Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 26: Chương 26: Có thể sẽ cản trở việc quay phim của em




Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Chu Đình Quân từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc vừa mở laptop, máy tính trên bàn mới vừa hiện lên ảnh Giang Phán thì tiếng đập cửa truyền đến.

Động tác trên tay anh dừng lại, ngẩn ra một giây rồi đứng dậy đi về phía đó, vừa mở cửa ra anh liền đối diện với đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh kia của Giang Phán.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Phán tự dưng bắt đầu căng thẳng, những lời vừa mới được sắp xếp trong đầu xong toàn bộ đều đã được định dạng, lông mi run run, ánh mắt đảo qua người anh một cách thất thường.

Hình như anh vừa tắm xong, trên đuôi tóc vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt, trên người anh mặc áo choàng tắm dài màu xám nhạt cùng màu với áo cô, cổ áo mở ra hình chữ V bao lấy xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo.

Tay phải của anh vẫn còn đặt trên nắm cửa, bàn tay cân đối đẹp đẽ càng tôn lên dáng người thon dài mạnh mẽ của anh, khí chất thanh lãnh cấm dục thường ngày vơi đi vài phần, giờ anh chỉ cần đứng yên cũng có thể làm tim cô nhộn nhạo.

Mặt Giang Phán hơi nóng lên, cô thu hồi tầm mắt, theo bản năng liếm đôi môi có chút khô.

Thần sắc có chút phức tạp trong mắt Chu Đình Quân hiện lên, yết hầu cuộn cuộn, thong thả mà trầm thấp mở miệng: “Nhìn đủ chưa?”

Giọng anh hơi khàn, che đi vài phần kiềm chế và nhẫn nại.

Sắc đẹp khiến người ta sai lầm, đại não Giang Phán vẫn trống rỗng như cũ, ngay cả lời anh nói cũng không nghe rõ, có chút mờ mịt mà nhìn anh: “Anh... Anh nói gì?”

Khóe mắt cô khẽ nhếch, trên gương mặt trắng nõn như sứ giờ phút này như từ từ tràn ra hai cánh hoa đào, đôi mắt nhìn anh chằm chằm trong veo lại ướt át, sợi dây cung trong đầu Chu Đình Quân không báo trước cứ thế đứt gãy, không khống chế được.

Anh nắm tay cô dắt vào phòng, sau khi đóng cửa lại, động tác gần như thô bạo đẩy người dựa vào cửa, một tay chắn giữa lưng cô và cánh cửa phía sau tránh cho va chạm mạnh làm cô đau.

Chu Đình Quân nâng tay cô lên áp vào mặt mình, sau khi lòng bàn tay bóng loáng tinh tế vuốt ve vài cái trên da thịt, ánh mắt anh u ám đáng sợ, môi mỏng mỉm cười, giọng nói trầm thấp khan khàn: “Anh hỏi là, em có còn muốn ngắm anh nữa không?”

Hơi thở quen thuộc vây quanh cô, Giang Phán chớp mắt nuốt nước bọt, thành thật gật đầu, “Vâng, còn......”

Chưa kịp nói xong, đôi môi của người đàn ông nặng nề rơi xuống.

Nụ hôn này rất dịu dàng, Giang Phán cảm giác như mình được thả vào làn nước ấm, trôi theo tiết tấu chậm rãi của anh, hòa cùng nhịp thở với anh.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu phút, cả người Giang Phán nhũn ra, tay cô ôm lấy cổ Chu Đình Quân, trọng lượng toàn thân đều dựa vào người anh, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Môi Chu Đình Quân dời khỏi khóe miệng cô, rơi xuống nơi lông mày, anh hít một hơi, hô hấp dồn dập, giọng nói trầm thấp đáng sợ, “Giang Phán, khả năng kiềm chế của anh có hạn.”

Đặc biệt là với em ——

Người anh yêu từ rất lâu.

Cằm Giang Phán cọ vào xương quai xanh của anh, ý thức cũng đã thanh tỉnh hơn, dù cho mặt đỏ tim đập vẫn không nao núng, nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy chẳng phải vừa kịp lúc đó sao?”

Chu Đình Quân dời chân khỏi Giang Phán, lui về phía sau nửa bước, anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, híp mắt nói: “Em lặp lại lần nữa.”

Giang Phán nhấp môi, uyển chuyển thay đổi cách nói: “...... Ngày kia em vào đoàn phim rồi.”

Sợ anh không hiểu nên cô lại bổ sung một câu: “Sau đó chúng ta phải bắt đầu mối quan hệ yêu xa rồi.”

