[Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt] Bộ 7 Lạc Nan Tiểu Tư

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

“Gia… Gia…”

Tiêu Tiêu rên khẽ từng tiếng, càng kêu càng cấp, mồ hôi nóng trên mặt Hắc Ảnh cũng chảy càng nhiều.

Tay của y muốn rút ra có chút bất ổn, Tiêu Tiêu lại thở dốc khẽ gọi càng kịch liệt hơn, cả người trườn lên thân thể của Hắc Ảnh, không ngừng vặn vẹo, làm cho thân thể mình tận lực sát với thân thể của Hắc Ảnh.

” Bình tĩnh một chút, tỉnh táo lại…”

Hắc Ảnh lo lắng không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng Tiêu Tiêu tựa như hoàn toàn không nghe, hai tay khóa cổ của Hắc Ảnh lại, đôi môi run rẩy không ngừng tiến gần Hắc Ảnh, hôn lại hôn, nhưng hôn sao cũng hôn không đủ.

Hắc Ảnh dùng sức đẩy hắn ra, nhưng đẩy sao cũng không đẩy được Tiêu Tiêu ra y không thể ngờ tới, đành bế Tiêu Tiêu lên, tính cả mình cùng hắn xuống suối.

Nước suối ngày xuân rất lạnh, ngâm vào trong nước chính Hắc Ảnh cũng thấy lạnh run Tiêu Tiêu bị y ngâm trong nước, kinh hô một tiếng, vốn bị dược hiệu làm cho mặt đỏ bừng bừng, bây giờ lại trở nên trắng bệch.

Hắc Ảnh nhìn tình huống khác thường của hắn, hỏi: “Rất lạnh, ngươi chịu không nổi phải không?”

Tiêu Tiêu không trả lời, lại tự động vươn tay ôm Hắc Ảnh, không ngừng thở dốc. Hắc Ảnh nhìn hắn tựa hồ tình hình cho chút chuyển biến tốt đẹp, y thở phào.

Nhưng, mặt của Tiêu Tiêu vẫn liên tục cọ xát trước ngực của y, Hắc Ảnh nhẹ nhàng ôm hắn, làm cho tâm tình của hắn không kích động gì. Tiêu Tiêu đem sức nặng toàn thân đều chuyển qua người của Hắc Ảnh, Hắc Ảnh chỉ cảm thấy có chút nặng, còn lại không cảm thấy cái gì khác thường nhưng là bởi sức nặng của Tiêu Tiêu, khiến cho y ngưỡng về sau, tựa vào tảng đá nhô ra bên dòng suối.

Tiêu Tiêu người như cọng bún, vả lại hắn chỉ phủ một bộ y sam đơn bạc, hai người ướt đẫm ôm trong nước, trên người phát ra nhiệt khí nhuốm cho nhau, đứng lâu, Hắc Ảnh cũng biết chính mình không hiểu vì sao lại nóng lên.

“Ngươi tốt hơn chưa?” Hắc Ảnh hỏi Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chỉ đem mặt vùi trong ngực y, không ngừng thở dốc, cũng không nói chuyện.

Hắc Ảnh nghĩ tác dụng của dược đã qua, ôm Tiêu Tiêu, đi lên bờ.

Y vừa mới lên bờ, buông Tiêu Tiêu ra. Nhưng Tiêu Tiêu tay chân như nhũn ra, hắn buông lỏng tay, Tiêu Tiêu liền té trên mặt đất, Hắc Ảnh càng giúp hắn đứng lên, cả người hắn càng sát thân thể của Hắc Ảnh, ôm lấy cánh tay của Hắc Ảnh.

“Ta nóng quá, gia… Nóng quá…” Hắn thì thào tự nói.

Hắc Ảnh nâng đầu hắn lên, vừa nhìn đã thấy mặt của Tiêu Tiêu vẫn đỏ như lửa, xem ra dược tính chẳng những không giảm, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt, lại mãnh liệt hơn lúc đầu, toàn thân Tiêu Tiêu chỉ có thể mềm nhũn mặc cho người xâu xé.

