Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán ghi hình chương trình xong đã hơn chín giờ tối, Mạnh Húc lái xe đến đón cô về khách sạn đã đặt trước, đêm hôm qua cô không chợp mắt được bao nhiêu, vừa lên xe đã dựa đầu vào lưng ghế, tay cầm điện thoại mơ màng ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, chưa kịp mở mắt cô đã cảm giác được có người đang nhìn mình, hơi thở quanh thân đối phương có chút quen thuộc, mát lạnh dễ ngửi không mang theo bất kỳ tính xâm lược gì.
Hơi thở này khiến Giang Phán vô cùng an tâm, cô nhăn mũi định tiếp tục ngủ, đối phương vòng một cánh tay xuống dưới đầu gối cô, tay kia luồn ra phía sau, trước khi anh bế cô lên cô đã mở mắt.
Chu Đình Quân nghiêng người, gương mặt thon gầy đối diện với Giang Phán, vẫn chưa phát hiện cô gái trong lòng mình đã tỉnh lại, một luồng khí nóng quyện với hương cam hương nhuộm vào tai.
Giang Phán ghé môi sát vào tai Chu Đình Quân, sau khi thở hai hơi, đang nghĩ xem nên mở miệng nói chuyện của em họ Lâm Huyên như thế nào, đôi mắt liền phát hiện tai anh đỏ lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Ánh sáng u án trong đôi mắt đen của Chu Đình Quân hơi lóe, anh thu tay lại, ngồi dậy dựa vào cửa xe, mặt không biểu cảm nhìn cô, đột nhiên cong môi: “Tỉnh rồi?”
Bốn mắt nhìn nhau, mắt hạnh Giang Phán chớp chớp, mới vừa tỉnh ngủ, đáy mắt còn phủ một tầng hơi nước, phản chiếu ánh sáng đèn xe mờ ảo.
Cô giơ tay chọc vào má anh, giọng nói mềm mại như bông, còn mang theo chút giọng mũi: “Vừa rồi em còn tưởng mình đang nằm mơ, hóa ra là anh Chu thật.”
Chu Đình Quân yên lặng nhìn cô trong chốc lát, chậm rãi dời tầm mắt, giọng nói trầm thấp, âm cuối mềm nhẹ kéo dài: “Xuống xe nào.”
Không biết tại sao, Giang Phán luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ cuối cùng là chỗ nào không thích hợp, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô khi nãy khá âm u, làm lòng bàn tay cô nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Rõ ràng lúc ban ngày gọi điện thoại cho anh vẫn còn tốt, sao vừa đến buổi tối đã phát bệnh rồi.
Giang Phán ngồi dậy đang muốn đi xuống, bả vai lại bị Chu Đình Quân đè lại, “Đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, anh buông ra tay, cởi áo khoác màu xám nhạt khoác lên người Giang Phán, anh rũ mắt buộc một núc áo lại cho cô xong thì xoa tóc cô: “Xuống đi.”
Giang Phán cầm tay anh nhảy xuống xe, cô nhìn khắp xung quanh cũng không thấy Mạnh Húc, cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn Chu Đình Quân: “Xuy Xuy nhà em đâu?”
Chu Đình Quân dừng lại, híp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, thong thả phun ra hai chữ: “Nhà em?”
Giang Phán nhón chân, môi tiến đến mổ một cái vào khóe miệng người đàn ông: “Chu Chu à, bộ dáng ghen tuông của anh thật đáng yêu.”
Nói xong, cô vừa định tiếp tục đi về phía trước, vừa đi được một bước lại bị Chu Đình Quân túm trở về.
Giang Phán lại một lần nữa đâm sầm vào ngực anh, cô ngẩng đầu vô tội mà nhìn anh, mắt hạnh sáng ngời: “Giáo sư Chu, hai ta mới quen biết có một tháng, anh đã bắt đầu biết ghen vì em rồi á?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Đình Quân tối sầm trong chớp mắt, anh giơ tay vòng qua lưng Giang Phán, cằm đặt ở hõm vai cô, buồn bực nói: “Đừng quậy, để anh ôm một lát.”
Giang Phán cũng vòng lấy eo anh, lông mi chớp chớp, âm thanh mềm mại: “Anh đặc biệt từ thành phố B chạy tới gặp em à?”
Chu Đình Quân im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Ừm, nhớ em nên tới đây.”
Giang Phán nhướng mày, vui vẻ một lúc mới nói: “Ngày mai anh có bận không, chúng ta ở thành phố Y chơi một ngày rồi......”
Chưa nói xong, Giang Phán liền nhớ ra chiều ngày mai Chu Đình Quân có một tiết cái gì mà cao phân tử hóa học gì đó, bĩu môi: “...... A, anh có tiết dạy.”
