Phòng họp.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, từ trên đài Chủ tịch bước xuống, cầm theo cái ghế dựa ngồi trước mặt ba người Lý Tuyết Yến, Chử Lượng và Cổ Sáng cười nói:
- Một số đồng chí chúng ta mở cuộc hội ý, thảo luận về việc triển khai công tác của thị trấn sau này. .
- Tôi đến thị trấn được một tháng. Trong một tháng qua, tôi đã đi khắp các thôn, các xí nghiệp để trải nghiệm điều tra nghiên cứu. Nên đối với hiện trạng phát triển của thị trấn Vân Thủy có một hiểu biết khá toàn diện.
- Cải cách mở cửa cho đến nay, bộ máy lãnh đạo của thị trấn đã không ngừng cố gắng. Kinh tế, xã hội, giáo dục, y tế công cộng và các lĩnh vực khác của thị trấn Vân Thủy đã có bước phát triển nhảy vọt. Có thể nói thành tích của chúng ta ở thành phố rất rõ rệt. Đối với hiệu quả công tác của lãnh đạo thị trấn, cá nhân tôi rất khâm phục.
Bành Viễn Chinh nói xong, hướng ba người gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt của Chử Lượng.
- Kinh tế của chúng ta thực lực rất mạnh, giá trị sản lượng công nghiệp rất lớn, lại là địa phương nộp thuế cao cho quận và thành phố. Nhưng so với tốc độ phát triển của một thị trấn công nghiệp, thị trấn chúng ta còn tồn đọng nhiều vấn đề. Tôi suốt một tháng vừa qua cảm giác được bố cục thị trấn rất hỗn độn. Xây dựng hỗn độn quá nhiều dẫn đến khắp nơi đều là rác thải, dơ bẩn không chịu nổi.
- Dung mạo của thị trấn và tốc độ phát triển kinh tế không hợp nhau. Đồng thời mang đến những bất tiện cho cuộc sống của quần chúng. Bởi vậy, tôi cho rằng, sáu tháng cuối năm của chúng ta chủ yếu là nên đặt vào việc quy hoạch thị trấn, vì quần chúng mà làm chút chuyện thật sự.
Bành Viễn Chinh đem tiêu điểm đặt ở dung mạo thị trấn, có chút ngoài ý liệu của mọi người. Thị trấn thì không thể so sánh với nội thành. Ở một ý nghĩa nào đó, thị trấn có thực lực thì cũng không có khả năng xây dựng giống như trong nội thành. Còn về phần Bành Viễn Chinh nói đến sự dơ bẩn cũng chẳng phải khoa trương. Chỉ có điều đầu nhập của bộ máy lãnh đạo đến nay hiệu quả vẫn không lý tưởng.
Nói sau, một thị trấn muốn sạch sẽ, ngay ngắn như thành phố là điều không thể làm được. Trong phương diện này, ngoài việc lãng phí tiền thì chưa chắc gì người ta đã thấy được thành tích của mình.
- Mọi người có ý kiến gì không, có thể đem ra để thảo luận.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
Hắn nhắc đến dung mạo của thị trấn chỉ là một lời dẫn, làm bước đệm cho công trình cải tạo, xây dựng phố buôn bán.
Lý Tuyết Yến trầm ngâm một chút, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành nói rất đúng. Dung mạo của thị trấn chúng ta quả thật là không phù hợp với hình tượng một thị trấn mạnh về công nghiệp. Tiến hành quy hoạch và thống nhất dung mạo thị trấn là rất tất yếu. Nhưng cái chúng ta cần suy xét chính là, đây là một công trình trường kỳ, cũng là một công trình hệ thống, cần đầu nhập rất lớn. Trước chúng ta cần làm ra một phương án chỉnh thể, sau đó bước từng bước thực thi.
Cổ Sáng cũng gật đầu nói:
- Tôi rất tán thành ý kiến của Chủ tịch thị trấn Bành và Phó bí thư Lý. Chuyện này có thể làm nhưng không thể gấp, phải tính đến vấn đề đầu nhập, phải còn được quận phê duyệt. Dù sao thì cũng không phải do thị trấn chúng ta đánh nhịp là có thể thực hiện được.
Tập trung chỉnh sửa lại dung mạo thị trấn? Thật sự là vô nghĩa! Chử Lượng cười lạnh, thầm nhủ trong lòng: “Cậu mà biết cái gì? Giải phóng mặt bằng, cải tạo, xây dựng. Cậu có biết tốn bao nhiêu tiền không? Và còn liên quan đến không ít dân chúng và xí nghiệp? Nói thì dễ như căn bản lại không có tính khả thi”.
