Rượu quá ba tuần, Bành Viễn Chinh liền chủ động nhắc đến ý tưởng cải tạo, xây dựng them phố buôn bán ở thị trấn Vân Thủy. Đối với ý tưởng của hắn, đám người Chu Đại Dũng đương nhiên là tán thành. Tuy nhiên, loại tán thành này chỉ mang tính lễ tiết, không có tính thực chất.
Bành Viễn Chinh nói, bọn họ liền cười theo.
Bành Viễn Chinh buông ly rượu trong tay, nhìn Chu Đại Dũng cười nói:
- Chủ tịch quận Chu, tôi có ý tưởng này. Về việc cải tạo, xây dựng thêm phố buôn bán ở thị trấn, tôi muốn làm thành một hạng mục tiến hành vận tác buôn bán, thông qua thu hút đầu tư để hoàn thành, thực hiện đầu nhập chính phủ.
Chu Đại Dũng đuôi lông mày nhướng lên:
- Viễn Chinh, suy nghĩ của cậu thật ra không tồi,. Loại tiền lệ xây dựng công cộng vận tác từ buôn bán không phải là không có. Nhưng nhất định phải được quận phê duyệt. Xong rồi mọi người có thể lập dự án. Kỳ thật thì lập dự án không khó, cái khó là công trình của mọi người khá nhỏ, rất khó có xí nghiệp nguyện ý tiến vào đầu tư.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Chuyện thu hút đầu tư thì tính sau. Chủ tịch quận Chu vừa lúc được phân công quản lý Ủy ban Kế hoạch và Ủy ban Xây dựng, có thể dàn xếp một chút hay không?
Chu Đại Dũng cười, chỉ tay vào Bành Viễn Chinh, cười mắng:
- Tôi biết rằng cậu đúng là “cáo lại đi chúc tết gà”, không có tâm địa tốt. Tôi nói rồi, lâu như vậy không mời tôi một bữa cơm, nay đột nhiên tìm đến tôi, còn có thể có chuyện tốt sao?
- Được rồi, các người cứ gửi báo cáo xuống, tôi sẽ sắp xếp.
Chu Đại Dũng sảng khoái đồng ý, Hồ Tiến Học cũng một bên âm thầm gật đầu, thầm nghĩ vị Chủ tịch thị trấn mới đến quả nhiên không giống như bình thường, xem ra quan hệ với Chu Đại Dũng không tầm thường.
Đồng thời cũng rất có thủ đoạn. Nương nhờ rượu của người khác để làm chuyện của mình.
Thấy Bành Viễn Chinh miêu tả sơ lược liền giải quyết được vấn đề phê duyệt của quận và thủ tục quy hoạch xây dựng, Lý Tân Hoa ngồi bên cạnh sắc mặt kính cẩn, trong lòng càng thêm kính sợ. Chu Đại Dũng, Hoàng Đại Long, Hồ Tiến Học trong mắt cô đều là những đại nhân vật quan trọng. Cô chỉ là một cán sự của phòng chính Đảng, khi nói chuyện đều cảm thấy khẩn trương, ngồi một chỗ cũng có áp lực không nhỏ.
- Cám ơn lãnh đạo khu đã chiếu cố.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Hoàng Đại Long:
- Còn về phần thu hút đầu tư, xin mời hai vị đại xí nghiệp giúp đỡ thị trấn giới thiệu vài khách hàng, coi như là hỗ trợ cá nhân cho tôi vậy.
Hồ Tiến Học còn chưa nói gì thì Hoàng Đại Long đã nương theo cảm giác say, đáp ứng ngay:
- Còn giới thiệu khách hàng cái gì. Xí nghiệp Tín Kiệt của chúng tôi còn có khai thác bất động sản, phát triển công ty. Việc này giao cho chúng tôi là được rồi. Viễn Chinh, anh cứ yên tâm. Chuyện của anh chính là chuyện của Hoàng Đại Long này.
- Không chỉ là cải tạo phố buôn bán thôi sao? Hết thảy đều giao cho tôi. Kiếm tiền hay không kiếm tiền là chuyện nhỏ. Việc của anh nhất định phải ủng hộ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Công việc quan trọng đầu tiên của chúng ta là mở đấu thầu. Anh nếu có ý tứ thì có thể tham dự vào. Còn về vấn đề lợi nhuận. Hạng mục này khẳng định là sẽ kiếm được tiền. Không cần nói gì khác, chỉ nói đến kinh doanh sau khai thác, phát triển cũng là khoản thu vào không nhỏ.
Thái độ của Hoàng Đại Long khiến cho Hồ Tiến Học ngẩn ngơ. Hoàng Đại Long nhìn qua tùy tiện, lỗ mãng, hào phóng, nhưng kỳ thật bên trong rất khôn khéo. Trong kinh doanh cũng là người tính toán chi ly.
