CHƯƠNG 3
Hắc Ảnh tiến vào nhà của Triệu Cửu, Triệu Cửu làm y như khách quý, lại biết y thích yên tĩnh, liền an bài cho y ngồi ở phía sau hoa viên yên lặng nhất, cao nhã nhất, cũng phân phó nô bộc, nếu Hắc Ảnh không gọi, không được phép vào nơi này, để tránh làm ồn đến Hắc Ảnh.
Mấy ngày nay Hắc Ảnh ở kỹ viện ồn ào ầm ĩ, nay lại có thể ở lại nơi yên tĩnh thế này, tâm tình của y sáng tỏ thông suốt mà càng làm y cao hứng, đương nhiên là chuyện ngựa lập tức được điều đến.
Sau khi y cùng Triệu Cửu uống vài chén, mới trở lại phòng nghỉ ngơi y đẩy cửa phòng, liền thấy Tiêu Tiêu mặt trắng bệch ngồi chờ y trong phòng.
Hắc Ảnh không biết hắn vì sao có thể đi vào nơi này, vả lại y vừa thấy Tiêu Tiêu liền phiền muộn tức giận, ấn tượng đối với hắn hoàn toàn không tốt. Y lạnh lùng nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Tiêu Tiêu vừa thấy y tiến vào, nước mắt lại chảy. Hắn không trả lời Hắc Ảnh, ngược lại quỳ xuống khóc ròng nói: “Gia, ngươi dẫn ta đi được không? Ta sẽ ngoan, ngươi bảo gì ta cũng làm, ta làm hết, van cầu ngươi đêm nay dẫn ta đi.”
Hắc Ảnh đối hắn vẫn có chút bực mình, cho nên thấy hắn đáng thương như vậy, cũng không cảm thông với hắn nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Ta đã nói ta có việc phải làm, không thể mang ngươi đi.”
Tiêu Tiêu kéo vạt áo của y, không ngừng khóc. Hắn khóc đến thê thảm, Hắc Ảnh càng nghe càng thêm bực dọc. Y sớm đã hạ quyết tâm không giúp hắn, cho dù Tiêu Tiêu khóc đến thê thảm thế nào, cũng không thể dao động ý chí của Hắc Ảnh. “Ngươi đi đi, ta không muốn quản chuyện của ngươi.”
Tiêu Tiêu nâng khuôn mặt trắng như tượng lên, ánh mắt cuồng loạn lại tuyệt vọng.
Hắc Ảnh ngẩn ra. Y nhận ra đó là ánh mắt người đi đến tuyệt lộ, cha của y cũng từng lộ ra ánh mắt này, trong trí nhớ thời thơ ấu ảm đạm làm lông tơ toàn thân Hắc Ảnh dựng đứng lên.
Y lui từng bước, lại phát hiện Tiêu Tiêu nhanh tay bắt lấy chéo áo của y.
“Ta cái gì cũng nguyện ý làm, gia, cái gì ta cũng làm được, ta có thể…” Hắn vừa khóc, vừa không ngừng nhấn mạnh.
Hắc Ảnh căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Tiêu Tiêu bắt lấy góc khố của y, bởi hắn quỳ, nên đầu của hắn chỉ tới thắt lưng của Hắc Ảnh hơn nữa hắn lại gần như vậy, cho nên khi hắn đột nhiên làm động tác bất lẽ thường, Hắc Ảnh cũng chỉ có thể giật mình không thể nhúc nhích.
Hắc Ảnh kinh ngạc phát giác hạ thể của mình có một loại cảm giác tê dại nảy lên, y hoảng sợ. Y đối với đứa bé này chưa từng có ý đồ bất lương, thế nhưng lại có cảm giác mà trước kia chưa từng có, làm sao không khiến cho một Hắc Ảnh từ trước đến nay đã luôn kiềm nén tình cảm kinh hãi không hiểu. Y chưa từng nghĩ, sẽ đem Tiêu Tiêu đá bay ra ngoài.
Võ công của y cao, tùy tiện đá một cú chí mạng rất nguy hiểm, huống chi một hài tử nhỏ tuổi, lại không có võ công.
Tiêu Tiêu bị y bị đá lăn ra ngoài, chỉ bất quá hắn vừa vặn đụng phải ghế dựa, giảm bớt lực đạo, chỉ lăn một vòng trên đất rồi ngừng lại, không bị thương tổn gì.
Hắc Ảnh đối với cảm giác vừa rồi trào lên đã phẫn nộ còn tức giận, càng đối với hành vi của Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy khinh thường.
