Cao Quan

Chương 270: Chương 270: Há miệng mắc quai






Bành Viễn Chinh đẩy cửa vào, vẻ mặt tươi cười nói:

- Thật ngại quá, tiếp đón lãnh đạo công ty xây dựng đô thị không được chu đáo. Hôm nay thật sự là bận quá, tôi mới từ quận trở về. Tuyết Yến, vị này chính là Liên tổng à?

Lý Tuyết Yến cười nói:

- Ừ, vị này là Liên tổng, hai vị này là Giám đốc Hồ và giám đốc Đoạn.

- Xin chào Liên tổng. Cahof Giám đốc Hồ và giám đốc Đoạn. Mời ngồi, mời ngồi.

Bành Viễn Chinh đưa tay về phía Liên Hoa Mậu.

Liên Hoa Mậu cười lạnh nhạt, đưa bàn tay mềm nhũn bắt tay Bành Viễn Chinh, kiêu ngạo nói:

- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành bận rộn nhiều việc quá, xem ra chúng tôi tới không đúng lúc, gây thêm phiền cho các đồng chí.

Lời nói của Liên Hoa Mậu có hàm ý khác, hơi có vẻ châm chích, lại lạnh lạnh, ngang ngang làm người ta thấy không thoải mái.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Liên tổng sao lại nói như vậy, đây là lãnh đạo công ty tới giúp chúng tôi giải quyết khó khăn, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là!

Liên Hoa Mậu chức không lớn, lại là người khá sĩ diện và có tư tâm rất nặng. Loại người như y, Bành Viễn Chinh làm người qua hai kiếp, đã gặp nhiều. chỉ có điều hắn không ngờ, một cán bộ xí nghiệp lại “làm bộ làm tịch” đến mức đó.

- Liên tổng, tôi kính anh một ly.

Bành Viễn Chinh thay thế vị trí chủ nhà của Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh bưng ly rượu lên, nhưng Liên Hoa Mậu lại lạnh nhạt phất tay:

- Kính rượu không uống. Quy tắc trong mâm rượu của Tân An chúng ta là, đến muộn bị phạt ba chén. Hôm nay Chủ tịch thị trấn Bành đến chậm, uống rượu phạt trước rồi nói sau.

- Đúng vậy, phải phạt rượu!

- Phạt rượu, rồi chúng tôi lại uống!

Hai cấp dưới của Liên Hoa Mậu hùa theo phụ họa.

Lý Tuyết Yến nhíu mày.

Bành Viễn Chinh đặt ly rượu trong tay xuống, cười cười nói:

- Còn có quy tắc này? Vậy mà tôi không biết?

- Có chứ, sao lại không có?

Giám đốc họ Hồ đứng dậy cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, anh tự phạt ba ly, tôi uống với anh một ly!

Ly khá to, uống ba ly là gần nửa lít rượu, tửu lượng Bành Viễn Chinh không có vấn đề, nhưng cái kiểu phạt rượu hàm chứa khiêu khích như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không uống.

Nếu không phải vì công tác, đối với loại người như Liên Hoa Mậu, hắn sẽ không thèm để ý tới.

Suy nghĩ dù sao cũng phải tiếp tục hợp tác với công ty xây dựng đô thị, hắn đè nén cảm xúc khó chịu của mình, cười nói:

- Như vậy đi, Liên tổng, thật sự là tửu lượng có hạn, tôi tự phạt một ly, được chứ?

- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành làm công tác rất dứt khoát, quyết đoán, nhưng uống rượu thì không nhanh gọn chút nào, đàn ông mà, ba ly là ba ly, đã nói là phải thực hiện.

Liên Hoa Mậu không nhượng bộ. Giám đốc Hồ và Giám đốc Đoạn ngồi một bên đốc vào:

- Nào, Chủ tịch thị trấn Bành, tôi bưng rượu cho anh!

Bành Viễn Chinh cười, giữ lấy ly rượu, không cho gã họ Hồ bưng,:

- Liên tổng, thông cảm một chút đi, tửu lương tôi thật sự kém, như vậy đi, tôi tự phạt một ly, xin uống trước đây.

Nói xong, Bành Viễn Chinh ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Liên Hoa Mậu thấy Bành Viễn Chinh khăng khăng không theo, liền vỗ tay cười to, nói vuốt đuôi:

- Tốt, thế mới là đàn ông! Thôi, nếu Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành không uống được, cũng không thể ép.

