Lòng bàn tay cầm bánh hạt dẻ xốp mềm từ từ đưa lên môi, Tô Anh ngẩng đầu, dưới ánh mắt tha thiết nhìn hắn cắn một ngụm.
Đôi mắt Tô Anh bừng ý cười, gấp không chờ được hỏi hắn: “Thế nào? Ăn ngon chứ? Có phải rất ngọt hay không?”
Mẹ nó quá ngọt!
Lục Xung một bên nuốt liếc bánh trong miệng, một bên bẻ một khối bánh hạt dẻ đưa tới miệng Tô Anh, hắn không cho phép người khác từ chối, động tác có chút mạnh: “Mau, mau, ăn khi còn nóng. “
Tô Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cắn một ngụm bánh hạt dẻ, chật vật dùng tay che miệng, đôi mắt mở to, ngơ ngác nhìn Lục Xung.
Lục Xung: “Nhai chậm một chút kẻo nghẹn!”
Miếng bánh hạt dẻ trong miệng Tô Anh kì thật không ngon như nàng tưởng tượng, nhưng Tô Anh lại ăn vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.
Hai người từ ngõ nhỏ đi ra, cẩn thận nhìn quanh, hai người bước đi có chút từ tốn.
Lục Xung cầm trong tay kẹo đường hồ lô, cúi đầu nhìn Tô Anh đang chuyên tâm gặm đồ chơi làm bằng đường: “Mang ngươi đi ăn thịt nhé?”
Tô Anh còn chưa đồng ý, đã bị Lục Xung tóm cánh tay hướng tới quán ăn ở đầu hẻm.
“Chu Huyền Diễm, ngươi chậm một chút! Tô Anh dậm chân chạy theo.
*
Sương phòng Nguyệt Hương Lâu
Tống Bác Văn vừa mới vào cửa, đã bị Tống mẫu kéo lại.
Tống mẫu cưới đẩy hắn lên chỗ ngồi: “Bác Văn ngồi ở đây đi!”
Tống Bác Văn trước khi ngồi đầu tiên hành lễ với Tô Thiệu Tuyên và Hứa Thục Tuệ: “Bái kiến cữu cữu, mợ cả.”
Tô Thiệu Tuyên nhậm chức tri huyện Tây Bình, qua 49 tuổi, nhưng vẫn mang phong thái nho nhã của thư sinh, gật đầu: “Ngồi!”
Hứa Thục Tuệ cũng cười nói: “Đều là người một nhà, đứa nhỏ Bác Văn này quá đa lễ rồi, mau nồi xuống đi! Chỉ trách Miên Nhu không hiểu chuyện, muốn ăn bánh hạt dẻ, tùy ý sai sử gã sai vặt là được rồi, còn muốn làm phiền biểu ca.”
Hứa Thục Tuệ bất mãn nhìn về phía cô nương Tô Miên ngồi bên cạnh mình.
Nhưng lời trách móc lại không che giấu sự yêu thương cưng chiều, chẳng có ý tứ trách nàng.
Tô Miên bị mẫu thân quở trách, biết bà không thực sự tức giận, lắc cánh tay mẫu thân: “Biểu ca chiều con. thôi!”
Tống mẫu nghe Tô Miên nói thế, cười đến đôi mắt đều nheo lại, hòa khí nói: “Miên Nhi nói phải, Bác Văn rất quý Miên Nhi, chuyện của Miên Nhi, hắn đương nhiên phải để tâm.”
Tống mẫu đuối tay đẩy đẩy cánh tay Tống Bác Văn.
Tống Bác Văn đem điểm tâm trong tay.
Tô Miên cười duyên nhận lấy: “Đa tạ biểu ca.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tống Bác Văn ửng đỏ, có chút thẹn thùng lắc đầu.
Hứa Thục Tuệ thấy vậy cười cười, không nói gì.
“Ta đói bụng!”Tô Tổng ngồi bên cạnh Tô Thiệu Tuyên vỗ bàn, la lớn.
Cậu ta vừa la lên, mọi người đều giật nảy mình.
Ánh mắt Hứa Thục Tuệ xét qua nhìn trượng khu mình đang nhăn mày, nhìn về phía Tô Tổng, vội vàng dỗ cậu ta vài đâu, kêu tiểu nhị Nguyệt Hương Lâu mang đồ ăn lên.
Chờ tiểu nhị dọn đồ ăn xong lui ra, Tô Thiệu Tuyên mới thấp giọng quát lớn: “Con giống bộ dạng gì chứ!”
Tô Thiệu Tuyên đọc sách thi đậu làm quan, ngày thường đều khoe khoang khắp nơi mình là văn nhã hào kiệt, ghét nhất kẻ hành sự lỗ mãng.
Hứa Thục Tuệ gắp một miếng thức ăn, chậm rãi ăn xong, nhẹ lấy khăn tay lau khóe miệng: “Lão gia đừng tức giận, Tổng Nhi tuổi còn nhỏ, hôm nay lại là sinh thần, qua một thời gian chúng ta tới kinh thành, đem hắn giao cho phụ thân ta dạy dỗ, sau này tất sẽ cư xử vừa lòng lão gia.”
