Cao Quan

Chương 261: Chương 261: Bức “vua” thoái vị?






Chuyện này Bành Viễn Chinh dự đoán trước.

Hắn định tới tìm lãnh đạo Ủy ban Xây dựng, nhưng nghĩ lại, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng lên tiếng cũng không chắc có hiệu lực thạt sự. Tuy là doanh nghiệp trực thuộc, nhưng công ty xây dựng độ thị này có quyền tự chủ quá lớn. Chỉ có lãnh đạo thành phố, nhất là lãnh đạo phụ trách về xây dựng ra mặt, mới có thể giúp được Bành Viễn Chinh, tiếp nhận công trình trong một thời gian ngắn nhất.

Lãnh đạo phụ trách xây dựng và quản lý đô thị là Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường.

Bành Viễn Chinh cau mày, nhấc điện thoại lên lại bỏ xuống. Thật ra hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Mạnh Cường lập tức sẽ đưa ra chỉ thị, công ty xây dựng đô thị kia cũng sẽ không dám dông dài.

Nhưng Bành Viễn Chinh thật sự không muốn cúi đầu trước Mạnh Cường. Đương nhiên, về phía Mạnh Cường, chỉ mong sao mình có thể giúp được Bành Viễn Chinh điều gì đó, nhưng trong thâm tâm Bành Viễn Chinh, luôn hết sức bài xích đối với Mạnh gia.

Do dự một lúc lâu, hắn quyết định để Lý Tuyết Yến ra mặt làm chuyện này. Lý Tuyết Yến là con gái của cựu Phó bí thư Thành ủy Lạc Thiên Niên, Lạc gia có mạng lưới quan hệ lâu năm ở Tân An, hẳn là Lý Tuyết Yến có biện pháp liên hệ với “trên”.

Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Tân Hoa:

- Tân Hoa, cô cho người đi mua ít quà, lát nữa tôi lên thành phố thăm Bí thư Lý.

Lý Tân Hoa giật mình, ngoài miệng cười nói:

- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi mua ngay. Bí thư Lý bị bệnh, Ủy ban cũng phải đến thăm cô ấy.

Lúc này, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc đã triệu tập các ông chủ của 30 xí nghiệp dệt do Hồ Tiến Học cầm đầu đến phòng hội nghị tọa đàm. Không khí trong phòng hội nghị rất căng thẳng, theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, Chử Lượng đại diện cho chính quyền thị trấn bày tỏ thái độ của chính quyền thị trấn.

- Mọi người im lặng, đừng nói nhao nhao lên như vậy! Đến nước này rồi, các vị còn có tâm trạng làm ồn ào sao?

Chử Lượng vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

- Căn cứ chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Bành và tinh thần hội nghị liên tịch của bộ máy Đảng chính thị trấn, để đối phó với nguy cơ kinh tế này, chính quyền thị trấn hy vọng thực hiện song song hai giải pháp.

Một là, mau chóng chuyển đổi mặt hàng sản xuất, xí nghiệp có điều kiện, có đường lối, phải khẩn trương tìm lối ra khác, tránh cho tổn thất nặng hơn. Nếu có dự án tốt, hãy tranh thủ thực hiện ngay. Tuy như vậy trước mắt tạm thời có thiệt hại, nhưng về lâu về dài, điều đó sẽ cứu sống xí nghiệp; hai là, chính quyền thị trấn đề nghị mọi người sáp nhập và chỉnh đốn lại xí nghiệp, hợp lại để tăng sức mạnh, tập trung ưu thế tài nguyên chống chọi lại nguy cơ thị trường. Chẳng hạn như mấy xí nghiệp liên hợp lại thành một công ty cổ phần, dựa vào liên hợp để giảm chi phí sản xuất…

Đương nhiên, thao tác cụ thể, còn cần phải thảo luận thêm. Được rồi, tất cả mọi người hãy thảo luận một cách cởi mở, bây giờ là lúc quyết định sinh tử tồn vong, chính quyền thị trấn hy vọng mọi người có thể đồng lòng hợp sức, vượt qua khó khăn.

Chử Lượng nói xong, phòng hội nghị im lặng một cách ngột ngạt, kể cả Hồ Tiến Học, không ai lên tiếng.

Quý Kiến Quốc gõ gõ xuống bàn, bất mãn nói:

- Hiện giờ thảo luận vấn đề của xí nghiệp của các vị, đề nghị các vị nghĩ biện pháp, tìm lối thoát cho các vị, các vị lại cứ ngồi như phỗng thế kia?

ông chủ xí nghiệp dệt Tam Lập Mao tên Cẩu Tam Lập đứng dậy lớn tiếng nói:

- Hai vị lãnh đạo, vừa rồi, những lời của Bí thư Chử, thật ra rất có lý. Nhưng chuyển đổi mặt hàng, nói thì dễ mà làm mới khó. Chuyển như thế nào? Chúng tôi làm nghề dệt mười năm, tạm chưa nói tới tổn thất về kinh tế, vốn đâu ra để xây dựng công trình chuyển đổi sản xuất? Và kỹ thuật nữa, lấy đâu ra?

