Cao Quan

Chương 493: Chương 493: Cờ thưởng




Rồi Vi Minh Hiên đại diện cho huyện Lân, Cảnh Đại Niên đại diện cho tổng công ty khí than thành phố Tân An, ký kết vào phương án bồi thường mới và bản ghi nhớ, điều này có nghĩa sự kiện tạm dừng thi công nhà máy luyện than cốc đã được giải quyết hoàn toàn. Theo phương án mới, nông dân được bồi thường thêm mười phần trăm, lợi ích của nông dân được bảo đảm, đương nhiên giá thành xây dựng của đơn vị thi công cũng tăng lên.

Nhưng thực tế thì tổng công ty khí than không thiệt thòi. Ủy ban nhân dân huyện Lân đưa ra những chính sách ưu đãi có liên quan, miễn giảm giá điện, nước, các chi phí cơ bản, tổng hợp lại, họ vẫn lợi nhiều hơn thiệt.

Trưa hôm đó, Mạnh Kiến Tây dẫn các thành viên bộ máy mở tiệc chiêu đãi đoàn người của Bành Viễn Chinh. Vì nghĩ đến ngày sau hợp tác lâu dài, sau này phần lớn cơ sở trọng tâm của tổng công ty khí than sẽ được đặt ở huyện Lân, trở thành một doanh nghiệp nộp thuế “nhà giàu”, Bành Viễn Chinh phá lệ ở lại ăn cơm, khiến Mạnh Kiến Tây rất vui mừng.



Cùng lúc đó, ở Ủy ban nhân dân thành phố.

Chu Tích Thuấn phất phất tay, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, từ giờ đến cuối năm, chỉ còn một thời gian ngắn, tôi tóm tắt vài yêu cầu trọng điểm, các Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải kết thúc đúng hạn phần công tác còn lại của năm, sau đó sang năm sẽ triển khai thật tốt công việc.

Trọng điểm là xây dựng ổn định các dự án, không thể chậm trễ thu hút đầu tư, tiếp tục coi trong vấn đề an toàn và trị an xã hội…Nói tóm lại, cuối năm không cho phép để xảy ra vấn đề xã hội trọng đại hoặc sự cố an toàn, bảo đảm toàn bộ nhân dân thành phố hưởng một mùa xuân an lành.

Tình hình các quận, huyện không giống nhau, tôi hy vọng sau khi trở về, mội người lập tức báo cáo bằng văn bản những vấn đề trọng yếu, trình bày biện pháp thực hiện của mình, tổng kết kinh nghiệm những công tác chưa thực hiện đầy đủ…Chúng ta làm như vậy là để tạo một nền tảng chắc chắn cho năm 94.

Giọng Chu Tích Thuấn hơi phấn chấn, bắt đầu nhấn mạnh công tác trọng điểm năm 94, nói lưu loát hơn nửa giờ.

Bởi vì ông ta vừa lên chưa lâu, công tác năm 94 mới là năm ông ta thực sự coi trọng. Thành tích công tác của năm 94 như thế nào, sẽ trực tiếp quyết định thành tích làm Chủ tịch thành phố của ông ta.

Bây giờ đã là cuối năm 93, chủ yếu là kết thúc công việc của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm.

Kết thúc hội nghị, Chu Tích Thuấn vội vã chạy tới Thành ủy tham gia hội nghị tạm thời Ủy viên thường vụ Thành ủy. Nửa đường,ông ta gặp Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam. Tống Bính Nam đã được lãnh đạo Tỉnh ủy mời lên nói chuyện, có lẽ cuối năm sẽ chuyển đi.

Bởi vì trên thực tế, Tống Bính Nam đã là cán bộ cấp sở, cho nên dù là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham hay Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn đều tỏ ra khách khí với ông ta.

- Lão Tống, tôi tưởng chỉ một mình tôi tới chậm, hóa ra còn có anh.

Chu Tích Thuấn cười ha hả, thuận tay vỗ vai Tống Bính Nam.