Hồ Tiến Học cùng là người hợp tác kinh doanh với Hoàng Đại Long, tất nhiên là rất quen thuộc với gã. Bành Viễn Chinh thuận miệng đề cập đến một hạng mục, Hoàng Đại Long suy xét cũng không suy xét, cũng không quan tâm có lợi nhuận hay không, liền trực tiếp đồng ý ngay, chỉ có thể giải thích, Bành Viễn Chinh địa vị trong lòng y và cha của y rất quan trọng. Người bình thường không thể sánh bằng.
Thành phố phái đến một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi, Hồ Tiến Học vốn không để trong lòng. Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên y cũng không cần quan tâm, huống chi chỉ là một Chủ tịch thị trấn. Tập đoàn Huệ Phong của y không giống như những xí nghiệp khác trong thị trấn. Y đã lấy thành công để kiêu ngạo. Tuy còn nằm ở thị trấn Vân Thủy, nhưng lực ảnh hưởng đã sớm thẩm thấu đến quận và thành phố.
Nhưng trước hai ngày Bành Viễn Chinh nhậm chức, y đã cùng ăn cơm với Hoàng Đại Long. Sau khi cơm rượu no say, y từ Hoàng Đại Long chiếm được một chút phong thanh. Lấy hiểu biết của y đối với Hoàng Đại Long, nếu Hoàng Đại Long nói Bành Viễn Chinh lai lịch rất lớn thì đúng là lai lịch rất lớn. Bằng thực lực, tài lực và địa vị của Hoàng gia, người bình thường Hoàng Đại Long không bao giờ để vào mắt. Bởi vậy, Hồ Tiến Học đã nhanh chóng đưa một chiếc xe sang trọng đến cơ quan chính quyền thị trấn.
Hồ Tiến Học con ngươi lóe sáng, ánh mắt thâm trầm xẹt qua người Bành Viễn Chinh và Hoàng Đại Long, cũng không nói gì, chỉ uống rượu với Chu Đại Dũng.
Nhân lúc đi vệ sinh, Hồ Tiến Học đã hỏi lai lịch của Bành Viễn Chinh. Hoàng Đại Long trả lời không biết khiến Hồ Tiến Học có chút vừa giận vừa xấu hổ, nghĩ đến Hoàng Đại Long rất không trượng nghĩa, qua loa đối với mình, lại không biết rằng chính Hoàng Đại Long cũng muốn tìm đáp án.
Nếu chỉ dựa vào quan hệ với Tống Quả, Hoàng Đại Long tuyệt sẽ không tiếc hết thảy giá phải trả để kết giao với Bành Viễn Chinh. Bởi vì lúc trước Bành Viễn Chinh đã giúp y một ân tình. Một hạng mục của xí nghiệp Tín Kiệt gần đây được đưa ra thị trường, nhưng lại bị kẹt hồ sơ ở Các bộ và Ủy ban trung ương thủ đô đã lâu. Tống Quả đã âm thầm ám chỉ cho Hoàng Đại Long tìm đến Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cũng không già mồm cãi láo, ngay trước mặt Hoàng Đại Long gọi một cuộc điện thoại. Ngày hôm sau hồ sơ của xí nghiệp Tín Kiệt liền được thông qua. Tin tức quay lại Tân An khiến cho cha con Hoàng gia rất chấn động.
- Tôi nói lão Hồ à, anh cũng đừng hỏi gì nữa. Hỏi cái gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ có thể nói với anh, mạng lưới quan hệ của Viễn Chinh rất lớn, vượt quá sức tưởng tượng của anh. Mánh khóe thông thiên, có chút cần nói rõ sao?
Hoàng Đại Long ợ một tiếng, dương tay chỉ trần nhà vệ sinh.
Hồ Tiến Học hít một hơi thật sâu.
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Nếu muốn ở chung với anh ta, tôi cho anh một đề nghị, thẳng thắn thành khẩn, không cần đùa giỡn. Ánh mắt của anh ta khác người bình thường. Anh không chơi lại anh ta đâu.
Hồ Tiến Học im lặng một lát rồi cùng với Hoàng Đại Long rời khỏi nhà vệ sinh.
Hồ Tiến Học mời Bành Viễn Chinh hai ly rượu. Nhưng sau đó gã phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi rất có lai lịch này dường như tửu lượng rất lớn. Một ly rượu trắng xuống bụng, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Tạm thời gã cứ là Lã Vọng buông cần thôi.
- Chủ tịch thị trấn Bành quả thật tửu lượng rất tốt. Lão Hổ tôi không dám đọ sức. Lãnh đạo chính là lãnh đạo. Chỉ cần nhìn thấy tửu lượng của Chủ tịch thị trấn Bành thì đủ biết đây là dấu hiệu quan lớn rồi.
Hồ Tiến Học buông ly rượu, giả vờ cảm thán nói.
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Tôi đã sớm nói với anh, tửu lượng của Viễn Chinh không như anh đã nghĩ. Haha, ba người như anh hợp lại cũng không phải đối thủ.
Bành Viễn Chinh trừng mắt nhìn Hoàng Đại Long:
- Ăn nói linh tinh, Hồ tổng đừng nghe anh ấy nói bừa. Kỳ thật thì tôi cũng đã say, nhưng do tôi uống rượu mặt không đỏ nên nhìn như không có việc gì. Nhưng sớm đã không chống đỡ nổi rồi.