Y rất ít tức giận, nhưng phàm là người ít tức giận, khi nóng giận càng dễ sợ hơn người bình thường vạn phần. Y rống giận: “Vừa rồi ngươi làm cái gì?”
Toàn thân Tiêu Tiêu run rẩy, che miệng lại, thấy vẻ mặt Hắc Ảnh tức giận, hắn mới biết mình làm sai. Hắn nói năng lộn xộn đến phát run: “Ta nghĩ đến… nghĩ đến…”
Hắc Ảnh vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn, chớp mắt là hiểu được ý nghĩ của hắn, liền tức giận khó kiềm. “Ngươi nghĩ rằng ta đối với ngươi tốt, là muốn cùng ngươi làm chuyện này sao?”
Khi Hắc Ảnh nói ra kết luận này, sắc mặt của y vì quá tức mà thay đổi. Tiêu Tiêu nhìn y tức giận như vậy, mới biết được ý nghĩ ban đầu chính mình sai lầm rồi. Hắn hổ thẹn tu phẫn muốn đâm đầu mà chết, nước mắt lại chảy càng nhiều.
“Ta…Ta…” Hắn nói không nên lời biện minh, xấu hổ vô cùng. Hắn che mặt, nước mắt theo khe hở chảy xuống. Hắc Ảnh nhìn không còn sự cảm thông nữa, chỉ cảm thấy ghê tởm, “Đi ra ngoài!”
Hắn khóc nói: “Gia, ta van cầu ngươi cứu cứu ta —” Tiêu Tiêu quỳ bổ nhào lại, ôm lấy chân của Hắc Ảnh, giống như Hắc Ảnh là cứu tinh duy nhất mà hắn có thể cầu xin: “Gia, ta rất sợ, van cầu ngươi cứu ta, dẫn ta đi…”
Hắc Ảnh chỉ đối với hắn lạnh lùng, hiện tại lửa giận bừng bừng trong lòng. Y mở cửa, một tay nhấc Tiêu Tiêu lên, ném hắn ra ngoài cửa, sau đó khép cánh cửa lại.
Bên ngoài Tiêu Tiêu đầu dựa vào cửa khóc, khóc đến cơ hồ muốn ngất xỉu, Hắc Ảnh lại xem như không nghe thấy.
Cuối cùng vì bọn họ ồn ào quá mức lớn tiếng, khiến cho Triệu Cửu đến xem.
Triệu Cửu nhìn Tiêu Tiêu một cái, nhận ra hắn là ai, đưa mắt ra hiệu, gọi người đem hắn đuổi về chỗ của Tôn đại nương, mặt khác gõ cửa hỏi: “Hắc thiếu gia, ngươi không sao chứ?”
Hắc Ảnh mở cửa, thần sắc trên mặt cũng không tốt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đưa hắn trở về chưa?”
Triệu Cửu gật đầu, một mặt mở miệng ý tứ không tốt: “Hắc thiếu gia, ngươi thích hài tử kia sao?”
Hắc Ảnh mắt lạnh lẽo mà nhìn Triệu Cửu, “Ta có nói như vậy sao?”
Trong mắt Hắc Ảnh bắn ra tia lãnh lệ, Triệu Cửu bị y nhìn xem đến đổ mồ hôi lạnh. Hắn e dè một chút, giọng nhỏ một chút: “Vậy là tốt rồi, bởi vì hài tử kia bộ dạng xinh đẹp, con trai của huyện quan nơi này tương đối thích hắn, mà dân thường chúng ta cùng quan lại không đấu nổi, cho nên…”
Hắc Ảnh đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi nói cái gì?”
“Hài tử kia bị con trai của huyện quan ngắm trúng, hình như đã cùng Tôn đại nương đàm giá cả rồi. Bất quá con trai của huyện quan ra tay vô cùng hung tàn, mấy cô nương kia của Tôn đại nương lần lượt cũng bị không ít khổ sở, chẳng qua đều bị tiền đè ép xuống, Xem ra hài tử này nếu không bị giày vò toàn bộ…”
Hắc Ảnh không chờ hắn nói xong, lập tức lướt qua Triệu Cửu, nhắm thẳng cửa lớn ra chạy.
Triệu Cửu lắp bắp kinh hãi, hắn nguyên bản nghĩ nói như vậy sẽ làm Hắc Ảnh xua tan chủ ý, không thể ngờ được lại thành phản hiệu quả. Hắn vội vàng đuổi theo ngăn cản, “Hắc thiếu gia, ngươi muốn làm gì? Việc này không được, đối phương là quan lại a!”
