So với Hướng Tiểu Vân, hiển nhiên Niên Hoa hiểu cách làm thế nào để khiêu gợi và hấp dẫn đàn ông, trong khi Hướng Tiểu Vân “nhảy vào lòng” giản đơn đến mức thô thiển, sự “im lặng phô diễn” của cô có vẻ cao tay và dễ đạt mục đích hơn.
Nhưng Bành Viễn Chinh là người của hai thế giới, tâm trí vững vàng, sự từng trải phong phú vượt xa tưởng tượng của Niên Hoa. Cô cũng không biết, người có địa vị cao này, tuy thân hắn còn trẻ tuổi, nhưng linh hồn thì đã khám phá hồng trần, thấu hiểu bộ mặt của nhân thế.
- Lãnh đạo vẫn luôn chiếu cố đối với tôi, tôi định mời lãnh đạo ăn một bữa cơm, không biết lãnh đạo có thời gian hay không…
Niên Hoa vừa nói vừa như vô tình cúi người xuống, mượn cớ giúp Bành Viễn Chinh sắp xếp lại giấy tờ, tài liệu trên bàn. Bây giờ là giữa mùa hè, chiếc áo cảnh sát hơi mỏng, dường như không trói buộc nổi hai trái đào to lớn trước ngực cô, khi cúi xuống như vậy, chúng tựa hồ chỉ muốn lăn ra ngoài.
Một khe sâu trắng nõn, múp míp đập thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, thậm chí hắn có thể nhìn thấy hai nụ hoa đỏ hồng lấp ló sau chiếc nịt ngực màu hồng phấn. Bành Viễn Chinh lúng túng ngồi thẳng lên, hắng giọng một cái, trầm giọng nói:
- Tâm ý của cô, tôi xin nhận. Cô công tác rất tốt, chỉ cần tạo được thành tích, lãnh đạo Cục sẽ nhìn ra ngay.
Nghe Bành Viễn Chinh từ chối, vẻ mặt Niên Hoa vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục “động tác” của mình, chậm rãi ngước lên nhìn, nói bằng giọng xa xăm:
- Lãnh đạo, nể tình đi, chúng tôi làm lính quèn, quanh năm suốt tháng cũng không có cơ hội cùng ăn cơm với lãnh đạo, cho tôi một cơ hội, được không?
Niên Hoa đứng lên, bước nhẹ tới, thân trên gần như tựa sát vào vai Bành Viễn Chinh, cặp đào to lớn mê người kia chạm nhẹ vào cánh tay Bành Viễn Chinh, chỉ vừa chạm lập tức nhích ra ngay.Tuy cách một lớp vải mỏng, Bành Viễn Chinh vẫn cảm nhận được sự mềm mại co giãn của lớp da thịt nở nang kia, sự tiếp xúc tuy chỉ thoáng qua, vẫn khiến hắn có một cảm giác khác thường.
Phía dưới của Bành Viễn Chinh hơi có động tĩnh. Loại khiêu gợi và mời mọc nửa kín nửa hở kiểu ôm tỳ bà che nửa mặt này, khơi gợi nên dục vọng nguyên thủy nhất trong con người hắn, nhưng cũng phải nói, nếu trong tình huống như vậy, mà hắn không có chút phản ứng nào, thì không phải là đàn ông bình thường.
Nhưng chung quy, Bành Viễn Chinh vẫn không phải là một kẻ quá háo sắc, dù Niên Hoa có sắc đẹp không tầm thường, nhưng không đến mức làm hắn đắm chìm. Huống chi, lý trí hắn rất tỉnh táo, dù là người đến trước quá mức ngây ngô như Hướng Tiểu Vân, hay là thiếu phụ “lả lướt” như Niên Hoa, đều là có ý đồ mà đến. Sự nồng nhiệt hay ngượng ngùng của các cô chỉ là ngụy trang, thực chất của những “động tác” này, đơn giản là mưu cầu quyền lực và lợi ích.
- Cô làm việc ở văn phòng, sau này sẽ có cơ hội mà. Chờ tôi qua giai đoạn bận rộn này, tôi sẽ xin cùng ăn cơm với các đồng chí ở văn phòng. Cô đi về trước đi, tôi còn phải xử lý công việc.
Bành Viễn Chinh dần dần gạt bỏ sự xao động trong nội tâm, giọng trở nên nghiêm túc, thẳng thừng đuổi khách.
Niên Hoa hơi thất vọng, cũng có phần không cam lòng, môi hơi bĩu ra, làm bộ hờn dỗi:
- Lãnh đạo làm cao thật!
Nói xong, Niên Hoa giậm chân, xoay người lắc mông rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu lại, ném ra một cái nhìn “oán trách”, khiến Bành Viễn Chinh chỉ còn biết im lặng cười khổ.
Niên Hoa ra khoi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, mím môi trầm ngâm một lát, rồi mới trở về phòng làm việc của mình.
