Cảnh Xuân Liêu Nhân

Chương 14: Chương 14: Trời hanh vật khô




Rất mềm!

A, không phải!

Hôm nay trời rất hanh khô!

- - 《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược》

Vệ Tứ và Vệ Ngũ ăn xong một đống kẹo hồ lô, biểu tình chết nghẹn, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Lục Xung.

Là ám vệ, hết thảy nghe theo lệnh, vì chủ tử rơi đầu, dùng năng lực, tiến thân vào hiểm cảnh, nhiều lúc phải xả thân quên mình, bây giờ bọn họ tránh trong tiểu viện gặm kẹo hồ lô, cũng không phải là không tốt.

Chỉ là......

Hai người bọn họ nhìn nhau, mặc kệ tình huống bây giờ như thế nào, đều cũng rất quỷ dị.

Vệ Tứ tiến lên một bước, ôm quyền thấp giọng nói: “Thuộc hạ biết tội!”

Ngay sau đó, Vệ Ngũ cũng tiến lên phụ họa nói, nhất định là bọn họ đã làm sai chuyện gì đó!

Lục Xung đang cúi đầu nhìn đường rơi trên mặt đất, mày kiếm nhấc lên, ngẩng đầu quét mắt qua hai người bọn họ một cái, thấy bộ dạng kinh sợ của hai ám vệ, không vui “Hừ!” một tiếng.

Hai người nín thở, áp lực thật lớn.

“Đi tra một người.” Lục Xung hạ giọng, âm thanh trầm thấp, dặn dò vài câu.

“Tuân mệnh!” Vệ Tứ và Vệ Ngũ lĩnh mệnh, cuối cùng cũng có nhiệm vụ, hai người trong lòng trộm thở dài nhẹ nhõm.

Lục Xung phất tay, ý nói bọn họ ghé sát một chút: “Đúng rồi, ngày mai các ngươi.........''

Phân phó xong, Lục Xung giơ tay chỉ dưới chân bọn họ: “Dọn sạch sẽ chỗ này.”

Ngày hôm sau, Tô Anh tỉnh dậy, trong viện sạch sẽ, thoáng đãng, giống như không có điểm gì khác thường, nhưng trong nháy mắt Tô Anh mê mê tỉnh tỉnh đôi mắt trợn to, nàng nhanh chân xoay người trở lại phòng.

Bước chân Tô Anh hoảng loạn, chạ thẳng đến giường Lục Xung.

“Chu Huyền Diễm, Chu Huyền Diễm, có chuyện rồi!” Tô Anh kéo Lục Xung, lật chăn, túm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại.

Khác hẳn với ngữ khí mềm mại khi kêu hắn rời giường, giọng nói lúc này của Tô Anh vừa vội vàng lại khẩn trương.

Lục Xung đột nhiên bừng tỉnh, bàn tay to rộng ôm lấy vai nàng, đem nàng giấu phía sau, trong nháy mắt khí thế bá đạo cường thế bộc phát, đôi mắt phượng tràn ngập lệ khí và áp bách.

Là ánh mắt được tắm trong máu chốn sa trường đầy tàn nhẫn.

Phía trước không một bóng người, chỉ còn lại rèm vải theo làn gió bay phiêu đãng.

Dỏng tai nghe, trong viện yên tĩnh, không có bất cứ tạp âm nào.

Lục Xung hít một hơi, cúi đầu nhìn tìm kiếm biểu tình giả dối trên mặt

cô nương này.

Tô Anh không chút phòng bị, bị hắn mạnh mẽ kéo về phía sau, cả người không chịu khống chế chui vào ổ chăn của hắn, phản ứng chậm chạp bị hắn kẹp chặt, không thể nhúc nhích.

Lục Xung nắm cổ áo nàng, xách nàng lên, ấn nàng ngồi ngay trước mặt mình, lạnh lùng: “Tô Anh Anh!”

Tay Tô Anh vén làn tóc xõa trước mặt, lộ ra đôi mắt chưa hết vẻ kinh hoàng.

