Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 124: Chương 124




Giáo hoàng đứng tại chỗ hô hoán thật lâu mà vẫn không thấy đội ngũ của Berwin quay lại, đành phải từ bỏ.

Mặt gã không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại loé lên vẻ độc địa. Ba người kiên trì trung thành, ở lại bên gã đều đã bị thương nặng, lúc này đang nằm dưới đất nghỉ ngơi. Gã nhìn họ chằm chằm, tựa như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi. Khi ba người bắt đầu có dự cảm chẳng lành, gã nhanh chóng bước đến, dùng kiếm ngắn chém đứt cổ họ.

Dòng máu đỏ tươi lan khắp xung quanh, lập tức hấp dẫn rất nhiều động, thực vật Bóng Tối. Nhưng gã không lo lắng chút nào, chỉ chậm rãi vẽ một trận đồ trên mặt đất, lấy máu tươi làm chất dẫn để khởi động trận đồ.

Ma khí đen đặc toát ra từ mắt trận, ngưng tụ thành một bóng người. Dần dần, bóng người hoá thành thực thể, lộ rõ gương mặt hết sức anh tuấn, cũng gian ác đến tột độ.

Nếu đội của Berwin vẫn còn ở đây, nhất định họ sẽ nhận ra đối phương, y chính là công tước Hubert – người đã đưa Boey đến rừng Tinh Linh.

“Không ngờ người triệu hồi ta lại là giáo hoàng của Toà Thánh trung ương, điều này thật khiến người ta kinh ngạc!” – Bờ môi đỏ sẫm của người nọ nhếch lên, cười khẽ thành tiếng, như thể cảm thấy tình cảnh này vô cùng thú vị.

Giáo hoàng lại không cảm thấy lúng túng hay mất mặt gì, vì sức mạnh, gã sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Gã hơi khom người, tha thiết cầu xin – “Thưa thần Bóng Tối, chính bầy tôi đã mời Người đến, mong Người hãy nghe lời cầu nguyện của tôi.”

“Nếu ta thoả mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi sẽ lấy gì để trao đổi?” – Người đàn ông nọ nhướn mày đầy hứng thú.

“Tôi nguyện hiến dâng linh hồn mình cho Người, trở thành người hầu vĩnh viễn của Người. Hơn nữa, tôi có thể giúp Người giành được thắng lợi trong cuộc chiến Bóng Tối!” – Giáo hoàng nói một cách chắc chắn.

“Ồ? Ngươi cảm thấy mình có tài cán gì có thể quyết định cuộc chiến giữa hai vị thần?” – Người nọ suýt thì phì cười. Không ai có thể hiểu cuộc chiến Bóng Tối đến cùng là cái gì hơn y, đây chẳng qua chỉ là trò chơi tiêu khiển của một vị chúa tể nào đó mà thôi.

Giáo hoàng đắn đo một hồi, sau đó thuật lại kế hoạch của mình một cách tỉ mỉ.

Vẻ mặt người nọ chuyển dần từ thờ ơ sang nghiêm túc, rồi lại thành kinh ngạc. Cho đến khi giáo hoàng nói xong, y thậm chí bắt đầu cảm thấy bội phục người này. Không hổ là người phàm trần từng được một sợi thần lực của chúa tể, quả nhiên là có nét đặc biệt riêng. Y biết ngay mà, người có thể khiến chúa tể tán thuỏng chắc chắn không phải hạng gì tốt lành.

Gã còn dám mưu toan xúi giục thần Bóng Tối rót linh hồn gã vào cơ thể Joshua, thay thế Joshua, sau đó gã sẽ lại trở thành giáo hoàng, đứng trên đỉnh quyền lợi của lục địa này. Khi thần Ánh Sáng đón gã lên cung điện thần, gã sẽ âm thầm truyền tin cho thần Bóng Tối, nếu cần, bảo gã diệt thần cũng không thành vấn đề.

Ý tưởng này quá liều lĩnh, quá ngông cuồng, quá ác độc, ngay cả thần Bóng Tối như y cũng không thể không tán thưởng.

Y vừa cười vừa vỗ tay – “German, ngươi là một nhân tài, bảo sao chúa…thần Ánh Sáng từng coi trọng ngươi như vậy. Ngươi mà không làm tư tế ở thần điện Bóng Tối của ta thì đúng là đáng tiếc.”

“Vậy Người đồng ý chứ?” – Ánh mắt giáo hoàng tràn đầy mong đợi.