Nghĩ đến đây, Chử Lượng thản nhiên nói:
- Suy nghĩ của Chủ tịch thị trấn Bành rất tốt. Chỉ có điều, đây là vấn đề nhiều năm lưu lại, muốn giải quyết ngay là không thực tế. Xã, thị trấn thì không thể so với thành thị. Có thể dứt khoát xây dựng quy hoạch hoàn toàn do chính quyền chủ đạo đẩy mạnh. Công tác của thị trấn chúng ta là muốn sống yên. Một chút đẩy mạnh sẽ từ từ làm. Bộ máy chúng ta lần này làm không xong thì có thể bộ máy tiếp theo sẽ làm.
Chử Lượng tuy rằng trong lòng cực kỳ bài xích, không thèm để ý đến ý tưởng của Bành Viễn Chinh. Nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng trước mắt, ngay cả Hách Kiến Niên cũng không ngờ phải chịu thiệt trước Bành Viễn Chinh. Y chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn, tất nhiên là không dám công khai xung đột với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Chử Lượng, khóe miệng nhếch lên:
- Đương nhiên là phải làm từ từ. Ăn cả một ngụm hết một tên béo là không thể. Cho nên, tôi quyết định, muốn bắt tay vào cục diện, trước phải tập trung lực lượng làm hai hạng mục dân sinh.
- Phố buôn bán trung tâm của thị trấn chúng ta, lưu lượng khách rất lớn. Nhưng bởi vì đường phố khá hẹp, mọi người lại đông nên không chỉ dẫn đến ách tắc giao thông mà còn dễ dàng làm phát sinh sự cố an toàn. Đồng thời bởi vì quản lý thiếu hiệu quả mà làm cho không gian trở nên dơ bẩn.
- Mỗi ngày, sau khi chợ đêm chấm dứt, rác rưởi khắp mọi nơi. Ruồi muỗi bay loạn xạ. Mùi hôi không chịu nổi. Nhưng dân chúng xung quanh đều phải gánh chịu. Nhất là hiện tại vào mùa hè, căn bản là không dám mở cửa.
- Ý kiến của quần chúng rất lớn. Hơn nữa cũng làm ảnh hưởng đến hình tượng của thị trấn.
Bành Viễn Chinh chậm rãi nói:
- Tôi có một suy nghĩ, đó là tiến hành xây dựng, cải tạo lại khu phố buôn bán. Đồng thời tiến hành tô điểm thêm hành lang đường cho đẹp hơn. Dẹp bỏ đống rác do buôn bán đi, sau đó kết nối với bộ môn bảo vệ môi trường đô thị xây dựng một bãi rác lớn ở thung lũng phía tây nam thị trấn.
Bành Viễn Chinh rốt cuộc đã đề xuất mục đích chính của mình.
Lý Tuyết Yến trong lòng sớm hiểu rõ, tất nhiên sẽ mở miệng tỏ thái độ. Cổ Sáng thì trầm ngâm không nói.
Chử Lượng không kìm nổi, cười lạnh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi thừa nhận những gì anh nói là tình hình thực tế. Nhưng căn cứ vào điều kiện hiện tại, chúng ta không thể hoàn thành cải tạo, xây dựng thêm khu phố buôn bán. Trước kia cũng có lãnh đạo thị trấn nhắc đến vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng bị thị trấn phủ quyết. Vì sao? Bởi vì tài chính đầu nhập quá lớn. Đồng thời đề cập đến vấn đề bồi thường cho hàng trăm nông hộ. Lấy thực lực của thị trấn chúng ta thì không thể làm. Mà ở quận, hiển nhiên là không vì một thị trấn như chúng ta mà đầu nhập một số tiền lớn để cải tạo một đường phố.
Chử Lượng nhất định phải tỏ thái độ kiên quyết phản đối. Y không thể không tỏ thái độ, bởi vì đây là sự việc mà Hách Kiến Niên phản đối mãnh liệt. Nếu y duy trì trầm mặc, khẳng định sẽ khiến cho Hách Kiến Niên bất mãn, do đó mất đi sự ủng hộ của Hách Kiến Niên đối với y.
- Tôi cũng suy xét đến tài lực không đủ của thị trấn. Nhưng, chúng ta có thể áp dụng thu hút đầu tư để tiến hành vận tác buôn bán. Không cần một phân tiền nào của chính phủ, hoàn toàn từ xí nghiệp khai thác và phát triển. Còn về phần bồi thường cho thương hộ và nông hộ, có thể áp dụng phương thức bồi thường diện tích nhà bao nhiêu thì bồi thường lại bấy nhiêu. Sau khi xây dựng phố buôn bán xong, thì xây dựng thêm nhà lầu. Tầng thấp nhất dùng để buôn bán, từ tầng hai làm nơi sinh sống của dân cư.
Thu hút đầu tư, không cần một phân tiền của chính phủ? Cổ Sáng nghe xong lời của Bành Viễn Chinh đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu là như vậy thì có thể suy xét đến một lần. Nhưng vẫn phải cần quận phê duyệt.
