- Một là, đứng ở độ cao toàn bộ khu, đối với sự phát triển kinh tế và xây dựng thành thị của toàn bộ khu, tiến hành phân hình toàn diện, tổ chức đưa tin một loạt, rất có tính bùng nổ, bày ra đầy đủ ưu thế và tiềm lực của khu Tân An. Còn một ý nghĩ khác chính là luận sự. Chúng ta lấy điểm thiết nhập của công trình 5321, quy hoạch như thế nào, thành tích như thế nào, lựa chọn ra những điểm sáng trong đó tiến hành tô đậm, lợi dụng truyền thông tập trung tuyên truyền, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất hình thành một loại thanh thế, tạo bầu không khí hừng hực với việc xây dựng toàn bộ khu.
Bành Viễn Chinh lời nói rất có trật tự, cũng rất rõ ràng.
Cố Khải Minh trầm ngâm một chút, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Bành Viễn Chinh không nôn nóng, lẳng lặng ngồi im một chỗ chờ đợi.
Hắn biệt, lựa chọn này đối với Cố Khải Minh cũng không tốt lắm. Theo bản tâm mà nói, ông ta khẳng định là sẽ chọn phương án thứ nhất. Nhưng ông ta dù sao cũng không phải là nhân vật số một ở quận, Tần Phượng sẽ không cho phép và ủng hộ chuyện này. Mà nếu lựa chọn phương án thứ hai, thì có vẻ vận mệnh quá nhỏ, làm cho người ta có cảm giác không an toàn.
Do dự một hồi, Cố Khải Minh nhẹ nhàng trầm giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, hai phương án này rất không sai. Nhưng tôi suy xét chúng ta có thể hay không lấy một đường nhỏ trong đó?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười hỏi:
- Xin lãnh đạo cứ chỉ thị, tôi không hiểu lời của lãnh đạo nói.
Cố Khải Minh mỉm cười, phất tay nói:
- Cậu xem, công trình là do UBND quận đẩy mạnh, cũng là một trong những công tác trọng điểm của quận trong năm nay. Tôi nghĩ rằng nhất định phải tiến hành tuyên truyền, thể hiện thành tích của chúng ta, khiến cán bộ quần chúng ở thành phố biết khu Tân An của chúng ta đang tiến hành cải cách, tranh thủ thời gian nhanh nhất để phát triển. Nhưng nếu vì vậy mà tiến hành phân hình toàn bộ sự phát triển kinh tế của khu thì thật không cần thiết. Vẫn nên đứng ở độ cao của toàn bộ khu, đưa ra những điểm sáng trong công trình 5321. Độ cao có thể rút nhưng cuối cùng phải chân chính đặt chân vào công tác cụ thể.
Cố Khải Minh lời nói đơn giản nhưng Bành Viễn Chinh nghe xong lại không kìm nổi một trận đổ mồ hôi.
Hắn là cao thủ về tuyên truyền, tất nhiên biết lời nói của Cố Khải Minh là có ý gì.
Độ vào vừa phải, lại vừa phải có chi tiết. Vĩ mô và vi mô kết hợp, điều này làm khó người quá.
Kỳ thật, Bành Viễn Chinh muốn mở miệng nói, khiến Cố Khải Minh kết nối với Bí thư Quận ủy Tần Phượng, khiến Ban tuyên giáo tham gia vào. Sau đó tuyên truyền sẽ thuận lý thành Chương, xuôi chèo mát mái, chính đại quang minh, có cái gì không tốt chứ? Nhưng chung quy hắn không thể nói ra lời này.
Đối với sự việc của Cố Khải Minh, Bí thư Quận ủy Tần Phượng chưa chắc sẽ phản đối. Nhưng Cố Khải Minh vẫn kiên trì lấy danh nghĩa của UBND quận để đẩy mạnh đều có nguyên nhân của nó. Bành Viễn Chinh có muốn thay đổi cũng không được.
- Như thế nào, có khó khăn à?
Cố Khải Minh trong lòng biết rõ, nhưng ngoài miệng lại kinh ngạc nói.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Chủ tịch quận Cố, lẽ ra lãnh đạo chỉ thị, tôi hẳn không hơn không kém phải quán triệt chấp hành. Càng không thể đưa ra yêu cầu nào với lãnh đạo. Nhưng vừa phải thể hiện độ cao, lại vừa thiể hiện chi tiết, quả thật là có chút khó khăn. Thao tác thì có thể làm, nhưng hiệu quả thì….
