Lời Quý Kiến Quốc vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người, kể cả Lý Tuyết Yến đều chấn động, không kìm nổi đều quay lại nhìn y.
Cho tới bây giờ Quý Kiến Quốc luôn theo phe Hách Kiến Niên, nhưng hôm nay không ngờ y lại mở miệng phản đối Hách Kiến Niên, ủng hộ Bành Viễn Chinh!
Khóe miệng Hách Kiến Niên hơi run run, hai mắt nhìn trừng trừng, đầy phẫn nộ.
Ông ta vạn lần không ngờ, một kẻ tâm phúc trung thành nhiều năm, lại phản bội mình. Lửa giận bốc lên hừng hực, khiến lồng ngực Hách Kiến Niên nóng như thiêu đốt.
Quý Kiến Quốc lảng tránh ánh mặt phẫn nộ của Hách Kiến Niên. Y đột ngột “trở giáo” đương nhiên là có nguyên nhân. Vợ y làm ở Ủy ban xây dựng quận Tân An, hiện đang cạnh tranh chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng với một người khác. Chu Đại Dũng là Phó chủ tịch quận phụ trách phân công quản lý Ủy ban xây dựng quận, vợ hắn có tranh chức Phó chủ nhiệm thành công hay không, lời nói của Chu Đại Dũng rất quan trọng. Từ khi Quý Kiến Quốc biết quan hệ thân tình giữa Chu Đại Dũng và Bành Viễn Chinh, y liền có quyết định.
So với Chu Đại Dũng, Hách Kiến Niên có ưu thế hơn vì ông ta là Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhưng “huyện quan không bằng hiện quản”, chức Ủy viên thường vụ của Hách Kiến Niên không thể nhúng tay trực tiếp vào việc đề bạt cán bộ ngành, đối với Quý Kiến Quốc, Hách Kiến Niên lại không bằng Chu Đại Dũng trong vấn đề này.
Trong quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Trong tình huống phải lựa chọn vì quyền lợi của vợ, Quý Kiến Quốc âm thầm đảo hướng về phía Bành Viễn Chinh.
Quý Kiến Quốc trở giáo, đối với Hách Kiến Niên là một đòn chí mạng, mà còn có tác dụng quan trọng đối với sự xoay chuyển tình thế. Sau khi Quý Kiến Quốc tỏ thái độ, Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng cũng giơ tay phản đối.
Bởi vậy, phía Hách Kiến Niên có năm người là Hách Kiến Niên, Chử Lượng, Hoàng Hà, Mẫn Diễm, Mạc Thư Bình; mà giờ phút này phía Bành Viễn Chinh cũng có năm người là Lý Tuyết Yến, Vi Minh Hỉ, Quý Kiến Quốc, Cổ Lượng. Mỗi bên một nửa, nhìn qua bất phân thắng bại, nhưng thực chất, phần bại nghiêng về Hách Kiến Niên, bởi vì phía Hách Kiến Niên chỉ có Chử Lượng là Đảng ủy viên, Phó chủ tịch thị trấn, mấy người còn lại đều là ủy viên bình thường, không có quyền lực thực tế. Mà bên phía Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, Quý Kiến Quốc là Đảng ủy viên, Bí thư Ủy ban Kỷ luật, Vi Minh Hỉ là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Cổ Lượng là Phó chủ tịch thị trấn, lực lượng đã nghiêng về phía Bành Viễn Chinh.
Hơn nữa, Hách Kiến Niên đã chủ quản ở thị trấn Vân Thủy nhiều năm, thâm căn cố đế, còn Bành Viễn Chinh là người mới, còn chưa quen với tình hình nơi đây. Một Chủ tịch thị trấn mới tới, chỉ trong thời gian một tháng, liền gần như phá vỡ cục diện đã hình thành nhiều năm, làm ran rã quyền lực và trận tuyến đồng minh của ông ta, có thể nói, Hách Kiến Niên đã thua thê thảm!
Trận giao phong quyết liệt trong phòng hội nghị hôm nay, một khi truyền ra ngoài, sẽ làm thị trấn Vân Thủy chấn động không nhỏ. Dự thính hội nghị, cán sự Vương Tân Diễm có phần không tin nổi vào hai mắt của mình. Ngay trước mắt cô, một người quyền uy mạnh mẽ và chuyên quyền độc đoán như Hách Kiến Niên, bị một người trẻ tuổi chân ướt chân ráo mới tới, “đánh” cho một trận không kịp vuốt mặt!