Không biết là loại dược hạ lưu gì, chỉ sợ mặc kệ bao nhiêu người lăng nhục Tiêu Tiêu, ngay cả nâng một cánh tay chống cự cũng không có khí lực. Hắc Ảnh không khỏi mắng: “Lũ hạ lưu ác độc.”

“Kiên nhẫn một chút, đợi lát nữa sẽ tốt thôi.” Hắc Ảnh một tay ôm hắn, một tay an ủi.

Nhưng vì y ôm Tiêu Tiêu, nói chuyện cúi thấp đầu, hơi thở phả ngay bên tai của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chịu không nổi loại cảm giác âu yếm này, hắn lập tức khẽ kêu: “A ——”

Một tay hắn nắm lấy phía sau y phục của Hắc Ảnh kéo mạnh, cả người lại hướng lên hôn Hắc Ảnh. Hắn hôn đến vô cùng nhiệt tình, Hắc Ảnh bị hắn hôn làm cho khoái cảm nảy lên toàn thân, nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ lưng hắn.

Tiêu Tiêu tự động tách hai chân ra, nắm lấy tay của Hắc Ảnh vuốt ve mông của mình.

“Ôm ta, ôm chặt một chút, chỗ đó…là chỗ đó…”

Bàn tay Hắc Ảnh nắm chặt, nhất thời cũng không biết có nên đưa tay đặt lên thân của Tiêu Tiêu lần nữa hay không Tiêu Tiêu ra sức xoay người, làm cho tay của Hắc Ảnh tiếp xúc đến hạ thân của hắn. Tiếp xúc trong nháy mắt làm cho mặt của Tiêu Tiêu đỏ như muốn cháy lên, hắn làm cho tay của Hắc Ảnh trượt vào trong cơ thể mình tay của Hắc Ảnh vừa đi vào, Tiêu Tiêu liền gắt gao nhắm mắt lại, đôi môi đỏ tươi phát ra tiếng ngân rên, cảm giác được tay của Hắc Ảnh chạm vào nơi vừa ngứa vừa tê.

Hắc Ảnh chính mình cũng hơi hơi run rẩy, y không phải cỏ cây, mà lại không có cảm giác, huống chi hiện tại Tiêu Tiêu đẹp vô cùng. Y cúi đầu, hôn Tiêu Tiêu, một bên di chuyển chính mình, một bên kéo hắn lại gần, áp lên người của y.

Tiêu Tiêu mở miệng, mỗi lần Hắc Ảnh nhẹ nhàng di chuyển, hắn liền thở hổn hển khẽ rên, Hắc Ảnh lại càng thêm kích thích, ánh mắt của Tiêu Tiêu đã rời rạc, chỉ có thân thể theo bát lộng của Hắc Ảnh mà không ngừng run lên.

“Gia… Gia…”

Tiêu Tiêu ôm lấy thân thể của Hắc Ảnh, không ngừng mị kêu.

Hắc Ảnh biết dược tính phát tác rất mãnh liệt, tác dụng quá nặng, đều nảy sinh làm cho y khó có thể thừa nhận khoái cảm mãnh liệt, vì thế y tận lực đem hạ thân chính mình nhẹ nhàng đi vào, không dùng sức nặng quá lớn, để tránh tổn thương Tiêu Tiêu.

“A ——”

Nhưng, Tiêu Tiêu lại tự di chuyển thân thể, cảm thụ được thân thể cường tráng của Hắc Ảnh, làm cho y thêm chút nữa tiến vào cơ thể hắn.

Hắc Ảnh cảm giác hắn đang chảy máu, định rời đi, Tiêu Tiêu lại đem thân thể nâng lên, gắt gao ôm lấy y.

Hắc Ảnh chảy mồ hôi, nam nhân tại lúc kích động nhất, căn bản không còn khả năng quản chính mình, huống chi Tiêu Tiêu đã khóa chặt thắt lưng y, không ngừng vặn vẹo, kích thích hạ thân của y Hắc Ảnh chịu không nổi hôn lên môi của Tiêu Tiêu, thân thể lập tức tiến thẳng, hoàn toàn tiến vào trong hắn.

Tiêu Tiêu ngưỡng đầu về sau, phát ta âm thanh khiến người ta tê dại, âm thanh này càng làm cho Hắc Ảnh thêm kích động.