Hắc Ảnh lạnh nhạt nói: “Vậy sao?” Con ngươi đen chuyển sang sâu lắng, lộ sát khí lạnh lẽo, “Vậy ta cũng muốn thử xem.”
Triệu Cửu là một người làm ăn bình thường, bị ánh mắt lợi hại này của y đảo qua, cả người lạnh run, cũng nói không nên lời.
Hắc Ảnh rốt cục biết, vì cái gì hài tử kia bình thường đề phòng nhìn mình, vì cái gì khi mình nhắc đến tình nhân của lão đại Cao gia là một nam nhân, buổi tối đó ngay cả ngủ hắn cũng không dám ngủ, và vì cái gì hắn vừa rồi làm ra hành vi như vậy đơn giản là bên cạnh hắn vẫn có người như hổ rình mồi đối với hắn, như thế nào không khiến hắn đề phòng với người khác thân cận? Cũng khó trách hắn lại đem ý tốt của mình nghĩ sang hướng kia.
Y chạy cực nhanh, lập tức đi tới nơi của Tôn đại nương.
Y vừa vào cửa, cũng không nói lời thừa, trực tiếp tìm tới Tôn đại nương, lạnh lùng nói: “Gã tiểu tư nửa đêm đắp chăn giúp ta đâu?”
Tôn đại nương biết thân phận của y, vừa thấy y, vội vàng mặt mày hớn hở: “Đại gia…”
“Ta hỏi ngươi cái gã tiểu tư thấp bé đâu?”
Nụ cười trên mặt của Tôn đại nương có chút miễn cưỡng, bởi vì nhìn vẻ mặt của Hắc Ảnh rõ ràng không muốn tới cùng nàng nói nhảm. Nàng ấp a ấp úng nói: “Ta bảo hắn ra sau rót nước…”
Hắc Ảnh vừa thấy là biết nàng đang nói dối, y quát chói tai: “Hắn ở nơi nào?”
Tôn đại nương đáp không được, Hắc Ảnh phẫn nộ đẩy nàng ra, đi lên phòng trên lầu. Y tìm vài lần, nhưng không một gian nào có tung tích của Tiêu Tiêu.
Đột nhiên một cô gái trang điểm đậm đi đến bên cạnh y, như sợ người ta biết nhỏ giọng nói: “Ở phòng đặc biệt phía sân sau, là phòng con trai huyện quan chuyên dùng.”
Hắc Ảnh liếc nhìn cô gái kia một cái, trên mặt của nàng vài ba vết dài, trong mắt ngập lệ, quay mặt chỗ khác.
Hắc Ảnh đoán rằng người thiếu nữ này lúc trước nhất định cũng bị làm nhục mạnh bạo, nên mới có vết sẹo trên mặt.
Hắn ghi nhớ diện mạo của người thiếu nữ này, lập tức đi ra hậu viện, quả nhiên thấy phòng nhỏ độc lập.
Hắc Ảnh đẩy cửa ra, hít một hơi. Tình cảm của y cùng lão đại Cao gia phi thường tốt, lão đại Cao gia cực thích du ngoạn khắp nơi, từ nhỏ y tùy thị lão đại Cao gia, mà lão đại Cao gia là lại là người mà nữ nhân sẽ tự động mở cửa, cho nên y quen mắt quen mặt không ít nhưng tình cảnh trước mắt, làm cho hắn cảm giác ghê tởm du nhiên nhi sinh (gần như bất thình lình xảy ra).
Chung quanh gian phòng này đều là một phần *** cụ kỳ quái, dài có ngắn có, đủ loại đủ hình, còn có một phần yên vị (mùi thuốc) kỳ quái, lộ vẻ ngọt mát. Hắc Ảnh biết hương vị này nhất định có vấn đề, cho nên không dám nhiều chuyện, lập tức bước đi vào, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người.
“Lại cho hắn ngửi một chút. Mau, ta chịu không nổi, làn da tiểu tử này vừa trắng vừa non —”
“Nhanh đè hắn xuống một chút, như vậy ta khó dùng…”
“Các ngươi tốt lắm không…”
Chỉ thấy mấy nam nhân vây quanh cái bàn, trên bàn thân thể nho nhỏ rút lại, toàn thân trần trụi, lưng hướng về phía trước, cái mông bị hai nam nhân bắt lấy.