Chử Lượng thản nhiên cười, cũng không nói gì nữa. Y đã biểu hiện thái độ như vừa rồi thì không cần phải lặp lại. Đối với tư tưởng “không cần một phân tiền của chính phủ” của Bành Viễn Chinh, y liền cười nhạt.
Cải tạo phố buôn bán của một thị trấn có thể hấp dẫn nhà đầu tư nào đến khai thác, phát triển chứ. Người ta đầu tư không phải là để kiếm tiền sao? Tự dưng không công đầu nhập một số tiền lớn giúp anh làm xây dựng, đó không phải điên rồi à?
Nếu vậy thì y không cần phải tái gây sức ép. Không cần nói đến Hách Kiến Niên gây trở ngại cho Bành Viễn Chinh, mà cho dù Hách Kiến Niên đồng ý thì ở quận phê duyệt, tìm kiếm người đầu tư, di dời cải tạo đều là những chướng ngại lớn. Kéo dài một năm rưỡi thời gian, đến lúc đó xem hắn sẽ nhìn người khác như thế nào.
Y thật không thể giải thích được cách đối nhân xử thế của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh khi làm việc, nếu không mười phần nắm chắc thì sẽ không mù quáng đề xuất. Nếu phải làm thì sẽ làm cho tốt, cho có hiệu quả. Mưu định rồi sau đó mới động.
Đương nhiên, hắn trong lòng đã có tính toán, ngay cả Lý Tuyết Yến cũng không nói. Nhiều lắm là sau ba năm, thị trấn Vân Thủy sẽ được nhét vào khu Tân An mới, trở thành một phần của thành nội. Mà lúc đó, vị trí của thị trấn Vân Thủy sẽ là đoạn đường buôn bán hoàng kim của khu mới thành phố Tân An. Đất đai sẽ tăng giá trên diện rộng, bất động sản lại như vừng nở hoa. Nhất là những cửa hiệu buôn bán mặt tiền đều trở thành hàng nóng.
Đây là một thùng tiền, xem mắt ai có lực thì nhìn thấy. Cho dù là cuối cùng không có người hỏi thăm thì cũng sẽ có xí nghiệp Tín Kiệt cử công ty đến khai thác. Bành Viễn Chinh sớm đã có kế hoạch toàn diện, nắm chắc thắng lợi.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Chử Lượng, gật đầu nói:
- Nếu tất cả mọi người không có ý kiến thì việc này coi như đã định. Tuyết Yến, cô hãy sắp xếp người lập dự án cải tạo, xây dựng phố buôn bán. Càng nhanh càng tốt. Chúng ta lập tức báo cáo lên quận để xin phê duyệt.
- Đồng thời, công tác chuẩn bị thu hút đầu tư cũng lập tức khởi động. Đồng chí Cổ Sáng, phiền anh hỗ trợ cho đồng chí Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Được!
Cổ Sáng cũng im lặng gật đầu:
- Tôi hiểu rồi!
Chử Lượng chậm rãi đứng dậy, nói với Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chuyện này có nên báo cáo với Bí thư Hách trước một tiếng hay không?
- Đương nhiên là phải báo cáo với Bí thư Hách. Đồng chí Chử Lượng, anh hãy đi một chuyến, đem tinh thần buổi họp của chúng ta báo cáo với Bí thư Hách, xem ý kiến của Bí thư Hách như thế nào.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng.
Hắn biết, sau khi cuộc họp kết thúc, Chử Lượng khẳng định là sẽ đi tìm Hách Kiến Niên mật báo. Một khi đã như vậy thì chi bằng để y quang minh chính đại mà đi.
Về phần thái độ của Hách Kiến Niên, không cần nghĩ cũng biết. Ông ta khẳng định là sẽ phản đối. Nhưng ngay cả khi ông ta phản đối, Bành Viễn Chinh cũng sẽ đẩy mạnh hạng mục này. Hắn có lý do rất đầy đủ. Vì để cải thiện dung mạo thị trấn và cuộc sống của quần chúng, đây là hạng mục dân sinh, lại không cần chính phủ đầu nhập thì vì sao lại không thể làm?
Chử Lượng đến văn phòng của Hách Kiến Niên. Nghe xong “báo cáo” của Chử Lượng, sắc mặt Hách Kiến Niên âm trầm, cười lạnh nói:
- Con nít ranh mà cứ tự cho mình là đúng. Cứ để hắn làm, tôi thật ra cũng muốn nhìn thấy hắn có thể làm ra được thành quả gì.
- Chử Lượng, cậu hãy cho ra một ít phong thanh, nói rằng tôi không đồng ý với ý kiến của hắn. Nhưng nếu hắn cứ khư khư cố chấp thì tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình.
Chử Lượng ngẩn ra, chợt thở phào một cái, gật đầu rời khỏi.