Giọng điệu của cô gái nhỏ có chút mất mát, tim Chu Đình Quân mềm nhũn, nói theo bản năng: “Không sao cả, nếu em muốn đi chơi thì anh sẽ tìm người dạy thay một tiết.”
Nhắc tới đồng nghiệp, Giang Phán lập tức cảnh giác, cô đẩy Chu Đình Quân ra, đôi mắt nhắm vào anh như ra-đa: “Đừng nói là anh tìm cái người ở cuối sông Trường Giang kia đấy nhé? (*) Vừa rồi là em nói giỡn thôi, em không muốn đi chơi ở thành phố Y chút nào, ngày mai em đi cùng anh đến lớp nhé?”
(*): Ở chương 7, Giang Phán có đọc một bài thơ cho Chu Đình Quân nghe, câu này nhắc lại bài thơ đó.
Ngón tay Chu Đình Quân từ từ luồn vào tóc Giang Phán, vài giây sau, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, thong thả trầm thấp nói: “Giang Phán, anh chỉ thích một mình em.”
Giang Phán nâng tay lên che mắt anh lại, đôi hàng mi dài phía dưới lòng bàn tay khẽ run làm tay cô hơi ngứa, cô nhịn cười hừ một tiếng: “Hỏi anh một đằng anh lại trả lời một nẻo, có phải vừa rồi anh định nhờ chị ta hay dạy thay hay không? Vậy đến lúc đó chị ta lại có lý do mời anh đi ăn rồi.”
Chu Đình Quân nhìn qua khe hở giữa tay Giang Phán, thấy hai má của cô gái nhỏ phồng lên như cá nóc, trông đáng yêu cực kỳ.
Anh bắt lấy cổ tay cô rồi đứng dậy, lồng ngực hơi phập phồng, tiếng cười trong trẻo từ cổ họng phát ra: “Anh còn có rất nhiều đồng nghiệp nam, lần sau sẽ giới thiệu với em.”
Lần nào Mạnh Húc đặt khách sạn cho Giang Phán cũng đều là khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Chu thị, lần này cũng không ngoại lệ.
Giang Phán nhìn khách sạn xa hoa lại quen thuộc này, âm thầm cắn chặt răng, cô túm chặt tay Chu Đình Quân, hỏi: “Hay là chúng ta đổi nơi khác đi?”
Chu Đình Quân nhăn mày, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Giang Phán gãi gãi tóc, nghiêm túc nói: “Em thấy hiệu quả cách âm của khách sạn này không được tốt cho lắm, Mạnh Húc lại ngủ ở phòng cạnh bên, em ngại.”
Chu Đình Quân: “......”
Anh nheo mắt, môi mỏng cong lên: “Em muốn nhảy trong phòng?”
Không cho Giang Phán thời gian trả lời, anh cúi người cắn một cái không nặng không nhẹ vào môi cô rồi đứng đứng dậy, rũ mắt, cười như không cười nhìn cô, “Anh cũng ở phòng kế bên.”
Giang Phán vươn đầu lưỡi liếm chỗ mới vừa bị anh cắn, có chút đau, cũng có chút tê dại.
Cô giơ tay véo véo phần bụng rắn chắc của người đàn ông, mỉm cười nhìn anh: “Thầy Chu, em thấy anh hư quá rồi đấy, anh không còn là hòa thượng Chu Chu không nhiễm bụi trần bên hồ Đại Minh năm nào nữa.”
Chu Đình Quân thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn về.”
Giang Phán mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được: “Anh thật sự ở kế phòng em? Thật sự không muốn ngủ cùng em?”
Chu Đình Quân ừ một tiếng, hàng mi run run, thần sắc nghiêm túc đối diện với tầm mắt cô: “Em tin anh đến vậy à?”
Giang Phán nghẹn lời, gương mặt và tai có hơi nóng, cô cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao, chỉ cần là anh, cho dù anh có làm cái gì em cũng đều có thể vui vẻ chấp nhận.”
Chu Đình Quân nhìn thẳng vào cô một chốc, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh không ngừng quay cuồng, anh rũ mi, chuyện anh muốn làm bây giờ hình như cũng chỉ có chiều chuộng cô, bảo vệ cô, yêu thương cô.
Miễn là vẫn có thể thấy cô mi mắt cong cong nhìn mình cười thì anh đã thỏa mãn.
Chu Đình Quân khẽ thở dài, lại nắm lấy tay cô gái nhỏ, thấp giọng nói: “Ngoan, trở về nghỉ ngơi sớm.”