Hắn chảy nước mắt, trên mặt bầm tím một mảnh, cho thấy vừa rồi nhất định bị ra tay tàn ác miệng hắn mở khép, lại không phát ra âm thanh, vẻ mặt cũng có chút đờ đẫn, tình huống tựa hồ vô cùng quỷ dị.
Tay của nam nhân sờ soạng mông của hắn, nam hài như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên kêu lớn lên, hai tay quơ loạn tầm nhìn của hắn tựa hồ không rõ trước sau, nghiêng đầu nhìn Hắc Ảnh xa xa, rồi như không thấy.
Hắc Ảnh lửa giận bừng bừng, biết hắn bị người ta hạ dược cực mạnh mới có thể biến thành bộ dạng này.
Mỗi người ở trong này, đều chú ý đến Tiêu Tiêu, không ai chú ý đến Hắc Ảnh tiến vào. Y không muốn cùng người khác nói nhảm, lại càng không đáng cùng những người này nói nhảm, y trực tiếp dùng chân nâng cái ghế, dùng sức ném tới hướng của Tiêu Tiêu. Võ công của y vô cùng tốt, nghiêng người liền ôm lấy Tiêu Tiêu.
Người nơi này không ngờ tới có người dám to gan xông tới như vậy, không khỏi sửng sốt. Hắc Ảnh hận hành vi của bọn họ, cước phong một quét, toàn bộ mọi người kêu lớn lên, âm thanh xương cốt gãy không ngừng.
Hiện trường chỉ truyền đến từng đợt giọng bi thương vang lên, Hắc Ảnh lập tức mang theo Tiêu Tiêu đi ra ngoài.
Hắc Ảnh trực tiếp từ cửa sau đi ra ngoài, y cởi áo khoác, che lên thân thể trần trụi của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu bắt lấy cổ của y, không ngừng thở dốc, bởi vì hắn cào phi thường dùng sức, làm cho y trực giác dược tính có thể rất mãnh liệt. Cảm giác bất an vẫn nảy lên, lập tức hướng nơi có nước mà đi. Muốn cho hắn ngâm ngâm nước lạnh, có lẽ sẽ có tác dụng.
Chỉ là y đối với đường nơi này không quen, tìm không thấy nơi có nước, cuối cùng tìm được rồi một dòng suối nhỏ.
Y đem áo khoác che trên người của Tiêu Tiêu cởi ra, muốn bỏ hắn trong nước, lại do dự một chút, hiện tại không phải mùa hè, nước rất lạnh, đem hắn bỏ vào thật sự có thể chứ?
Cũng bởi vì lần này y do dự, Tiêu Tiêu dùng sức bám víu cổ của y, môi hướng hôn lên.
Hắc Ảnh không có phòng bị, vừa vặn bị hắn hôn, toàn bộ đỉnh đầu đều tê rần, một trận khoái cảm trong thân thể lan tràn, loại khoái cảm này vô cùng mãnh liệt, Hắc Ảnh giật mình buông tay, Tiêu Tiêu liền ngã xuống đất.
Hắc Ảnh phát hiện vừa rồi dùng sức quá mức, vội vàng cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu.
Nghe thấy trong miệng Tiêu Tiêu phát ra tiếng thở dốc, Hắc Ảnh ngồi xuống, bắt lấy cánh tay Tiêu Tiêu, ngăn hắn giãy dụa.
“Ngươi có khỏe không? Biết mình bị hạ dược không?”
Hắc Ảnh không biết tên của đứa bé này là gì, còn hai mắt hắn lại mê mộng, trong mắt đều là sương mù, vừa thấy là biết mê dược hắn trúng không nhẹ.
Tiêu Tiêu bắt lấy vạt áo Hắc Ảnh vắn xoay, thần trí tựa hồ không rõ lắm.
Thuở nhỏ Hắc Ảnh ở Cao gia lớn lên, người của Cao gia đem linh đan diệu dược trộn vào thức ăn, y không ăn, lão đại Cao gia còn có thể nghĩ biện pháp làm cho y ăn, cho nên máu của y cũng có chút dược.
Nghĩ chút, y định cắt đứt ngón tay của mình cho Tiêu Tiêu uống máu chính mình vừa mới muốn cắt, bỗng nhiên lại nghĩ đến hắn chưa từng học võ, chỉ sợ máu của mình dược tính mãnh liệt, có lẽ sẽ tạo thành phản hiệu quả.
