Cao Quan

Chương 572: Chương 572: Ngả bài




Chuyện huyện Lân trình báo huyện nghèo cấp quốc gia cứ như vậy mà xác định xong. Mặc dù Đổng Dũng không đồng ý, nhưng thiểu số phục tùng đa số, chuyện đã rồi, Đổng Dũng cũng không thể tránh được.

Cũng từ giờ phút này, Đổng Dũng cảm thấy mình bị cô lập, Tôn Thắng Tuấn vốn là đồng minh của y, cũng lặng lẽ chuyển sang hướng khác.

Trước mắt, trong bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện, trừ Cung Hàn Lâm “được” đến trường Đảng học tập ra, trên thực tế Bành Viễn Chinh là người đứng đầu, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa Quách Vĩ Toàn là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, Ninh Hiểu Linh và Tôn Thắng Tuấn dần dần có khuynh hướng trung lập, chỉ có Đổng Dũng một mình một phe phản đối.

Sau đó, tin từ Ủy ban nhân dân huyện truyền ra, nhiều cán bộ huyện cũng xôn xao tranh luận. Không ít cán bộ không muốn huyện mang cái tiếng nghèo khó, cảm thấy như vậy là hạ thấp hình tượng của huyện. Những ý kiến này càng ngày càng nhiều, đương nhiên lọt vào tai Bành Viễn Chinh và các lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện.

Nghiêm Hoa nghe những ý kiến này, trong bụng khó chịu.

Buổi sáng, Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc xét duyệt bản thảo lời phát biểu trong đại hội đẩy mạnh tác phong và hiệu năng công tác trong các cơ quan Đảng chính toàn huyện do Hoắc Quang Minh đưa tới, Nghiêm Hoa tìm tới tận cửa.

- Nghiêm đại tỷ, mời ngồi.

Bành Viễn Chinh cười, khoát tay:

- Chị tìm tôi có việc?

- Chủ tịch huyện Bành, gần đây đối với chuyện huyện chúng ta trình báo huyện nghèo, không ít người ở sau lưng bán tán xôn xao, nói hươu nói vượn, sắp tới cấp trên sẽ thực hiện xác định và đánh giá ý dân, nếu như không nhanh chóng thống nhất tư tưởng, sợ rằng sẽ có sơ xuất.

Nghiêm Hoa cau mày, lớn tiếng nói.

- Ngày mai trên đại hội, nên chăng cậu nhấn mạnh chuyện này một chút? Nói nghiêm túc một chút, nếu ai ở sau lưng làm chuyện mờ ám, ảnh hưởng việc trình báo của huyện, thì truy cứu trách nhiệm của ai!

Bành Viễn Chinh cười:

- Nghiêm đại tỷ, đừng quá nóng giận, không cần thiết. Một số người có cái nhìn thiển cận, có lòng hư vinh quá mạnh. Tôi đã có dự liệu, chị yên tâm đi. Họ bàn tán mấy ngày rồi cũng yên, nếu thật sự cấp trên tới xác định và đánh giá, sẽ không có người dám công khai đối nghịch với huyện.

Bành Viễn Chinh nói một cách thản nhiên.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy. Quyền lực do huyện nắm giữ, cán bộ cơ quan không có cùng quan điểm, bàn ra nói vào một hai tiếng, cũng là bình thường. Họ bàn tán vài ngày rồi cũng thôi, không có ai dám phản đối công khai.

- Dĩ nhiên, ngày mai trong đại hội, tôi cũng sẽ nói về chuyện này.

Bành Viễn Chinh cười.

- Chị cứ việc thực hiện việc trình báo, không cần để ý tới những lời đồn nhảm này. Theo nguồn tin tôi có được, làn này phê duyệt sẽ rất nhanh, chừng cuối tháng 4 đầu tháng 5 là có thể đệ trình Quốc vụ viện. Nếu như tất cả đều thuận lợi, cuối tháng 5 hoặc đầu tháng 6 là có thể đánh giá xong. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhận được khoản vốn 5 triệu hỗ trợ huyện nghèo, việc sửa chữa và mở rộng huyện lỵ, có thể phải trông cậy toàn bộ vào chuyện này.

Nghiêm Hoa thở dài một cái, nhìn Bành Viễn Chinh gật đầu:

- Được rồi, tôi sẽ giả như mắt điếc tai ngơ vậy.

Cậu bận việc, tôi về trước.

Nghiêm Hoa nói xong quay người bước đi.

