Cao Quan

Chương 452: Chương 452: Nhào vào lòng ôm chặt






Thấy hai chiếc xe của Chu Tích Thuấn đã khuất dạng, Cung Hàn Lâm quay lại vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Viễn Chinh, đừng nghĩ tới dự án luyện than cốc nữa. Tôi xem chừng, dự án này có thể thất bại!

Bành Viễn Chinh nhíu mày:

- Không thể nào! Tôi nghe nói báo cáo điều tra nghiên cứu tiền khả thi đều đã được phiên họp gần đây của Chủ tịch thành phố thông qua, công tác lập dự án cũng bắt đầu được triển khai, sao lại nửa đường gãy gánh?

Cung Hàn Lâm lắc đầu, nhìn Bành Viễn Chinh đầy thâm ý. Lúc này Bành Viễn Chinh mới tỉnh ngộ, đây là dự án do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực thúc đẩy, tân Chủ tịch thành phố mới nhậm chức có tiếp tục đẩy mạnh dự án này hay không, cũng rất khó nói.

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi thất vọng. Nếu dự án này không trở thành hiện thực, cơ hội của huyện Lân cũng không còn. Để tranh thủ dự án này, hắn đã làm nhiều công tác, liên hệ nhiều lần với bên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban Kinh tế và Thương mại thành phố, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng thành phố. Chẳng lẽ, tất cả đều uổng công rồi sao?

Thấy sắc mặt không vui của Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm khẽ cười:

- Thôi đi, phát triển vẫn phải từ từ mà tiến, có gấp cũng không được. Tạm thời chúng ta xây dựng nhà máy nước khoáng rồi tính tiếp!

- Cũng được.

Bành Viễn Chinh cười, thuận miệng đáp ứng, nhưng trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng khác thường.

Buổi chiều ngày 20 tháng 8. Tạ Huy mang bản danh sách đi về phía văn phòng của Bành Viễn Chinh ở Cục Công an huyện, gần đây công tác của Cục công an rất nhiều, mỗi ngày, Bành Viễn Chinh phải dành ra nửa ngày đến Cục Công an làm việc.

- Chủ tịch huyện Bành, đây là bản danh sách mà sau khi bàn bạc, mấy người chúng tôi đã đưa ra được, xin lãnh đạo thẩm duyệt.

Cán bộ trung tầng của Cục Công an huyện bắt đầu được điều chỉnh, những người có vấn đề nghiêm trọng bị miễn chức, những người vi phạm không nghiêm trọng và lại chủ động thú nhận với Đảng ủy Cục để hưởng khoan hồng, bị giáng chức. Như vậy sẽ trống ra bảy tám chức vị phó chức, Bành Viễn Chinh chỉ thị Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ, Trương Á Cường bàn bạc hội ý, đưa ra bản danh sách này.

Bành Viễn Chinh cầm lấy danh sách, xem một lượt từ đầu tới cuối, trầm giọng nói:

- Lão Tạ, các đồng chí này tôi cũng không biết rõ, chủ yếu vẫn là các đồng chí xem xét! Tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải đề bạt những cán bộ có năng lực tốt, biết lấy lợi ích chung làm trọng. Không thể để một số người đục nước béo cò.

Nói chung, để đảm nhiệm vị trí đứng đầu của đơn vị hoặc đồn công an, phải là phó chức đã trải qua hai năm công tác, đương nhiên cũng không phải là không có ngoại lệ. Điều kiện là phải đặc biệt ưu tú và vững vàng, thì có thể rút ngắn thời gian quy định. Về cơ bản, tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng là vị trí trung tầng trong Cục, các đồng chí trong Đảng ủy Cục cứ nắm chắc mà làm.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đẩy trả bản danh sách.

Chuyện đề bạt cán bộ, đương nhiên là do lãnh đạo chủ chốt định đoạt. Tạ Huy không ngờ Bành Viễn Chinh lại buông tay giao cho y xử lý, cảm giác đầu tiên, y nghĩ rằng Bành Viễn Chinh giả bộ, vội kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, chuyện đề bạt này, chúng tôi chọn sẽ không chính xác, nên để lãnh đạo xét duyệt, công tác khảo sát cụ thể, chúng tôi sẽ đi làm!

Bành Viễn Chinh cười nhẹ:

- Tôi không nhúng tay vào đâu. Tôi cũng không thật sự hiểu rõ tình huống, quyết định của tôi sẽ dễ thiếu khách quan, như vậy, anh mở cuộc họp Đảng ủy thảo luận đi.

