Cao Quan

Chương 492: Chương 492: Trước ngạo mạn, sau cung kính




Trong lúc tiệc cưới của Bành Viễn Chinh đang diễn ra ở huyện Lân, bản thảo về “Báo cáo của chính phủ về việc băng nhóm xã hội đen bang Lão Hổ ở huyện Lân bị diệt trừ” cũng được Phó trưởng ban tuyên truyền Thành ủy thẩm duyệt, chuẩn bị ngày mai đăng báo, cũng được chuyển về tòa soạn nhật báo Tân An.

Trước đó, vụ án đã được chuyển giao cho cơ quan kiểm sát.

Tòa án nhân dân thành phố Tân An rất nhanh chóng thụ lý và xét xử đối với đề xuất công tố bọn Trương Đại Hổ của Viện kiểm sát nhân dân thành phố Tân An. Vụ án này được đơn giản hóa thủ tục, hiệu suất rất cao, có thể nói nhanh nhất trong mười năm gần đây của ngành tư pháp thành phố Tân An. Điều này có liên quan tới sự chú ý cao độ của lãnh đạo Thành ủy và kiểm tra, giám sat của tỉnh.

Vụ án của Trương Đại Hổ kết thúc, cũng đồng thời có nghĩa vụ án tham nhũng của Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm cũng sắp kết thúc. Bước đầu điều tra rõ, trong bốn năm, Tôn Tuyết Lâm nhận hối lộ của Trương Đại Hổ hơn 111 lần, số tiền lên tới hơn hai triệu tệ. Ở vào đầu thập niên 90, số tiền này là rất lớn, nghe nói khi Bí thư Đông Phương Nham nhận được báo cáo số liệu này, tức giận đập bàn tại chỗ.

Tôn Tuyết Lâm, một cán bộ ngỡ là hiền lành, nhu nhược, lại là một đại tham quan! Tin này khiến rất nhiều người kinh ngạc và khiếp sợ. Sự tham lam vô độ, điên cuồng vơ vét của cải của Tôn Tuyết Lâm khiến các nhân viên của Cục công an thành phố và các thành viên tổ chuyên án Viện kiểm sát phải trợn mắt há mồm.

Điều này cũng cho thấy, nếu không có quan chức cao cấp che chở, bọn xã hội đen không thể ngang ngược hoành hành trong một thời gian lâu dài như vậy.

Vụ án của Phó chủ tịch huyện Lâm Trường Hà, thật ra cũng thuộc vụ án của Tôn Tuyết Lâm. Vụ án Tôn Tuyết Lâm được xét xử, không chỉ có Lâm Trường Hà, mà ngay cả Phó bí thư huyện ủy huyện Lân, Bí thư Ban Thanh tra kỷ luật Hoàng Tử Hàm, Bí thư Ban Chính trị và pháp luật Vưu Đào cùng một số cán bộ cấp trưởng phòng, cũng bị thẩm tra vì có vấn đề nghiêm trọng về việc không tuân theo quy định, vi phạm kỷ luật.

Đây là lần đầu tiên vụ án Trương Đại Hổ được công khai báo cáo, trước đó chỉ là tin ngắn, ý nghĩa khác hẳn.

Hôm sau, nhật báo Tân An đăng một bài báo ngay trên trang nhất, tựa đề vô cùng bắt mắt:

“Nhiều tên ‘cường hào ác bá’ vơ vét của cải, hoành hành 11 năm bị tiêu diệt”

“Bạo lực hiếp bức, lưu manh, tội phạm, bắt cóc ép buộc, cưỡng hiếp thiếu nữ, kinh doanh trái phép vơ vét của cải…Hôm qua, Viện kiểm sát thành phố đã đưa ra công tố 44 tên trong bang xã hội đen Lão Hổ. Tòa án thành phố Tân An xét xử đối với chánh phạm Trương Đại Hổ với tội lãnh đạo tổ chức xã hội đen, cố ý gây thương tích, mở sòng bạc bất hợp pháp, gây rối, thông đồng, đút lót viên chức nhà nước, hiếp dâm, tổ chức mại dâm, phán quyết chấp hành tù có thời hạn hai mươi lăm năm; đối với 43 tên còn lại, mức án từ sáu tháng cho đến mười tám năm. Tài sản của Trương Đại Hổ gần chín triệu tệ bị tịch thu.