Hứa Thục Tuệ xuất thân từ hầu phủ kinh thành, phụ thân là tam lão gia của Vĩnh Thành hầu phủ, hiện giờ đang nhậm chức ở Thái Bộc Tự.
Tô Thiệu Tuyên ho nhẹ một tiếng: “Lời tuy nói như thế, nhưng ta ở bên ngoài lăn lộn, bận rộn quấn thân, việc trong nhà đều phải giao cho phu nhân, phu nhân ngày thường cũng nên quản giáo nó, cũng không thể tới kinh thành nhờ vả phụ thân khiến ông vất vả được.”
“Có gì đâu, phụ thân ta trước giờ đều thương ta, Tổng Nhi tất nhiên cũng được cha đặt trong lòng yêu thương, lão gia làm hết năm sẽ kết thúc, trước phụ thân cũng viết thư cho ta, kêu chúng ta sớm thu dọn hành lý trở về kinh thành, lão nhân gia ông ước gì được chúng ta làm nhọc lòng ấy!” Hứa Thục Tuệ cười nhạt nói.
Nghe nhạc phụ ở kinh thành xa xôi nhớ mong cả nhà bọn họ trong lòng, sắc mặt Tô Thiệu Tuyên khá hơn.
Tống mẫu ở bên chớp mắt: “Nhà mẹ đẻ của tẩu tử đã nói thế, ca ca hẳn là có thể lưu lại kinh thành!”
Tô Thiệu Tuyên nghe vậy, biểu cảm trên mặt không có gì khác biệt, nhưng ngón tay siết chặt chén rượu.
“Đó là tất nhiên! Có phụ thân ta ở đó, còn không thể chiếu cố con rể duy nhất à!” Hứa Thục Tuệ đắc ý nghe mọi người nịnh hót, cất cao giọng đáp.
Bà nói xong lại liếc nhìn Tống mẫu một cái: “Muội muội yên tâm, tới lúc đó ta sẽ nhờ phụ thân đưa Bác Văn vào thư viện học, nuôi chờ Bác Văn thi cho muội một cái công danh trở về đi!”
Trong lòng Tống mẫu mừng rơn, có được lời này, cũng không uổng công bà mấy chục năm lấy lòng bà ta.
“Đã sớm nghe nói kinh thành phồn hoa, cái gì so với Tây Bình thành chúng ta đều tốt hơn, mẫu thân mau nói cho ta nghe một chút về kinh thành...” Tô Miên quấn lấy Hứa Thục Tuệ hỏi rối rít.
Nhất thời trong sương phòng, không khí hài hòa ấm áp.
Tống Bác Văn nhìn gương mặt mọi người đều tràn ngập vui mừng, bỗng nghĩ tới Tô Anh, mọi người đi rồi, vậy muội ấy thì sao!
“Con đứa nhỏ này phát ngốc cái gì, mau rót rượu cho mợ cả và biểu muội con! Tống mẫu cười đưa mắt ra hiệu cho y.
Mắt Tống Bác Văn nhăn lại, há miệng thở dốc, hắn chặt bầu rượu mẫu thân nhét vào tay y, dưới sự thúc giục của bà, đứng dậy rót rượu cho Tô Miên.
*
Mặt trời lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống.
Tô Anh cũng Lục Xung trước khi trời tối liền trở về núi Nhạn Hành.
Hai người ăn no căng trở về núi, hai người trừng mắt, dựa vào tường nhìn kẹo hồ lô trong tay, nuốt nuốt yết hầu.
Tô Anh nhẹ giọng nói: “Hôm nay không ăn hết, ngày mai chắc chắn sẽ hỏng.”
Lục Xung nhướng mày, cong ngón tay gõ lên trán nàng, hung hăng uy hiếp: “Đừng nghĩ cho ta ăn, đều là mua cho ngươi!”
Tô Anh che trán: “Chính ta cũng ăn không nổi!”
Nàng ăn không nổi, Lục Xung càng không có ý muốn ăn.
“Nhưng ăn không hết sẽ lãng phí, rất tiếc đó!” Tô Anh chỉ nghĩ đến hồ lô mình sẽ bị hỏng, cảm thấy vô cùng đau lòng!
Lục Xung nhìn bộ dạng rối rắm của nàng, trầm mặc chớp mắt một cái: “Được rồi, ngươi mau đi ngủ! Ta có biện pháp!”
Tô Anh hơi nghi ngờ, do dự, ánh mắt không tin chút nào, Lục Xung hung dữ nói: “Ta không ăn!”
Tô Anh yên lặng kéo rèm vải lại, vùi đầu vào chăn mỏng, A~
Không thể trách nàng,nàng thực sự ăn không nổi nữa!
Nửa đêm canh ba, Lục Xung đứng trong viện, trong tay nắm chặt xiên kẹo, lạnh lùng khẽ nâng mày: “Mau ăn, còn bốn cái!”
Hai tên mặc y phục dạ hành màu đen, nhìn nam tử đang giả vờ lãnh khốc ngồi trên thềm đá, căm giận cắn viên hồ lô ngào đường tiếp theo: “Vâng, chủ tử!”
Lam Lam: Xả stress bằng một chương cho các tềnh iu nè!!! (o^▽^o)