Tống Bính Nam cười cười:

- Chủ tịch thành phố Chu, hôm nay Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mao gọi điện thoại cho tôi, đã hoàn toàn xác định.

Hai người sóng vai cười nói đi vào phòng họp. Đợi hai người ngồi vào chỗ, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham trầm giọng nói:

- Tốt, đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp.

Đầu tiên mời các đồng chí tổ chuyên án Ban thanh tra kỷ luật báo cáo về vụ án của Tôn Tuyết Lâm và Lâm Trường Hà.

Người của tổ chuyên án vội vàng đem bản báo cáo đã chuẩn bị trước phân phát cho từng Ủy viên thường vụ, sau đó Phó bí thư Tôn của Ban thanh tra kỷ luật bắt đầu báo cáo.

Sau khi báo cáo kết thúc, hội nghị bắt đầu thảo luận.

Vẻ mặt Đông Phương Nham vô cùng ngưng trọng, khoát tay nói:

- Các đồng chí, tất cả mọi người đã nghe tổ chuyên án báo cáo. Sự tham nhũng điên cuồng của Tôn Tuyết Lâm khiến ai cũng kinh sợ và tôi cảm thấy hết sức đau lòng! Một con sâu như vậy, ẩn núp lâu dài trong đội ngũ cán bộ chúng ta, ngụy trang thành một người tốt và đàng hoàng, xuất hiện trước mắt chúng ta, làm cho người ta tức giận!

Nhất định Tôn Tuyết Lâm và Lâm Trường Hà sẽ bị trừng trị nghiêm khắc theo pháp luật, điều này không có gì nghi ngờ. Mấu chốt vấn đề và cũng là chỗ khó, là xử lý như thế nào đối với Kế Siêu, Hoàng Tử Hàm và Vưu Đào.

Vấn đề của họ tương đối nghiêm trọng, có thể nói to gan lớn mật muốn làm gì thì làm! Nhưng dĩ nhiên, đây vẫn chỉ là vấn đề vi phạm kỷ luật, không đến mức vi phạm pháp luật. Kế tiếp, xin các đồng chí thảo luận một chút.

Đông Phương Nham nói xong, quay nhìn về phía Chu Tích Thuấn, ý bảo Chu Tích Thuấn dẫn đầu.

Trước đó, Đông Phương Nham đã bàn bạc và nhất trí với Chu Tích Thuấn.

Vì vậy, Chu Tích Thuấn không do dự, lớn tiếng nói:

- Bí thư Đông Phương, các đồng chí, cá nhân tôi cho rằng không có gì cần phải thảo luận. Vấn đề của ba người đó rất rõ ràng, nghiêm trọng không tuân theo quy định, vi phạm kỷ luật, nhất định phải nghiêm trị. Ý kiến của tôi là, miễn chức ngay tại chỗ!

Tống Bính Nam lập tức phụ họa:

- Tôi tán thành ý kiến của Chủ tịch thành phố Chu, chúng ta bảo vệ cán bộ cũng phải có mức độ, theo nguyên tắc răn trước ngừa sau, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như vậy, nếu không nghiêm trị, sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Tôi tán thành miễn chức tại chỗ.

Đông Phương Nham thở ra một cái, gật đầu nói:

- Tôi cũng tán thành ý kiến của Trưởng ban Tống, những đồng chí khác có ý kiến gì không, mời nói!

Đông Phương Nham đã tỏ thái độ như vậy, các Ủy viên thường vụ khác ngầm trao đổi một ánh mắt, quyết định chủ ý.

Sau khi Mạnh Cường nêu ý kiến, các Ủy viên thường vụ khác, bao gồm Tần Phượng, rất nhanh giơ tay thông qua.



Tin tổng công ty khí than thành phố Tân An đồng ý tăng mức bồi thường, truyền về trong huyện, cán bộ Ủy ban Xây dựng và cán bộ thị trấn Tam Trì thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể dỡ xuống gánh nặng này.

Xế chiều hôm đó, đơn vị thi công trở lại làm việc, các máy móc bắt đầu hoạt động, trên công trường là một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.