Bắt đầu từ năm 1982, bị cáo Trương Đại Hổ thành lập công ty phát triển công thương nghiệp để mượn danh nghĩa, tụ tập nhiều người, mở sòng bạc, gây hấn, tổ chức mại dâm, từng bước xây dựng nên tổ chức xã hội đen do Trương Đại Hổ cầm đầu.Từ năm 1990 trở về sau, tổ chức thu nạp các tội phạm mãn hạn tù, nhân viên tạp vụ, khiến tổ chức không ngừng lớn mạnh. Có tổ chức, có người lãnh đạo, có thành viên nòng cốt, cấp bậc nội bộ rõ ràng, phân công chặt chẽ. Bọn chúng thông qua mở sòng bạc, đặt chân vào ngành giải trí…trắng trợn vơ vét của cải phi pháp, phát triển thực lực kinh tế…”

Hồ sơ vụ án hơn 130 cuốn, đơn khởi tố hơn 40 tờ, tòa án thẩm vấn suốt năm ngày.



Sau tiệc cưới, Mạnh Lâm lại dẫn Phùng Thiến Như gặp gỡ các thành viên Mạnh gia. Bành Viễn Chinh không tham gia, nhưng không ngăn trở mẹ và vợ, chung quy cũng vì nghĩ đến mẹ.

Phùng Thiến Như thân phận cao quý, đương nhiên nhiên được chào đón nồng nhiệt ở Mạnh gia. Mà Mạnh Lâm, ngày xưa bị Mạnh gia hắt hủi không nhìn, hôm nay trở thành khách quý của Mạnh gia.

Nghèo ở bên đường không ai hỏi tới, giàu ở chốn núi sâu có họ hàng xa! Cảnh ngộ trước sau làm người ta cảm khái, mà thế thái nhân tình là thế, biết làm sao hơn? Tính cách Mạnh Lâm rộng lượng, cũng không so đo những chuyện này. Bởi vì dù như thế nào, họ cũng là người cùng dòng máu với bà, bà không thể nào thay đổi thực tế, chỉ có thể đối mặt với nó.

Trước những lần “xã giao” của mẹ và vợ với người của Mạnh gia, Bành Viễn Chinh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm ngơ, lấy cớ làm thêm giờ để ở lại huyện Lân.

Buổi sáng, hắn vừa vào phòng làm việc, nghe thấy phía ngoài vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, khẽ nhíu mày. Hắn mở cửa, gọi một tiếng, Hoắc Quang Minh nhanh nhẹn chạy lại, cười hỏi:

- Lãnh đạo, ngài gọi tôi?

- Lão Hoắc, ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay không phải năm mới, không phải lễ hội, sao lại đốt pháo?

Bành Viễn Chinh khoát tay hỏi.

Hoắc Quang Minh cười khẽ:

- Lãnh đạo, đó là dân chúng tự phát đốt để ăn mừng, Trương Đại Hổ bị đi tù, bang Lão Hổ bị tiêu diệt tận gốc, trong huyện yên ổn rất nhiều, dân chúng rất phấn khởi.

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, nhìn lướt qua mấy tờ báo trên bàn, mở bài báo của của nhật báo Tân An ra xem một chút, cười nói:

- Lần này hiệu suất xửa án của cơ quan tư pháp thành phố rất cao, tôi cho là phải sang năm mới tuyên án, không ngờ trước cuối năm đã làm xong rồi.

Hoắc Quang Minh cười, nói:

- Dạ.

- Chủ tịch huyện Cung đi thành phố rồi à?

Bành Viễn Chinh hờ hững hỏi một câu.

Hoắc Quang Minh nhẹ nhàng đáp:

- Dạ, Ủy ban nhân dân thành phố triệu tập hội nghị các Chủ tịch huyện, bố trí công tác trọng điểm cuối năm, Chủ tịch thành phố Chu đích thân chủ trì.

Bành Viễn Chinh gật đầu, lại nói:

- Bên phía công trường có động tĩnh gì không?

- Lãnh đạo, Ủy ban Xây dựng huyện và người của thị trấn Tam Trì vẫn canh giữ ở công trường, nông dân cũng không tụ tập như trước, ở nhà chờ tin tức. À, Cảnh Đại Niên của tổng công ty khí than mới gọi điện thoại, muốn mời lãnh đạo đến công ty, có lẽ là muốn nói về chuyện tăng mức bồi thường đất.

Hoắc Quang Minh nói, bộ dạng có phần phấn khởi. Y vẫn được giao trách nhiệm liên lạc phối hợp với tổng công ty khí than, lúc trước thái độ của họ rất cứng rắn, có thể nói không thể nào nói lý, nhưng hai ngày nay, họ đột nhiên thay đổi thái độ, rất nhã nhặn, chủ động tỏ ý sẵn sàng dựa theo yêu cầu của huyện, tăng mức bồ thường đất cho nông dân. Trước ngạo mạn, sau cung kính như thế, rõ ràng là có liên quan đến thái độ của Mạnh Kiến Tây.