Giang Phán trơ mắt nhìn Chu Đình Quân đưa cô đến cửa phòng rồi xoay người rời đi không chút lưu tình.
Cô lặng lẽ nhìn bóng anh nhỏ dần, cam chịu mở cửa phòng mình, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ tiếp.
Mới cởi quần áo được một nửa thì chuông điện thoại vang lên, Giang Phán phủ thêm áo choàng tắm đi ra, cầm điện thoại lên nhìn, người gọi lại là Lâm Huyên.
Cô hít một hơi sâu rồi bắt máy, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Alo? Sao vậy?”
Lâm Huyên vẫn là vì chuyện của em họ, bây giờ dì cô ấy một ngày phải gửi 800 tin nhắn, hận không thể mỗi phút mỗi giây phải truy hỏi chuyện tìm giáo viên hướng dẫn đã giải quyết đến đâu rồi.
“Cho nên là, Phán bảo bối, tớ cũng bị ép buộc mà thôi, cậu cứu tớ đi!”
Giang Phán chỉnh lại cổ áo, hừ lạnh một tiếng: “Tớ thật sự không thể bảo đảm nhất định sẽ thành công. Giáo viên chủ nhiệm nhà tớ có tiếng là lạnh lùng tuyệt tình, mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Lâm Huyên sụt sịt, âm thanh nghẹn ngào: “Phán bảo bối, cậu nhất định làm được, tớ tin tưởng cậu! Cùng lắm thì cậu dùng mỹ nhân kế, thử hỏi ai có thể chống lại được sự hấp dẫn của đại mỹ nhân?”
Giang Phán thiếu chút nữa đã cúp điện thoại, cười lạnh: “Không gạt cậu làm gì, vừa mới đây thôi, chủ nhiệm lớp nhà tớ vừa vô tình từ chối tớ đấy, cái kiểu lý luận này của cậu vẫn nên tự giữ lấy mà dùng đi.”
Lâm Huyên a một tiếng, có chút kinh ngạc: “Cậu về thành phố B rồi? Không phải cậu nói tối nay ở lại một đêm sáng mai mới về sao?”
Giang Phán thở dài một hơi, ngắn gọn rõ ràng tóm tắt chuyện vừa rồi cho cô gái ồn ào ở đầu dây bên kia nghe, sau khi nói xong, phía đối diện im lặng đến kỳ lạ.
Ngay lúc Giang Phán cho rằng tín hiệu không tốt có thể thuận lý thành chương cúp máy, âm thanh của Lâm Huyên bên kia lại cao thêm hai phần, nghe như bị nhốt đã lâu mới vừa được thả ra, tràn ngập vui sướng cùng phấn khởi.
“Phán bảo bối! Cơ hội của cậu tới rồi! Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng! Thừa dịp hiện tại vẫn chưa muộn! Cậu mặc áo choàng tắm vào rồi đi tìm anh ấy, chờ tới lúc vào cửa thì cởi áo rộng ra một chút...... Khụ khụ khụ......”
Lâm Huyên thật sự kích động, sau khi bị sặc nước miếng của chính mình hai cái lại tiếp tục kiên cường nói: “Còn nữa, tốt nhất là cậu đừng mặc gì bên trong áo choàng tắm......”
Lúc này Giang Phán đã coi Lâm Huyên là một cẩu độc thân đáng thương chưa từng yêu đương chỉ biết nói hươu nói vượn, không mấy hứng thú ngắt lời cô ấy: “Dựa vào sự hiểu biết của tớ với chủ nhiệm nhà mình, nhất định anh ấy sẽ hỏi tớ tìm anh ấy làm gì, nếu không phải chuyện gì lớn chắc chắn anh ấy sẽ bảo tớ về ngủ trước mai lại nói. Cuối cùng có thể chưa được vài phút sẽ bị đuổi trở về.”
Lâm Huyên không chút do dự, vô cùng cơ trí nói: “Vậy thì cậu nói cậu ở một mình rất sợ! Cậu không dám ngủ một mình!”
Giang Phán nghiến răng, gằn từng chữ một mà nói: “Thành thật cảm ơn cậu đã giúp tớ suy nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo như vậy.”
Lâm Huyên xưa nay khiêm tốn, cười khà khà hai tiếng: “Không có gì không có gì. Nhớ đến lúc sắp nồng cháy thì nói chuyện của tớ ra là được.”
“......”
Giang Phán thật sự không thể nhịn được nữa, vì thế lại trực tiếp cúp điện thoại của cô nàng.
Cô tiện tay ném điện thoại lên trên giường, còn mình thì chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời bao la đầy sao, cắn ngón tay từ từ rơi vào trầm tư.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