Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phùng Thiến Như ửng hồng, có thể thấy được, ở trường cô rất cao hứng. Bành Viễn Chinh cười nói:
- Anh sợ em chưa ăn cơm, định tới đây cùng em đi ăn một chút. Đi thôi, anh chưa ăn, em theo giúp anh ăn cho ngon miệng!
Trương Mặc Nhiễm đứng bên cạnh cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cô Phùng dạy rất tuyệt vời, bọn trẻ rất thích, mạnh mẽ yêu cầu cô Phùng sau khi tan học, mở tiết học ngoại khóa để chúng nó được giao lưu với cô Phùng.
Bành Viễn Chinh hơi do dự, quay lại nhìn Phùng Thiến Như, Phùng Thiến Như cười:
- Em cảm thấy rất ổn, dù sao em cũng không bận việc gì, tiếp xúc, giao lưu nhiều với các em, nói cho các em hiểu thêm về thế giới bên ngoài, cũng rất tốt.
- Được rồi, nếu em thích, thì cứ làm đi.
Bành Viễn Chinh cười, nhìn Trương Mặc Nhiễm gật đầu, rồi nắm tay Phùng Thiến Như đi ra ngoài.
Tuy kinh tế thị trấn Vân Thủy phát đạt, nhưng dù sao vẫn là thị trấn. Trong đầu, học sinh luôn cố gắng học giỏi để thi vào đại học, nhất là trường danh tiếng như Đại học Kinh Hoa, rồi rời khỏi thị trấn tìm kiếm một tương lai tốt đẹp. Cho nên, đối với một giáo viên tạm thời tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa như Phùng Thiến Như, chúng chào đón rất nhiệt tình, vượt ngoài dự đoán của Trương Mặc Nhiễm.
Rời trường, thấy vẻ mặt Bành Viễn Chinh hơi ngưng trọng, Phùng Thiến Như tò mò hỏi:
- Anh Viễn Chinh, hôm nay công tác không hài lòng sao? Có việc gì vậy?
- Ài…
Đối với Phùng Thiến Như, đương nhiên Bành Viễn Chinh không che giấu tình hình của mình, hắn nhẹ nhàng thở dài:
- Thị trấn gặp phiền phức rất lớn.
Hắn nói qua về tình hình cho Phùng Thiến Như rõ, rồi nói thêm:
- Anh nhất định phải nghĩ cách thay nhà đầu tư khác.
Phùng Thiến Như đáp:
- Vậy thì thay. Chuyện này vẫn thường xảy ra mà.
- Đó không phải là vấn đề, chuyện quan trọng là hiện nay có 30 xí nghiệp dệt có thể sắp phải phá sản, anh đang rất lo lắng.
Bành Viễn Chinh véo nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như ồ một tiếng:
- Nhiều như vậy sao? Em nghe nói gần đây tình hình sản xuất ngành dệt không được khởi sắc, tuy nhiên đây là xu thế chung, cả nước đều như vậy, anh cũng không làm gì được, lo lắng cũng vô ích.
- Không lo không được, mặc kệ càng không được. Các xí nghiệp dệt chiếm một phần ba trong số các xí nghiệp đóng trên địa bàn thị trấn, một khi suy sụp, kinh tế thị trấn Vân Thủy sẽ lao đao. Hơn nữa, gần chục ngàn lao động bởi vậy mà bị thất nghiệp, tình hình thị trấn sẽ hỗn loạn.
Bành Viễn Chinh nói, ngẫm lại lập tức cảm thấy đau đầu.
Phùng Thiến Như suy nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, em thấy công tác ở cơ sở không ổn lắm, hay là chúng ta về Thủ đô đi. Bà nội nói, nếu anh vẫn muốn công tác ở cơ sở, có thể đến các huyện gần Thủ đô mà làm, sẽ vững chắc hơn.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Thiến Như, nếu anh về Thủ đô, thì chẳng khác gì mấy anh chàng công tử bột, chuyện gì cũng có người thay anh ra mặt, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, ngay cả đầu óc cũng không cần vận dụng, chỉ ngồi mát ăn bát vàng, anh không chịu được cuộc sống như vậy.
Anh cảm thấy cuộc sống hiện giờ có tính thử thách hơn, mặc dù có tính mạo hiểm nhất định, hơn nữa cũng khá gian khổ, nhưng anh có được cảm giác mạnh mẽ về sự thành tựu.
Bành Viễn Chinh quay lại chỉ về phía khu phố buôn bán:
- Thiến Như, em xem anh đến thị trấn nửa năm, sắp làm hai dự án. Dự án phố buôn bán thật ra là một công trình tổng hợp, anh muốn nhân cơ hội này, hoàn toàn cải thiện bộ mặt của thị trấn.