Chính nàng cũng phát ngốc, không biết sao bản thân lại đột nhiên ngã xuống.

Tô Anh vất vả mới bình tĩnh lại, nhìn thấy Lục Xung đang dùng loại ánh mắt 'nàng không tìm được lý do thì sẽ đánh chết nàng' mà nhìn chằm chằm.

Tô Anh chột dạ: “Chu Huyền Diễm, xảy ra chuyện rồi!”

Lục Xung dựa trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, giống như đang nghe nàng kể chuyện xưa.

“Tối hôm qua hình như có trộm!” Tô Anh chỉ ra phía ngoài viện, nhỏ giọng nói.

“Trộm cái gì?” Lục Xung thầm nghĩ, có hắn ở đây sao có thể có trộm?

Chắc chắn là nàng đang tùm lý do bắt hắn rời giường, hắn nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục bịa chuyện!

“Ta không có lừa ngươi, tối qua ở thềm đá kia ta thấy có rác nhưng sáng dậy thì mất tăm mất tích! Ngay cả đồ ăn thừa trong viện cũng không còn!” Tô Anh sợ hắn không tin, rất nghiêm túc giải thích.

Ánh mắt Lục Xung thay đôi, gương mặt tuấn mỹ cứng đờ, Vệ Tứ và Vệ Ngũ là hai thứ ngu xuẩn!

Tô Anh đẩy hắn tới trước cửa sổ, chỉ sân: “Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi!”

Lục Xung bình tĩnh đáp lời Tô Anh: “Tô Anh Anh ngươi cảm thấy nếu có trộm, hắn ta sẽ chỉ ăn trộm rác?”

Tô Anh nghiêng đầu, chớp đôi mắt: “Ừm.........”

Cũng đúng! Trộm có mà điên mới lấy rác! Vậy thì đó là sao chứ?

“Đương nhiên là ta.” Lục Xung ý bảo nàng nghe hắn nói, vẻ mặt trấn tĩnh nói hươu nói vượn, “Tối hôm qua ăn no, muốn tiêu thực nên dọn sân một chút!”

“Vậy ngươi cũng thật lợi hại!” Tô Anh hiển nhiên tin lời thoái thác của hắn, nhiệt tình thực lòng cho hắn một lời khen ngợi.

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cả người trắng nõn mềm mại, thanh mát linh khí.

Lục Xung không tự nhiên mà dời ánh mắt đi, cúi đầu cười trừ, ý cười không đạt đến đáy mắt.

Lúc Tô Anh không để ý, trộm thở phào buồn bã

Tô Anh không biết hắn bất thình lình đa sầu đa cảm, xoay người đi ra ngoài: “Ngươi mau đứng lên! Ta tới phòng bếp.”

Lục Xung dừng một chút, từ trên giường đứng dậy, đứng trước cửa sổ nhìn nàng ra khỏi cửa phòng, xuyên qua sân, vào phòng bếp, rất nhanh khói bếp bốc lên nghi ngút.

Bình lặng đẹp đẽ đến mức Lục Xung không dời mắt được.

Lục Xung bỗng rên một tiếng, vén góc áo, xốc vải bông lên nhìn miệng vết thương, vết thương vừa mới kết vảy đã nứt ra, vết đao chém khá sâu, lộ ra máu thịt đỏ tươi.

Lục Xung thầm mắng một tiếng, đi tìm thuốc bột cầm máu, đổ lên trên miệng vết thương.

Tô Anh vào nhà gọi Lục Xung ăn sáng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Biểu tình trên mặt nàng hơi thu lại, khiếp sợ nhìn hắn: “Miệng vết thương của ngươi sao rồi? Có phải là nghiêm trọng hơn không?”

Lục Xung thầm mắng trong lòng cái mũi thính của nàng, đem bát đũa trong tay nàng cướp lấy: “Không sao.”

Tô Anh bất an nắm chặt hai tay, ngày hôm qua trên đường lôi kéo hắn nhiều quá nên động tới miệng vết thương?