- Người ta nói uống rượu mà đỏ thì là vào máu, có tác dụng bài tiết chất cồn. Nhưng uống vào mà mặt không đỏ, thì chính là vào dạ dày và gan, không tốt cho sức khỏe, chứng minh sức chịu đựng đối với rượu là yếu. Lãnh đạo nên chú ý một chút, uống ít rượu thôi. Tốt nhất là trước khi uống rượu nên uống một ly sữa.
Lý Tân Hoa đột nhiên dịu dàng nói chen vào.
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Nhìn kìa, đồng chí Tân Hoa đang đau lòng. Quả nhiên là lãnh đạo, đi đâu cũng có nữ thư ký chiếu cố.
Nghe Hoàng Đại Long trêu ghẹo như vậy, Lý Tân Hoa mặt sớm đỏ lên như trái cà chua, cúi đầu xuống. Bành Viễn Chinh nhìn Hoàng Đại Long:
- Cái miệng anh đầy mùi thuốc súng, còn nói hươu nói vượn nữa. Mau che cái miệng của anh lại đi.
Hoàng Đại Long cười ha hả.
Hồ Tiến Học cũng cười:
- Đồng chí Tân Hoa nói là căn cứ vào khoa học. Không phải là bảo vệ Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh mà nói như thế chứ?
- Tôi chỉ là xem TV, các chuyên gia đều nói như vậy.
Lý Tân Hoa đỏ mặt nhỏ giọng nói.
- Đúng rồi, hôm nay còn có chuyện thiếu chút nữa đã quên, muốn nhờ Hồ tổng giúp cho chuyện nhỏ.
Hồ Tiến Học vỗ ngực nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành quá khách khí rồi. Anh là quan phụ mẫu, có việc chi thì chỉ cần nói một tiếng, lão Hồ tôi lập tức làm ngay.
- Haha, con gái của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Vi Tiểu Quyên đang làm việc tại nhà máy ươm tơ ở thị trấn. Công việc vất vả mà thu vào cũng không nhiều. Lão Vi gia cảnh khó khăn, vợ thì nhiều năm bại liệt nằm trên giường. Hồ tổng nếu có vị trí nào thích hợp, thu nhập tương đối cao thì nể mặt, giúp lão Vi một phen.
Bành Viễn Chinh nhắc tới điều này cũng là nhất thời hứng khởi. Gia cảnh của Vi Minh Hỉ thật sự là khó khăn. Khó khăn đến nỗi khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Là một lãnh đạo của thị trấn có nhiều xí nghiệp nhưng lại không chiếu cố được cho con gái của mình. Điều này không phải nói lên ông ta thanh chính, liêm khiết mà từ một khía cạnh nào đó đã nói lên được sự cô đơn và áp lực của ông. Trong tay không có quyền thì ai mà để ý.
Hơn nữa, Hách Kiến Niên lại vô tình chèn ép khiến Vi Minh Hỉ xử lý không được, cũng là tình lý bên trong.
Hồ Tiến Học không có bất luận một chần chừ nào. Xí nghiệp của y to như vậy, an bài một Vi Tiểu Quyên chẳng là vấn đề gì. Nếu Bành Viễn Chinh đã mở miệng, lại là chuyện nhỏ, y đương nhiên sẽ không vì vậy mà không nể mặt Bành Viễn Chinh.
- Không thành vấn đề. Nếu lãnh đạo đã chỉ thị, việc này tôi lập tức làm ngay.
Hồ Tiến Học lấy ra điện thoại, gọi điện cho một xí nghiệp cấp dưới của tập đoàn Huệ Phong, tại chỗ quyết định sắp xếp Vi Tiểu Quyên vào làm nhân viên giữ kho cho tổng bộ hậu cần của tập đoàn. Tiền lương cùng cấp với Chủ nhiệm phân xưởng.
Tiền lương thu vào, so với thị trấn Vân Thủy mà nói, xem như là tương đối cao, cùng cấp với giai tầng tri thức.
Tập đoàn Huệ Phong là xí nghiệp tư nhân. Không nói đến vận tác theo đúng quy phạm, càng chưa nói đến chế độ tư cách pháp nhân trong kết cấu quản lý xí nghiệp, quyền sở hữu tài sản, quyền kinh doanh hết thảy đều do Hồ Tiến Học định đoạt. Thay đổi xoành xoạch là chuyện thường ngày. Hồ Tiến Học nói sắp xếp như vậy thì sắp xếp như vậy.
- Tôi thay mặt lão Vi cám ơn Hồ tổng. Nói thật, do tôi đã đến nhà lão Vi một lần, gia cảnh trong nhà quá khó khăn. Nói là lãnh đạo thị trấn, nhưng kỳ thật lại không bằng một thôn dân bình thường.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền nhớ đến tình trạng nhà Vi Minh Hỉ, lại không kìm nổi có chút cảm thán.
Hắn không phải lạm dụng lòng tốt, chỉ có điều xuất phát từ tính nhân bản mà thôi.