Lưng của Hắc Ảnh đều là mồ hôi, Tiêu Tiêu cũng không ngừng phát ra tiếng thét lúc đạt đến cao trào, vừa gọi Hắc Ảnh: “Gia… Gia…”

Tấm lưng nhỏ gầy của Tiêu Tiêu toàn mồ hôi ẩm ướt, tiếng thét càng kêu càng không có khí lực, chỉ vặn vẹo thân thể, tiếp nhận khoái cảm Hắc Ảnh cho hắn, hắn cũng sắp ngất đi. Cảm giác thoải mái xuyên thấu thân thể hắn, trong mắt lệ quang quá mức kích động, nhìn y nam nhân anh tuấn nhất từ lúc sinh ra mới gặp này.

Trong lòng hắn một trận tê dại khó nói, đem mặt dán vào trong ngực của Hắc Ảnh, không ngừng thở phì phò, lưng của Hắc Ảnh mồ hôi chảy xuống, Hắc Ảnh bắt lấy cánh tay của hắn, dùng sức đẩy mạnh về phía trước, khiến cho hắn lại kêu lên.

Hắc Ảnh hôn lên đôi môi của hắn, hắn dùng sức hôn trả, hắn cầu hoan lần nữa, giống như thế nào cũng không đủ.

Cao trào liên tục không dứt rốt cục làm cho Tiêu Tiêu hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Tiêu tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức. Nhất là nơi hạ thân hắn mới phát hiện dưới thân lót một chiếc áo khoác, lúc hắn chậm rãi ngồi dậy, mới phát giác toàn thân chính mình trần trụi, trên người tản mản ra một hương vị không giống như vậy hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, phát hiện hai chân có dấu vết chất lỏng gì đó.

Có khi hắn quét phòng cũng có nghe mùi vị này, hắn biết đây là hương vị sau khi nam nhân cuồng hoan. Hắn nhớ tới một số chuyện đêm qua.

“Ngươi tỉnh sao? Thân thể còn đau không?” Một âm thanh ôn nhu vang lên.

Toàn thân Tiêu Tiêu nhẹ nhàng phát run, Hắc Ảnh rút áo khoác dưới thân của hắn, khoác lên tấm thân trần trụi của hắn Tiêu Tiêu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, xấu hổ, run càng kịch liệt hơn.

Hắc Ảnh chính mình cũng chỉ mặc y sam đơn bạc, trên mặt có chút ủ rũ, chuyện đêm qua, y cũng không biết nên nhắc tới như thế nào với Tiêu Tiêu. Tóm lại, không khống chế được chính mình cũng khó trốn trách nhiệm.

Hắc Ảnh cảm thấy phi thường khó xử, nhưng vẫn phải nói, dù sao đối phương là một hài tử, chính mình đã trưởng thành có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình, chính mình không đề cập tới, chẳng lẽ còn đợi hắn nói sao?

“Chuyện đêm qua…”

Tiêu Tiêu nước mắt chảy xuống, “Thực xin lỗi, gia… là ta không đúng.”

“Ngươi không có gì không đúng, là ta chiếm tiện nghi của ngươi, vốn dĩ ta không phải là người dễ mất khống chế như vậy, đêm qua không biết sao lại thế này…”

Hắc Ảnh rất khó nói ra đêm qua vì cái gì lại không khống chế được, nếu nói là Tiêu Tiêu lúc ấy uống dược vật, nguyên là có biểu hiện kích động như vậy đích thật là chuyện có thể, nhưng với thần trí bình thường của chính mình sẽ rất khó tự bào chữa.

“Ta…” Tiêu Tiêu khóc lên, “Ta biết không muốn cùng ta là chuyện này, nhất định hôm qua ta bị thuốc, cho nên mới kéo gia…” Hắn nghẹn ngào muốn nói mà nói không ra lời.

Hắc Ảnh không thích người ta khóc, cũng không biết nên thế nào an ủi hắn, chỉ có thể lúng túng sờ sờ đầu của Tiêu Tiêu, “Đừng khóc, ta mang ngươi về.”

