Buổi tiệc chào đón ở thành phố kết thúc sớm bởi vì các lãnh đạo Trung ương đều tuổi cao, nhất định phải nghỉ ngơi, không thể “thù tạc” quá lâu với cán bộ tỉnh và thành phố.
Nhưng Trương lão và Trịnh lão lại muốn ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh đêm thành phố Tân An.
Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình nghe cấp dưới báo cáo về việc này, không đám chậm trễ, lập tức đích thân ra lệnh cho công an tỉnh và thành phố âm thầm bảo vệ cho các lãnh đạo Trung ương.
Trương lão và Trịnh lão biết hai người đang ở cơ sở, hễ ra ngoài đều phải có cảnh vệ, đây là điều không thể tránh được.
Trương lão và Trịnh lão đi trước, Từ Xuân Đình theo sát phía sau, rồi đến thư ký của hai vị lãnh đạo lão thành. Trong màn đêm, đoàn người ra khỏi khách sạn Tân An, đi dọc theo con đường rộng lớn trước khách sạn.
Hai bên đường nhà cao tầng san sát, ánh đèn neon rực rỡ, trên đường xe cộ tấp nập, cảnh tượng thật sự phồn hoa.
- Lão Trịnh này, Tân An chỉ là một thành phố nhỏ cấp ba thôi đấy! Không cần xem thêm, chỉ riêng cảnh sinh hoạt về đêm ở nội thành, cũng đủ thấy cải cách và mở cửa mang lại thay đổi nghiêng trời lệch đất cho Trung Quốc như thế nào rồi!
- Đúng vậy, mười năm trước, chỉ có ở vùng duyên hải phía nam mới có thể nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa đô hội như thế này; nhưng bây giờ, tiến trình hiện đại hóa đã diễn ra rất nhanh, một thành phố nhỏ như Tân An là bằng chứng thuyết phục nhất. Hai mươi năm sau, sự phục hưng của Trung Quốc không hề là giấc mộng. Đáng tiếc, hai lão già chúng ta còn có thể được thấy ngày đó hay không?
Trịnh lão giọng sang sảng, cười to nói.
Từ Xuân Đình vội cười theo:
- Trịnh lão, các lãnh đạo thân thể khỏe mạnh, lãnh đạo chúng tôi vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, con thuyền đất nước vẫn cần các lãnh đạo cầm lái mà! (sic!)
Trương lão quay đầu lại liếc nhìn Từ Xuân Đình một cái, thản nhiên cười nói:
- Sống thêm mười năm, hẳn là có thể, sống thêm mấy chục năm, vậy thành yêu quái à? Không phải ai cũng có thể sống lâu trăm tuổi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, chúng ta đã qua cái thời sùng bái cực tả một cách mù quáng rồi! (1)
Từ Xuân Đình xấu hổ cười:
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Cải cách đạt được nhiều thành tựu, mà cải cách cũng là lối thoát tất yếu. Không cải cách, tiếp tục bế quan tỏa cảng, đất nước chúng ta sẽ không thể vươn lên.
Đột nhiên Trịnh lão phất phất tay:
- Nhưng cải cách cũng tồn tại những vấn đề của nó, làm thế nào hợp quần tăng sức mạnh là điều cần được nghiên cứu. Sau khi tôi lui về, đã liên tiếp tới nhiều tỉnh và thành phố, cảm giác của tôi là, rất nhiều địa phương phắt triển với tốc độ rất nhanh, nhưng cũng nảy sinh không ít vấn đề. Chẳng hạn như diện tích nông nghiệp giảm sút trên diện rộng, hay khoảng cách chênh lệnh giàu nghèo ngày càng mở rộng. Một số tỉnh quá nghèo, một số lại quá giàu, hiện tượng này cần phải nghiêm túc suy nghĩ và đề cao cảnh giác.
Đồng chí Xuân Đình, các cậu là cán bộ cấp tỉnh, nhất định phải chú trọng, phát hiện vấn đề nhiều hơn, giải quyết vấn đề nhiều hơn, đề xuất ý kiến và đề nghị với Trung ương nhiều hơn, chứ không phải lúc nào cũng tô hồng, ca tụng một chiều.
Ánh mắt nghiêm nghị và thâm trầm của Trịnh lão dừng thật lâu trên người Từ Xuân Đình.