- Đừng lo, cậu chỉ cần dốc hết sức làm, đem cơ bản của chúng ta thực hiện, những điểm sáng đều đẩy ra ngoài. Về phần hiệu quả thì phải từ lâu dài mới xem được. Phải nhanh chóng thôi. Hiện tại đã là tháng 10, tôi hy vọng là trước tháng 11 có thể nhìn thấy chuyên bản đầu tiên.
Cố Khải Minh giọng nói trở nên nghiêm túc.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ ông ta sao đột nhiên lại nôn nóng như vậy? Lúc trước không phải nói là từ từ đẩy mạnh sao?
- Nếu lãnh đạo đã nói như vậy, tôi sẽ cố gắng vận tác. Tôi trước tiên ở Nhật báo Tân An làm một chuyên bản, xong rồi sẽ cấp cho lãnh đạo thẩm duyệt.
Bành Viễn Chinh biết rằng cuộc nói chuyện nên kết thúc, liền đứng dậy cười nói:
- Không quấy rầy lãnh đạo làm việc, tôi xin phép đi trước.
-Ừ!
Cố Khải Minh phất tay cười nói:
- Tôi nghe nói gần đây cậu đang làm dự án cải tạo phố buôn bán. Tiến triển như thế nào rồi?
- Gần đây vừa mới lấy được ý kiến phúc đáp của Sở xây dựng tỉnh. Chúng tôi đang bắt tay vào đẩy mạnh. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác cơ sở và quần chúng, nhất định nghiêm khắc dựa theo chế độ và trình tự để vận tác, tuyệt đối sẽ không mang thêm phiền toái cho quận.
Bành Viễn Chinh thuận thế tỏ thái độ.
Cố Khải Minh mỉm cười, giương tay chỉ vào hắn:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi chỉ là thuận miệng hỏi, ngược lại cậu lại nói nhiều như vậy? Được rồi, ở quận sẽ ủng hộ mọi người. Chỉ cần có lợi cho kinh tế phát triển, ở quận đều kiên quyết ủng hộ cho các người. Nhưng, như cậu đã nói, nhất định phải ổn thỏa. Dự án có thể xây dựng chậm một chút, nhưng nhất định phải ổn thỏa.
Cố Khải Minh giọng điệu nghiêm túc, nhấn mạnh hai lần nhất định phải ổn thỏa. Bành Viễn Chinh nghe xong trong lòng hơi chút chấn động.
Theo thái độ và lời nói của Cố Khải Minh ngày hôm nay, ông ta dường như….Suy nghĩ như thế, Bành Viễn Chinh đột nhiên cười ha hả, nửa thật nửa đùa:
- Chủ tịch quận Cố, nếu lãnh đạo nhắc tới chuyện này, tôi muốn tranh thủ cùng lãnh đạo một chút. Dự án này của chúng tôi thuộc sở hữu công trình 5321, có thể hay không biến nó thành một điểm sáng để tuyên truyền?
Cố Khải Minh ngẩn ra, chợt cất tiếng cười to:
- Cừ thật, cái tên tiểu tử này! Cậu ở đây là công nhiên thương lượng cửa sau với tôi đấy. Được rồi, tôi cho phép cậu lấy việc công làm việc tư một chút, nhưng phải đúng mực. Tôi không nói nhiều, chắc cậu cũng hiểu.
Bành Viễn Chinh trong lòng cao hứng, cười nói:
- Cám ơn lãnh đạo đã ủng hộ và quan tâm. Tôi xin đại diện cho toàn bộ cán bộ quần chúng ở thị trấn hướng lãnh đạo tỏ vẻ cảm ơn.
- Được rồi, cậu đi ra đi. Tôi còn có việc phải làm.
Cố Khải Minh cười, khoát tay nói.
Sau khi rời khỏi phòng Cố Khải Minh, Bành Viễn Chinh tâm trạng trở nên rất hưng phấn, bỏ qua những buồn bực và sầu lo lúc trước.
Hoạt động tuyên truyền này sẽ do hắn vận tác, chính là mở ra cánh cửa sau cho hạng mục ở thị trấn Vân Thủy. Người khác cũng không nói được gì. Bành Viễn Chinh xem ra, hạng mục này không lớn, nhưng nếu muốn phát triển nó, hắn có thể hạ bút thành văn. Ví dụ như bay lên khí thế hừng hực của tiến trình đô thị hóa khu Tân An, ví dụ như việc xây dựng một thành phố nhỏ rất có độ cao đặc sắc.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, ở hành lang gặp phải Trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND khu Mạc Xuất Hải.
- Tiểu Bành, đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Mạc Xuất Hải cười hô.
- A, Chánh văn phòng Mạc!
Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Xuất Hải:
- Chánh văn phòng Mạc, vừa rồi Chủ tịch quận Cố ra một nan đề cho tôi. Tôi đang cân nhắc nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào. Cảm giác rất đau đầu.