Dứt lời, lông mi cô chớp chớp, vẻ mặt chờ mong nhìn anh chăm chú.

Chu Đình Quân dừng một chút, lại cúi người xuống, môi mỏng ngoạm lấy vành tai tinh xảo ngon miệng, âm thanh bình tĩnh thản nhiên: “Nếu ngày mai em còn muốn về thì bây giờ ngoan ngoãn về phòng ngủ.”

Lỗ tai Giang Phán như có dòng điện tùy ý len lỏi, gương mặt cô đã đỏ bừng, cô không còn là con nít nên đương nhiên hiểu lời anh nói có nghĩa gì, bàn tay nắm chặt quần áo anh có chút rối rắm.

Trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều hình ảnh, người cô chờ đợi suốt năm năm qua, còn có đoạn cảm tình của năm năm trước cô đã rất thích rất thích anh, cả ý nghĩ muốn gắn bó với anh cả đời......

Hơn nữa bây giờ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cái gì cũng có, chuyện đã tới mức này rồi cô còn lúng túng gì nữa!

Cô cắn chặt răng, nhón chân, cánh tay vòng qua cổ anh lần nữa, hôn lên đôi môi kia.

Lần đầu tiên Giang Phán chủ động hôn môi, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lần trước anh làm như thế nào, đầu lưỡi tinh tế ấm áp miêu tả hình dạng môi anh.

Sau khi kiếm được một lúc, vừa định cạy răng chui vào, người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu đi.

Cuối cùng môi cô ngừng lại ở khóe môi anh, cả người như con tôm hùm bị nướng chín, còn là một luồng hơi nóng hầm hập, một lúc lâu sau cũng không động đậy.

Chu Đình Quân khẽ cười, một nụ hôn rơi xuống chóp mũi cô, cười như không cười nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáy mắt mang chút dịu dàng: “Có thể cũng sẽ cản trở việc quay phim của em.”

Hai mắt Giang Phán hơi mở to, tiêu hóa câu nói của anh xong vội lui về phía sau theo bản năng, nhưng sau lưng chính là tay anh, muốn lui cũng không thể.

Cô làm bộ ngáp một cái, cong môi, ánh mắt trong trẻo lại quyến rũ: “...... A, hình như cũng không còn sớm, giáo sư Chu nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

Chu Đình Quân liếc nhìn cô một cái, cảm xúc ý vị nơi đáy mắt không rõ, chậm rãi buông người ra.

Giang Phán lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sắp 11 giờ, cô ngước mắt nhìn Chu Đình Quân cười cười: “Anh Chu, anh cho em ở lại thêm một chút nữa, có được không?”

Đôi mắt đen nhánh của Chu Đình Quân cuồn cuộn trong chốc lát, anh giơ tay nhéo nhéo gò má nóng bừng của cô, giọng nói nặng nề mang theo vài phần gợi cảm: “Trong vòng nửa tiếng phải quay về.”

Giang Phán nghe lời gật đầu, cơ thể từ từ nhích sang bên cạnh, vật thể nóng rực kề nơi bắp đùi kia thật sự nóng đến hoảng, cô vô tội lại đơn thuần nhìn anh: “Vậy anh đi tắm rửa trước, em chờ anh ra.”

Chu Đình Quân vào trong phòng tắm rửa, Giang Phán dạo qua một vòng phòng anh, cuối cùng dừng lại trước bàn làm việc.

Cô nhìn chiếc laptop trên bàn, khóe miệng giật giật khó phát hiện.

Anh còn đem cả máy tính tới đây.

Giang Phán cảm nhận sâu sắc, đất nước nợ hai người bọn họ một danh hiệu yêu nghề kính nghiệp.

Cô vì việc làm có thể ném sắc đẹp qua một bên, còn anh tới thăm cô vẫn không quên công việc, nói ra không biết sẽ truyền cảm hứng cho biết bao nhiêu người nữa!

Giang Phán đang miên man suy nghĩ, ngón tay tùy tiện gõ lên bàn phím hai cái, tưởng rằng sẽ bị yêu cầu nhập mật mã như lần trước, không ngờ lần này động một chút đã mở ra.

Nhìn thấy bức ảnh tự sướng năm 18 tuổi của mình trên màn hình, cô ghét bỏ dời mắt đi.

Cười thật ngốc nghếch.

Thảo nào lúc đó không cưa đổ được anh.

Nhắc mới nhớ, trong điện thoại cô cũng không có tấm hình này.