Thấy Bành Viễn Chinh cương quyết như thế, Tạ Huy hơi do dự, gật đầu nói:

- Được, tôi hiểu, khi nào lãnh đạo có thời gian, xin đến dự cuộc họp Đảng ủy cùng chúng tôi.

- Tôi không tham gia đâu. Ba người các anh, và mấy ủy viên Đảng ủy họp và quyết định đi. Quyền lực này tôi giao cho các anh! Nhưng, tôi nhấn mạnh, phải đề bạt cán bộ thích hợp vào chức vụ, không được lạm dụng quyền lực trong tay.

Sắc mặt Bành Viễn Chinh trở nên rất nghiêm nghị, khoát tay ra hiệu Tạ Huy có thể rời khỏi.

Tạ Huy không dám chậm trễ, cầm lấy bản danh sách, kính cẩn rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Nhưng sau khi đi ra, vẻ mặt y vẫn khá phức tạp và khó hiểu, trong lúc nhất thời, y quả thật không kịp “tiếp thu” nổi cách cư xử khác người của Bành Viễn Chinh.

Tạ Huy quay lại văn phòng, gọi Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cờng tới. Hai người kia nghe Tạ Huy nói xong, đều kinh ngạc.

Thạt lâu sau, Trương Á Cường mới thử thăm dò, nhẹ nhàng nói:

- Lão Tạ, hay là lãnh đạo…

Trương Á Cường muốn nói, hay là lãnh đạo giả bộ, có lãnh đạo nào lại chịu buông tay để cấp dưới “xử lý” vấn đề đề bạt? Cho dù là lãnh đạo tỏ ra “khiêm tốn” và ủy quyền. nhưng chúng ta không thể cứ như vậy mà làm nhé!

Tạ Huy cười khổ:

- Hai vị, Chủ tịch huyện Bành nhất định ủy quyền cho chúng ta đấy! Vị lãnh đạo này của chúng ta không giống những lãnh đạo khác đâu, làm chuyện gì cũng đều hết sức công tâm, phong độ và cái tâm này, người bình thường khó lòng với tới.

Trương Á Cường thở phào một cái:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Phải nhanh chóng ổn định chức vụ cho rất nhiều cán bộ, nếu không, không thể triển khai công tác.

- Mở cuộc họp Đảng ủy thảo luận đi!

Tạ Huy cười:

- Trước hết, ba người chúng ta thống nhất một số vấn đề cơ bản rồi tính sau!

...

Lúc ba người Tạ Huy đang thảo luận, nữ cảnh sát Hướng Tiểu Vân lặng yên gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nhìn quanh không thấy người, liền đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng chào:

- Chủ tịch huyện Bành!

Hướng Tiểu Vân là nhân viên văn phòng, chuyên phục vụ lãnh đạo, đương nhiên Bành Viễn Chinh cũng biết cô, nhưng ấn tượng không sâu.

- À? Đồng chí Tiểu Vân, tìm tôi có việc à?

Bành Viễn Chinh bỏ tờ báo trên tay xuống, ngẩng lên mỉm cười.

Hướng Tiểu Vân có dáng người cao gầy, dịu dàng ít nói, trẻ tuổi thanh tú, có thể nói là có vài phần xinh đẹp. Tuy mặc trang phục cảnh sát, trông cô lại có vẻ rất “phong tình”.

- Chủ tịch huyện Bành, tôi đến báo cáo công tác với lãnh đạo.

Cô thướt tha đi tới, chủ động bưng ly nước của Bành Viễn Chinh rót đầy, rồi cẩn thận mang lại bàn cho hắn. Đôi mắt quyến rũ của cô nhướng lên, đỏ mặt xoay người tới bên cạnh Bành Viễn Chinh, rồi cắn chặt răng, đột nhiên ngồi lên đùi Bành Viễn Chinh, ôm chặt lấy hắn.

Trang phục mùa hè cảnh sát rất phong phanh, cô ôm chặt như vậy, đương nhiên da thịt không tránh khỏi va chạm với nhau.

Bành Viễn Chinh chấn động, giật mình kinh hãi, chỉ vừa cảm nhận được cảm giác mềm mại thơm tho của da thịt con gái, đã theo phản xạ đẩy cô ta ra, hạ giọng trách cứ:

- Cô làm gì vậy? Đi về ngay!

Hướng Tiểu Vân không ngờ mình mặt dày tới nỗi chủ động nhào vào ôm lấy, Bành Viễn Chinh lại không “động đậy”, trên đời này có mèo nào chê mỡ, có đàn ông nào không ham gái đẹp?

Cô vẫn tự tin mình có vài phần nhan sắc, lúc trước Lận Đại Dung không ít lần mập mờ ám chỉ, nhưng cô không thích người thô lỗ như y, làm bộ như không nghe không hiểu, từ chối lên giường với Lận Đại Dung. Nếu không, cô đã được đề bạt từ lâu.

Lúc này, trong Cục đề bạt cán bộ trung tầng một cách quy mô, Hướng Tiểu Vân cảm thấy cơ hội của mình đã tới. Phó chánh văn phòng Chu Ninh Tường chắc hẳn sẽ thăng chức, bởi vì y là tâm phúc của Tạ Huy, có Tạ Huy mạnh mẽ tiến cử. Mà khi Chu Ninh Tường thăng chức, vị trí Phó chánh văn phòng sẽ bỏ trống.

Hướng Tiểu Vân tìm Tạ Huy ngỏ lời, nhưng Tạ Huy từ chối cho ý kiến. Sau đó, Hướng Tiểu Vân nghe nói Niên Hoa, một nữ cảnh sát cùng văn phòng cũng đang tích cực tranh thủ vị trí này, trong lòng liền sinh ra ý nghĩ “tiên hạ thủ vi cường”, quyết giành phần thắng bằng được.

Theo cô biết, trong quan trường có vài nữ quan chức, cũng đặt bước đầu tiên trên con đường làm quan bằng chính thân xác của mình (sic). Cô cảm thấy, mình so với họ còn xinh đẹp hơn nhiều.

Trước lúc tới đây, cô nhiều lần tưởng tượng đến cảnh mê ly khi Bành Viễn Chinh “dùng” mình, thậm chí còn hy vọng xa vời, biết đâu nhờ vậy, cô có thể trở thành bạn gái của Bành Viễn Chinh, để cá chép hóa rồng!

Hướng Tiểu Vân hết sức xấu hổ và giận dữ, cúi gục đầu đứng đó, nghẹn ngào gạt lệ, che dấu sự bối rối của mình. Bành Viễn Chinh tức giận nói:

- Cô khóc cái gì? Đi về nhanh đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả!

- Tôi…

Hướng Tiểu Vân che mặt mà đi, trong lúc chạy trốn, thân hình nẩy nở tuổi thanh xuân vẽ lên những đường cong mê người, Bành Viễn Chinh quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng thoáng hiện một tia cười khổ.

Hướng Tiểu Vân chạy vội vào phòng vệ sinh, nữ cảnh sát Niên Hoa đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của cô, bĩu môi, thầm cười lạnh: “Đồ lẳng lơ! Tự mình làm bêu riếu mình! Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà bộ dáng của mình (sic! ), Chủ tịch huyện Bành là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể coi trọng cái loại “đệm thịt” như mày! ”

Niên Hoa nhếch môi cười lạnh, đi ra cửa.

Thật ra, Hướng Tiểu Vân không phải loại gái “bậy bạ” như Niên Hoa nghĩ, chẳng qua, một cô gái trẻ tuổi chưa chồng như cô, ở trong đơn vị rất dễ bị trêu hoa ghẹo nguyệt, không những làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, mà cũng dễ khiến phụ nữ ghen tị.

Niên Hoa cũng gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh thấy vào cửa lại là một nữ cảnh sát xinh đẹp, sắc mặt liền trầm xuống:

- Đồng chí Niên Hoa, tìm tôi có việc?

- Chủ tịch huyện Bành, tôi tới tưới nước cho hoa trong văn phòng lãnh đạo.

Niên Hoa cười mỉm, bước tới cầm lấy bình xịt, bắt đầu tưới nước cho mấy bồn hoa ở dưới cửa sổ, động tác mềm mại, nhẹ nhàng, bộ dáng chăm chú.

So với Hướng Tiểu Vân, Niên Hoa không đẹp bằng, đồng thời tuổi cũng lớn hơn một chút, đã kết hôn và sinh nở, tuy nhiên, bởi vậy càng đẫy đà và chín muồi hơn, từ góc nhìn của Bành Viễn Chinh, vài sợi tóc cắt ngang trán rũ xuống, bộ ngực cao ngất mà to tròn, gần như muốn phá tung cúc chiếc áo cảnh sát mà ra.

Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái, cúi đầu tiếp tục đọc báo. Sau một lúc lâu, hắn phát hiện Niên Hoa không những không rời khỏi, ngược lại còn đi về phía bàn làm việc của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.