“Giao linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đến bên cạnh Joshua.” – Người nọ vươn tay.

Giáo hoàng vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ rạp xuống đất, mặc cho người nọ rút linh hồn gã ra khỏi đỉnh đầu mà không chút phản kháng nào. Linh hồn của gã là màu đen kịt, trong đó đan xen biết bao suy nghĩ dơ bẩn, độc ác và cả những tham vọng vô bờ, xấu xa chẳng kém gì ma vật.

Người nọ tặc lưỡi xuýt xoa một hồi, sau đó đưa gã vào một viên ngọc phách.

German vốn cho rằng mình chỉ cần chờ trong ngọc phách một khoảng thời gian là có thể có được một cơ thể hoàn mỹ, khoẻ mạnh, nhưng gã đã sai, đây cũng không phải một viên ngọc phách bình thường, mà là ngọc luyện phách. Cảm giác bị lửa địa ngục thiêu đốt quả thực đau đớn không gì sánh bằng, khiến gã phải kêu thảm thiết – “Thả ta ra! Thần Bóng Tối, ngươi không giữ lời! Giúp ta chẳng khác nào tự giúp chính ngươi, chẳng lẽ ngươi không có não à?”

“Ma vật thì làm gì có danh dự.” – Người nọ gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói – “Quên nói cho ngươi, tuy rằng ta là thần Bóng Tối, nhưng trên ta còn có thần Huỷ Diệt. Địa vị của ngài ấy còn cao hơn ta, thực lực cũng mạnh hơn ta, ta không dám chọc đến ngài ấy.”

Người nọ hoá thành một làn khói đen rồi biến mất, bỏ lại bốn thi thể hư thối.

————————————

Nhóm Berwin theo sát phía sau đoàn xe, hễ gặp động, thực vật Bóng Tối là nhảy ra dọn dẹp đầu tiên, còn tích cực hơn cả đội hộ vệ của đế quốc Sagaza.

Thỉnh thoảng, tư tế Joshua cũng sẽ ngẩng đầu nhìn họ vài lần, nhưng ánh mắt đó rất lạnh lùng, như thể đang nhìn vài vật chết biết chuyển động. Mỗi lần nhìn vào hắn, Berwin đều cố nén nôn nóng mà nói với mình: Chờ một chút, giờ còn chưa phải lúc mở miệng.

Cuối cùng, tư tế Joshua cũng cầm lấy tượng Cha, bắt đầu khoảng thời gian cầu nguyện thường ngày. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vẻ mặt hiền hoà, khí chất lạnh lùng tức thì được thay bằng ôn hoà, thân thiết.

Berwin lập tức nhảy xuống khỏi ngọn cây, đứng ngoài xe chờ đợi. Dẫn đường và mấy chiến sĩ sợ nghi thức cầu nguyện của ngài tư tế bị gián đoạn, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh ta, không dám gây gổ.

Chu Doãn Thịnh vừa mở mắt thì trông thấy Berwin đang ngồi đối diện mình, vẻ mặt toát lên nét khẩn cầu.

Hắn mỉm cười, hỏi – “Sao ngươi lại quay lại?”

Biểu cảm và ngữ điệu ôn hoà này làm Berwin yên tâm hẳn, anh ta nói thẳng vào vấn đề – “Tôi muốn mời ngài đến tộc tinh linh và thú nhân làm khách, cũng kính mong ngài giúp chúng tôi xem xem vị công tước Hubert mà Boey đưa đến kia có phải là nhân loại hay không.”

“Boey quả nhiên ở chỗ các ngươi.” – Chu Doãn Thịnh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu – “Ta không muốn tiếp xúc với người bị Cha ruồng bỏ, thế nên ta sẽ không đi. Ta nhớ ngươi là tư tế Ánh Sáng đỉnh cấp thánh, không thể nào không phát hiện ra ma vật.” – Một phép thuật chiếu sáng là có thể giải quyết việc này.

“Nhưng nếu đối phương là ma vương, hoặc một tồn tại nào đó có cấp bậc cao hơn thì dù thêm mười tư tế Ánh Sáng đỉnh cấp thánh cũng e không phân biệt được. Ngài khác với chúng tôi, tôi có thể nhận thấy điều này. Trong mắt ngài ẩn chứa Ánh Sáng màu vàng kim, đó là thần lực, bất cứ ma vật ở cấp bậc nào cũng không thoát khỏi ánh mắt ngài.” – Berwin cười khổ.

