Thẩm Ngọc Lan dừng chân, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, mỉm cười nói.
Lãnh đạo đang nói chuyện điện thoại ở văn phòng, mặc kệ là chuyện quan trọng hay không, đều không thể vào. Đó là quy củ, cũng là lễ độ, lại thể hiện sự kính sợ đối với quyền lực.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, dừng lại rồi đi theo Thẩm Ngọc Lan, vào phòng làm việc của cô ở sát vách.
Đây là một gian phòng làm việc lớn, nhưng giờ này chỉ có một mình Thẩm Ngọc Lan.
-Chủ tịch thị trấn Bành mời ngồi.
Thẩm Ngọc Lan kéo ghế, mời Bành Viễn Chinh ngồi.
Bành Viễn Chinh gật đầu cười, tỏ vẻ cảm ơn.
-Chủ tịch thị trấn Bành, có uống trà không?
Thẩm Ngọc Lan cầm một cái tách lên.
-Cảm ơn, tôi không khát, không cần phiền cô.
Bành Viễn Chinh từ chối một cách nhẹ nhàng.
Rất đễ thấy, Thẩm Ngọc Lan chỉ thuận miệng khách sáo một chút, chứ không định thật sự đi rót nước. Thấy Bành Viễn Chinh từ chối, cũng ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.
Hai người vốn chưa biết nhau, lại ở sát vách văn phòng của Bí thư Quận ủy Tần Phượng, cửa đang rộng mở, tất nhiên không tiện gợi chuyện, cũng không biết nói gì hơn.
Thẩm Ngọc Lan ngồi im lặng, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua người Bành Viễn Chinh trong tích tắc. Thật ra trong lòng cô cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ chàng trai này đúng là biết cách giữ bình tĩnh, không ngờ kiên trì chờ đợi, chứ không hỏi mình, rằng rốt cuộc Bí thư Tần tìm hắn làm gì.
Bình thường, khi các cán bộ khác được Bí thư Quận ủy cho gọi, chắc chắn sẽ tìm cách gợi chuyện làm quen với thư ký để thăm dò tình hình, chuẩn bị sẵn sàng, để lúc lãnh đạo hỏi còn biết đường trả lời, tránh rơi vào tình thế khó coi, mất điểm trước mặt lãnh đạo, và ảnh hưởng xấu đến tiền đồ chính trị của bản thân.
Bành Viễn Chinh vốn nghĩ cuộc nói chuyện điện thoại của Tần Phượng sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng không ngờ, đợi sáu bảy phút vẫn chưa xong. Vẫn là giọng nói thong thả, uyển chuyển êm tai, thỉnh thoảng còn xen vào một hai tiếng cười dè dặt.
Thẩm Ngọc Lan hơi ngượng ngùng cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, xin chờ một chút, lãnh đạo bất ngờ có việc khác.
-Không sao, tôi chờ được rồi.
Bành Viễn Chinh cười, trả lời.
Trong lòng hắn lại nói: có chuyện quái gì đâu, chắc chắn là nói chuyện phiếm với người quen. Nếu thật sự có chuyện, sao lại để cửa văn phòng mở rộng như vậy?
Đợi chừng mười lăm, mười sáu phút, bên kia mới nói chuyện xong. Không bao lâu, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng gọi:
-Ngọc Lan, bảo đồng chí Tiểu Bành vào đi.
-Dạ, lãnh đạo.
Thẩm Ngọc Lan sải bước tới trước cửa văn phòng Tần Phượng, đáp lời rồi mới vội vàng quay lại nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, mời vào!
Bành Viễn Chinh cũng cười:
-Cảm ơn Trưởng phòng Thẩm.
Vừa rồi, lúc ở dưới lầu, hắn còn không biết nên xưng hô với Thẩm Ngọc Lan như thế nào, nhưng vào gian phòng này, hắn nhìn nơi làm việc của Thẩm Ngọc Lan, liền đại khái đoán được thân phận của co ta, chắc chắn là Trưởng ban thư ký Quận ủy hoặc Phó trưởng phòng nghiệp vụ.
Thẩm Ngọc Lan cũng không chú ý đến các xưng hô của Bành Viễn Chinh đối với cô, chỉ gật đầu, dẫn hắn vào văn phòng của Tần Phượng, rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Tần Phượng ngồi sau bàn làm việc, lưng thẳng tắp, hình như có một chút tác phong quân nhân. Đó là ấn tượng đầu tiên của Bành Viễn Chinh đối với cô.
Sau này, sự thật cho thấy, phán đoán của Bành Viễn Chinh là chính xác. Trước khi đi theo con đường chính trị, cô từng tham gia quân đội, sau khi xuất ngũ mới vào cơ quan. Cô xuất thân từ gia đình quân nhân, cha cô là Tần Lâm, Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh, hàm đại tá.
Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn cô, có phần bất ngờ. Tần Phượng trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, chỉ khoảng hơn 30 một chút. Cô không phải là một phụ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải thuộc loại phụ nữ thành thục, quyến rũ, chỉ có điều mặt mũi thanh tú, làn da mịn màng, trắng trẻo. Cô để tóc ngắn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tinh anh. Hơn nữa, trên người cô toát ra khí thế vô hình của quyền lực, khiến người ta có cảm nhận đặc biệt về cái gọi là một “nữ anh hùng không thua đấng mày râu”.
Cùng lúc, Tần Phượng cũng đánh giá Bành Viễn Chinh.
Cô đã sớm nghe danh Bành Viễn Chinh. Nếu nhắc đến những người nổi tiếng nhất trong quan trường thành phố Tân An, thì ngoài một số lãnh đạo cấp thành phố ra, phải kể đến Bành Viễn Chinh, một cán bộ cấp phòng. Bài luận văn kinh tâm động phách và trình độ tuyên truyền “cao thủ” của hắn, sự xuất hiện thường xuyên của hắn trên cơ quan truyền thông, khiến hầu như ai cũng biết đến cái tên Bành Viễn Chinh.
Đương nhiên, cái nhìn chăm chú của hắn, thật ra chỉ diễn ra trong vài ba giây. Nhìn chăm chú lãnh đạo trong thời gian dài, hơn nữa lại là nữ lãnh đạo, rõ ràng là rất thiếu lễ độ.
-Chào Bí thư Tần.
-Ha ha, đồng chí Tiểu Bành, mời ngồi. Tôi ngưỡng mộ danh tiếng của đồng chí đã lâu.
Tần Phượng hơi cúi người xuống một chút, khóe miệng hiện lên nét tươi cười ôn hòa.
Chỉ có điều, nụ cười ôn hòa của cô vẫn không che giấu được sự sắc sảo.
-Cảm ơn Bí thư Tần.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, liền bước tới, ngồi trên ghế sô pha đối diện với bàn làm việc của Tần Phượng.
Tần Phượng xoay ghế, mặt nhìn thẳng vào Bành Viễn Chinh, cười nói:
-Đồng chí Tiểu Bành, tôi cũng không úp mở với đồng chí. Hôm nay tôi nghe nói đồng chí đến quận, nên bảo Ngọc Lan gọi đồng chí tới đây. Có chuyện này, tôi muốn trao đổi với đồng chí một chút.
-Xin lãnh đạo chỉ thị.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ nhanh như chớp, ngoài miệng vẫn bình tĩnh như không.
Tần Phượng mỉm cười, đối với người cán bộ cấp dưới là Chủ tịch thị trấn đang ngồi trước mặt này, đột nhiên cô có một cảm giác rất kỳ lạ. Cô cảm thấy, dường như không phải mình đang đối mặt với một thanh niên trẻ tuổi, mà là một trung niên chín chắn đã từng trải qua dâu bể của cuộc đời. Nhất là ánh mắt của Bành Viễn Chinh, tuy không đặc biệt có thần, nhưng sáng ngời như thấu suốt hết thảy.
Cô dần dần cảm thấy có một chút tò mò đối với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tuy rất nổi tiếng, lại nghe nói là có quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, nhiều người đánh giá trước mặt cô là hắn thông minh, tháo vát, rất có năng lực, rất có trách nhiệm v.v… nhưng cũng có ý kiến cho rằng hắn quá mức mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng dù là khen hay chê, chỉ là nghe nói, quả thật không bằng giáp mặt trực tiếp, vừa gặp hắn, cô đã thấy “chấn động”.
Hôm nay cô gọi Bành Viễn Chinh đến, là do một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu.
Cười cười, Tần Phượng nhẹ nhàng nói:
-Chủ tịch quận Cố đang giao cho đồng chí tổ chức tuyên truyền cho công trình 5321?
Bành Viễn Chinh thầm giật mình, thầm nghĩ, quả đúng như thế. Chẳng lẽ mình giúp Cố Khải Minh làm chút chuyện, chọc tới vị nữ Bí thư Quận ủy này rồi? Không đến mức như vậy chứ?
-Đúng vậy, Bí thư Tần. Theo chỉ thị của Chủ tịch quận Cố, tôi đang chuẩn bị làm, hiện còn phải liên hệ với bên truyền thông để cùng phối hợp.
Bành Viễn Chinh trả lười không chút do dự, nhưng lời nói của hắn nửa thật nửa giả, để lại cho mình một cửa để rút lui.