Hơn nữa, cho dù chúng tôi bất chấp tổn thất, lại đầu tư lớn vào công trình mới, nếu chẳng may thua lỗ thì sao? Đây chẳng phải là họa vô đơn chí sao?

Về việc sáp nhập, liên hợp lại để tăng sức mạnh, Bí thư Chử, bộ nói liên hợp là có thể liên hợp sao? Cùng lắm liên hợp lại thì năng lực sản xuất tăng lên vài lần, nhưng mức cầu của thị trường kém như vậy, sản xuất cho nhiều để làm gì? Cuối cùng cũng phải phá sản, cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy?

Lời nói của Cẩu Tam Lập nhanh chóng được một số người phụ họa. Tiếng ồn ào vang lên, Cổ Lượng tức giận đến nỗi khóe miệng run run.

Theo ý của Chử Lượng, chính quyền thị trấn cứ buông tay mặc kệ. Xí nghiệp phá sản thì phá sản, dù sao đó là tình hình chung trong cả nước, không chỉ riêng thị trấn Vân Thủy. Nhưng Bành Viễn Chinh lại kiên trì muốn làm, y cũng không có cách nào.

Quý Kiến Quốc lại nhíu mày, gõ gõ lên bàn:

- Mọi người có ý kiến gì, có thể mạnh dạn đề xuất. Nếu khả thi, nếu có thể giải quyết vấn đề thực tế, chính quyền thị trấn sẽ xem xét.

Cẩu Tam Lập và vài ông chủ xí nghiệp trao đổi bằng mắt, lập tức lớn tiếng nói:

- Hai vị lãnh đạo, chúng tôi đã trao đổi với nhau, nói gì khác cũng đều là hão cả, chúng tôi mong rằng chính quyền thị trấn có thể giúp chúng tôi vay vốn ngân hàng, chỉ cần vay được, chúng tôi cố gắng duy trì nửa năm, chắc chắn lúc đó tình hình thị trường sẽ chuyển biến tốt đẹp.

- Đúng vậy, cho vay là biện pháp thực tế nhất, chính quyền thị trấn và quận phải giúp chúng tôi vay vốn.

- Chỉ cần có tiền, chúng tôi có thể hạn chế sản xuất, chứ không phải ngừng sản xuất, thế nào cũng qua được mùa đông này.

- Đúng, chính là cho vay! Chúng tôi phải được vay vốn!

- Hai vị lãnh đạo, mấy năm nay, xí nghiệp của chúng tôi cũng cống hiến không nhỏ cho sự phát triển của thị trấn, bây giờ chúng tôi gặp khó khăn, hy vọng chính quyền thị trấn phải mạnh mẽ ủng hộ! Chúng tôi cũng đã tạo công ăn việc làm cho hàng chục ngàn người, nếu chúng tôi bị phá sản, nhiều người như vậy, chỉ sợ sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho thị trấn đấy!

Cẩu Tam Lập phất phất tay, lại lớn tiếng nói.

Quý Kiến Quốc nắm chặt tay thành hai quả đấm.

Chử Lượng nổi giận, căm tức nhìn Cẩu Tam Lập, trầm giọng nói:

- Cẩu Tam Lập, bao nhiêu tiền mới đổ đầy cái lỗ thủng không đáy của các người? Hiện giờ còn ngân hàng nào còn dấm cho các người vay? Chính quyền thị trấn làm cách nào đi tìm giúp vốn vay cho các người?

Anh muốn uy hiếp chính quyền thị trấn sao? Phá sản thì phá sản, đây là chuyện bình thường trong kinh doanh, chính quyền thị trấn chỉ cần làm hết sức, cũng không thẹn với lương tâm!

Cẩu Tam Lập cười lạnh:

- Đến lúc đó, tôi chỉ sợ nhiều người sẽ chạy đến làm ầm ĩ ở Ủy ban, đòi cơm ăn!

Nếu là lúc bình thường, Cẩu Tam Lập cũng không dám chống đối với Chử Lượng, nhưng ở thời điểm có nguy cơ bị phá sản thế này, y cũng không kìm chế được cảm xúc.

Chử Lượng thấy Cẩu Tam Lập chống đối, giận tím mặt. Y đứng lên, định đập bàn, chợt rầm một tiếng, Bành Viễn Chinh dùng chân hất cánh cửa phòng hội nghị cũ nát, mặt lạnh lùng đi vào.

Chử Lượng vội rời vị trí chủ tọa trên đài chủ tịch, Quý Kiến Quốc cũng đứng lên.

Bành Viễn Chinh bước lên đài, nhìn hai người khoát tay nói:

- Ngồi đi, cùng ngồi.

Cẩu Tam Lập thấy Bành Viễn Chinh vào, vẫn ngoan cố đứng đó, mặt đỏ gay, nhìn Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh im lặng một lát, ngẩng đầu thản nhiên nói:

- Hôm nay mời các vị tới đây họp, là để lắng nghe ý kiến của các vị đối với việc liên kết các xí nghiệp, tranh thủ giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.