Tiêu Tiêu vừa nghe đến Hắc Ảnh nói như vậy, toàn thân hắn cứng còng, níu y sam của Hắc Ảnh, khóc còn dữ dội hơn. “Gia, ta không cần trở về, van cầu ngươi để cho ta ở bên cạnh ngươi, chuyện gì ta cũng chịu làm. Ta sẽ quét tước, nấu cơm, cái gì cũng được, cầu ngươi không cần đem trở về. Hôm nay đại nương bắt đầu, nhất định sẽ bảo ta lại tiếp khách, ta không muốn! Van cầu ngươi.”

Hắc Ảnh đối với chuyện đêm qua cảm thấy phi thường áy náy, hắn khóc lóc như vậy, Hắc Ảnh rất khó cự tuyệt hắn như lúc trước.

“Ta có chuyện quan trọng trong người, không thể mang ngươi theo, nhưng ta giúp ngươi nghĩ biện pháp, cho ngươi rời khỏi nơi của đại nương.”

Hắc Ảnh còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng gọi khẽ, hơn nữa rõ ràng là cố ý đè giọng. “Hắc thiếu gia, Hắc thiếu gia, ngươi ở nơi nào?”

Hắc Ảnh nhận ra tiếng của Triệu Cửu, y trả lời: “Ta ở trong này.”

Triệu Cửu lập tức theo âm thanh đi tới nơi của Hắc Ảnh.

Hắn vừa thấy tình hình trước mắt, hai người đều y sam không chỉnh tề, còn có cái gì không biết. Hắn đầu nói: “Hắc thiếu gia, ngươi nhanh chạy đi, sự việc lớn rồi. Ngươi đánh vỡ đầu của con trai huyện quan, huyện quan tức giận vô cùng, đang ở trong thành truy bắt ngươi, đã náo loạn một đêm. Ta xem bọn họ không tìm thấy người, liền đoán có thể ngươi đang ở ngoài thành, quả nhiên bị đoán trúng.”

“Chuyện nghiêm trọng như thế sao?”

Triệu Cửu nói: “Há lại chỉ là nghiêm trọng! Hắc thiếu gia, lần này nếu ngươi bị bắt, bọn họ tuyệt đối sẽ dụng hình với ngươi, đến lúc đó ngưới đứt tay đứt chân, bọn họ sẽ nói là ngươi là ngươi ngã gãy, đến lúc đó ngươi hướng ai mà cầu cứu? Ngươi ở Tô Châu mặc dù có tiếng, nhưng Tô Châu cách nơi xa nơi hoàng đế trời cao này, trước hắn chỉnh chết ngươi, khi đó Tô Châu đến muốn người, xác của người đã lạnh từ lâu.”

Triệu Cửu nói không sai, Hắc Ảnh cũng biết quan trường hắc ám. Y nhìn Tiêu Tiêu, y đáp ứng muốn hảo hảo dàn xếp hắn. “Cửu gia, đứa bé này —”

Triệu Cửu biết y muốn nói gì, vội vàng xua tay, “Ngươi muốn để đứa bé này ở đây, chẳng phải là hại chết hắn. Hắc thiếu gia, tất cả sự tình đều bắt đầu từ hài tử này, ngươi để hắn ở lại đây, hắn lại không quyền không thế, cho dù không bị giết, cũng bị chỉnh chỉ còn nửa cái mạng nếu ngươi để lại chỗ của ta, chẳng phải ngay cả ta cũng liên lụy.”

Tiêu Tiêu vừa nghe hắn nói đáng sợ như vậy, toàn thân phát run nhìn Hắc Ảnh, giữ chặt y sam Hắc Ảnh, khóc ròng nói: “Gia, không cần lưu ta ở đây, dẫn ta đi —”