Vài ngày trôi qua, rừng Tinh Linh đã bị ma khí nuốt chửng hai phần ba. Tốc độ này quá mức nhanh chóng, khiến anh ta vô cùng hoài nghi rằng ma vật mai phục trong tộc có lẽ không chỉ đơn giản là ma vương.

Tồn tại nào có cấp bậc cao hơn cả ma vương? Thần Bóng Tối!? Chu Doãn Thịnh hơi giật mình, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện Boey quả thật cấu kết cả với thần Bóng Tối, hơn nữa thân phận của người nọ ở trần gian hình như thực sự là công tước một đế quốc nào đó, vì thế cũng không quá ngạc nhiên.

Không thể đi! Nhất định phải rời xa Boey và đám công của cậu ta! Thịnh lý trí nhắc nhở dưới đáy lòng.

Thịnh não phẳng cũng nghĩ như vậy, đang định lên tiếng từ chối thì nghe thấy Berwin nói – “Hơn nữa cả đoạn đường này chỉ có một điện thờ Ánh Sáng do tộc chúng tôi kiến thiết xây dựng. Tư tế Joshua đã lâu không cầu nguyện trong điện thờ đúng không?”

Tuy rằng có thể tiến hành cầu nguyện ở bất cứ đâu, nhưng cầu nguyện ở thần điện mới dễ có khả năng được Bề Trên nghe thấy. Bởi suốt chuyến đi chặng đường đều nghỉ ngơi trong xe ngựa hoặc ngoài trời, bên cạnh lúc nào cũng có người bảo vệ, Thịnh não phẳng đã lâu chưa được gặp Cha.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể sẽ được gặp Cha một lần trong điện thờ, dẫu phía trước là núi đao hay biển lửa, hắn cũng nhất định phải đi.

“Được, ta đi với các ngươi.” – Hắn gật đầu một cách kiên định, làm Thịnh lý trí trong tiềm thức giận đến suýt ngất.

Berwin vui mừng quá đỗi, vội vàng dẫn đoàn xe tiến về tộc mình.

———————————

Đi qua giới tuyến do sương mù cấu thành, địa phận của tộc tinh linh và thú nhân hiện lên ngay trước mắt. Phong cảnh từng đẹp như mơ nay đã bị thay thế bởi sự tiêu điều, thực vật không hấp thu đủ chất dinh dưỡng từ trong đất nên trở nên héo úa, lá cây vàng vọt, trái cây không còn thơm ngon như trước.

Điều này khiến tộc tinh linh vô cùng sầu não.

Động vật chưa bị nhiễm ma khí càng ngày càng thưa thớt, tộc thú nhân – bộ tộc coi thịt là thức ăn chính cũng phải chịu cảnh đói khát.

Tuy còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về mặt tinh thần, họ đã sắp bị đánh bại, từng đôi mắt của những tinh linh hay thú nhân đi ngang qua ẩn hiện vẻ thẫn thờ.

“Đại tư tế, ngài đã về. Đây là?” – Một nữ tinh linh lưng đeo cung tên bước đến.

“Đây là tư tế Joshua.” – Berwin nói một cách cung kính.

“Joshua từ đế quốc Sagaza?” – Vẻ mặt nữ tinh linh đột nhiên trở nên sắc bén, lập tức lấy cung tên xuống kéo căng dây, đanh giọng nói – “Nếu thực sự là cậu ta, vậy thì đó chính là kẻ địch của tinh linh và thú nhân! Sao ngươi lại mang cậu ta về?”

Những tinh linh và thú nhân đồng hành với Berwin vội vàng che trước người thiếu niên, miệng hô đừng kích động. Berwin dựng lên một lá chắn Ánh Sáng, ôn tồn giải thích. Tinh linh chưa bao giờ giấu giếm người cùng tộc mình, vậy nên anh ta mới nói thẳng thân phận thật của thiếu niên mà không chút nghĩ ngợi, nhưng lại quên thiếu niên này hiện vẫn đang bị hai tộc coi là kẻ thù.

Cứu cây mẹ chẳng khác nào cứu toàn bộ tộc tinh linh, ơn huệ họ nợ Boey thực sự quá lớn, đương nhiên sẽ sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho cậu ta, bao gồm cả báo thù.

Quyền khống chế cơ thể đã quay trở về tay Thịnh lý trí. Hắn không tốt bụng như Thịnh não phẳng, chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Vào điện thờ có khi còn bị thần Ánh Sáng chơi nữa, nghĩ thôi đã thấy mệt tim, chỉ muốn nhanh chóng chuồn lẹ.

“Ngài Joshua, xin ngài đừng đi!” – Berwin cuống lên, vừa giữ lá chắn ngăn cản tinh linh đang tức giận vừa gọi với theo thiếu niên.

Tóc trắng mắt xanh, dung mạo mĩ lệ hơn cả tinh linh. Đúng vậy, chính là Joshua của đế quốc Sagaza! Nghe tiếng kêu của Berwin, một thú nhân dáng người khôi ngô nhìn sang với ánh mắt thù hận.

Y tức thì hoá thành một con hổ bay khổng lồ, giương nanh nhào về phía thiếu niên. Y chính là hoàng tử tộc thú nhân, người đã từng được Boey cứu, có tình cảm đặc biệt với Boey. Vì Boey, y thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng, chứ đừng nói đến giết người.

Người từ đế quốc Sagaza và đại công quốc Thanatos vô cùng tức giận, lập tức rút vũ khí nghênh chiến.

Thấy một cuộc xung đột đổ máu sắp diễn ra, một tấm võng khổng lồ được dệt từ vô số tia sáng màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, phủ lên toàn bộ những tinh linh và thú nhân đang kêu đánh kêu giết.

Chu Doãn Thịnh lý trí tàn nhẫn hơn bất cứ ai, chỉ trong nháy mắt, lưới Ánh Sáng mọc ra vô số gai nhọn, đâm vào người những tinh linh và thú nhân này. Dù là chiến sĩ mình đồng da sắt tộc thú nhân cũng không thể chống đỡ tổn thương do gai Ánh Sáng mang lại. Toàn thân họ trải đầy thương tích, máu chảy không ngừng, trông cực kỳ thê thảm.

“Không!” – Berwin sợ đến mặt mày xám ngắt. Anh ta đã từng chứng kiến uy lực của thứ lửa Ánh Sáng này, biết nó hoàn toàn không thua gì lửa thần có thể đốt cháy vạn vật.

“Kẻ nào dám tàn sát con dân của ta trên địa bàn tộc tinh linh và thú nhân?” – Một người đàn ông anh tuấn dị thường bước đến. Anh ta khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, vương miện trên đầu được kết từ nhành cây và hoa tươi, đôi mắt xanh biếc tràn đầy uy nghiêm và phẫn nộ.

Thực lực anh ta vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong thoáng chốc đã đến bên cạnh, giơ tay đón lấy đốm lửa nho nhỏ. Nhưng ngay sau đó, vẻ nhã nhặn và bình tĩnh thường ngày biến mất, anh ta buông tay, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Đốm lửa kia dễ dàng xuyên thấu qua lòng bàn tay anh ta, rơi xuống người một tinh linh trong lưới Ánh Sáng, khiến người nọ hoá thành một quả cầu lửa lăn lộn dưới đất. Tiếng kêu thảm thiết của người nọ làm chim chóc trên cây giật mình bay mất, cũng khiến cho tất cả tinh linh và thú nhân bị giam cùng đều sợ đến ngây người.

“Đây là… lửa thần!” – Tinh linh vương nhìn chằm chằm bàn tay bị đốt thủng mà thì thào, trong lòng cuộn sóng. Bề Trên tuyệt đối sẽ không giao lửa thần cho một người bình thường, Joshua và Bề Trên đến cùng có quan hệ gì?

Nhưng không đợi anh ta nghĩ xong, tinh linh bị ngọn lửa vàng kim đốt cháy đã nằm bất động, hô hấp và nhịp tim cũng đều dừng lại.

“Dù ngươi sở hữu lửa thần, ngươi cũng phải trả giá đắt cho việc giết chết con dân của ta!” – Tinh linh vương giơ trượng, bắt đầu đọc thần chú.

Từng luồng gió cuồng bạo hình thành một lốc xoáy khổng lồ trên vùng trời bộ tộc tinh linh, tạo nên những tiếng rít đinh tai nhức óc. Nếu bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy, e rằng sẽ bị xé cho không còn một mảnh. Tinh linh vương hoàn toàn không dám khinh thường thiếu niên mới mười tám tuổi này, ngay từ đầu đã sử dụng cấm thuật.

Mái tóc dài trắng như tuyết của Chu Doãn Thịnh tung bay trong gió, trông như có thể bị hút vào lốc xoáy bất cứ lúc nào. Nhưng hắn hoàn toàn không có vẻ gì là căng thẳng, chỉ chỉ tay vào ngọn lửa, nói – “Nhìn cho kỹ, đó có đúng là con dân của ngươi không?”