Thật ra hôm nay cô hành động như vậy cũng là ý định nhất thời, nếu như có thể đạt được mục đích thì tốt, dù không được, cũng không để Hướng Tiểu Vân một mình chiếm trước cơ hội. Là nhân viên văn phòng, cô hiểu quá rõ, một khi Hướng Tiểu Vân “chào mời” Bành Viễn Chinh, cương vị Phó chánh văn phòng lần này nhất định về tay cô ta.
Chuông điện thoại chợt vang lên, Bành Viễn Chinh nhấc ống nghe lên, vừa mới a lô một tiếng, đầu bên kia truyền đến giọng nói êm ái của Tần Phượng:
- Viễn Chinh.
- Tiểu Phượng, anh đang muốn điện thoại cho em.
Trong lòng Bành Viễn Chinh dâng lên tình cảm dịu dàng, hạ giọng cười nói:
- Cuối tuần, mình nghỉ phép, đi thành phố Tuân tắm nước suối nước nóng đi! Anh sắp xếp xong hết rồi, em cũng lo liệu ổn thỏa đi, đến lúc đó lại không kịp.
Tần Phượng “dạ” một tiếng.
- Em muốn nói về công việc với anh một chút. Dự án luyện than cốc lại khởi động, đổi tên thành công trình cung cấp khí thành phố, do Chủ tịch thành phố Chu đích thân chỉ đạo, Mạnh Cường phụ trách cụ thể.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Không phải đã bỏ không làm nữa sao? Lần trước Chủ tịch thành phố Chu tới huyện Lân, anh thử thăm dò thái độ của ông ấy, dường như ông ấy không quan tâm.
Tần Phượng cười giễu cợt:
- Công việc do Chủ tịch thành phố tiên nhiệm thúc đẩy, ông ta là tân Chủ tịch, đương nhiên không muốn tiếp nhận để tô son điểm phấn lên mặt người tiền nhiệm. Nhưng mới đây, trong cuộc nói chuyện về công tác xây dựng ở tỉnh và thành phố, Chủ tịch tỉnh Lâm đã đánh giá cao và tán thành dự án khí than này, còn đưa ra ý tưởng “Đường ống dẫn khí vào vạn nhà”… anh ngẫm lại xem, Chu Tích Thuấn có thể lên làm Chủ tịch thành phố, là nhờ Chủ tịch tỉnh Lâm mạnh mẽ đề cử, làm sao ông ta không theo sát bước chân của Chủ tịch tỉnh đại nhân?
- Ra là vậy. Bất quá, chỉ cần dự án mang lại lợi ích cho dân, là tốt rồi.
Bành Viễn Chinh cười nói, hắn vừa định nói, hắn muốn lên thành phố tranh thủ dự án này cho huyện Lan, lại nghe Tần Phượng cười nói:
- Em muốn nói với anh chuyện này, Tô Vũ Hoàn bảo muốn tranh thủ đưa dự án này về quận Tân An, em suy nghĩ, thấy cũng không tệ. Em và y khó có được sự nhất trí như vậy.
Bành Viễn Chinh cảm thấy bất ngờ, vội nói:
- Tiểu Phượng, đây là em muốn tranh giành à? Đâu phải em không biết là anh muốn tranh thủ dự án này, sao em…
Tần Phượng nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, không phải là em tranh giành với anh, em đã nghĩ tới nghĩ lui, xây dựng dự án này ở huyện Lân, không chỉ tăng giá thành xây dựng, còn có thể tăng chi phí chuyển vận, đồng thời gây ra lãng phí hết sức to lớn.
Quận của em không giống với trước kia nữa, em…
Bành Viễn Chinh có phần không vui, cắt ngang lời Tần Phượng:
- Đơn giản là quận Tân An của em “gần quan được ban lộc”! Dự án này xây dựng ở huyện Lân, thoạt nhìn giá thành cao một chút, nhưng huyện Lân có điều kiện thuận lợi, chung quanh huyện Lân là khu khai thác than đá, trên thực tế, điều này làm hạ giá thành sản xuất. Mà huyện Lân lại có ưu thế về địa lý…
Tần Phượng phản bác:
- Anh chỉ đơn giản muốn kéo dự án này về huyện Lân, để làm động lực phát triển kinh tế cho nó, nhưng, không phải em đả kích anh, một dự án như vậy chỉ có tác dụng ngắn hạn, anh không nên suy nghĩ quá ngây thơ…
Qua điện thoại, hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, lúc đầu còn giữ được bình tĩnh, về sau mỗi người đều có phần nóng nảy, mà dẫn đến cãi vã. Đây là lần cãi vã đầu tiên kể từ khi có sự đột phá về tình cảm, đương nhiên, là vì công việc.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Phượng tức giận, cúp điện thoại.
Một lúc sau, Bành Viễn Chinh gọi lại, chuông đổ thật lâu, Tần Phượng mới giận dỗi nhấc ống nghe lên:
- Gì đây?
- Tiểu Phượng, em nghe anh nói này, anh tranh thủ dự án này cũng không phải vì tư tâm…
Bành Viễn Chinh còn chưa nói hết, Tần Phượng lại nổi giận:
- Bành Viễn Chinh, anh đừng có dùng những lời cũ rích đó với em nữa! Hay lắm, anh, Chủ tịch huyện đại nhân, là vì công việc, chí công vô tư, còn chúng tôi chỉ là loại người ngồi không ăn bám, không có lý tưởng gì! Chỉ có anh là cao thượng!
