-Đây là thư ký Phòng Đảng chính Lý Tân Hoa của thị trấn chúng tôi, đây là Chủ tịch tập đoàn Tin Kiệt Hoàng Đại Long.
Bành Viễn Chinh cười cười, giới thiệu hai người.
Hoàng Đại Long kiêu ngạo mỉm cười, bắt tay Lý Tân Hoa:
-Xin chào.
Tuy trước mặt Bành Viễn Chinh, y không dám tỏ ra vẻ tự cao tự đại của kẻ lắm tiền, thậm chí còn có phần nịnh bợ, nhưng không có nghĩa y cũng như thế trước mặt người bình thường. Nếu không vì Bành Viễn Chinh, gặp cán sự thị trấn như Lý Tân Hoa, thậm chí y không thèm nhìn bằng nửa con mắt.
Danh tiếng của tập đoàn Tin Kiệt ở Tân An, ít ai không biết, Lý Tân Hoa không dám thất lễ, vội chào hỏi Hoàng Đại Long.
Hoàng Đại Long đến, vốn Bành Viễn Chinh định bảo y miễn cho mình việc đi uống rượu, nhưng rồi nghĩ tới bây giờ, vị trí của mình không còn giống lúc ở cơ quan, công tác ở cơ sở không thể thiếu sự “trợ giúp” của các doanh nghiệp, kết giao với các doanh nhân nhiều một chút, cũng không phải là chuyện xấu.
Hắn quay đầu lại nhìn Lý Tân Hoa:
-Đồng chí Tân Hoa, cô có bận việc gì không? Nếu không, ở lại ăn cơm với chúng tôi. Ăn xong, tôi sẽ phái xe đưa cô về.
-Dạ, lãnh đạo.
Lý Tân Hoa được lời mời, hết sức vui mừng, không dám phụ lòng tốt của hắn.
Không bao lâu sau, một chiếc Audi màu đen chạy tới. Lý Tân Hoa nhận ra ngay, đó là xe của ông chủ tập đoàn Huệ Phong Hồ Tiến Học. Đêm nay Hồ Tiến Học đãi tiệc?
Hồ Tiến Học nhảy xuống xe, vẻ mặt tươi cười đi tới, bắt tay Bành Viễn Chinh một cách vồn vã:
-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi rất muốn mời lãnh đạo ăn một bữa cơm, nhưng lãnh đạo bận như vậy, nên không có cơ hội. Hôm nay đúng lúc Hoàng tổng tới đây, bất kể thế nào xin phép cho tôi được mời một bữa cơm!
Lý Tân Hoa ngạc nhiên, tập đoàn Huệ Phong thực lực hùng hậu, Hồ Tiến Học cũng có thể coi là nhân vật có máu mặt hàng đầu ở quận Tân An, ngay cả Hách Kiến Niên cũng không coi vào đâu, sao lại tỏ ra khách khí, nịnh nọt một Chủ tịch thị trấn mới tới như Bành Viễn Chinh?
Trong lòng Bành Viễn Chinh đã có chủ ý, cũng không từ chối, cười cười nói:
-Hồ tổng thật sự quá khách khí, nếu Hồ tổng là bạn của Đại Long, chúng ta cũng không phải là người ngoài. Được, hôm nay tôi và đồng chí Tân Hoa sẽ làm khách, làm phiền các vị một bữa cơm!
Hồ Tiến học cười vang:
-Chủ tịch thị trấn Bành, Hoàng tổng, tôi nghĩ các vị đã ngán sơn hào hải vị rồi, tối nay tôi sẽ dẫn mọi người tới một chỗ mới mở ở huyện Thu Cốc - nhà hàng Dương Hạt Tử, chuyên nấu món đặc sản rất đặc sắc, chúng ta đi nếm thử chút nhé?
Huyện Thu Cốc là một huyện nông nghiệp của Tân An, cách thị trấn Vân Thủy không xa, chừng 30 cây số đường quốc lộ. Huyện này đang phát triển du lịch sinh thái, nhà hàng đặc sản mọc lên khắp nơi, nổi danh nhất là món dê nấu bọ cạp và lẩu dê.