Bành Viễn Chinh cùng Vi Minh Hiên và Hoắc Quang Minh đang trên đường từ thành phố về, thì một đoàn quần chúng trong huyện tràn vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, khua chiêng gõ trống, giơ cờ thưởng với dòng chữ: “Tiêu diệt xã hội đen trừ ác, là lãnh đạo tốt, vì dân làm chủ, đúng thật anh hào”.

Quần chúng đến tra cờ thưởng là các hộ công thương nghiệp trong huyện và một số người thành phố tam gia náo nhiệt. Hai người dẫn đầu nói, cờ thưởng là để trao cho Chủ tịch huyện Bành, Vương Hạo dãn theo người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện ra nhận cờ thưởng, đám người mới tản đi.

Cung Hàn Lâm đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn đám người Vương Hạo mang theo cờ thưởng đi vào trụ sở, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

Cho đến ngày nay, dù là uy vọng và sự khống chế tình hình trong huyện, hay là thành tích, Bành Viễn Chinh cũng vượt xa ông ta. Ông ta cố gắng chèn ép Bành Viễn Chinh một chút, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Năng lực, thành tích của Bành Viễn Chinh quá rõ ràng, lại có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, khiến ông ta có cảm giác lực bất tòng tâm.

Nhưng, chẳng lẽ cứ ngồi như vậy chờ chết hay sao?

Cung Hàn Lâm căn răng, khóe miệng cũng rỉ ra một vết máu.

...

Vương Hạo bảo Điền Minh đem cờ thưởng đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kết quả khi Bành Viễn Chinh trở về, thấy cờ thưởng, hắn giận dữ khiển trách Vương Hạo một trận.

Quần chúng trao cờ thưởng, đương nhiên là vì Bành Viễn Chinh cầm đầu việc truy quét tội phạm, tiêu diệt bang Lão Hổ, mang lại sự bình yên cho huyện Lân. Nhưng, trong quan trường, tối kỵ một người nắm hết công trạng, những quần chúng này chạy đến trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, tự trao cờ thưởng cho Bành Viễn Chinh, không coi các lãnh đạo huyện khác vào đâu, tuy họ có lòng tốt, nhưng cũng khiến Bành Viễn Chinh khó xử.

Vương Hạo thầm cười khổ, lo sợ đứng ủ rũ trước mặt Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh trút giận xong, trầm giọng nói:

- Cờ thưởng đã lỡ nhận, cũng không thể không giữ gìn. Đừng treo ở phòng làm việc của tôi. Vương Hạo, anh lập tức phái người đưa đến Cục công an huyện đi, để cho Cục công an huyện treo trong phòng làm việc.

Vương Hạo không dám chậm trễ, đích thân mang cờ thưởng đi Cục công an huyện, giao cho Tạ Huy.

Rất nhiều người trong huyện chú ý tới việc này, thấy Bành Viễn Chinh xử lý như thế, không khỏi thầm giơ ngón tay cái lên. Khó có người trẻ tuổi nào có thể giữ được sự tỉnh táo như vậy trong tình huống đó, cũng khó có được thủ đoạn tùy cơ ứng biến như Bành Viễn Chinh.

Bất luận như thế nào, dân chúng trao cờ thưởng, nếu nhận, thì không thể bỏ. Nhưng treo cờ thưởng này trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh là không ổn, treo ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện càng không hợp, chuyển cho Cục công an huyện là thỏa đáng.

Sau khi Vương Hạo đi, Bành Viễn Chinh ở trong phòng làm việc suy nghĩ. Chuyện trao cờ thưởng vừa rồi, nhắc nhở hắn một việc. Bắt Trương Đại Hổ xong đã lâu, cũng nên biểu dương các cảnh sát và nhân viên các ngành có liên quan.

Nghĩ vậy, hắn nhấc điện thoại lên, định gọi cho Cung Hàn Lâm, nhưng lại để xuống, chuẩn bị qua gặp trực tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.