Chủ tịch thị trấn Bành này, quả thật lợi hại! Vương Tân Diễm ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng dần dần nổi lên một tia gợn sóng. Cho đến lúc này, cô mới chợt hiểu, thảo nào Lý Tân Hoa một mực đi theo Bành Viễn Chinh, thì ra là đã sớm muốn “tạo phản” rồi!
Nhưng dù sao Hách Kiến Niên cũng là Ủy viên thường vụ Quận ủy, quyền cao chức trọng hơn, Chủ tịch thị trấn Bành thật sự có thể lật đổ ông ta được sao? Vương Tân Diễm còn hơi nghi ngờ.
-Tôi thấy hội nghị hôm nay đến đây là đủ. Đã có mấy đồng chí phản đối, vậy thì công tác an toàn tạm thời vẫn do đồng chí Chử Lượng phụ trách. Về phần Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, cậu ấy mới đến thị trấn, còn chưa hoàn toàn quen thuộc tình hình, có việc gì cần phối hợp với đồng chí Chử Lượng. Dù sao, công tác ở cơ sở không giống như ngồi làm kiểng ở cơ quan, cần phải nỗ lực nắm bắt, một là một, hai là hai, không được có nửa điểm giả dối!
Vốn kế tiếp còn phải thảo luận đường hướng công tác sáu tháng cuối năm, nhưng đã bị choáng váng vì một đòn “lật đổ” của Bành Viễn Chinh, Hách Kiến Niên không còn tâm trí đâu mà tiếp tục họp.
Chử Lượng vốn nghĩ mình có thể làm “ngư ông đắc lợi” trong cuộc chiến “trai, cò” giữa Hách Kiến Niên và Bành Viễn Chinh, kết quả không thu hoạch được gì. Y hơi bực bội gật gật đầu, định cùng rời đi với Hách Kiến Niên, chợt nghe Bành Viễn Chinh nói:
-Bí thư Hách, tôi còn có một ý tưởng, muốn mời mọi người thảo luận.
Hách Kiến Niên bị gọi giật lại, không kiên nhẫn khoát tay:
-Tôi còn có cuộc họp ở quận, có chuyện gì nói sau đi!
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
-Nếu Bí thư Hách không rảnh, tôi và mấy đồng chí bên chính quyền bàn bạc trước một chút, sau đó sẽ báo cáo với Bí thư Hách! Đồng chí Tuyết Yến, đồng chí chử Lượng, đồng chí Cổ Lượng, ba người ở lại một chút, chúng ta mở một cuộc họp ngắn.
Mấy người Bành Viễn Chinh goi tên đều là Phó chủ tịch thị trấn, là cấp dưới trực tiếp của hắn.
Hách Kiến Niên hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Chử Lượng do dự một chút, sầm mặt ở lại.
“Rầm”, Hách Kiến Niên đá một cú mở tung cánh cửa phòng họp, hầm hầm quay về văn phòng của mình. Mấy cán bộ ở căn phòng sát vách với văn phòng của Hách Kiến Niên chợt nghe trong phòng làm việc của ông ta tiếng loảng xoảng chát chúa, đều giật mình chạy qua.
Ủy viên tổ chức Hoàng Hà đi nhanh tới, khẽ quát cho mấy cán bộ kia lui về, sau đó nhè nhẹ đẩy cửa văn phòng Hách Kiến Niên đi vào, cười:
-Bí thư Hách!
Sau đó y vội vàng lấy chổi quét dọn những mảnh vỡ của cái gạt tàn bị Hách Kiến Niên ném tan tành trên sàn.
Hách Kiến Niên ngảng đầu nhìn Hoàng Hà, sắc mặt xanh mét, nói rít trong cổ họng:
-Lão Hoàng, bọn họ họp thật sao?
Sắc mặt Hoàng Hà cũng không tốt lắm, y lúng túng gật đầu. Giờ phút này, cục diện đã rõ ràng. Bành Viễn Chinh thành công nắm chặt các thành viên bên phía chính quyền trong tay, có ba người Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng một phe, Chử Lượng sẽ bị lâm vào thế lực bất tòng tâm!
Nói đến cũng thật sự làm người ta thấy khó hiểu, người kia vừa mới tới có một tháng, lại có thể làm Hách Kiến Niên bình thường hét ra lửa, lao đao đến như vậy!
-Lát nữa, gọi Chử Lượng đến cho tôi.