Nàng không kiềm lòng mà áy náy, lại có chút khổ sở.

Khuôn mặt nhỏ Tô Anh căng thẳng: “Chắc chắn là có vấn đề, đúng hay không!”

Tô Anh mím môi, không tin lời hắn nói duỗi tay xốc góc áo lên.

Lục Xung không ngờ nàng đột nhiên ra tay, hoảng sợ, một bên tai đỏ rực, nhanh chóng lùi phía sau một bước, một bên nắm lấy tay nàng, một bên nói: “Tiểu cô nương sao lại như vậy chứ?”

Không muốn khiến nàng nghĩ chính mình chưa trải sự đời, giả bộ lão nam nhân đầy kinh nghiệm trêu đùa: “Còn muốn cởi y phục của ta? Hả?”

Dứt lời, hắn cảm thấy mặt mình chắc chắn đỏ rồi.

Lục Xung có chút gian nan nhìn nóc nhà, muốn mạng mà!

Tô Anh sửng sốt, gò má trắng nõn không kìm được đỏ lên: “Ta không có, ra chỉ muốn xem miệng vết thương.”

Lục Xung giống như không kiên nhẫn nói: “Ta nói tốt thì tốt, chỉ là thì ta thay thuốc tay hơi run nên đổ hơi nhiều thôi, mau tới ăn cơm.”

Hắn buông cánh tay mảnh khảnh ra, xoa nhẹ đầu nàng: “Đừng đoán mò!”

Nói xong giống như đang chạy trốn lao nhạn về phía bàn, bấm tay gõ gõ mặt bàn: “Nhanh lên nào! Ăn xong còn có việc cần làm!”

Lục Xung cầm chén nhỏ trong tay, cúi đầu ăn, không nhìn Tô Anh.

Tô Anh thấy động tác linh hoạt của hắn, một chút cũng không có biểu hiện thương thế tái phát, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Là nàng suy nghĩ nhiều sao?

Cơm nước xong xuôi, Lục Xung chủ động rửa bát, giống như lần trước, động tác lưu loát gọn lẹ.

Tô Anh cảm thấy nhiều khả năng là nàng quá lo lắng.

Lục Xung cầm chén đùa đưa vào phòng bếp, khi bước ra còn dọn mấy tấm gỗ trong phòng bếp ra sân viện, vẫy tay ở một bên nhìn Tô Anh bước qua.

Lục Xung dựng tấm gỗ lên, khoa chưa múa tay chỉ đầu nàng, lại dùng than củi đánh dấu, mắt phượng quét qua quét lại.

Tô Anh đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Lục Xung vui vẻ: “Ta không nói ngươi lùn!”

Ánh mắt của hắn chính là ý tứ này, Tô Anh không muốn nói chuyện cùng hắn, đi tới phòng bếp tìm tìm kiếm kiếm.

Khi nàng và Thu ma ma dọn tới đây, cả toàn nhà này không biết ai ở, bên trong có không ít dụng cụ của mấy người làm công dựng viện để lại, sau đó không biết Thu ma ma cất ở nơi nào.

Tô Anh tìm hồi lâu, mới từ đống đồ loạn thất bát tao này tìm được cái cưa và một ít đinh gỗ.

“Không tồi đó!” Không bột đố gột nên hồ, Lục Xung đang phát sầu, Tô Anh liền mang dụng cụ tới.

Tô Anh ngượng ngùng mà cười, lại nhịn không được mở to đôi mắt mong chờ nhìn hắn: “Thực sự dùng được sao?”

Nàng không biết trong ánh mắt kia có bao nhiêu chờ mong.

Ánh mặt trời có chút chói lóa, Lục Xung nheo mắt phượng: “Ừ.”

Tô Anh nhảy nhót nói: “Ta lại tìm xem, nói không chừng vẫn còn thứ gì tốt.”

Lục Xung nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, thấp giọng nói một câu: “Tiểu ngốc tử.”