Ngồi một lúc, khi Bành Viễn Chinh định tìm dịp tránh đi, Liên Hoa Mậu mượn cảm giác say nói:

- Dự án của thị trấn các vị, thật ra không lớn, hoàn toàn không cần phải nhờ công ty lớn tới làm. Công trình của công ty chúng tôi nhiều lắm, ở ngoài thành phố, thậm chí ngoài tỉnh đều có, Ban quản lý dự án rất bận.

Dao trâu mà đem mổ gà thì lãng phí lắm, đồng thời chi phí xây dựng rất cao, thật sự là không hợp lý.

Bành Viễn Chinh nghe xong, tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng cười lạnh: “Nghiệp vụ trải rất rộng, dự án nhiều đến nỗi rất bận rộn? Thật vớ vẩn! Công ty của các người là ở thành phố, dựa vào sự che chở của chính phủ để nhận vài cái công trình, rời khỏi thành phố Tân An, ai mời các người làm? Lừa gạt ai chứ? Tưởng ta là trẻ con không biết gì sao?

Bành Viễn Chinh nhớ rõ, bởi vì tình trạng cạnh tranh tăng lên, sức mạnh hành chính ngày càng yếu đi, năm 2008 của kiếp trước, công ty xây dựng đô thị này suýt nữa phá sản. Nếu không phải do nhà nước thành lập tập đoàn xây dựng, mua lại các công ty xây dựng thành phố, công ty này đã tiêu đời rồi.

Ngay cả sau khi đã được tổ chức lại, năng lực và hiệu quả kinh tế của công ty này cũng không ra gì. Bọn họ xây dựng khu chung cư, bởi vì ăn bớt ăn xén nguyên liệu, chất lượng có vấn đề, đã tạo nên tiếng xấu để đời trong thị trường bất động sản thành phố Tân An.

- Tiếp nhận dự án này giữa chừng như thế này, rất khó khăn cho chúng tôi, giá thành rất cao. Để hạ giá thành, tôi đại diện cho công ty, chính thức đề xuất, phải thay đổi hiệp nghị đền bù cho các hộ bị giải phóng mặt bằng, nói cách khác, công ty sẽ cùng các thương hộ ký lại hiệp nghị giải phóng mặt bằng, hiệp nghị của Tập đoàn Huệ Phong, chúng tôi không tán thành.

Liên Hoa Mậu nói một cách ngạo mạn.

Bành Viễn Chinh nghe vậy, hơi tức giận.

Hiệp nghị giải phóng mặt bằng đã ký với các thương hộ, không thể sửa. Thay đổi nhà đầu tư, thị trấn Vân Thủy và công ty xây dựng sẽ cùng các hộ được giải phóng mặt bằng ký một hiệp nghị bổ sung ba bên, mức bồi thường diện tích nhất định phải không thay đổi, nếu không, nhất định người dân sẽ gây rối loạn, khiến chính quyền thị trấn thêm phiền phức.

Bành Viễn Chinh mím môi, định nói thì Liên Hoa Mậu lại nói tiếp:

- Cho nên, sau khi tôi trở về sẽ đề xuất ở cuộc họp Đảng ủy để giúp các vị. Nhưng, nếu công ty quyết định không tiếp nhận dự án này, cũng xin các vị thông cảm cho.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, liếc nhìn Lý Tuyết Yến một cái, thầm nghĩ: cô đi móc nối với cấp trên của họ kiểu gì thế này? Đối phương không những không phối hợp, còn ngồi đây ăn nói ẩu tả.

Sắc mặt Lý Tuyết Yến rất khó coi.

- Đương nhiên, chúng tôi có thể giới thiệu cho các vị các công ty nhỏ, dự án nhỏ như các vị, một công ty cỡ nhỏ hoàn toàn có thể xây dựng được. Tiểu Hồ này, cậu xem có thích hợp không, giới thiệu một công ty cho thị trấn?

Liên Hoa Mậu vừa dứt lời, Bành Viễn Chinh chợt hiểu: hóa ra những lời phí trước đều là “lót đường”, nói cả buổi mới lòi ra mục đích chủ yếu, đến khảo sát dự án là giả, làm môi giới mới là thật.

Giám đốc Hồ vội cười nói:

- Liên tổng, tôi biết một công ty xây dựng rất khá, lực lượng kỹ thuật hùng hậu, là một công ty xuất sắc trong số các công ty tư nhân ở thành phố chúng ta.

Bành Viễn Chinh thản nhiên mỉm cười không nói.

Lý Tuyết Yến rất tức giận, cũng im lặng. Cổ Lượng thấy không khí ngột ngạt, vội cười, nói:

- Giám đốc Hồ, là doanh nghiệp nào vậy?

