Cao Quan

Chương 133: Chương 133: Bành Viễn Chinh tặng lễ vật, lãnh đạo lão thành “điểm tướng”






Bành Viễn Chinh cười ha hả. Là người trẻ tuổi, hắn không thể lúc nào cũng tỏ ra vững vàng, chín chắn trước mặt Trương lão và Trịnh lão, nếu không sẽ khiến hai vị lãnh đạo thắc mắc.

Hắn đem lễ vật do chính tay hắn chuẩn bị, trao cho Trương lão và Trịnh lão:

- Hai vị thủ trưởng, lần trước hai vị tặng lễ vật cho tôi, lần này hai vị đến Tân An, tôi cũng đã chuẩn bị chút lễ vật, xin hai vị thủ trưởng vui lòng nhận cho ạ!

Trịnh lão ngẩn ra, cười nói:

- Hả? Muốn dùng viên đạn bọc đường tấn công hai lão già chúng tôi sao?

Bành Viễn Chinh nửa thật nửa giả cười khổ nói:

- Trịnh lão, tôi chỉ tặng chút lễ vật nhỏ, sao lạ nỡ chụp cho tôi cái mũ lớn như vậy chứ?

Hai vị xem, đây là con tò he (1), đặc sản của Tân An chúng tôi, đây là bức “Bát tuấn đồ” cho Trịnh lão, còn đây là “Trúc lâm vận đồ” cho Trương lão, không biết hai vị thủ trưởng có thích không?

Mấy lễ vật này cũng tốn không ít thời gian và suy nghĩ của hắn. Lễ vật không quý ở giá cả, nhưng nhất định phải đặc sắc và có ý nghĩa, đồng thời phù hợp với tính cách khác nhau của hai vị lãnh đạo.

Trịnh lão là lãnh đạo quân đội, tính cách nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lại ngay thẳng, phóng khoáng, bức “Bát tuấn đồ” với tám con tuấn mã ngẩng đầu rong ruổi với các tư thế khác nhau, rất hợp với sở thích của ông; mà Trương lão tính cách rắn rỏi, bền bỉ, cái khí khái của rừng trúc càng biểu lộ được phong thái của ông.

Trương lão và Trịnh lão đều ngắm nghía kỹ càng lễ vật của riêng mình một lát, nhìn nhau cười hài lòng gật đầu:

- Tiểu tử này, xem ra thật sự hiểu rõ hai lão già chúng tôi, khá lắm, lễ vật này chúng tôi xin nhận.

- Ha ha, Trịnh lão cả đời “ngựa chiến vì nước’, tuổi già nhưng chí chưa già; mà Trương lão phẩm hạnh cao thượng, trải bao mưa gió vẫn ưu quốc, ưu dân, đối với khí khái của hai thủ trưởng, kẻ hậu sinh chúng tôi, vô cùng cảm động và kính phục.

Lời Bành Viễn Chinh tuy có một chút “nịnh bợ”, nhưng đã thật sự nói đúng tâm khảm của hai vị lãnh đạo, làm họ nghe thấy rất thoải mái.

Trịnh lão cười ha hả:

- Tiểu tử này, rất khéo nói! Chúng tôi là những lão già cao tuổi, hy vọng của quốc gia vẫn phải ký thác ở thế hệ trẻ tuổi các cậu.

- Tiểu Bành, hiện giờ cậu công tác ở hệ thống tuyên truyền? Làm Trưởng phòng?

Bành Viễn Chinh dạ một tiếng:

- Đúng vậy, tôi công tác ở Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy.

- Nghe nói cậu viết vài rất khá, nhưng tôi thấy, cậu thích hợp với công tác ở cơ sở, làm công việc thực tế. Lão Trương à, tôi thấy Tiểu Bành công tác ở cơ quan là lãng phí nhân tài, chi bằng đi làm Chủ tịch xã hay thị trấn, rèn luyện chừng hai năm.

Trương lão gật đầu:

- Công tác ở cơ quan là nghiên cứu, công tác ở cơ sở phải cụ thể. Bản lĩnh nghiên cứu của Tiểu Bành đủ rồi, nhưng năng lực làm việc cụ thể thì thế nào? Còn phải tích cực rèn luyện.

Nói xong, Trương lão vẫy vẫy tay về phía Từ Xuân Đình.

Từ Xuân Đình đứng một bên nhìn Bành Viễn Chinh và hai vị lãnh đạo Trung ương thân mật trò chuyện cười đùa, trong lòng thầm cảm thán. Tuy Bành Viễn Chinh là cháu nội của Phùng lão, nhưng những cháu nội của các vị lãnh đạo khác ở Thủ đô, cũng không có mấy người có thể khiến cho hai vị thủ trưởng có thiện cảm nhiều như vậy.