Từ rất kiêu ngạo, Mạnh Kiến Tây trở nên rất nhã nhặn, Hoắc Quang Minh thừa hiểu, đó hoàn toàn là do sợ Bành Viễn Chinh mà ra.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, nói:

- Lão Hoắc, anh lập tức liên lạc với Cảnh Đại Niên, buổi sáng tôi đi qua một chuyến, nói chuyện với họ. Thời gian đình công không ngắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng tới thời hạn xây dựng công trình. Chuyện này cần sớm giải quyết.

Báo với Vi Minh Hiên, bảo hắn cũng cùng đi.

- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi sắp xếp.

Hoắc Quang Minh nhận lệnh rời đi.



Cung Hàn Lâm đi họp ở Ủy ban nhân dân thành phố, trong thời gian cuộc họp, đột nhiên ông ta nghe được hai tin tức.

Thứ nhất là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam sắp chuyển đi, đến tỉnh lỵ làm Phó chủ tịch huyện, thăng cấp cán bộ cấp sở.

Tin tức thứ hai làm lòng ông ta nguội lạnh. Nghe nói, theo dề nghị của Hàn Duy và Tống Bính Nam , Thành ủy phủ định ba người do ông đề cử vào vị trí Phó chủ tịch huyện.

Trong lòng có tâm sự, lúc trong hội nghị, Cung Hàn Lâm hơi thất thần, đến nỗi bị Chu Tích Thuấn nhắc nhở, khiến ông ta hết sức lúng túng.

Lúc Ủy ban nhân dân thành phố họp hội nghị, Bành Viễn Chinh dẫn Vi Minh Hiên và Hoắc Quang Minh đến tổng công ty khí than thành phố, tiến hành đàm phán.

Lần này khác trước hoàn toàn, xe của Bành Viễn Chinh còn chưa đến nơi, Hoắc Quang Minh đã thấy người của tổng công ty chờ đón ở cổng. Không những thế, trên cổng còn treo biểu ngữ “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo huyện Lân đến kiểm tra chỉ đạo công tác”.

Hoắc Quang Minh quay lại cười:

- Lãnh đạo, người của công ty khí than ra ngoài nghênh đón kìa!

Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, không ừ hử gì cả.

Xe đến nơi, một nhân viên của công ty khí than vội vàng chạy tới mở cửa xe cho Bành Viễn Chinh. Mạnh Kiến Tây dẫn theo các thành viên bộ máy lãnh đạo công ty và cán bộ trung tần, nhiệt tình cười đón, hai bên chào hỏi, nhanh chóng xoa tan ngăn cách thường ngày.

- Chủ tịch huyện Bành, mời!

Mạnh Kiến Tây cười ha hả:

- Hoan nghênh lãnh đạo huyện tới công ty chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác, sau này nhà máy khí của công ty chúng tôi đặt ở huyện Lân, thời gian giao tiếp với huyện còn dài, mong lãnh đạo huyện chiếu cố nhiều hơn!

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Mạnh tổng khách khí quá, hẳn là huyện chúng tôi nên cảm tạ sự ủng hộ mạnh mẽ của quý công ty đối với việc xây dựng kinh tế của huyện! Nhà máy của các vị đặt ở huyện chúng tôi, đối với chúng tôi là vô cùng quan trọng!

Hai bên cười cười nói nói đi vào phòng họp công ty khí than, bắt đầu bàn bạc cụ thể việc điều chỉnh phương án bồi thường, không khí rất thân mật. Thật ra cũng chẳng có gì mà bàn, đối với phương án tăng mức bồi thường mà lúc trước Ủy ban nhân dân huyện Lân đề nghị, phía công ty một mực đồng ý.

Mạnh Kiến Tây cười lớn, đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh, tha thiết nói:

- Chủ tịch huyện Bành, qua quá trình thận trọng nghiên cứu, Đảng ủy chúng tôi nhất trí cho là, chúng tôi là xí nghiệp nhà nước, dự án này lại là công trình trọng điểm của thành phố, như vậy, chúng tôi nhất định phải gánh chịu trách nhiệm xã hội tương ứng! Coi như là chịu thiệt một chút, cũng là giúp đỡ người nghèo.

- Tôi đại diện cho Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Lân, đại diện cho nông dân, cảm tạ sự bao dung rộng lượng của công ty khí than. Xin yên tâm, nhất định trong huyện chúng tôi đem hết toàn lực ủng hộ xây dựng công trình. Nói tóm lại, là mong đợi hợp tác, thực hiện đôi bên cùng thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.