Bởi vì lần trình báo này, thành phố cho thời hạn rất gấp, trong vòng một tuần phải hoàn thành việc tập hợp tất cả tài liệu cơ bản, thành phố xét duyệt thông qua xong, sẽ báo lên tỉnh, tỉnh xét duyệt xong sẽ chuyển lên Thủ đô.

Về sau Bành Viễn Chinh mới biết, tính từ năm 1986, đến năm 1994 này, quốc gia mới lại tiến hành thẩm tra việc trình báo. Trong lần trình báo quy mô lớn này, cả tỉnh Giang Bắc chỉ có hai huyện, một là huyện Lân, hai là huyện Chúc của thành phố Trạch Lâm.

Phần đông, các huyện nghèo cấp quốc gia đều ở những vùng xa xôi biên giới Tây Nam, Tây Bắc, hoặc khu dân tộc thiểu số, là một tỉnh tương đối phát đạt, tỉnh Giang Bắc không có nhiều huyện phù hợp với tiêu chuẩn huyện nghèo.

Nghiêm Hoa vừa đi, Quách Vĩ Toàn đã tới. Quách Vĩ Toàn đã trao đổi với người của công ty Tân Thành, họ đồng ý tới huyện đầu tư, nghiêm túc thực hiện theo kế hoạch của huyện, hoàn thành xây dựng dự án.

Nhưng làm cách nào mới có thể ngưng hẳn hợp tác với công ty Quang Minh, với điều kiện là không gây ra sóng gió, đối với Quách Vĩ Toàn là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Huyện muốn thay đổi nhà đầu tư, cha con Lý Hoắc Nhiên dĩ nhiên không cam lòng. Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để họ mở ra thị trường ở thành phố Tân An, mất đi cơ hội lần này, sau này họ rất khó tiến vào thị trường Tân An. Họ khăng khăng bám víu vào văn bản thỏa thuận hợp tác đã ký với huyện, ngày hôm qua, Quách Vĩ Toàn nói chuyện với Lý Long cả một buổi chiều, cũng không có kết quả, thái độ của Lý Long rất cứng rắn.

Thấy vẻ mặt Quách Vĩ Toàn có phần ngưng trọng và âm trầm, Bành Viễn Chinh cười cười hỏi:

- Lão Quách, cục xương này cứng quá không nhằn nổi sao?

- Ài…

Quách Vĩ Toàn thở dài, nói:

- Chủ tịch huyện Bành, đây không chỉ là cục xương cứng, mà còn rất đau đầu. Căn bản là không có cách nào nói đủ thuyết phục, Lý Long bám víu vào hợp đồng, còn ồn ào muốn lên thành phố khiếu nại chúng ta không tuân theo quy định hành chính, yêu cầu huyện bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nhà đầu tư…

- Thỏa thuận hợp tác?

Bành Viễn Chinh nghe vậy cười lạnh, lấy bản sao văn bản thỏa thuận hợp tác xây dựng dự án do huyện và công ty Quang Minh ký tên trên bàn, lật đến tờ cuối cùng bổ sung, lớn tiếng nói:

- Lão Quách, anh nhìn đi, văn bản ghi rõ ràng trên giấy trắng mực đen: khi triển khai đầu tư, nếu nhà đầu tư không tuân theo quy định, vi phạm pháp luật, hoặc không tuân theo quy định hay chế độ và quy hoạch của huyện, chính quyền huyện có quyền chấm dứt hợp tác với nhà đầu tư bất cứ lúc nào, tất cả thiệt hại, doanh nghiệp tự gánh chịu.

Quách Vĩ Toàn ngẩn người, cúi xuống nhìn lướt qua, rồi cười khổ nói:

- Chủ tịch huyện Bành, đương nhiên từ đầu đã có điều khoản ước định, nhưng tôi nghĩ doanh nghiệp lưu manh này sẽ bất chấp.

- Họ không thể muốn làm gì thì làm!

Bành Viễn Chinh cười lạnh, xua tay nói:

- Đừng gấp gáp. Anh cứ tiếp tục nói chuyện với họ, thẳng thắn biểu lộ thái độ của huyện, y muốn ồn ào thì cứ ồn ào đi! Tôi còn sợ họ không làm ầm ĩ lên!

Quách Vĩ Toàn thở dài:

- Được, tôi lại hẹn họ nói chuyện, ngả bài xem sao.



Tại hội nghị đẩy mạnh hiệu năng và tác phong trong cơ quan Đảng chính huyện Lân.