Dự án khu công nghiệp, vốn đầu tư rất lớn, một khi đưa vào hoạt động, thực lực kinh tế và giá trị tổng sản lượng công thương nghiệp của thị trấn Vân Thủy sẽ lớn hớn mạnh hơn một huyện nông nghiệp.
Thiến Như, lý tưởng của anh là biến thị trấn Vân Thủy thành một thành phố nhỏ hiện đại, phồn vinh và văn minh hàng đầu cả nước, đồng thời là một nơi nghỉ dưỡng xinh đẹp. Chỉ cần cho anh ba năm, anh có thể thực hiện mục tiêu này.
Giọng Bành Viễn Chinh tràn trề niềm tin vào triển vọng tương lai, còn pha lẫn một chút hưng phấn.
- Anh Viễn Chinh, xem ra anh nghiện cái chức Chủ tịch thị trấn này rồi.
Phùng Thiến Như che miệng cười khẽ.
- Chức Chủ tịch thị trấn tuy nhỏ, nhưng quyền lực không nhỏ. Ở đây, xem như là một mảnh đất hoang đang chờ được khai khẩn, kế hoạch của anh vạch ra, có thể thực hiện một cách thuận lợi. Cho nên, nếu đổi chức Chủ tịch thị trấn nhỏ bé này bằng chức Phó chủ tịch huyện, anh cũng không đổi.
Bành Viễn Chinh đùa.
- Hơn nữa, chỉ vài năm nữa, nơi đây sẽ quy hoạch thành quận mới. Thiến Như, mảnh đất dưới chân chúng ta đây, tương lai sẽ là khu vực đắt giá của quận Tân An, cho nên anh muốn mua nhà, chờ tăng giá.
Phùng Thiến Như chớp mắt, cười nói:
- Vạy thì mua đi. Mua một căn để đó, sau này khi chúng ta già rồi, có thể đến ở, thăm lại nơi anh từng công tác.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, kéo tay Phùng Thiến Như vào một quán mì, gọi hai tô mì thịt bò.
Phùng Thiến Như lẳng lặng ngắm người yêu ăn mì, lòng dâng lên biết bao tình ý ngọt ngào. Đây là một người đàn ông rất kiên định, có thể không lãng mạn, nhưng mang lại cho cô một cảm giác hết sức bình an. Nếu có thể, cô nguyện theo sát hắn chia ngọt sẻ bùi, im lặng nắm tay nhau cả đời.
Bành Viễn Chinh gắp một miếng thịt bò:
- Thiến Như, em nếm thử đi.
Phùng Thiến Như cười tủm tỉm, há miệng để Bành Viễn Chinh đưa miếng thịt vào miệng cô, rồi nhai một cách nhỏ nhẹ.
- Ngon quá!
Phùng Thiến Như cười:
- Anh Viễn Chinh, gọi thêm cho anh một tô nữa nhé?
Bành Viễn Chinh vỗ vỗ bụng, ợ hơi vì no:
- Thôi, anh no lắm rồi.
Một tô mì thịt bf, không chỉ có hương vị chân chính mà lượng thịt cũng rất nhiều. Bành Viễn Chinh nhớ tới kiếp trước, một tô thịt bò ít nhất mười tệ, thịt vừa ít vừa không ngon, nước lèo chắc chắn là bỏ nhiều hóa chất.
Dù sao, thời kỳ này rất tốt, ăn một tô mì đúng nghĩa tô mì và cảm thấy thỏa mãn. Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi cảm thán.
Ăn xong, hai người vừa định bước ra khỏi quán, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi rụt rè của một người phụ nữ:
- Chủ tịch thị trấn Bành.
Bành Viễn Chinh nhìn lại, một cô gái mặc một bộ quần áo màu xám tro, dáng người gầy yếu, xanh xao đứng đó, kính cẩn chào hắn, đó là Vi Tiểu Quyên, con gái của Vi Minh Hỉ.
- Xin chào, cô tới ăn cơm hả?
Bành Viễn Chinh cười.
- Dạ, tôi đến ăn mì.
Vi Tiểu Quyên không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Viễn Chinh, hơi cúi đầu xuống.
Đây là một cô gái hết sức tự ti, bị gánh nặng cuộc sống làm cho suy sụp, Bành Viễn Chinh thầm than, cười hỏi:
- Ba cô có khỏe không? Có khá hơn trước không?
- Cảm ơn Chủ tịch thị trấn Bành quan tâm, ba tôi khỏe, ông và em trai tôi đi lên tỉnh làm công rồi.
- Ồ? Làm công à?
Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ, nhưng không hỏi thêm.
- À, sao cô không ăn ở căn tin?
Bành Viễn Chinh thuận miệng hỏi, Vi Tiểu Quyên hơ do dự, rụt rè nói:
- Nhà máy cắt giảm công nhân, tôi về nhà chăm sóc cho mẹ tôi.
- Vậy à, thôi cô ăn đi, tôi đi trước.
Bành Viễn Chinh trong lòng trầm xuống, nắm tay Phùng Thiến Như rời đi.
Vừa rồi, lúc quay về thị trấn, hắn nghe nói, tập đoàn Huệ Phong bắt đầu cắt giảm công nhân trên quy mô lớn, nhưng trên thực tế, biện pháp này không thể xoay chuyển tính thế khó khăn trước mắt của họ.
…
Buổi chiều.
Cổ Lượng và Hoàng Hà sóng vai đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, sắc mặt đều hơi khó coi.
- Chủ tịch thị trấn Bành, sáng nay, hai chúng tôi đến gặp giám đốc công ty phát triển đầu tư nói chuyện, tuy họ đồng ý tiếp nhận công trình khu phố buôn bán, nhưng đưa ra rất nhiều yêu cầu ngặt nghèo.
Cổ Lượng nhẹ nhàng nói, thuận tay lấy thuốc lá trên bàn Bành Viễn Chinh, châm một điếu.
- Bon họ yêu cầu điều gì?
- Họ nói không thể gánh vác chi phí quy hoạch thiết kế tiền khả thi, đồng thời yêu cầu chúng ta phải cấp một khu đất để xây ký túc xá cho công nhân viên chức của họ. Đây chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lợi dụng công trình của chúng ta để làm phúc lợi cho đơn vị của họ.
Hoàng Hà tiếp lời, tức giận nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, doanh nghiệp nhà nước luôn là như vậy, không được thì thôi, chúng ta đừng liên hệ với họ nữa.
Dù chúng ta đáp ứng yêu cầu vô lý của họ, họ cũng sẽ kéo dài việc xây dựng thật lâu, nếu làm không tốt, năm sau cũng chưa xong.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, nói:
- Đó là lời của người đứng đầu công ty?
- Tổng giám đốc công ty không gặp chúng tôi, chỉ phái một Phó tổng nói chuyện với chúng tôi. Chức không lớn, nhưng vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Cổ Lượng oán giận nói.
- Tổng giám đốc của họ có phải họ Tôn? Như vậy đi, lão Cổ, tôi nay anh mang ít lễ vật đến nhà của hắn ta một chuyến. Lát nữa tôi lên thành phố, tìm cách liên hệ ở trên, xem có thể lo liệu được không.
Bành Viễn Chinh cũng châm một điếu thuốc, nhíu mày nói:
- Thói đời bây giờ, làm cho người ta khó mà đường đường chính chính làm việc được!
Cổ Lượng cũng thở dài:
- Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành, nếu tìm được người có quan hệ với người đứng đầu của họ là tốt nhất, dù sao trong doanh nghiệp nhà nước, người đứng đầu có quyền quyết định hết mà!
Được, tối nay tôi đi một chuyến, tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Bành, hiện giờ chúng ta không có quỹ đen, kính phí này…
Cổ Lượng khó xử, hạ giọng nói.
- Khi nhập vào sổ sách, ghi thành khoản khác đi. Đây là vì chuyện công, không phải làm lợi cho riêng ai cả, nhưng nhớ bảo tài vụ dánh dấu riêng, cẩn tắc vô áy náy.
Bành Viễn Chinh phất tay. Hắn không muốn nói thêm về chuyện này, Cổ Lượng thấy vậy, nhìn Hoàng Hà, hai người cùng cáo từ rời khỏi.
Nhìn hai người rời đi, trong lòng Bành Viễn Chinh cảm thấy rất bực bội.
Tập đoàn Huệ Phong đã không còn khả năng xây dựng phố buôn bán, chỉ có thể đổi nhà đầu tư. Bành Viễn Chinh quyết định chọn một doanh nghiệp nhà nước thay thế, tuy doanh nghiệp nhà nước có hiệu suất không cao, nhưng hơn ở chỗ an toàn vững chắc.
Công ty xây dựng, phát triển và khai thác nhà ở đô thị là một doanh nghiệp trực thuộc Ủy ban Xây dựng thành phố, lúc trước họ có đến tham gia đấu thầu nhưng thị trấn đã chọn tập đoàn Huệ Phong, bây giờ tập đoàn Huệ Phong dừng công trình, thị trấn Vân Thủy tìm tới cửa, đương nhiên bọn họ sẽ tìm cách bắt bí.