Những lời vừa rồi của Bí thư Chử, chính là thái độ của chính quyền thị trấn. Thái độ của chính quyền thị trấn rất rõ ràng, chỉ cần không trái với quy định và chính sách, sẽ cố gắng tối đa trợ giúp xí nghiệp giải quyết khó khăn. Nhưng, Ủy ban nhân dân thị trấn cũng không phải ngân hàng, lại càng không phải công ty đầu tư, vấn đề tài chính, chính quyền thị trấn không thể giúp các vị giải quyết!

Tranh thủ vốn vay, là không có khả năng. Ba mươi doanh nghiệp, cần lượng tài chính lớn cỡ nào? Chính quyền thị trấn không có bản lãnh này.

Hiện nay, ngành dệt đang bị đình trệ, không cần phải đem chuyện phá sản, đóng cửa xí nghiệp, công nhân thất nghiệp ra mà uy hiếp ai, năm nay không ít nhà máy dệt quốc doanh lớn ở thành phố đều bị phá sản, huống chi là các doanh nghiệp tư nhân nhỏ như các vị!

Tôi nói thật, thị trấn có nhiều xí nghiệp như vậy, cho dù đều bị phá sản, chính quyền thị trấn cũng vẫn hoạt động được như thường! Các người uy hiếp ai? Đến cơ quan chính phủ gây rối ư? Tôi xem ai dám!

Bành Viễn Chinh giận dữ đập bàn, quát to:

- Toi thật muốn nhìn, xem ai dám đến gây rối!

Hội trường lập tức im lặng như tờ, không ai dám ồn ào nữa.

Bành Viễn Chinh chưa từng cứng rắn, mạnh mẽ như vậy khi đối mặt với xí nghiệp và quần chúng, trong lúc nhất thời, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc hơi ngây người.

Một lúc lâu sau, Bành Viễn Chinh mới lại thản nhiên nói:

- Hiện giờ, các vị chỉ có hai con đường, một là đổi mặt hàng sản xuất tự cứu mình, con đường còn lại là định hướng thị trường với sự trợ giúp của chính quyền để tìm lối thoát. Tài chính từ đâu ra để chuyển đổi mặt hàng sản xuất? Từ chính bản thân các vị! Xí nghiệp kinh doanh thua lỗ, chẳng lẽ chính phủ phải đảm bảo đền bù tổn thất? Đừng nói xí nghiệp của các vị là cá thể, ngay cả doanh nghiệp nhà nước còn không được như vậy nữa là!

Đừng theo tôi thở than, kể khổ. Hơn mười năm qua, các vị đã kiếm đủ rồi. Xem các vị kìa, có người nào không có tài sản bạc triệu, ở biệt thự, đi xe xịn, thậm chí có một số người còn bao vợ bé trong nội thành?

Tôi nhấn mạnh, tôi không cần biết các vị dùng biện pháp kinh doanh gì để đối phó với nguy cơ, nhưng ở thời kỳ đặc biệt như thế này, nếu ai cố ý gây thêm phiền phức cho chính quyền, thì rât xin lỗi, chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật quy định mà xử lý, không chút khách khí! Không chút nương tay!

Cảu Tam Lập, anh còn muốn nói gì nữa không?

Bành Viễn Chinh chỉ vào Cẩu Tam Lập, cao giọng hỏi.

Cẩu Tam Lập lúng túng, cười cười:

- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi không có ý đó, chúng tôi chỉ nêu ra khó khăn, thỉnh cầu chính quyền trợ giúp, tuyệt đối không dám quấy rối lãnh đạo thị trấn!

- Vậy thì tốt!

Bành Viễn Chinh cười nhạt:

- Hiện giờ tôi lặp lại một lần nữa, nếu ai cảm thấy bản thân mình có thể vượt qua khó khăn, có năng lực tự cứu, cảm thấy việc làm của chính quyền thị trấn là bắt chó đi cày, xen vào chuyện riêng của người khác, thì có thể ra về. Chính quyền thị trấn sẽ không can thiệp.

Tôi cho mọi người một phút để suy nghĩ.





Nếu không ai đi, có nghĩa, mọi người vẫn chưa tìm được biện pháp. Như vậy, chúng ta bình tĩnh ôn hòa ngồi nói chuyện, xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Bí thư Chử, lão Quý, hai vị tiếp tục thảo luận với mọi người, tôi lên thành phố, xem có thể tranh thủ chính sách trợ giúp của thành phố hay không.

Bành Viễn Chinh nói xong, liền đứng dậy rời khỏi.

Hắn không nói với họ về kế hoạch nhờ tập đoàn dệt Phong Thái đến mua lại một số xí nghiệp nhỏ yếu để sáp nhập và cải tổ, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp, nói ra, chắc chắn sẽ khiến cho mấy ông chủ xí nghiệp phản ứng tiêu cực.

Chờ đến khi bọn họ bị thị trường bức đến không còn đường lui, bọn họ sẽ đành phải đồng ý “thoái vị”. Bành Viễn Chinh cười nhạt, ra khỏi phòng hội nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.