Từ Xuân Đình trịnh trọng gật đàu:
- Xin lãnh đạo yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng công tác, kịp thời báo cáo tình hình cơ sở lên Trung ương, mặt khác, trước mắt Tỉnh ủy chúng tôi cũng đang nhằm vào vấn đề đề xuất của Trịnh lão, tiến hành nghiên cứu đối sách.
Trịnh lão im lặng gật đầu, tiếp tục di về phía trước.
Được vài bước, Trịnh lão đột nhiên quay lại nhìn Trương lão cười khẽ:
- Lão Trương, huấn luyện viên Tiểu Bành hẹn gặp chúng ta ở đâu?
Trương lão cười:
- Ban ngày không tiện, tối nay thừa dịp tản bộ hẹn gặp cậu ta luôn.
- Thủ trưởng, tôi đã gọi điện cho đồng chí Tiểu Bành, cậu ấy chờ ở cổng công viên phía trước.
- Tốt. Đi, lão Trịnh, đi gặp huấn luyện viên Tiểu Bành đi.
Trương lão và Trịnh lão cười ha hả, rảo bước.
Từ Xuân Đình ngẩn ra, trong lòng hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ các lãnh đạo đi dạo chỉ là cái cớ, mục đích chính là gặp một người? Huấn luyện viên Tiểu Bành? Chẳng lẽ…
Từ Xuân Đình cũng khẩn trương đuổi theo.
Trước cửa công viên Tân An, quả nhiên Từ Xuân Đình thấy dưới ánh đèn đường, Bành Viễn Chinh mặcc một bộ đồ thể dục màu xanh, chân mang giày trắng thể thao, tay xách hai túi to, mỉm cười chào đón Trương lão và Trịnh lão.
Quả nhiên, các lãnh đạo đến Tân An, là kết quả “vận động” của người thanh niên này. Từ Xuân Đình khẽ thở dài, bước chậm lại.
- Tiểu Bành à, cậu đưa mấy lão già chúng ta đến Tân An, cũng không ra mặt chiêu đãi, vừa rồi tôi nói với lão Trương, tối nay hai chúng ta để dành bụng, cậu phải mời chúng tôi ăn cơm.
- Ừ, tôi muốn ăn đồ ăn vặt của Tân An.
Trương lão phụ họa.
Bành Viễn Chinh biết rằng lãnh đạo nói đùa, mà cho dù họ không nói đùa, hắn cũng không thể mời hai vị lãnh đạo tùy tiện ra ngoài ăn cơm, nếu chẳng may tình trạng vệ sinh không đảm bảo, khiến các lãnh đạo ăn vào bị đau bụng, ảnh hưởng tới sức khỏe, hắn không thể gánh nổi trách nhiệm.
- Hai vị thủ trưởng trăm công ngàn việc, có thể bớt chút thời gian đến Tân An chỉ đạo công tác, toàn thành phố chúng tôi hết sức vui mừng, đừng nói là một bữa cơm, chúng tôi còn mong các vị thường trú ở Tân An, mỗi ngày đều vui vẻ mời cơm!
Hai vị lãnh đạo nghe Bành Viễn Chinh nói xong, không kìm nổi bật cười ha hả, chỉ Bành Viễn Chinh cười mắng:
- Tiểu tử thối này, nói đi nói lại cả buổi, rốt cuộc cậu cũng chỉ cho hai lão già chúng tôi ăn bánh vẽ thôi!
- Tiểu Bành à, cậu đưa chúng tôi tới đây, lột da hổ làm cờ, rắp tâm bất lương!
Trương lão cười mỉm nói.
Ở thời điểm thành phố Tân An trình báo để giữ đường cao tốc đi qua địa phận của mình, Bành Viễn Chinh âm thầm vận động đưa họ đến Tân An, mục đích là gì, đương nhiên Trương lão và Trịnh lão thừa hiểu.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái nói:
- Không dám giấu diếm hai vị lãnh đạo, quả thật là tôi có suy nghĩ về điểm ấy. Nhưng, hai vị xem, Tân An chúng tôi là thành phố công nghiệp, hiện nay, thông qua cải cách và mở cửa, đang từng bước tỏa sáng sức sống. Nhưng kinh tế phát triển, có yêu cầu rất cao về giao thông. Nếu đường cao tốc đi qua Tân An, chưa tới năm năm, Tân An sẽ trở thành trung tâm kinh tế, thương mại và hậu cần quan trọng của tỉnh Giang Bắc, thậm chí của cả nước.