Mạc Xuất Hải là tâm phúc của Cố Khải Minh, hiển nhiên ở rất nhiều tin tức là người biết đầu tiên. Y tiến lên, vỗ vai Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:
- Viễn Chinh à, nhiệm vụ của lãnh đạo, cho dù là khó khăn cách mấy cũng phải nghĩ biện pháp để vượt qua, bảo đảm hoàn thành. Chủ tịch quận Cố là người rất nhớ ân tình cũ, cậu hãy vì ngài ấy mà chia sẽ công tác. Tương lai ngài ấy sẽ có suy xét đối với cậu.
- Hãy nắm vững nó. Chàng trai à, lãnh đạo có thể giao một trọng trách nặng nề cho cậu như vậy chính là một sự tín nhiệm và coi trọng.
Mạc Xuất Hải lời nói có hàm ý khác, sung mãn ám chỉ.
Bành Viễn Chinh trong lòng cân nhắc, cũng cười gật đầu nói:
- Vâng, tôi biết rồi, Chánh văn phòng Mạc. lần trước lãnh đạo đến thị trấn, cũng không lưu lại ăn bữa cơm, nếm thử món gà ăn mày của thị trấn. Này mai tôi sẽ bảo người mang đến cho Chánh văn phòng Mạc để anh nếm thử.
- Haha, tấm lòng của cậu, tôi xin cảm ơn.
Mạc Xuất Hải vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi bước nhanh đi.
Kỳ thật, là một trong những lãnh đạo cao tầng của UBND quận, Mạc Xuất Hải làm sao mà chưa nếm qua món gà ăn mày của thị trấn Vân Thủy, khả năng là ăn đến phát ngán rồi. Nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh như vậy lại khiến y cảm thấy rất thoải mái.
Cùng Bành Viễn Chinh tiếp xúc vài lần, Mạc Xuất Hải cảm thấy người thanh niên này sẽ làm nên chuyện. Đủ loại quan hệ, đủ loại lợi ích, hắn đều có thể chải vuốt một cách gọn gàng ngăn nắp. Vừa có quyết chí tiến lên, vừa lại khéo léo. Hai loại phong cách tập trung trên một người đủ làm người ta no mắt.
Bành Viễn Chinh quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Xuất Hải một cái rồi tiếp tục bước về phía trước. Khi hắn sắp rời khỏi cơ quan, thì đột nhiên nghe một giọng nữ thanh lịch:
- Đồng chí Bành Viễn Chinh phải không?
Bành Viễn Chinh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ cán bộ hai lăm, hai sáu tuổi, ăn mặc cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói là rất mộc mạc, nhưng rất xinh đẹp đứng ở nơi đó.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn cô, xác định mình cũng không quen biết cô gái này.
Cô gái bước lên, mỉm cười nói:
- Đồng chí Bành Viễn Chinh, tôi là Thẩm Ngọc Lan, thư ký của Bí thư quận ủy Tần.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cũng cười nói:
- Xin chào, xin hỏi tìm tôi có việc gì?
- Bí thư Tần tìm anh!
Thẩm Ngọc Lan nhìn qua thần thái nho nhã, lời nói nhỏ nhẹ, thuộc loại người rất dễ tiếp cận và kết nối với người khác.
- Bí thư Tần tìm tôi…?
Lúc này Bành Viễn Chinh thật sự giật mình.
Đối với nữ Bí thư Quận ủy, hắn chưa từng tiếp xúc qua. Mà kiếp trước, cũng chỉ trong đại hội công khai thành phố gặp qua một lần, tuy nhiên chỉ thoáng qua. Hắn thậm chí không nhớ rõ diện mạo của Tần Phượng.
- Anh hãy đi theo tôi!
Thẩm Ngọc Lan xoay người bước đi, hiển nhiên là không muốn đứng dây dưa với Bành Viễn Chinh ở hành lang quá lâu. Dường như sợ bị người khác nói.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi đi theo. Bất kể như thế nào, Bí thư quận ủy triệu kiến, là một Chủ tịch xã của khu Tân An, hắn làm sao có thể không đi?
Đi theo sau lưng Thẩm Ngọc Lan lên lầu ba, đến căn phòng lớn nhất phía đông, văn phòng của Bí thư Quận ủy Tần Phượng.
Cửa phòng làm việc của Tần Phượng rộng mở. Thẩm Ngọc Lan và Bành Viễn Chinh còn chưa đi đến thì chợt nghe thấy một giọng nữ thanh nhã, không nhanh không chậm, uyển chuyển êm tai, đang gọi điện thoại.