Tiêu Tiêu khóc đến đáng thương, Hắc Ảnh đối hắn thực hổ thẹn, nhất thời rất khó cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Mà Triệu Cửu sớm thay y nghĩ cách tốt, “Hắc thiếu gia, ở hạ du sông ta có thả ngựa tốt nhất, còn có chút y phục ta sợ huyện quan làm chuyện độc ác phát lệnh truy nã, ở nơi lân cận truy nã ngươi, cho nên y phục của ta để làm hai loại, một loại là cho là cho Hắc thiếu gia ngươi mặc, mặt khác một loại…” Triệu Cửu đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, “Bộ dạng hài tử này xinh đẹp, thoạt nhìn có chút giống nữ nhân, mặt khác ta để một ít y phục thị tì, ngươi dạy hài tử này cải trang thành tiểu cô nương, đi cùng ngươi, nói là các ngươi mới lấy nhau đi ra ngoài chơi, mọi người chỉ biết là một nam nhân muốn mang theo một hài tử hơn mười tuổi, sẽ không hoài nghi đôi vợ chồng nhỏ như các ngươi đây.”

Vừa nghe đến cách này, Hắc Ảnh ngẩn ra, Tiêu Tiêu cũng đần ra đến quên cả nước mắt.

Triệu Cửu nói tiếp: “Hắc thiếu gia, ngươi nghe lời của ta đi! Ta sẽ không hại ngươi, phải đi nhanh, bọn họ lục soát trong thành xong, rất nhanh sẽ lục soát ngoài thành, thời gian các người không còn nhiều.”

Hắc Ảnh nhìn Tiêu Tiêu, trong mắt Tiêu Tiêu đầy nước mắt, nếu y để Tiêu Tiêu ở chỗ này, kết cục mà Tiêu Tiêu chịu nhất định vô cùng kinh khủng. Tình thế bắt buộc, y đành phải vươn tay. “Lại đây, chúng ta nhanh đi thôi.”

Ánh mắt Tiêu Tiêu trừng lớn, lập tức hiểu ý của Hắc Ảnh, hắn cảm kích giữ chặt tay của Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh nói với Triệu Cửu: “Cửu gia đa tạ ngươi, chỉ là còn một chuyện phải làm phiền ngươi.”

Hắc Ảnh lấy mấy tờ ngân phiếu trong túi của mình: “Đây là một trăm lượng bạc, nơi của Tôn đại nương có cô nương trên mặt có vết sẹo, ngươi giúp ta chuộc nàng, cho nàng ít bạc, để nàng sinh sống làm ăn, ta muốn để nàng hoàn lương.”

Triệu Cửu không rõ Hắc Ảnh vì cái gì phải làm như vậy, nhưng là hắn vẫn nhận bạc. ” Ta sẽ làm theo, Hắc thiếu gia, ngươi phải bảo trọng.”

Hắc Ảnh gật gật đầu, “Yên tâm đi, ta sẽ hết thảy cẩn thận, Cửu gia, tạ ơn ngươi rất nhiều.”

Bọn họ đi tới hạ du sông, quả nhiên có một con ngựa tốt đang chờ bọn họ, lập tức mở bao bố còn có y phục.

Y phục cho Hắc Ảnh chất liệu vô cùng cao cấp, y phục của Tiêu Tiêu mặc dù là nữ trang, nhưng chất liệu khinh bạc. Hai người mặc quần áo xong, thoạt nhìn tựa như phú gia công tử mang theo thê tử đi du ngoạn.

Tiêu Tiêu là một nam nhân, đương nhiên là ngực phẳng mông lép, nhưng cho dù là nam nhân, cũng không cứng nhắc như vậy vả lại dáng người hắn không cao, hơn nữa tuổi không lớn lắm, mặt lại giống nữ nhân, cho nên sắm vai thành tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, người khác cũng chỉ nghĩ đến hắn là phát dục bất lương (dậy thì không tốt), căn bản không biết được hắn là nam.

Cho nên bọn họ bình yên vượt qua mấy ngày, có khi quan sai theo bọn họ bên người, ngoại trừ quay đầu lại kinh diễm với sắc đẹp Tiêu Tiêu ra, cũng không có ai tra hỏi bọn họ chỉ là bọn hắn mặc dù đi được vài ngày đường, nhưng mỗi ngày đều đi không được xa, cho nên còn quanh quẩn huyện lân cận, cũng không có rời khỏi nơi bọn họ bị truy nã.