Với Bành Viễn Chinh thì ăn uống gì không quan trọng, hắn gật đầu. Nhưng Hoàng Đại Long không hài lòng lắm, thầm nghĩ Hồ Tiến Học hơi keo kiệt, vài ngày liên tiếp nhờ y mời Bành Viễn Chinh ăn cơm, rốt cuộc lại mời đến tiệm ăn nông thôn! Thật là mất mặt!
Thấy Hoàng Đại Long có vẻ bất mãn, Hồ Tiến Học nhích lại gần Hoàng Đại Long, nói nhỏ vài câu. Hoàng Đại Long lập tức cười ha hả, mặt mày hớn hở. Theo hiểu biết của Bành Viễn Chinh về Hoàng Đại Long, y mà có cái vẻ mặt dâm đãng này, chắc chắn là có chuyện “mờ ám” làm y hết sức khoái trá.
Sau đó Bành Viễn Chinh mới biết, huyện Thu Cốc ở ngay sát thành phố, phòng nhảy mọc lên như nấm, trong đó có đủ loại gái phục vụ hết mình, thậm chí có cả gái Tây tóc vàng, mắt xanh vô cùng hấp dẫn. Hồ Tiến Học nghe nói có cô gái Tây mới đến, định sau khi cơm rượu no say, dẫn Bành Viễn Chinh và Hoàng Đại Long vào đó truy hoan.
Nhưng làm sao Bành Viễn Chinh có thể đi vào nơi như vậy? Thấy hắn kiên quyết từ chối không chịu chơi gái Tây, Hồ Tiến Học và Hoàng Đại Long rất cụt hứng.
Bành Viễn Chinh và Lý Tân Hoa lên xe của Hoàng Đại Long, chiếc Audi của Hồ Tiến Học chạy trước dẫn đường trong trời chiều nhập nhoạng, chạy thẳng tới huyện Thu Cốc. Trên đường, Bành Viễn Chinh chợt bảo Hoàng Đại Long:
-Đại Long, anh gọi Chủ tịch quận Chu đi, tôi muốn nói chuyện này với anh ấy.
-Chủ tịch quận Chu? Ai vậy?
Hoàng Đại Long ngồi ở vị trí lái phụ, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh ngạc nhiên hỏi.
-Chu Đại Dũng.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Hoàng Đại Long chợt hiểu:
-À, tôi quên, tên này không ngờ làm Chủ tịch quận. Tốt, Viễn Chinh, điện thoại đây này, cậu gọi cho hắn đi.
Hoàng Đại Long đưa điện thoại di động của mình cho Bành Viễn Chinh, cười nói:
-Hai ngày nữa tôi tặng cậu cái điện thoại di động, chúng ta liên lạc cũng tiện. Cầm cái máy nhắn tin này đi gọi điện thoại phiền phức lắm!
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
-Tôi ăn lương cán bộ cấp phòng, anh bảo tôi dùng điện thoại di động, muốn hại tôi sao?
Bành Viễn Chinh vừa nói vừa gọi đến văn phòng Chu Đại Dũng. Sau khi đến nhậm chức, Chu Đại Dũng đã gọi điện cho hắn hai lần, hỏi thăm tình hình công tác của hắn.
Tiếng chuông điện thoại reo một lúc lâu không có người tiếp, Bành Viễn Chinh nghĩ Chu Đại Dũng đã ra về, định cúp điện thoại, thì nghe tiếng thở dốc của Chu Đại Dũng:
-Ai vậy? Tôi Chu Đại Dũng đây.
-Chủ tịch quận Chu, em là Viễn Chinh đây.
-A, Viễn Chinh, anh đã ra tới cửa văn phòng, chợt nghe chuông điện thoại, mới quay lại nghe, hóa ra là chú. Sao, tìm anh có việc à? Hay muốn mời anh ăn cơm?
Tuy Chu Đại Dũng làm Phó chủ tịch quận nhưng đối với Bành Viễn Chinh vẫn rất gần gũi.