Máu không thể uống, nhưng nếu là khẩu dịch hẳn sẽ không vấn đề gì? Nhưng phải thế nào cho người khác uống khẩu dịch chính mình? Nghĩ đến đây, mặt y không khỏi cứng lên, Tiêu Tiêu lại vào lúc này bắt lấy tay y, hướng môi của y sáp tới.
Lần này Hắc Ảnh chẳng những không có cự tuyệt, còn mở miệng. Nhưng Tiêu Tiêu rõ ràng còn non nớt thật, căn bản không hiểu như thế nào là hôn môi, vả lại Hắc Ảnh cũng không có thời gian chờ hắn hôn chính mình, y lập tức bắt lấy mặt của Tiêu Tiêu, làm cho môi của hắn mở ra, đem đầu lưỡi dùng sức chui vào, căn bản không cho Tiêu Tiêu cơ hội kháng cự.
Vì uy khẩu dịch chính hắn, đầu lưỡi Hắc Ảnh thâm nhập vào khoang miệng của Tiêu Tiêu, không biết hôn như vậy, dễ dàng sinh ra cảm giác. Hắc Ảnh run rẩy, cảm giác nhiệt huyết xông lên khiến người si mê, y càng cảm giác chính mình có chút mất đi khống chế, lập tức đẩy Tiêu Tiêu ra.
Mà Tiêu Tiêu cũng không chịu cho y đẩy ra, cả người hắn nằm úp hướng Hắc Ảnh, đôi môi nóng bỏng tự động tìm kiếm nam nhân vừa rồi gây cho chính mình nan dĩ ngôn dụ (khó nói được). Hắn không chỉ là hôn môi của Hắc Ảnh mà thôi, từng nơi có thể đụng tới, hắn đều khao khát hôn, cho nên mắt, mũi, cằm của Hắc Ảnh, từng nơi đều bị Tiêu Tiêu hôn.
Hắc Ảnh dùng sức đẩy hắn ra, nhưng mỗi lần đẩy hắn ra, Tiêu Tiêu lại nhanh quấn lấy, hắn cơ hồ đem toàn bộ thân thể dán lên người Hắc Ảnh, khiến cho Hắc Ảnh vừa nôn vừa tức. Y quát: “Tỉnh táo một chút!”
Tiêu Tiêu không chút tỉnh táo, ngược lại càng thêm cuồng loạn. Hắn dùng mông của chính mình, ra sức ma xát hạ thân của Hắc Ảnh, Hắc Ảnh phải bắt lấy cánh tay hắn đẩy ra nhưng thân thể Tiêu Tiêu lộn xộn, Hắc Ảnh chẳng những bắt không được hắn, ngược lại còn trên người trần trụi của Tiêu Tiêu tróc một vết.
Vết thương kia cũng không sâu, không tính là thương tổn, nhưng Tiêu Tiêu lại kêu lên. Hắn kêu đến thê lương bi ai, tràn ngập mị ý, Hắc Ảnh cũng không phải là cây cỏ không có tình cảm, toàn thân y một trận run rẩy, nhiệt triều làm cho dưới thân y có cảm giác.
Hắc Ảnh kinh hãi cảm giác chính mình, y muốn đẩy Tiêu Tiêu ra, Tiêu Tiêu lại lẩm bẩm nhỏ: “Gia… Gia…”
Hắc Ảnh vừa nghe hắn gọi chính mình, lập tức bắt lấy cánh tay hắn, kinh hỉ đan xen nói: “Ngươi nhận ra ta đến đây sao?”
Tiêu Tiêu cũng không trả lời, trên thực tế hiệu quả của dược làm cho hắn nhanh không thở nổi. Hắn giữ chặt y phục của Hắc Ảnh, lại đem môi sáp lên, khóc kêu Hắc Ảnh: “Ôm ta, ta thật là khó chịu…”
Hắc Ảnh biết dược hiệu muốn phát tác, nắm lấy áo khoác, hợp với áo khoác ôm lấy Tiêu Tiêu.
Toàn thân Tiêu Tiêu đỏ bừng, ở trên người Hắc Ảnh vặn vẹo, làm cho Hắc Ảnh hô hấp nhanh hơn Tiêu Tiêu lại dùng lại dùng hết sức khí ôm lấy y, vừa ôm vừa thở, đôi môi đỏ tươi của hắn nhẹ nhàng run rẩy, ở trên người Hắc Ảnh không chiếm được an ủi, hắn cứ lấy tay vuốt ve thân chính mình, vừa vuốt ve vừa phát ra tiếng rên động lòng người.