- Công ty Thắng lợi Kiến An, cũng coi như có chút tên tuổi.

Gã giám đốc họ Hồ nói, nhưng mấy người Cổ Lượng chưa hề nghe nói đến công ty này.

Bành Viễn Chinh hơi nhếch môi, cái gọi là công ty tư nhân này, thực chất là đội thi công do chủ thầu thành lập tạm thời, có công trình thì tạp trung lại làm, không có công trình thì lập tức giải tán, lấy danh nghĩa công ty để lòe người thôi.

Không có tài chính khó có bảo đảm, ngay cả kỹ thuật cũng khó vượt qua kiểm tra. Bành Viễn Chinh làm sao dám đem một dự án quan trọng như vậy giao cho một chủ thầu?

Bành Viễn Chinh xác định, đó là một đơn vị có liên quan với Liên Hoa Mậu, hoặc là người thân thuộc của y kinh doanh.

- Liên tổng nói nhiều như vậy, trước hết tôi đại diện cho chính quyền thị trấn Vân Thủy cảm tạ sự ủng hộ của lãnh đạo công ty xây dựng đô thị đối với thị trấn chúng tôi. Về dự án mà chúng ta đang đề cập, tôi thấy cần nhắc lại nguyên tắc của chúng tôi: thứ nhất, không thay đổi phương án bồi thường giải phóng mặt bằng, chỉ có thể tăng thêm, không thể giảm diện tích bồi thường. Xin công ty hiểu cho sự khó xử của chúng tôi, chúng tôi là chính quyền, không thể lật lọng với dân; thứ hai, chúng tôi chỉ dự định hợp tác với công ty xây dựng đô thị, còn các đội thi công linh tinh, chúng tôi không bàn đến.

Không ngờ Bành Viễn Chinh lại từ chối thẳng mặt đề nghị của mình, Liên Hoa Mậu tức giận, cười khẩy:

- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành giữ vững nguyên tắc của mình, chỉ suy xét theo góc độ của mình, có suy xét đến lợi ích của công ty chúng tôi? Chúng tôi là xí nghiệp, xí nghiệp là phải kiếm lợi nhuận, nói khó nghe một chút, việc không có lợi, ai muốn làm?

Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành đừng xem thường mấy công ty nhỏ này, thật sự là dự án nhỏ như của các vị, lợi nhuận rất thấp, người ta đồng ý đến nhận xây dựng, là may lắm rồi!

- Trục lợi là bản tính tự nhiên của tư bản mà, điều này có thể hiểu được.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đối đáp không khoan nhượng:

- Nhưng doanh nghiệp nhà nước cũng phải quan tâm đến trách nhiệm xã hội, đó là đặc tính của doanh nghiệp nhà nước chân chính. Nếu ngay cả doanh nghiệp nhà nước cũng chỉ biết tiền, không biết người, chẳng phải xã hội chúng ta sẽ rối loạn hay sao?

Bành Viễn Chinh nói một cách châm biếm.

- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành nói như vậy, chúng tôi rất không hài lòng. Được rồi, hôm nay cơm rượu ăn no, cảm ơn các vị chiêu đãi, cáo từ!

Liên Hoa Mậu đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.

Hai người kia cũng vội đuổi theo, tiệc rượu tan một cách không vui.

Bành Viễn Chinh thấy Cổ Lượng và Hoàng Hà chạy theo tiễn, cũng không ngăn cản.

- Tuyết Yến, người cô gặp là gã này?

- Không, tôi đến gặp Tôn Kiến Côn, người đứng đầu. Cũng thật lạ, Tôn Kiến Côn hứa với tôi rất hay ho, không ngờ…

Lý Tuyết Yến thở dài:

- Để tôi đi tìm gặp Tôn Kiến Côn.

- Thôi, Tuyết Yến, mấy người này không thấy lợi không làm đâu. Được, tôi có cách rồi.

Trong đôi mắt Bành Viễn Chinh hiện lên làn ánh sáng khác thường.

Hắn và Lý Tuyết Yến sóng vai ra khỏi khách sạn, Hoàng Hà và Cổ Lượng chờ ở cửa.

- Bọn họ đi rồi?

Bành Viễn Chinh hờ hững hỏi.

- Vâng, cũng trở mặt. Tôi thấy người này không tới bàn chuyện hợp tác, mà là đến để ăn nhậu.

Cổ Lượng thở dài:

- Mất toi một buổi từ sáng đến trưa, còn tốn một bữa rượu.

- Há miệng mắc quai, y sẽ hối hận!

Bành Viễn Chinh lơ đãng khoát tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.