Giang Phán cầm lấy con chuột định đổi ảnh nền, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, cô vội vàng buông con chuột ra, ngón tay di chuyển tới nút nguồn, trước khi ấn xuống khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy một tệp hồ sơ trên màn hình máy tính.

Tên tệp không hiển thị hết, phần trước là «Công tác khai thác điện ảnh Chu thị——

Giang Phán cầm lấy con chuột một lần nữa, chưa kịp di chuyển thì cửa phòng tắm đã bị kéo ra, Chu Đình Quân khoác áo choàng tắm dài bước ra.

Cô nhanh chóng buông con chuột, quay đầu nhìn anh mỉm cười: “Anh Chu, anh xem TV với em nhé?”

Nói xong, cô vừa suy nghĩ làm sao nói chuyện của Lâm Huyên với anh vừa mở TV.

Hai người dựa vào đầu giường yên tĩnh nhìn TV vài phút, cuối cùng Giang Phán cũng nghĩ kỹ tìm được từ, cô làm như vờ hỏi: “Giáo sư Chu, có phải anh rất bận không, cho nên không có thời gian dẫn dắt nghiên cứu sinh?”

Chu Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”

Giang Phán: “......”

Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cô cười ngượng ngùng: “Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”

Một tay Chu Đình Quân vòng qua sau lưng cô, một tay ôm eo kéo cô vào trong ngực, đặt cằm trên đầu cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Nhưng cũng tùy tình huống.”

Giang Phán vòng tay ôm lấy bụng anh, nhướng mày: “Là tình huống gì?”

Ngón tay Chu Đình Quân quấn quanh tóc cô, đưa đến chóp mũi nhẹ ngửi một chút, “Gần đây vừa nhận một dự án, anh không biết có thể làm xong trước khi tân sinh viên nhập học vào sáu tháng cuối năm hay không, cho nên trước đó vẫn chưa xác định, không muốn rước rắc rối vào người, nhưng nếu em nói thì anh sẽ cân nhắc lại xem sao.”

Giang Phán giật mình, sau hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông thì khẽ cười thầm trong chốc lát, lấy điện thoại ra định báo tin vui cho Lâm Huyên, vừa lấy ra thì lại phát hiện đèn nhắc nhở tin nhắn đang nhấp nháy không ngừng.

Cô mở màn hình, tất cả đều là thông báo Weibo, đa số đều là tin nhắn và bình luận của cư dân mạng, đủ loại mắng chửi ùn ùn không dứt.

Giang Phán nhăn mày vào Weibo, đứng đầu hot search chính là —— rớt xuống nước, thuyền của vợ chồng chúng tôi không thể chở thêm người thứ ba.

Trong lòng Giang Phán lộp bộp, cô nhấp vào xem, Weibo chính thức của chương trình «Quá khứ chậm rãi» đăng lên đoạn phim hậu trường.

Không chỉ có thế, vì mánh lới, hầu hết các cảnh quay đều là cô và Lục Tây Duật, ngay cả hậu kỳ biên tập hay phối nhạc tổ chế tác cũng bỏ ra không ít công sức, cuối cùng tạo thành tình huống cô và Lục Tây Duật thoạt nhìn tựa như một đôi tình nhân khi thì nói chuyện yêu đương, khi thì liếc mắt đưa tình.

Lúc tổ tiết mục đăng lên Weibo là khoảng bốn giờ chiều, tức là đã bảy tiếng đồng hồ trôi qua, Giang Phán kéo xuống xem bình luận, phát hiện rất nhiều người mắng chửi mình không biết xấu hổ buộc chặt lấy Lục Tây Duật, mắng cô muốn lăng xê cũng không tự nhìn xem bản thân có bao nhiêu phân lượng.

Một vài câu quá khích có lẽ đã bị xóa do vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng.

Cho nên thông báo tin nhắn và bình luận bên dưới Weibo của cô hẳn đều là fan Lục Tây Duật gửi.

Giang Phán hít một hơi, lại kéo xuống xem vài bài, vậy mà khi không còn có một đống fan CP khen cô và Lục Tây Duật trai tài gái sắc trời đất tạo nên.

Có vài ID quen thuộc, hình như là fan của cô, mỗi lần cô đăng bài thì mấy người này luôn là người bình luận đầu tiên.

Giang Phán: “......”

Xứng cái quỷ!

Muốn buộc thì cũng là buộc chặt cô và Quân Quân nhà cô lại với nhau chứ.

Cô nghiến răng, đang suy nghĩ đăng Weibo làm rõ mọi chuyện thì một bàn thon dài bỗng dưng xuất hiện trước mắt, không tốn chút sức giật lấy điện thoại trong tay cô.

“......”

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.