Hơn nữa, đường cao tốc đi qua Tân An, là một đường thẳng tắp, sẽ tiết kiệm chi phí xây dựng rất lớn; mà thành phố Trạch Lâm, đối thủ cạnh tranh của chúng tôi, là một thành phố nông nghiệp, cơ sở công nghiệp rất mỏng yếu, nếu đường cao tốc đi qua Trạch Lâm, đương nhiên sẽ thúc đẩy kinh tế Trạch Lâm phát triển, nhưng xét về lâu dài, sẽ không sử dụng hết công suất và lãng phí tài nguyên. Trình độ phát triển của họ tạm thời còn chưa cần đến đường cao tốc để làm động lực phát triển, nếu cứ cưỡng ép làm, e là dùng ngựa tốt đem kéo xe bò!
Với tốc độ hiện đại hóa của đất nước, tôi tin rằng mạng lưới đường cao tốc của chúng ta sẽ giống như ở nước Mỹ, chạy ngang chạy dọc, nối liền thông suốt khắp đất nước, vô cùng phát triển. Nhưng ăn cơm phải ăn từng miếng, phát triển cũng phải nhìn bao quát trước sau. Hai vị thủ trưởng, nếu đường cao tốc xây dựng xong, đường từ Tân An đến tỉnh thành sẽ rút ngắn một nửa, mà giao thông giữa Tân An với các thành phố khác cũng sẽ càng chặt chẽ.
Tân An ở trung tâm tỉnh Giang Bắc, nếu Tân An phát triển mạnh, sẽ có tác dụng lan tỏa rất mạnh, trở thành thành phố trung tâm và thành phố vùng duyên hải mở ra vòng kinh tế đời thứ ba, mang lại sức sống cho sự phát triển trước mắt và sức lan tỏa dần dần về sau.
Bành Viễn Chinh từ tốn nói.
Trương lão và Trịnh lão lắng nghe rất chăm chú, đột nhiên Trương lão ngạc nhiên hỏi:
- Vòng kinh tế đời thứ ba là cái gì?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, mặt ủng đỏ. Đây là suy nghĩ cá nhân của hắn, tự nghĩ ra một danh từ, bởi vì suy xét đã lâu, theo bản năng nói ra trước mặt hai vị lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh xấu hổ cười:
- Trương lão, đây là cách hiểu của cá nhân tôi, rất thô lậu, rất rõ ràng.
- Đừng lo, cậu nói xem, tôi cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Trương lão khoát tay nói.
- Hai vị thủ trưởng, tôi nghĩ như thế này: nếu gọi nhóm các thành thị và đặc khu kinh tế vùng duyên hải là vòng kinh tế đời thứ nhất, như vậy thì, các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, bởi vì có điều kiện địa lý đặc biệt, có ưu thế chính trị và chính sách quốc gia hỗ trợ, trở thành vòng kinh tế đời thứ hai.
Hiện nay, kinh tế mở cửa, thành phố phát triển với tốc độ kinh người, các thành phố trung tâm tỉnh lỵ cũng từng bước tăng tốc, nhưng ngoài những nơi này, nếu chúng ta muốn bảo đảm phát triển một cách tổng thể, tránh phát triển không cân đối, thu hẹp cách biệt giữa các khu vực, nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp tục tạo ra một vùng kinh tế "giảm xóc" cùng với khu vực quá độ.
Loại vùng kinh tế "giảm xóc' này chính là thành phố nằm ở trung tâm khu vực. Thành phố trung tâm khu vực phát triển, không chỉ gắn liền với vòng kinh tế đời thứ nhất, vòng kinh tế đời thứ hai, mà còn có thể tạo ra tác dụng lan tỏa rất lớn, kéo toàn bộ khu vực chung quanh cùng phát triển…Tôi đánh bạo gọi đó là vòng kinh tế đời thứ ba.
Đặc khu kinh tế và thành phố mở cửa là đầu rồng, thành phố trung tâm tỉnh lỵ là đuôi rồng, nếu ở mình rồng không có những trụ đỡ vững chắc, xét về tổng thể, sự phát triển của đất nước sẽ trở thành coi trọng đầu và đuôi mà coi nhẹ khúc giữa.