Trên thực tế, hắn đã liên hệ xong với Nhật báo Tân An, thời gian đăng loạt bài chuyên đề đều đã được xác định, chỉ chờ bài viết và hình ảnh của Bành Viễn Chinh. Nhưng ngay trước mặt Tần Phượng, trong khi chưa biết rõ dụng ý thực sự của cô, hắn không thể nói hết.
Đó không hẳn là nói dối, mà chỉ là một nghệ thuật nói chuyện (sic!)
Tần Phượng chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt trong suốt như nước như muốn dò xét tận đáy lòng của hắn. Làn ánh sáng trong đôi mắt cô dường như ẩn chứa một sức mạnh thấu suốt lòng người và trò đời, khiến hết thảy giả tạo và dối trá không nơi lẩn tránh. Nếu là người khác, e là đã sớm mất bình tĩnh và rối loạn, nhưng Bành Viễn Chinh lại thản nhiên như không, vẫn lẳng lặng ngồi đó, mặt lộ vẻ kính cẩn đúng mực và nụ cười không kiêu ngạo, không nịnh bợ.
Tần Phượng thở phào một cái, mỉm cười:
-Đồng chí Tiểu Bành là người trẻ tuổi vững vàng nhất mà tôi đã gặp, nói chuyện rất cẩn thận. Không tệ, thảo nào lãnh đạo Thành ủy coi trọng đồng chí như vậy. Tốt, nếu đồng chí nói như vậy, tôi sẽ nói một cách thẳng thắn.
Tôi rất ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân quận. Quận thúc đẩy công trình 5321, là công tác trọng điểm của năm nay. Tôi hy vọng đồng chí có thể lợi dụng lần tuyên truyền này, tận lực đứng ở độ cao chiến lược của toàn quận, đưa kinh tế quận Tân An phát triển mạnh mẽ trong ba năm tới, các lĩnh vự xây dựng đô thị, sự nghiệp xã hội đạt được thành tích thật to lớn. Tôi vốn muốn giao Ban Tuyên giáo Quận ủy làm một đợt tuyên truyền như vậy, nhưng nghe nói đồng chí Tiểu Bành đang chuẩn bị làm, mà đồng chí lại nổ danh là cao thủ tuyên truyền,nên để đồng chí làm luôn đi. Nếu cần, có thể cho Ban Tuyên giáo phối hợp với đồng chí.
Giọng Tần Phượng tuy nhẹ nhàng, nhưng lại đầy vẻ cương quyết, khiến người khác không thể cự tuyệt. Cô không phải loại phụ nữ mềm yếu mà là một người phụ nữ quyền lực trong quan trường.
Bành Viễn Chinh nghe như vậy, ngẩn người. Giờ phút này, hắn cảm thấy chuyện này thật sự kỳ lạ và vô lý.
Bên kia, Cố Khải Minh ra sức thoát ly sự hỗ trợ của Quận ủy, muốn dựa vào đại cục toàn quận, lại sợ Tần Phượng chống đối; nhưng bên ngay, Tần Phượng lại yêu cầu mình phải “đứng ở độ cao chiến lược toàn quận”, một bên muốn xáp lại, một bên muốn lui ra, khiến người ta lúng túng không hiểu ra sao cả..
Đối với Bành Viễn Chinh, đây không phải là chuyện tốt. Cố Khải Minh đã nói phải tiến hành việc này hoàn toàn trên danh nghĩa của Ủy ban nhân dân quận, đạt thành tích nổi bật để tạo uy tín cho Ủy ban nhân dân quận, sao Bành Viễn Chinh dám thay đổi? Mà nếu không thay đổi, làm sao đáp ứng được chỉ thị của Tần Phượng?!
Khóe miệng Bành Viễn Chinh không kìm nổi hiện lên một tia cười khổ. Hắn hiểu mành đã lâm vào một cơn lốc xoáy phức tạp của quyền lực, một khi làm không khéo, đều sẽ “thất lễ” với người.
Đừng thấy Tần Phượng nói đơn giản mà lầm, nếu quả thật đơn giản như vậy, cô ta cứ gọi điện trực tiếp cho Cố Khải Minh, cần gì phải gọi Bành Viễn Chinh đến để nói chuyện?
Đây là muốn mình làm người trung gian chuyển lời đây mà! Bành Viễn Chinh thở ra một hơi thật dài, trong lòng hơi bực bội, cũng lập tức giảm đi vài phần lễ phép và kính cản, hắn nhìn chằm chằm Tần Phượng, nói một cách lãnh đạm:
-Bí thư, chuyện nên làm như thế nào, lời nói của tôi không quan trọng, xin Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố bàn bạc với nhau một chút, để xác định hướng làm việc như thế nào.