Ngày hôm đó bọn họ lại là đi rồi lập tức dừng lại, ở khách *** thuê một phòng hảo hạng. Hắc Ảnh trước quầy thu, hai Tiêu Tiêu đã nhanh đứng không vững, miễn cưỡng lôi kéo y sam của Hắc Ảnh mới đứng được.

Hắn bộ dáng nhu nhu nhược nhược, như tiểu tân nương rất mảnh mai. Chưởng quầy khách *** nói: “Khách quan, phu nhân không có việc gì chứ?”

Tiêu Tiêu nghe người khác gọi hắn như vậy, đỏ mặt lên, đầu cuối thấp hơn, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

Hắc Ảnh hồi đáp: “Bọn ta cưỡi ngựa, nàng không cưỡi được ngựa, hơn nữa thân thể yếu đuối, cho nên mệt mỏi, chân cũng bị ma sát mà bị thương.” Chưởng quầy vừa nghe, lập tức nói: “Chỗ này của ta có chút dược dầu trị thương ma sát, rất có hiệu quả, là mẹ của thê tử ta làm. Khách quan, ta đưa cho đưa cho dùng thử xem.”

“Ta đây mua chút để dùng thử xem.” Hắc Ảnh vốn tùy thân mang theo hộp dược, chẳng qua đưa cho Tiêu Tiêu, nhưng là khi đó ôm Tiêu Tiêu toàn thân trần trụi, hơn nữa vội vàng lánh nạn, cho nên cái gì cũng không mang, ven đường cũng không thấy chỗ nào bán dược này, cho nên khi chưởng quầy vừa nói, Hắc Ảnh liền lập tức muốn mua cho Tiêu Tiêu dùng.

Chưởng quầy lấy ra một hộp dược, Hắc Ảnh tiếp nhận, giúp đỡ Tiêu Tiêu đi vào trong phòng.

Tiêu Tiêu ngồi xuống trên giường, mặt của hắn đỏ lên, ánh mắt cũng không dám nâng lên.

Hắn cảm giác không được tự nhiên, còn Hắc Ảnh cũng là có chút xấu hổ, y tận lực không làm cho không khí trở nên quá mức kỳ quái. “Hôm nay có tốt một chút không?”

Tiêu Tiêu tựa đầu thấp, giọng nhỏ nói: “Có, không đau như vậy.”

“Ngươi nằm xuống, ta giúp ngươi xem.”

Cả mặt của Tiêu Tiêu đỏ đến đỏ hơn, hắn nằm thẳng xuống, cuộn thân lại, Hắc Ảnh đi tới, vén y sam của hắn lên, “Đem thắt lưng nâng lên!”

Tiêu Tiêu nhẫn trụ xấu hổ, đem thắt lưng nâng lên, Hắc Ảnh nới đai khố ra, lộ ra cái mông trắng nõn của Tiêu Tiêu.

“Vẫn có chút sưng, ta giúp ngươi xoa chút dược chưởng quầy bán cho ta, được không?”

Tiêu Tiêu hiểu được đây là ý tốt của Hắc Ảnh, mấy ngày này bọn họ đi rất chậm, chính là bởi vì hắn chưa từng cùng nam nhân hoan ái, hơn nữa dược tính mãnh liệt, bọn họ làm chuyện đó quá mức kịch liệt, cho nên đêm hôm đó kích tình qua đi, hậu thân của hắn đau đớn không chịu nổi, đừng nói là kỵ ngựa, mà ngay cả đi đường cũng làm cho hắn đau đến muốn khóc, vả lại đau đến như thế, hắn không biết xấu hổ như thế nào nhìn đại phu.

Hắc Ảnh biết đây đối với thân thể hắn gánh vác rất lớn, cũng không chạy, chỉ đi từ từ, thậm chí còn muốn ôm vào khách ***, người không biết cho bọn họ là ân ái vợ chồng, chỉ có Tiêu Tiêu biết Hắc Ảnh đối với hắn rất tốt.

Hắc Ảnh hỏi như vậy, Tiêu Tiêu nghe xong cảm thấy xấu hổ, âm thanh của hắn nhỏ đến cơ hồ nghe không được, “Tốt.”

“Sẽ có chút không thoải mái, ngươi kiên nhẫn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.