Trừ Hàn Duy không tham dự và Cung Hàn Lâm đi học, tất cả các Ủy viên thường vụ Huyện ủy và các lãnh đạo chủ yếu đều có mặt.

Hội nghị do Bí thư Huyện ủy Âu Dương Đào chủ trì, Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra Cố Xuân Tường báo cáo chuyên đề, cuối cùng là Bành Viễn Chinh nói chuyện.

- Kế tiếp, mời Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh phát biểu, mọi người cho một tràng pháo tay.

Âu Dương Đào vừa dứt tiếng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Bây giờ, trên thực tế, Bành Viễn Chinh là người đứng đầu huyện Lân, bởi vì tình hình huyện Lân dần dần ổn địnhvà đi vào quỹ đạo, công tác trọng tâm của Hàn Duy lại chuyển về thành phố, trừ chuyện đặc biệt quan trọng, căn bản là không nhúng tay vào công việc ở huyện.

Bành Viễn Chinh đứng dậy khom người chào mọi người dưới đài, cao giọng nói:

- Các đồng chí, được Bí thư Hàn ủy thác, tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện phát biểu vài lời về xây dựng hiệu năng và tác phong công tác.

Năm nay là năm mấu chốt huyện gia tăng cải cách, đẩy mạnh phát triển kinh tế, cũng là năm huyện Lân chúng ta thật sự phát triển. Chúng ta đẩy mạnh xây dựng dự án và thu hút đầu tư, thúc đẩy tiến trình đô thị hóa, tăng cường hỗ trợ đối với nông dân và vùng nông thôn, hướng dẫn quần chúng nông dân thoát nghèo,vươn lên làm giàu…Trong bối cảnh như vậy, Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện quyết đoán thực hiện năm hoạt động xây dựng hiệu năng và tác phong trong cơ quan Đảng chính.

Trong tiến trình triển khai xây dựng tác phong và hiệu năng, ý thức phục vụ của nhiều đảng viên cán bộ càng ngày càng mạnh, sức sống đổi mới càng ngày càng dồi dào, điều kiện quản lý không ngừng được ưu hoá, hình tượng cán bộ càng ngày càng tốt đẹp…

Bành Viễn Chinh nói rất nhanh, vốn là bản thảo nói chuyện trong hai mươi phút, chỉ chừng mười phút hắn đã nói xong, sau đó lập tức chuyển đề tài.

- Nhân đại hội hôm nay, tôi nói tiếp mấy câu, hy vọng các đồng chí thật sự lắng nghe.

Bành Viễn Chinh chợt cao giọng:

- Gần đây, tôi nghe được không ít ý kiến bất đồng về việc huyện chúng ta trình báo huyện nghèo cấp quốc gia. Rất nhiều đồng chí cho rằng, chúng ta trình báo huyện nghèo khó là bôi đen hình ảnh của huyện, ở sau lưng nghị luận rối rít. Ở đây, tôi muốn hỏi mọi người ba vấn đề.

Thứ nhất, rốt cuộc huyện Lân có phải là huyện nghèo khó hay không? Trong mấy chục năm nay, về mọi phương diện, huyện Lân đều xếp hạng đầu tính từ dưới lên. Thu nhập bình quân đầu người của chúng ta thậm chí chưa bằng một phần năm của quận Tân An. Chúng ta hầu như không có cơ sơ công nghiệp, huyện lỵ của chúng ta, đi bộ từ nam đến bắc, mất chưa tới nửa giờ. Huyện lỵ chỉ có một bệnh viện, một trường phổ thông trung học, một trường cấp 2, bốn trường tiểu học, một cửa hàng bách hóa…đó là toàn bộ cơ ngơi của chúng ta!

Trừ đi phương tiện công cộng, chúng ta hầu như chỉ có hai bàn tay trắng. Ra khỏi huyện lỵ, tình trạng khu vực nông thôn càng khó có thể dùng lời mà mô tả được. Mọi người từng nhiều lần đến nông thôn, hẳn là có thể thấy rõ còn hơn cả tôi. Nếu một huyện nghèo như chúng ta, không thể gọi là huyện nghèo khó, cả nước còn có huyện nghèo khó sao?

Có lẽ có người sẽ nói, còn có rất nhiều địa phương còn nghèo hơn chúng ta. Không sai, đó là sự thật. Nhưng tại sao các vị không quay lại nhìn các khu giàu có và phát đạt, thu nhập gấp nhiều lần huyện chúng ta? Chênh lệch quá lớn, các đồng chí! Nghĩ tới điều này, tôi rất đau lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.