-Tối nay có người mời em đến huyện Thu Cốc ăn thịt dê, anh đi không? Em cũng có chút việc muốn báo cáo với anh.
Bành Viễn Chinh vừa nói vừa cười.
Lý Tân Hoa hơi giật mình, vị lãnh đạo của mình không đơn giản chút nào, không những có quan hệ tốt với ông chủ tập đoàn Tin Kiệt, còn cười nói vui vẻ với lãnh đạo quận, thảo nào mới hơn hai mươi tuổi đã làm Chủ tịch thị trấn, xem ra cậu ta có cơ sở để “liều mạng” với Hách Kiến Niên!
-Ồ, thế có những ai? Có thuận tiện không?
Chu Đại Dũng hơi chần chừ.
Bây giwof Chu Đại Dũng đã là Phó chủ tịch quận, nhất định phải chú ý hình tượng của mình. Bành Viễn Chinh mời y đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu có mặt người không thích hợp, y vẫn phải dè dặt.
-Cũng không phải người ngoài, có Hoàng Đại Long và ông chủ Hồ Tiến Học của xí nghiệp Huệ Phong, là những doanh nghiệp đóng thuế lớn cho quận chúng ta. Anh là lãnh đạo chính quyền, xuống nói chuyện công tác với người của doanh nghiệp cũng bình thường thôi.
Bành Viễn Chinh giải thích.
Chu Đại Dũng thở phào, cười nói:
-Nhưng tối nay anh có hẹn với Tống Quả đi uống trà, hay là kêu Tống Quả đi cùng luôn?
Bành Viễn Chinh hơi do dự. Để Hồ Tiến Học biết quan hệ giữa hắn và Chu Đại Dũng không ảnh hưởng gì, bởi vì hai người công tác cùng một quận, sớm muộn gì cũng phải công khai chuyện này. Nhưng Tống Quả thì khác, Tống Quả là con trai một của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức Thành ủy Tống Bính Nam, có thân phận không nhỏ ở thành phố Tân An. Có mặt Hồ Tiến Học, Tống Quả tới e là không ổn.
Nghĩ vậy, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
-Anh nói một tiếng với Tống Quả đi, hôm nào em mời hắn uống trà.
Chu Đại Dũng cũng đoán được sự e dè của Bành Viễn Chinh, liền đáp ứng.
Xe của Chu Đại Dũng tới nơi chậm hơn nhóm của Bành Viễn Chinh nửa tiếng, Hồ Tiến Học vội vàng đứng dậy chào đón. Hoàng Đại Long bước tới bắt tay Chu Đại Dũng, cười ha hả:
-Ha ha, ông anh làm lãnh đạo chính quyền, phong cách liền không giống lúc trước!
Chu Đại Dũng xấu hổ cười, nhướng mày lên.
Bành Viễn Chinh ngầm đá vào chân Hoàng Đại Long, nhắc y phải chú ý, không thể làm Chu Đại Dũng sượng mặt trước mặt Hồ Tiến Học, dù sao hiện giờ anh ta đã là Phó chủ tịch quận.
-Chủ tịch quận Chu, xin được giới thiệu, vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị xí nghiệp Huệ Phong Hồ Tiến Học.
Bành Viễn Chinh cười giới thiệu.
-Xin chào, Chủ tịch quận Chu, hôm nay rất vinh dự được mời lãnh đạo quận ăn cơm.
Hồ Tiến Học khá quen thuộc với nhiều lãnh đạo quận, nhưng Chu Đại Dũng mới tới nên y chỉ mới nghe nói chứ chưa được gặp.
-Hồ tổng à? Tôi nghe tiếng đã lâu.
Chu Đại Dũng mỉm cười bắt tay Hồ Tiến Học.
Hoàng Đại Long kêu to:
-Được rồi, được rồi, mấy người cũng đừng có đem Chủ tịch quận, Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch Hội đồng quản trị ra mà nói nữa, bây giờ là lúc ăn cơm, không nói chuyện công, chỉ nói giao tình! Ngồi xuống, uống rượu!