Bành Viễn Chinh nói xong, Trịnh lão không kìm nổi vỗ tay khen ngợi:
- Khá lắm, rất có tầm nhìn, thảo nào bài văn của cậu và tinh thần bài diễn văn Nam tuần của lãnh đạo tối cao lại ăn khớp với nhau như vậy. Lão Trương này, tôi thấy khái niệm vòng kinh tế đời thứ ba này, cần phải bảo người của phòng nghiên cứu tổng kết lại một chút.
Trương lão nghiêm nghị gật đầu:
- Xem ra huấn luyện viên Tiểu Bành không chỉ giỏi Thái Cực Quyền mà cũng rất có tư duy kinh tế. Nếu cán bộ cơ sở đều có trình độ lý luận và tinh thần nỗ lực như cậu, mấy lão già chúng tôi cũng yên tâm.
Trịnh lão chợt vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Khen cậu vài câu, nhưng không được tự mãn đâu đấy!
Trong mắt người bình thường, lãnh đạo Trung ương như Trương lão, Trịnh lão có địa vị cao không thể với tới, uy nghiêm vô cùng, nhưng thật ra, từ trong đáy lòng, họ cũng là những người già hiền hòa, dễ gần, chỉ có điều, so với người bình thường, trong lòng họ mang nặng nỗi ưu tư về vận mệnh quốc gia, đứng ở chỗ cao nhìn được xa hơn.
(1) Có lẽ tác giả ám chỉ tệ sùng bái cá nhân đến mức cực đoan và mù quáng ở Trung Quốc đối với Mao Trạch Đông. Trên danh nghĩa Mao Trạch Đông là người lãnh đạo cao nhất của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nhưng trên thực tế, ông ta là vị hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc, mà lại là vị hoàng đế quyền lực nhất trong số những vị hoàng đế đã từng cai trị Trung Quốc. Trong thời kì ở Diên An, đã có lần Mao hỏi người phiên dịch tiếng Nga của mình là Sư Triết (師哲) về sự khác nhau giữa Chủ tịch và Hoàng đế. Sư Triết trình bày một cách có hệ thống, trên cơ sở kiến thức chính trị của ông, nhưng Mao cười lớn và nói: “Trên thực tế, cũng chỉ là một thôi!”.
Năm 1951, người ta đã trình Mao danh sách những khẩu hiệu chào mừng ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5 để ông ta phê duyệt, ông ta tự mình thêm vào câu: “Mao Chủ tịch muôn năm!” Và trong suốt mấy chục năm, người dân Trung Quốc vẫn tung hô “vạn tuế” (muôn tuổi) ông như đối với một vị hoàng đế thời phong kiến. Vào thời đỉnh cao của sự sùng bái cá nhân, Mao Trạch Đông còn được tôn là người có bốn cái "vĩ đại": Người thầy vĩ đại, Lãnh tụ vĩ đại, Thống soái vĩ đại, Người cầm lái vĩ đại (Vĩ đại đạo sư, vĩ đại lãnh tụ, vĩ đại thống soái, vĩ đại đà thủ), bất chấp sự thật là những chính sách sai lầm của ông ta đã gây ra cái chết của 70 triệu người dân Trung Quốc vô tội.
Kim Dung đã "nhại" lại sự sùng bái quá mức này qua hình tượng hai nhân vật "sừng sỏ": Nhậm Ngã Hành giáo chủ Triêu Dương Thần giáo (Tiếu ngạo giang hồ) và Hồng giáo chủ, giáo chủ Thần Long giáo (Lộc đỉnh ký). Nếu giáo chủng Triêu Dương Thần Giáo chúc tụng Giáo Chủ mình là: văn thánh võ đức, nhân nghĩa anh minh, thiên thu trường tri, nhứt thống giang hồ, thì giáo chúng Thần Long Giáo cũng chúc tụng Giáo Chủ mình là: thần thông quảng đại, hưởng phúc trọn đời, thọ ngang Thượng Đế! Và có lẽ đó là lý do có một thời truyện của Kim Dung bị cấm ở Trung Quốc.
Mao Trạch Đông cũng chính là người đã ra lệnh cho Diệp Kiếm Anh và Đặng Tiểu Bình chỉ huy trận đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam vào ngày 19 tháng 1 năm 1974. (Tổng hợp từ Inte)