Hách Kiến Niên bực bội phát phát tay, lạnh lùng nói:
-Anh ra đi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!
Hoàng Hà vốn định nói mấy câu, thấy thái độ Hách Kiến Niên như vậy, không dám nói gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng, vừa đi được mấy bước, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng chửi rủa gì đó Hách Kiến Niên, với tốc độ rất nhanh, nghe không rõ lắm.
-Đúng ra, an toàn lao động là công tác rất quan trọng, ai được phân công quản lý, ai phụ trách cụ thể, đều không phải là vấn đề. Chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, về vấn đề công tác, đúng như lời Bí thư Hách, không thể kén cá chọn canh, lánh nặng tìm nhẹ.
Bành Viễn Chinh lại gõ gõ lên bàn, tiếp tục nói:
-Nhưng mà dù sao công tác vẫn cần có sự phân công. Tôi là Chủ tịch thị trấn, chủ trì toàn diện công tác chính quyền là chức trách của tôi, đã được quy định theo pháp luật, cương vị của tôi quyết định rôi không thể phụ trách một công tác cụ thể, mà là phụ trách công tác toàn cục. Nhưng, tuy rằng tôi phụ trách công tác toàn cục, không có nghĩa tôi không chịu trách nhiệm về công tác an toàn.
Nếu xí nghiệp ở thị trấn xảy ra sự cố về an toàn, đồng chí phụ trách công tác an toàn phải chịu trách nhiệm, thì với tư cách người đứng đầu chính quyền thị trấn, tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Tương tự như vậy, Bí thư Hách cũng không tránh được trách nhiệm tương ứng! Đã là trách nhiệm trọng đại về sự cố an toàn, tôi, Bí thư Hách, kể cả một số đồng chí ngồi đây, cũng không thể né tránh trách nhiệm! Cho nên, chúng ta phải luôn cố gắng làm tốt công tác quản lý an toàn, không để xảy ra bất kỳ sự cố nào!
Bành Viễn Chinh lời nói hời hợt mà chặt chẽ, nhẹ nhàng phản công Hách Kiến Niên, thuận thế thoát khỏi cái bẫy mà ông ta giăng ra cho hắn.
-Nói ngắn gọn, công tác an toàn sẽ là một trong các công tác mà tôi là Chủ tịch thị trấn phải phụ trách. Đương nhiên tôi sẽ luôn quan tâm, theo dõi vấn đề này, nhưng là với sự hỗ trợ của đồng chí Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng, người vốn được phân công phụ trách công tác an toàn, như vậy là khá thỏa đáng.
Bành Viễn Chinh nói xong, nhẹ nhàng cười:
-Tốt lắm, đều là công tác, tất cả mọi người đều xuất phát từ công tâm, không cần thiết cãi nhau không vui!
Vi Minh Hỉ gật đầu lia lịa:
-Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành nói rất có lý. Năm kia, ở quận xảy ra vụ nổ mỏ than, không phải mấy lãnh đạo quận đều bị xử phạt sao? Ngay cả Ủy ban nhân dân quận và lãnh đạo chủ chốt quận ủy đều bị Thành ủy nghiêm khắc cảnh cáo. Cho nên, công tác an toàn, bất kể là do ai quản lý cụ thể, các lãnh đạo chúng ta đều không tránh khỏi phải gánh vác trách nhiệm!
Lý Tuyết Yến cũng lạnh lùng cười, tiếp lời Vi Minh Hỉ:
-Lúc trước tôi đã có nói qua với Bí thư Hách về chuyện này, giao Chủ tịch thị trấn Bành phụ trách công tác an toàn vừa không hợp với lẽ thường, vừa không có lợi cho việc triển khai công tác của chính quyền. Việc này mà truyền ra, cũng sẽ khiến người ta chê cười! Như thế nào, mà bộ máy lãnh đạo mười người của thị trấn chúng ta, lại để Chủ tịch thị trấn đích thân phụ trách công tác an toàn?
Lúc này, Quý Kiến Quốc đột nhiên cười khan một tiếng, nói xen vào:
-Tôi cũng hiểu được lời nói của Chủ tịch thị trấn Bành rất đúng sự thật. Bí thư Hách, giao công tác cụ thể cho Chủ tịch thị trấn Bành là không thích hợp, sức lực mỗi người có hạn, xuất phát từ sự suy xét cho tình hình chung, tôi đề nghị phương án công tác không thay đổi, vẫn là đồng chí Chử Lượng phụ trách!