Bành Viễn Chinh bị “chặn họng”, cười khổ nói:
- Tiểu Phượng, em đừng như vậy, anh không có ý đó. Tiểu Phượng, em hãy nghe anh nói, quận Tân An là trung tâm của nội thành, em nghĩ kỹ xem, nếu em giành được dự án này, thì xây dựng ở đâu?
Dự án luyện than cốc là dự án công nghiệp nặng gây ô nhiễm, không thích hợp đặt ở nội thành. Em nghĩ xem, hai ống khói khổng lồ, ngày đêm nhả khói đen, dân chúng có chịu được không?
Nhưng nếu như đặt ở ngoại thành của quân Tân An, thì thị trấn Vân Thủy đang được quy hoạch xây dựng mới, phía nam có nhiều ruộng vườn, phía đông gần tuyến đường sắt chính, Quận Tân An muốn khởi công dự án này, chỉ có thể chiếm dụng hơn 500 mẫu ruộng!
Tiểu Phượng, dù là lâu dài hay ngắn hạn, dự án này đặt ở Tân An đều không thỏa đáng. Trong khi huyện Lân thì lại khác, đất trống nhiều, gần nội thành là một vùng đất lớn bị nhiễm phèn…
Bành Viễn Chinh kiên nhẫn giải thích với Tần Phượng, vất vả lắm mới miễn cưỡng làm Tần Phượng nghe ra được.
Bành Viễn Chinh thuyết phục Tần Phượng xong, cúp điện thoại, miệng cười khổ. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, dự án than đá này đầu tư rất lớn, bước đầu có thể giải quyết công ăn việc làm cho hơn một ngàn người, trong tương lai, một khi xây dựng đầy đủ các mắt xích trong hệ thống công nghiệp, sẽ là một động lực rất to lớn để phát triển kinh tế. Đây là một “miếng thịt Đường Tăng”, chắc chắn nhiều quận huyện khác đều mơ ước.
…
Đúng như phán đoán của Bành Viễn Chinh, mặc dù Tần Phượng đồng ý không tranh giành với Bành Viễn Chinh, nhưng trên thực tế, Tô Vũ Hoàn đã lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân quận, báo cáo và xin Ủy ban nhân dân thành phố, tranh thủ dự án đặt ở Quận Tân An. Nghe nói còn có hai quận, huyện khác cũng có toan tính tranh nhau.
Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, lập tức căn dặn Ủy ban nhân dân huyện soạn văn bản báo cáo với Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó hắn đích thân lên thành phố chạy chọt.
…
Bên ngoài phòng làm việc của Chu Tích Thuấn.
Thư ký của Chu Tích Thuấn thấy Bành Viễn Chinh, nở nụ cười khổ:
- Chủ tịch huyện Bành, sao lại tới rồi? Hôm nay là lần thứ ba rồi! Hồi sáng tôi đã nói với ngài, hôm nay Chủ tịch thành phố Chu không có thời gian, hai ngày gần đây, chương trình làm việc của lãnh đạo cũng bố trí rất sít sao!
- Thư ký Lý, tôi chỉ xin lãnh đạo năm phút…Anh xem có thể dàn xếp được không? Xế chiều, nếu lãnh đạo có rảnh rỗi, tôi chỉ báo cáo chút chuyện rồi lập tức đi ngay!
Bành Viễn Chinh cười nói.
Thư ký lắc đầu:
- Không được, Chủ tịch huyện Bành. Chủ tịch thành phố Chu đặc biệt căn dặn, cán bộ không hẹn trước, nhất định không cho gặp, nhất là ngài.
Bành Viễn Chinh nhướng mày:
- Lãnh đạo đặc biệt căn dặn không gặp tôi?
- Chủ tịch huyện Bành, ngài tới là vì dự án luyện than cốc. Tôi nói cho ngài nghe, gần đây, tìm tới Chủ tịch huyện Chu không chỉ có huyện Lân, Chủ tịch quận Tô Quận Tân An cũng đang dán mắt vào.
Đúng lúc đó, đột nhiên Chu Tích Thuấn đẩy cửa phòng làm việc ra, từ đầu kia hành lang đi nhanh tới. Bành Viễn Chinh thấy thế, vội bước ra nghênh đón:
- Chủ tịch thành phố Chu!
Chu Tích Thuấn ngẩn ra, rồi đằng hắng một cái, mỉm cười:
- Đồng chí Tiểu Bành này, thật đúng là cố chấp! Được rồi, cậu không cần nói gì cả, tôi phải đến chỗ Bí thư Đông Phương bàn công việc, chuyện dự án này, cậu đi tìm Phó chủ tịch thành phố Mạnh mà nói cụ thể!
- Chủ tịch thành phố Chu…
Bành Viễn Chinh đuổi theo, Chu Tích Thuấn dừng bước, vỗ vỗ vai hắn: