Nghiêm Hoa gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Được, Chủ tịch huyện Bành. Tuy nhiên, chuyện này có cần thảo luận ở hội nghị một chút không?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Có thể. Như vậy đi. Nghiêm đại tỷ, sáng ngày mai chúng ta tranh thủ mở hội nghị, sau đó chị giới thiệu sơ lược tình hình cho các đồng chí có mặt ở đây.
Bành Viễn Chinh nói xong, lại gọi Quách Vĩ Toàn tới.
- Lão Quách, công ty Quang Minh triển khai hoạt động không đúng quy định, tôi nghi ngờ chữ tín và thực lực của họ. Như vậy, tôi chuẩn bị loại bỏ công ty Quang Minh, thay bằng công ty Tân Thành, anh cảm thấy thế nào?
Bành Viễn Chinh hạ giọng nói.
Quách Vĩ Toàn nhướng mày, lập tức đồng ý:
- Ý của tôi cũng là loại bỏ họ! Chưa nói đến thực lực, chỉ riêng tác phong, chẳng khác kẻ phá hoại, lúc đầu thì sửa đổi thiết kế dự án, sau đó lại tự tiện vào hiện trường uy hiếp huyện. Một doanh nghiệp như vậy, không thể nào hợp tác lâu dài, chúng ta nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, kiên quyết thay nhà đầu tư.
- Tốt, chúng ta cứ định như vậy. Lão Quách, anh đừng để lộ chuyện này, âm thầm liên lạc với phía công ty Tân Thành, xem họ có còn ý định đầu tư hay không. Nếu còn, như vậy, chúng ta sẽ quyết định thật nhanh!
Bành Viễn Chinh lạnh lùng phất phất tay.
Quách Vĩ Toàn lưỡng lự một chút:
- Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch thành phố Chu, có cần…
- Không cần. Chủ tịch thành phố Chu là một lãnh đạo rất có nguyên tắc. Lãnh đạo đã biểu lộ thái độ, yêu cầu chúng ta nghiêm khắc dựa theo nguyên tắc và chế độ mà làm.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh thoáng hiện một nụ cười nghiền ngẫm:
- Thật ra thì chiều hôm nay, thái độ của Chủ tịch thành phố Chu đã nói rõ vấn đề rồi.
Bành Viễn Chinh vừa đi vừa nói chuyện với Quách Vĩ Toàn, đi tới trước xe, liền lên xe trở về Ủy ban nhân dân huyện.
…
Sáng hôm sau, Ủy ban nhân dân huyện triệu tập phiên làm việc của Chủ tịch huyện.
Lúc Bành Viễn Chinh chạy tối phòng họp, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh, sáu Phó chủ tịch huyện đã có mặt.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo bước tới, định kéo ghế cho Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh lắc đầu, ngăn y lại.
Bành Viễn Chinh ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh, cười cười nói:
- Tốt, các đồng chí đã đến đông đủ, chúng ta mở hội nghị. Hôm nay chủ yếu có hai đề tài thảo luận: thứ nhất, lão Quách sẽ thông báo với các vị về tình hình tiến triển xây dựng dự án; thứ hai, Nghiêm đại tỷ trình bày về việc trình báo huyện nghèo khó quốc gia của huyện chúng ta. Công việc của mọi người đều bề bộn, chúng ta bắt đầu họp ngay. Lão Quách, anh nói trước.
Quách Vĩ Toàn gật đầu, cao giọng nói:
- Căn cứ tinh thần hội nghị thường ủy Huyện ủy, chỉ thị Bí thư Hàn và yêu cầu của Chủ tịch huyện Bành, tôi được phân công phụ trách Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện, Ủy ban Xây dựng huyện và các ngành chức năng, trải qua công tác xây dựng giai đoạn đầu, tôi xin thông báo một chút về tiến độ dự án.
Trung tâm thương mại Đông Phương, đã xây dựng xong các công trình cơ bản, công trình phụ trợ đã hoàn thành 80 phần trăm, đang xây dựng công trình chính, dự tính sẽ hoàn thành trước kỳ hạn một tháng, đến tháng 9 năm nay sẽ đưa vào hoạt động.
Trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và trung tâm tập trung và phân phối gia vị đang được tích cực triển khai. Thủ tục đã sắp xong, huyện đã lựa chọn nhà đầu tư, chậm nhất là trung tuần tháng 4 sẽ sẽ khởi công. Vấn đề duy nhất là, một nhà đầu tư hoạt động không đúng quy phạm, tôi và Chủ tịch huyện Bành đang bàn xem có cần thay đổi nhà đầu tư, tham khảo ý kiến mọi người một chút.
Quách Vĩ Toàn vừa dứt tiếng, Bành Viễn Chinh liền cười cười tiếp lời:
- Tôi xin bổ sung hai điểm. Một là, hôm qua Chủ tịch thành phố Chu đến huyện chúng ta khảo sát điều tra nghiên cứu, tán thành ý tưởng quy hoạch tổng thể khu công nghiệp hậu cần của chúng ta, cũng tỏ ý thành phố sẽ dành cho chúng ta chính sách hỗ trợ nhất định. Đồng thời, Chủ tịch thành phố Chu đồng ý xem việc này là công tác cơ sở của mình.
Hai là, ngày hôm qua, công ty Quang Minh tự tiện vào hiện trường, mọi người đều đã biết. Doanh nghiệp này hành động quá tồi tệ! Vì nghĩ đến công tác đại cục tương lai của huyện, tôi và lão Quách đã hội ý, quyết định thay đổi nhà đầu tư. Đối với việc lựa chọn nhà đầu tư, cá nhân tôi trước đây đã suy nghĩ không chu toàn, tôi sẽ làm văn bản kiểm điểm trước Huyện ủy. Xin mọi người thảo luận một chút.
Bành Viễn Chinh nói.
Mọi người im lặng, không ai lên tiếng. Mấy dự án này là ý tưởng của Bành Viễn Chinh, Quách Vĩ Toàn thực hiện, những lãnh đạo khác không nhúng tay, lời nói cũng không có trọng lượng. Nếu Bành Viễn Chinh và Quách Vĩ Toàn muốn thay đổi nhà đầu tư, vậy thì đổi thôi.
Nghiêm Hoa cười cười, giơ tay nói:
- Tôi đồng ý.
Lý Minh Nhiên cũng giơ tay đồng ý. Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh cũng lần lượt giơ tay, mọi người vỗ tay thông qua.
Nhưng về vấn đề trình báo huyện nghèo khó quốc gia, Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng không đồng ý, Ninh Hiểu Linh thì im lặng.
- Chủ tịch huyện Bành, theo tình hình kinh tế trước mắt của huyện, chúng ta qua được năm nay, năm sau cố gắng công tác, việc thoát nghèo thành công là không khó khăn gì, bây giờ cục diện và tình thế đang tốt đẹp, chúng ta không cần phải trình báo huyện nghèo cấp quốc gia. Nếu đeo lấy cái tiếng này rồi, sau này muốn gỡ xuống cũng khó.
Tôn Thắng Tuấn cười, đốt một điếu thuốc, ngồi cạnh y, Ninh Hiểu Linh thầm nhíu mày.
Bành Viễn Chinh cũng đốt một điếu thuốc, nhưng không lập tức trả lời, bởi vì hắn thấy Đổng Dũng cũng chuẩn bị lên tiếng.
- Tôi đồng ý ý kiến của lão Tôn. Mặc dù có câu “Con có khóc mẹ mới cho bú”, nhưng nếu chúng ta có thể tự lực cánh sinh, cũng không cần tranh cái tiếng huyện nghèo này làm gì. Nói thật, cũng chẳng có gì tốt đẹp mà tranh!
Bành Viễn Chinh nhìn hai người, cười nhạt. Hắn biết sở dĩ họ phản đối, đơn giản là vì toan tính muốn có thành tích chính trị. Dựa theo thế phát triển kinh tế của huyện Lân hiện nay, chờ mấy dự án lớn phát huy hiệu quả và lợi ích, họ là thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, cũng sẽ được lợi.
Nghiêm Hoa nhíu mày, nói:
- Chúng ta trình báo huyện nghèo cấp quốc gia, cũng không phải vì giành cái tiếng này nọ, mà là tranh thủ chính sách hỗ trợ người nghèo của tỉnh, thành phố và Trung ương. Huyện chúng ta đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh, nhưng ngành phục vụ công cộng và cơ sở thiết bị vô cùng lạc hậu, nếu như chỉ dựa vào tài lực của huyện, là không thể gánh nổi. Còn có giáo dục và giao thông, cũng cần vốn đầu tư rất lớn. Nếu như trình báo thành công, một năm có thể có hàng chục triệu hỗ trợ người nghèo, tầm quan trọng của chuyện này đối với huyện chúng ta, không cần nói cũng biết.
- Trước mắt, mấy dự án lớn sắp đưa vào hoạt động, cũng sẽ tăng thêm thu nhập tài chính rất lớn cho huyện, tôi chỉ tính sơ sơ, năm 94, tài chính huyện tăng thu ba mươi phần trăm, tới năm 95, còn tăng cao hơn, gấp đôi thì khó, chứ tăng trên năm mươi phần trăm là không có vấn đề gì. Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến mình, còn phải nghĩ đến nhiều địa phương còn nghèo hơn chúng ta nhiều, càng cần Trung ương hỗ trợ nhiều hơn.
Đổng Dũng phản bác lại Nghiêm Hoa.
Trừ Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên ra, Đổng Dũng ỷ mình công tác lâu năm, không coi các Phó chủ tịch huyện khác, kể cả Quách Vĩ Toàn, vào đâu.
Nghiêm Hoa bị Đổng Dũng cãi lại, mặt đỏ lên, vừa định bẽ lại, lại nghe Bành Viễn Chinh mở miệng.
- Lão Đổng, chúng ta mới triển khai mấy dự án, mặc dù triển vọng có vẻ tốt, nhưng có thể mang lại lợi ích và hiệu quả thực tế hay không, còn cần có thời gian kiểm nghiệm. Huyện Lân chúng ta là một huyện nông nghiệp, cơ sở công nghiệp hầu như bằng không, muốn phát triển kinh tế, chúng ta phải sửa đường, cải thiện tình trạng giao thông, chúng ta phải đẩy mạnh quá trình đô thị hóa, xây dựng huyện lỵ mới, chúng ta phải chấn hưng giáo dục, phải nâng cao điều kiện chữa bệnh y tế công cộng…Dù là lĩnh vực nào, cũng cần tiền.
Bành Viễn Chinh thong thả nói. Việc có ý kiến bất đồng, là nằm trong dự liệu của hắn, hắn cũng không hy vọng mọi việc đều hòa hợp êm thấm. Nếu đã là thảo luận, phải chấp nhận cái nhìn khác biệt
Nhưng có lẽ Đổng Dũng vẫn còn ấm ức vì chuyện “xe cộ” lần trước, liền nhân cơ hội phát tiết ra ngoài, Bành Viễn Chinh còn chưa dứt lời, y đã vội vàng cắt ngang:
- Chủ tịch huyện Bành, tiến trình đẩy mạnh đô thị hóa là một quá trình lâu dài, không thể nào làm một lần là xong, chúng ta có thể theo sự tăng trưởng tài lực mà từ từ đầu tư, không thể dục tốc bất đạt. Tôi vẫn giữ ý kiến cá nhân, huyện chúng ta không nên trình báo huyện nghèo, mọi người ngẫm lại xem, chờ ý kiến cấp trên phúc đáp chúng ta trình báo thành công, ít nhất cũng nửa năm, mà chưa qua hai, ba năm, kinh tế của chúng ta lên rồi, mang cái tiếng huyện nghèo cũng không vẻ vang gì.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh trầm xuống. Hắn không sợ Đổng Dũng bất đồng ý kiến với mình. Nhưng, quyền uy của người đứng đầu thì hắn nhất định phải xác lập. Cắt ngang lời nói của cấp trên, đối với một phó chức, là một điều hết sức cấm kỵ.
Vì vậy, Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
- Có gì mà không vẻ vang? Bản thân huyện Lân là một huyện nghèo khó, nổỉ tiếng gần xa trong thành phố! Thu nhập bình quân đầu người của chúng ta, là thấp nhất toàn thành phố, ở toàn tỉnh, cũng thuộc loại có hạng từ dưới lên! Nếu như một huyện như chúng ta mà không thể trình báo huyện nghèo, vậy thì còn huyện nào đủ tiêu chuẩn?
Cho dù mấy dự án này hoạt động thành công, cho thấy hiệu quả và lợi ích, cũng sẽ không thể nhanh chóng thay đổi diện mạo của một huyện nghèo khó lạc hậu như huyện Lân! Mấy chục năm nghèo khổ, mà muốn thay đổi chỉ trong một hai năm là điều không thực tế. Như vậy đi, chúng ta trực tiếp biểu quyết! Cá nhân phục tùng tổ chức, thiểu số phụ tùng đa số!
Bành Viễn Chinh nói xong, liền giơ tay lên.
Bành Viễn Chinh vừa giơ tay, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn lập tức giơ tay. Ninh Hiểu Linh do dự một lát, cũng giơ tay lên.
Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng ngồi đó, sắc mặt hết sức khó coi. Cuối cùng, mặt lúc xanh, lúc đỏ, Tôn Thắng Tuấn cũng chầm chậm giơ tay lên. Đổng Dũng nghiến răng, căm tức nhìn Tôn Thắng Tuấn.