Về vấn đề thuốc lá, kỳ thật cũng không trách Bành Viễn Chinh được, cũng không oán Lý Tuyết Yến. Lẽ ra hắn bỏ ra hai bao thuốc lá loại tốt, dù sao đối phương cũng là lãnh đạo nhà đầu tư. Nhưng loại chi tiết nhỏ này, trên cơ bản đều là do Lý Tân Hoa lo liệu. Lý Tân Hoa không biết về thuốc, Điền Minh nói ngoài cửa hàng có bán loại thuốc mười đồng một gói cũng rất tốt. Y bình thường chỉ hút có hai đồng một gói thôi.
Đối với Điền Minh mà nói, mười đồng một gói thuốc đã là sang lắm rồi. Bởi vậy Lý Tân Hoa đã bảo Điền Minh đi mua hai gói thuốc.
Mà Lý Tuyết Yến thì không hút thuốc, lại càng chẳng biết về thuốc nên không chú ý đến vấn đề này.
Nhưng Lý Tuyết Yến sau khi thấy Liên Hoa Mậu ngồi xuống, không hề động đến thuốc trên bàn mà tự lấy thuốc của mình mà hút, cô lập tức hiểu được Liên Hoa Mậu là chê thuốc lá không ngon.
Tuy nhiên, Lý Tuyết Yến cảm thấy Liên hoa Mậu tật xấu cũng nhiều. Một phó chức một doanh nghiệp nhà nước, một tháng tiền lương chưa đến một ngàn thì hút thuốc loại tốt làm gì?
Không thể không nói, Liên Hoa Mậu ngay từ đầu đã có ấn tượng không tốt về thị trấn Vân Thủy.
Đầu tiên là Bành Viễn Chinh không có ra mặt tiếp đãi và nghênh đón. Thuốc lá tiếp đãi thì chẳng đúng cấp bậc, khiến y cảm thấy thị trấn Vân Thủy không đủ thành ý và tôn trọng. Bởi vậy khi nói chuyện không khỏi lộ ra vài phần kiêu căng và ngạo mạn.
- Liên tổng, đầu tiên tôi xin giới thiệu cơ bản tình huống của hạng mục này.
Lý Tuyết Yến mỉm cười rồi đem hạng mục cải tạo phố buôn bán ra nói qua một lần, sau đó chuyển sang lời khác:
- Nhà đầu tư lúc trước là tập đoàn Huệ Phong vì kinh doanh có vấn đề nên trước mắt tài chính bị đứt đoạn, vô lực tiếp tục gánh vác công trinh này. Đảng ủy thị trấn nghiên cứu và quyết định cũng trưng cầu ý kiến tập đoàn Huệ Phong, quyết đoán ngưng hẳn việc hợp tác.
- Đối với thị trấn mà nói, đây là một bài học. Chúng tôi hy vọng có thể cùng với quý công ty tiếp tục hợp tác, thông qua buôn bán vận tác, thực hiện hai bên cùng có lợi.
- Lúc trước, công ty xây dựng đô thị của chúng tôi đến đầu thầu nhưng không trúng. Tôi lúc ấy đã nói doanh nghiệp tư nhân không đáng tin cậy, sớm hay muộn gì cũng phải giao dự án này cho chúng tôi. Kết quả như thế nào? Có phải tôi nói trúng rồi hay không?
Liên Hoa Mậu hướng hai người đi theo mình, thản nhiên nói. Hai người kia liền khẩn trương cười xác nhận.
Hoàng Hà liếc nhìn Liên Hoa Mậu thầm nghĩ, thằng nhãi này đang cố làm ra vẻ.
- Không thể không nói, thị trấn Vân Thủy lựa chọn công ty chúng tôi là một quyết định chính xác. Chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, thực lực hùng hậu, kỹ thuật chuyên nghiệp. Quan trọng hơn, chúng tôi không thiếu tài chính. Bất kể chất lượng hay tiến độ công trình đều có thể đảm bảo. Phó bí thư Tuyết Yến, cô xem, ở trong thành phố có rất nhiều công trình do chúng tôi hoàn thành.
Liên Hoa Mậu trong giọng nói tràn ngập ngạo khí. Tuy rằng y nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Lý Tuyết Yến âm thầm nhíu mày, rồi lại cười nói:
- Vâng, Liên tổng nói rất đúng. Doanh nghiệp nhà nước rất đáng tin cậy, chất lượng công trình vượt qua thử thách. Đây chính là mấu chốt mà chúng tôi lựa chọn việc hợp tác với quý công ty.
- Nhân vật số một an bài xuống, khiến tôi cùng với một vài đồng chí đến khảo sát một chút. Nhìn hạng mục này nếu khả thi thì tiếp tục. Nếu không thể đươc thì thành thật xin lỗi.
Liên Hoa Mậu lời nói khiến Lý Tuyết Yến bất ngờ. Cô từ nhân vật số một của công ty xây dựng đô thị biết được công ty sẽ tiếp nhận công trình. Nhưng Liên Hoa Mậu lại nói rằng chỉ là khảo sát.
Cô do dự một chút, cười khẽ nói:
- Liên tổng, ý của Tôn tổng không phải khiến chúng tôi trực tiếp đàm phán chuyện hợp tác sao?
Liên Hoa Mậu liếc mắt nhìn Lý Tuyết Yến, thản nhiên nói:
- Tôn tổng nói như vậy à? Không thể nào? ông ấy đâu có nói với tôi như vậy.
- Hạng mục này tuy rằng không lớn, nhưng đề cập đến năm triệu đầu tư. Công ty chúng tôi tuy thực lực rất mạnh, nhưng cũng không thể đầu tư mù quáng. Có thể tiếp nhận hay không còn cần khảo sát lại tỉ mỉ. Lát nữa Bí thư Tuyết Yến dẫn chúng tôi đến tham quan công trình.
Lý Tuyết Yến nghe xong lời này, trong đầu cũng có chút mất hứng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Hạng mục này công ty xây dựng trước đây đã có điều tra tỉ mỉ, từng đến tham dự đấu thầu. Đối với công trình này phán đoán đều có sẵn, còn khảo sát cái gì? Đây hiển nhiên là do Liên Hoa Mậu giả bộ.
Tuy nhiên, y nếu nói như vậy, Lý Tuyết Yến cũng không nói lại gì.
- Liên tổng, chúng ta cứ nghỉ ngơi trước một chút, đợi lát nữa đến hiện trường xem qua?
Lý Tuyết Yến kiên trì chịu đựng nói.
Liên Hoa Mậu kiêu ngạo nói:
- Tất nhiên là phải xem rồi. Chúng tôi không thể nhắm mắt làm liều được.
Mười phút sau, Lý Tuyết Yến, Hoàng Hà, Cổ Lượng ba người cùng với ba người Liên hoa Mậu đến hiện trường công trình. Sau khi tham quan qua một vòng, Liên Hoa Mậu làm như thật, hỏi cái này chỉ cái kia, đưa ra những yêu cầu hà khắc với Lý Tuyết Yến.
- Phó bí thư Tuyết Yến, tập đoàn Huệ Phong làm như vậy là hoàn toàn không được. Nhìn quy hoạch này xem, rất loạn, rất phân tán. Bọn họ căn bản không hiểu về xây dựng. Hơn nữa, những xây dựng cơ bản giai đoạn trước đều trống rỗng. Chúng tôi tiếp nhận lại hạng mục này chẳng những phải bắt đầu lại từ con số không mà phải bỏ ra số tiền nhiều hơn nữa.
- Toàn bộ phí tổn cho hạng mục này vì vậy mà phải nâng lên 20%.
Liên Hoa Mậu trầm giọng nói.
Lý Tuyết Yến im lặng. Cô tuy rằng không hiểu lắm về xây dựng công trình, nhưng có thể nhìn ra, Liên Hoa Mậu thuần túy cố tình ép giá, tiếp tục đưa ra các điều kiện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lý Tuyết Yến trong lòng rất bực bội. Cô vốn nghĩ đến việc mình đã lót đường nói chuyện trước với nhân vật số một của công ty. Tốt xấu gì cũng là cấp dưới của ba mình, sao lại không nể mặt chứ? Kết quả, cô bận việc cả nửa ngày, sự tình dường như lại trở về điểm xuất phát của nó.
Hoàng Hà ở một bên cười nói:
- Liên tổng, không đến nỗi cường điệu như vậy chứ? Đương nhiên mỗi công ty có một ý tưởng thi công công trình không giống nhau, làm lại từ đầu thì có thể làm tăng một chút chi phí cho qúy công ty, nhưng giá trị toàn bộ công trình không đến mức chênh lệch nhiều như vậy.
Lien Hoa Mậu tỏ vẻ coi thường, chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Hà một cái, thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Hoàng không hiểu biết về xây dựng công trình rồi. Thế này đi, sau khi chúng tôi trở về, sẽ tranh thủ làm một bản kê chi phí mới, để các đồng chí ở thị trấn xem. ý kiến cá nhân của tôi là, để giảm giá thành, phải điều chỉnh mức bồi thường tiền và diện tích thấp hơn một chút, dù sao chúng tôi cũng là doanh nghiệp, phải cho chúng tôi có lợi nhuận chứ!
Liên Hoa Mậu gọi “Chủ tịch thị trấn Tiểu Hoàng”, khiến Hoàng Hà rất khó chịu, năm nay Hoàng Hà 31 tuổi, xem ra Liên Hoa Mậu nhiều lắm là ba mươi bảy, ba mươi tám, nhưng không ngờ y giả vờ giả vịt, tỏ thái độ bề trên, gọi người ta là “Tiểu Hoàng”, thật hết biết!
- Tuy chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, nhưng áp lực bảo đảm giá trị tài sản quốc hữu rất lớn, lãnh đạo Ủy ban Giám sát Tài sản Nhà nước đều kiểm tra rất kỹ báo biểu cuối năm của chúng tôi, mong rằng các đồng chí ở thị trấn thông cảm cho sự khó xử của công ty chúng tôi.
Liên Hoa Mậu lại nói.
Hoàng Hà nhướng mày.
Lý Tuyết Yến vừa tức vừa bực bội, gần như muốn trở mặt tại chỗ. Nhưng cô rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, gượng cười nói:
- Liên tổng, phương án bồi thường đã xác định với quần chúng nhân dân, hiệp nghị chính thức cũng đã ký, không thể sửa lại. nếu giảm mức bồi thường, chắc chắn sẽ khiến cho quần chúng phản ứng mạnh, cũng xin lãnh đạo công ty thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi.
Lien Hoa Mậu nhếch môi:
- Được rồi, sau khi chúng tôi trở về, sẽ đề trình ý kiến của các vị lên Đảng ủy công ty, nhưng Bí thư Tuyết Yến, tôi cũng không thể bảo đảm rằng dự án này chúng tôi nhất định sẽ làm.
- Vậy cám ơn Liên tổng.
Lý Tuyết Yến có phần mất kiên nhẫn. Liên Hoa Mậu liên tục ra vẻ ta đây khiến cô rất phản cảm, cô quyết định không thèm để ý tới họ Liên này nữa, lát nữa cô sẽ tới công ty xây dựng đô thị tìm Tôn Kiến Côn.
Cứ như vậy tranh luận giằng co, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa.
Lý Tuyết Yến vốn nghĩ Liên Hoa Mậu sẽ dẫn người rời khỏi, nhưng hiện giờ xem ra là y muốn ở lại ăn cơm. Cho dù cô cảm thấy chán ghét con người này, nhưng vì sự hợp tác lâu dài với công ty xây dựng đô thị sau này, vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng, làm ra vẻ nhiệt tình giữ Liên Hoa Mậu lại ăn cơm.
Lúc ăn trưa, Liên Hoa Mậu nghĩ dù Bành Viễn Chinh bận cỡ nào, giờ ăn trưa cũng sẽ ra mặt tiếp đãi. Nhưng không ngờ Bành Viễn Chinh vẫn không xuất hiện.
Sự khó chịu trong lòng Liên Hoa Mậu thể hiện hết trên mặt, bầu không khí bữa cơm hơi nặng nề. Cổ Lượng thấy vậy, thừa dịp Lý Tuyết Yến đi phòng vệ sinh, bèn theo cô bàn bạc:
- Bí thư Lý, tôi thấy họ rất mất hứng, dù nói như thế nào, cũng là lãnh đạo công ty xây dựng đô thị, hay là gọi Chủ tịch thị trấn Bành ra tiếp đãi một lúc?
Lý Tuyết Yến nhíu mày, nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành đang vội vội vàng vàng, làm sao có thời gian tiếp bọn hắn ăn uống? Không nên chiều theo tật xấu của hắn!
Cổ Lượng cười khổ:
- Bí thư Lý, hôm nay hắn ta bới bèo ra bọ, tôi nghĩ là cố ý. Gọi Chủ tịch thị trấn Bành đến, hắn ta cũng là cán bộ cáp phó huyện mà, ít nhiều cho hắn ta chút mặt mũi đi!
- Cấp phó huyện cái cóc khô! Nhưng thôi, lão Cổ, anh gọi điện cho Chủ tịch thị trấn Bành đi, xem anh ấy có thời gian hay không, nếu có, thì tới ngồi một chút.
Tuy Lý Tuyết Yến khinh miệt Liên Hoa Mậu, nhưng ngẫm nghĩ một chút, vẫn đồng ý với đề nghị của Cổ Lượng.
Ai bảo thị trấn Vân Thủy có việc cầu người ta?
Cổ Lượng gọi điện cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cùng với Thi Bình và Ngô Minh Quánh mới từ Tập đoàn Huệ Phong trở về, sau khi đã giải quyết ổn thỏa tình hình sau cuộc xuống đường của công nhân, rồi lại gọi điện báo cáo lên lãnh đạo quận, đang chuẩn bị ăn tô mì tôm, điện thoại của Cổ Lượng đã gọi tới.
Nghe Cổ Lượng nói xong, Bành Viễn Chinh nhướng mày, vẫn gật đầu:
- Được, lão Cổ, tôi lập tức đi qua tiếp đón một chút, xem ra người này rất làm bộ làm tịch, được rồi, có một số việc cũng không nên quá so đo.
Cổ Lượng cười khổ:
- Đúng, không nên so đo, chúng tôi chờ Chủ tịch thị trấn Bành đến!