Từ Xuân Đình đi tới, Bành Viễn Chinh vội kính cẩn chào;

- Bí thư Từ.

Từ Xuân Đình khẽ mỉm cười:

- Tôi không ngờ đồng chí Tiểu Bành lại là huấn luyện viên Thái Cực Quyền của hai vị thủ trưởng.

Bành Viễn Chinh cười cười, đùa vui:

- Bí thư Từ, tôi không dám làm huấn luyện viên của hai thủ trưởng, chỉ là có một lần ở Thủ đô, tôi bị hai vị lãnh đạo bắt đi tập luyện hai ngày.

Trịnh lão ra vẻ tức giận:

- Tiểu tử thối, là cậu huấn luyện lão già này chứ ai? Cậu tuổi trẻ cường tráng, đối luyện với người già cả yếu ớt như ta, cũng không nhường nhịn, khiến ta ngất ngư, năm lần bảy lượt muốn xuống đài mà không được, ta còn chưa tìm cậu tính sổ, mà cái đồ Trư Bát Giới cậu còn ở đó trả đũa ta!

Msy người đều mỉm cười.

Trương lão hướng Từ Xuân Đình trầm giọng nói:

- Đồng chí Xuân Đình, tôi thấy đồng chí Tiểu Bành này rất có trình độ, cũng rất có tinh thần nỗ lực, năng lực công tác cũng rất tốt, để cậu ta ở cơ quan viết bài, thật sự là lãng phí, chi bằng đưa cậu ta xuống làm Chủ tịch hay Bí thư thị trấn. Rèn luyện vài năm, chờ thế hệ của cậu ta trưởng thành, sẽ tiếp nhận vị trí của các đồng chí để lại.

Không ngờ hôm nay Trương lão lại tự mình “điểm tướng”.

Từ Xuân Đình hơi bất ngờ, nhưng nếu lãnh đạo đã nói như vậy, ông ta chỉ có thể đáp ứng.

- Lãnh đạo nói rất đúng, cán bộ hậu bị trẻ tuổi đầy hứa hẹn như đồng chí Tiểu Bành, hẳn là phải đặt ở cương vị cụ thể rèn luyện hai năm. Bước tiếp theo, Tỉnh ủy sẽ lựa chọn và điều động một số cán bộ trẻ tuổi xuống tăng cường cho đội ngũ cơ sở, xem đồng chí Tiểu Bành có muốn đi không, ha ha.

Từ Xuân Đình liếc nhìn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh thầm cười khổ, hắn không ngờ, trong lần gặp lãnh đạo tối nay, mình lại bị điều động công tác.

Hắn tạm thời còn chưa tính đến chuyện rời khỏi Ban Tuyên giáo, bởi vì hắn cảm thấy căn cơ của mình chưa đủ, ít nhất phải chờ tới sáu tháng cuối năm, hoặc sang năm. Nhưng nếu Trương lão nói vậy, hắn không thể phản đối, chỉ có thể bật cười ha hả, hy vọng Từ Xuân Đình không quá chý ý đến việc này.



Sáng hôm sau, vốn kế hoạch của tỉnh và thành phố là tiến hành tọa đàm giữa lãnh đạo Trung ương và cán bộ tỉnh, thành phố. Nhưng Trương lão không đồng ý, ông muốn tới đơn vị cơ sở ở Tân An và nông thôn xem một chút.

Bí thư Tỉnh ủy đích thân điều chỉnh chương trình hoạt động, buổi sáng lãnh đạo đi thị sát một số công trình trọng điểm ở Tân An; buổi chiều, đi thăm một thị trấn ở Tân An... Sau ba ngày thị sát ở Tân An, chiều Thứ Bảy hai vị lãnh đạo Trung ương đáp máy bay về Thủ đô.

Lúc này, Đông Phương Nham và Chu Quang Lực mới thở phào nhẹ nhõm.

Các lãnh đạo Trung ương rất hài lòng với sự phát triển của Tân An. Thậm chí Trương lão bảo, nếu thành phố gặp khó khăn, có thể vào Thủ đô tìm ông trợ giúp.

Điều này làm Đông Phương Nham và Chu Quang Lực mừng như điên, lãnh đạo cao cấp tới mức đó, tuy đã lui về, nhưng cả đời nắm giữ quyền bính quốc gia, quan hệ rất nhiều, trong các cơ quan có rất nhiều lãnh đạo cao cấp là cấp dưới của họ ngày trước, lời nói của họ, vẫn còn có trọng lượng đáng kể.

Ai cũng hiểu, bởi vì lần này lãnh đạo Trung ương đến Tân An, sẽ tạo ra một ảnh hưởng vô hình, có lợi cho sự phát triển của Tân An, lần này trình báo đường cao tốc càng thêm nắm chắc phần thắng. Huống chi, còn có CCTV phỏng vấn đưa tin.

Chiều Thứ Bảy, rốt cuộc Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Phùng Khang Niên từ Thủ đô.

- Trưởng phòng Bành, Phùng Khang Niên đây.

Trong điện thoại vọng đến giọng Bắc Kinh hơi lơ lớ của Phùng Khang Niên. Thật ra Phùng Khang Niên là người phía nam đến Thủ đô lập nghiệp, vẫn không che dấu được giọng nói địa phương của mình.

- Xin chào Chủ nhiệm Phùng.

Giọng Bành Viễn Chinh khá phấn khởi. Hắn biết lúc này Phùng Khang Niên gọi điện đến, hẳn là nói chuyện đưa tin về Tân An.

- Trưởng phòng Bành, nhờ cậu báo cáo lại với lãnh đạo thành phố Tân An, tối mai, Chủ nhật sẽ phát sóng bản tin về Tân An, hãy đón xem. Không có tình huống đặc biệt, sẽ không thay đổi.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Phùng. Hôm nào tôi đi Thủ đô, mời Chủ nhiệm Phùng ăn cơm.

Bành Viễn Chinh liên tục cảm tạ. Người ta nói “Diêm vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi”, tuy hắn vận dụng quan hệ của Phùng gia, nhưng nếu không phải hết sức “lấy lòng” nhóm bốn phóng viên Phùng Khang Niên, mọi chuyện cũng không được thuận lợi như vậy.

Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh lập tức đi đến văn phòng Khang Đống.

Sau khi gõ cửa và đẩy cửa vào, hắn phát hiện Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên đang ở trong phòng làm việc của Khang Đống.

Khang Đống thấy Bành Viễn Chinh, cười nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi cũng đang muốn tìm cậu.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Lãnh đạo có chỉ thị gì?

- Tình hình bên CCTV thế nào rồi? Hôm nay có thể phát sóng không? Vừa rồi Bí thư Thành ủy Đông Phương còn gọi điện tới hỏi về việc này.

Khang Đống hỏi.

Vốn dự định là tối hôm qua phát sóng, nhưng tối hôm qua không thấy phát sóng, lãnh đạo thành phố rất thất vọng.

- Hôm nay không phát sóng…

Bành Viễn Chinh vừa mới nói như vậy, sắc mặt Khang Đống liền xịu xuống.

Cao Ý Tuyên vui mừng, nhìn Bành Viễn Chinh, nói chen vào:

- Trưởng ban thư ký Khang, tôi đã nói rồi, đâu phải cứ nói phát sóng trên CCTV là phát được đâu, nói thật, có những tiết mục, chính CCTV còn không tự quyết định được. Tôi thấy đừng hy vọng ở CCTV nữa, đưa tin bình thường ở đài truyền hình tỉnh là tốt rồi.

Bành Viễn Chinh hơi căm tức. Hết lần này dến lần khác, Cao Ý Tuyên cứ nhằm vào hắn mà đâm thọc, hắn chẳng coi là gì, nhưng y cưa luôn đem chuyện cá nhân vào công việc, hở một chút liền tỏ thái độ vui sướng khi người gặp họa, luôn châm chọc khiêu khích, không chỉ quá ngu ngốc mà còn quá đáng ghét.

- Cao Ý Tuyên, miệng mồm anh đúng là ăn đậu phụ thối, nói ra toàn lời khó nghe! Trưởng ban Thư ký Khang, hôm nay không phát tin tức lên được, nhưng tối mai chắc chắn sẽ phát. Tôi đề nghị, thông báo cho toàn bộ cơ quan Đảng – chính quyền, đơn vị xí nghiệp, hành chính sự nghiệp đêm mai xem tập thể đi.

Khang Đống mừng rỡ, mà Cao Ý Tuyên bị Bành Viễn Chinh mắng thẳng vào mặt, vừa định đốp chát, lại nghe như thế, khuôn mặt đang giận dữ liền đờ ra.

(1) Tò he: là những con vật như công, gà, trâu, bò, lợn cá...được nghệ nhân nặn bằng bột pha đường, có đủ màu xanh đỏ, có thể thổi thành tiếng và có thể ăn được, trẻ em rất thích. Tò he cũng có thể được nặn bằng đất sét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.