Hắc Ảnh biết là dược tính mãnh liệt mới làm cho hắn làm ra hành vi to gan như vậy, nhưng trước mắt vẫn là một bức tranh dị sắc đẹp đến cực điểm, làm cho tim người ta nhảy không dứt.
Bộ dạng của Tiêu Tiêu thật đáng yêu, thân hình trắng nõn khiến người khác muốn trìu mến, làm cho nhiệt huyết trong người dâng lên.
Hắc Ảnh theo lễ tiết mà quay mặt đi, còn Tiêu Tiêu bị dược tính kích thích đến khó chịu. Hắn đem tay của mình chậm rãi thâm nhập vào hạ thân chính mình, tay kia bắt lấy y phục của Hắc Ảnh, ra sức xoa nắn. Tiêu Tiêu vừa vuốt ve chính mình, vừa rên rỉ, dùng miệng cắn y sam của Hắc Ảnh, toát lên phóng đãng.
“A…A…”
Hắn ngâm rên lúc cao lúc thấp, ngay cả y sam của Hắc Ảnh cũng bị cắn kéo xuống, nhưng tựa hồ cảm giác chưa đủ, bắt lấy cổ của Hắc Ảnh, dường như cầu xin khẽ: “Gia…”
Tiếng kêu hàm chứa nhu cầu, cho dù người không hiểu phải trái cũng biết hắn cầu cái gì, huống chi một người sớm trưởng thành như Hắc Ảnh. Nhưng y hít một hơi thật sâu, vẫn không hề động đậy.
Tiêu Tiêu cầm lấy tay của Hắc Ảnh sờ đến thân thể của chính mình. Được bàn tay to của Hắc Ảnh vuốt ve, thân thể của Tiêu Tiêu phản ứng càng thêm mãnh liệt, hắn không thể tự chế kêu lên càng thêm phóng đãng, làm cho người nghe không thở nổi.
Hắc Ảnh cảm thấy khẽ động, nhịn không được cúi đầu nhìn hắn.
Vừa nhìn, y liền hối hận, bởi Tiêu Tiêu đỏ mặt, thở gấp gáp nhìn y.
Y cúi đầu xuống, Tiêu Tiêu vẫn ngụ ở cổ của hắn, hướng miệng của hắn hôn lại lần nữa y đem đầu lưỡi thâm nhập, hai mảnh đầu lưỡi ẩm mềm chạm nhau, tay của Hắc Ảnh không tự chủ ôm lấy lưng của hắn, khóa chặt môi.
Thứ nhất Hắc Ảnh không dính đến nữ sắc, gần như y đối với chuyện này rất đạm, thứ hai cũng là nguyên nhân y cực lực khắc chế. Hiện giờ gặp loại tình huống này, y cũng không biết vì cái gì toàn bộ thân thể đều hừng hực, Tiêu Tiêu lại cực lực vặn vẹo, áo khoác trên người hắn đã sớm rơi xuống đất, toàn thân trần trụi ở trên người Hắc Ảnh, làm cho trên mặt Hắc Ảnh tích tắc mồ hôi nóng, không khống chế rơi xuống, tích lên người bạch lỏa của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu bắt lấy tay của Hắc Ảnh vuốt ve hạ thân chính mình, ánh mắt hắn tan rã, môi không ngừng run rẩy Hắc Ảnh lấy tay bao lấy hạ thân của hắn, Tiêu Tiêu liền kích động kêu lên Toàn thân Hắc Ảnh rất nóng, còn Tiêu Tiêu đưa tay của y dời xuống, chuyển sang phía sau mình, lẩm bẩm nói: “Nơi đó nóng quá…”
Tóc Tiêu Tiêu tác loạn bay trên người Hắc Ảnh, mở miệng, ra sức thở, vô cùng quyến rũ. Miệng của Hắc Ảnh khô khốc, y đưa tay thâm tiến phía sau của Tiêu Tiêu. Y phát giác bên trong cơ thể ẩm trơn, theo lý không có khả năng cảm xúc ẩm trơn này, vậy cho thấy bên trong hắn cũng bị thứ gì đó ma xát, y mới đem tay thăm dò, Tiêu Tiêu liền nhỏ giọng kêu.
Y đưa tay rút ra, thân hình Tiêu Tiêu tự động vặn vẹo lên, không cho y rút ra, cho nên tay y chạm vào trái phải Tiêu Tiêu hét lên một tiếng, nước mắt chảy ra, thở dốc càng thêm kịch liệt.