Lục Xung ở quân doanh gặp đủ loại người, binh lính trong đội doanh làm loại nghề gì cũng có, thợ mộc cũng không ít, cũng bọn họ nói chuyện phiếm, có nghe qua một chút.

Trong chốc lát, trong tiểu viện vang lên âm thanh đều đặn, vụn gỗ đầy trời.

Tô Anh tìm một cái ghế nhỏ, ngồi ở mái hiên nhìn Lục Xung, trên mặt đeo một chiếc khăn lụa, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nàng còn tìm cho Lục Xung một cái, nhưng bị Lục Xung trừng mắt dọa trở về.

Không cẩn thận sẽ bị ánh mắt của hắn mê hoặc nhưng Tô Anh vẫn không kiềm lòng được mà nhìn chằm chằm Lục Xung đang luống ca luống cuống làm giường cho nàng.

Tiếng cưa “kẽo kẹt” vang chói tai, Tô Anh một chút cũng không cảm thấy bực bội, nàng rất thích viện tử của mình náo nhiệt như vậy!

Lục Xung bỗng dừng động tác, chờ vụn gỗ lắng xuống, trợn mắt nhìn Tô Anh.

Hai mắt Tô Anh vụt sáng, không rõ nguyên do, vội vã xua tay: “Ta không hề quấy rầy ngươi nha!”

Lục Xung chỉ khăn lụa trên mặt nàng, vặn cổ nói: “Mang giúp ta.”

Tô Anh cong mắt từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa khác, chạy đến trước mặt Lục Xung.

Lục Xung họ nhẹ một tiếng, cong lưng, đem gương mặt tuấn tú dính đầy bụi bẩn giơ trước mặt, Tô Anh hoảng loạn chớp mắt hai cái, vội vàng đem khăn lụa vòng sau đầu hắn.

Cằm Lục Xung đụng vào một nơi mềm mại, hắn ngẩn người, ý thức được điều gì, trên mặt nháy mắt đỏ lựng, môi mỏng hơi hé, cả người cứng đờ, nửa chữ cũng không phát ra

Hắn nín thở, đầu óc nhão thành một mớ.

Mặc dù Lục Xung đã phối hợp, Tô Anh cố hết sức, nàng hơi kiễng chân, toàn bộ người rướn lên trên, hai tay gian nan ôm lấy đầu hắn.

Mà cả khuôn mặt Lục Xung đều vùi ở nơi đó.

Dáng người Tô Anh tinh tế, cả ngày chỉ mặc y phục đơn giản, trừ vòng eo thon thả không nhìn ra phong cảnh gì khác.

Nhưng thật ra, chỗ nàng cần có thịt sẽ có thịt, thậm chí còn phát triển tốt.

“Ha! Được rồi!” Tô Anh thắt phía sau đầu hắn một cái nơ bướm, buông tay, hai tay đặt sau người, cười tủm tỉm.

Nhìn chằm chằm Tô Anh đang cười vui vẻ, Lục Xung khiếp sợ nhìn nàng:!!!!

“Ngươi làm sao vậy? Có phải nóng quá hay không? Bằng không buổi chiều lại tiếp tục làm?” Tô Anh thấy hắn đỏ mặt tía tai, mồ hôi đầy đầu, tri kỷ nói.

Tô Anh ngẩng đầu nhìn ánh nắng gay gắt, hôm nay thật là nóng!

Làn da lúa mạch của Lục Xung bị phơi tới đỏ!

Tô Anh giơ tay quạt cho hắn, nhìn tới nhìn lui quan tâm: “Ngươi có khỏe không?”

Lục Xung vẫn duy trì tư thế khom lưng, gian nan nghiêng đầu, mắt phượng mờ mịt.

“A! Chu Huyền Diễm ngươi chảy máu mũi!” Đồng tử Tô Anh chợt phóng đại, chỉ vào hắn hô lớn.

Lời của Lam: Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, dành tặng chị em đọc chương này nhưng bó hoa đẹp nhất nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.