Thú nhân gần với thi thể nhất phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Hoá ra nằm ở đó căn bản không phải là tinh linh, mà là một ma vật bị thiêu rụi. Bởi trước khi chết nó mở miệng kêu gào, vì vậy miệng nó há rất to, để lộ chiếc lưỡi như rắn độc và hàm răng sắc bén, hai tay bị uốn thành một góc độ quái dị, móng tay sắc bén gim vào cơ thể mình, sau lưng còn có thêm một chiếc đuôi thật dài.

“Ma vật? Sao O’Brien lại biến thành ma vật? Không thể nào! Chắc chắn là ngươi dùng ma thuật gì để hại cậu ấy!” – Một tinh linh trong lưới Ánh Sáng gào lên phẫn nộ.

Nhưng còn chưa gào xong, tầng ngoài thi thể bỗng nhiên bốc lên một luồng ma khí đậm đặc, hoá thi thể thành một bãi nước đen rồi ngấm vào trong đất. Ngoại hình thi thể có thể thay đổi bằng phép thuật, nhưng ma khí giấu bên trong thì không ai có thể làm giả được.

Các tinh linh và thú nhân bị vây bủa đều quên mất đau đớn, lảo đảo bò tránh xa mảnh đất đen sì kia. Thật đáng sợ! Thì ra mấy ngày nay họ vẫn cùng chung sống với một ma vật!

Tinh linh vương lập tức thu lại cấm thuật. Do tinh thần không ổn định, anh ta phun ra một ngụm máu tươi. Thú hoàng canh giữ bên cạnh anh ta vội vàng lại gần xem xét tình hình.

Mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi không sao tả xiết.

Chu Doãn Thịnh lạnh lùng trào phúng – “Ma vật coi Bóng Tối trong nội tâm của chúng ta là thức ăn, đồng thời dựa vào đó để sinh sôi nảy nở. Người có nội tâm càng tăm tối thì càng dễ bị ma vật ký sinh, đây cũng là lý do tại sao ma vật thích nhân loại nhất, trong khi rừng tinh linh chỉ có động, thực vật Bóng Tối. Nhưng đến hôm nay, ta mới biết mình đã sai. Nội tâm của tinh linh cũng đã bị Bóng Tối ăn mòn, không còn thuần khiết nữa. Điều này thực sự làm ta thất vọng.”

Hắn quan sát những tinh linh và thú nhân đang dần tụ lại bằng ánh mắt khinh miệt, thấy nét mặt họ toát vẻ uất giận, hắn liền cảm thấy vui vẻ. Hắn giơ ngón trỏ, thực hiện một phép thuật chiếu sáng có uy lực khổng lồ.

Đây là phép thuật giúp người ta phát hiện ra ma vật, một lần chỉ có thể sử dụng với một người. Còn nếu muốn ngưng tụ ra chùm sáng có thể soi sáng phạm vi mấy dặm, cũng tương đương với việc tạo ra một mặt trời cỡ nhỏ, e rằng trên đời này chỉ có thần Ánh Sáng mới có thể làm được.

Nhưng thiếu niên này chẳng những làm được, mà còn làm rất dễ dàng. Hắn nhấc tay, chậm rãi nâng quả cầu Ánh Sáng lên trên không, nói – “Tự nhìn bản thân các người đi, xem xem rốt cuộc có phải dáng vẻ ban đầu của các ngươi hay không?”

Dưới Ánh Sáng chói lọi, tất cả tinh linh và thú nhân đều không còn nơi để trốn. Hơn nữa, thiếu niên nọ còn ngưng kết một tấm gương Ánh Sáng ngay trước mặt họ, khiến họ chẳng những có thể thấy rõ người khác, mà còn có thể trông rõ chính mình.

Lại thêm hai ma vật nữa bị phát hiện, vốn định chạy trốn nhưng lại bị năng lượng Ánh Sáng bủa vây, chỉ có thể nằm ngay đơ dưới đất. Một số tinh linh và thú nhân khác thì ngay giữa trán có một dòng ma khí đang lay động, dường như đang tìm kiếm những ý nghĩ tăm tối trong đầu họ. Một khi tìm được, chúng sẽ lập tức chui vào cơ thể họ thông qua những suy nghĩ xấu xa này, chậm rãi sinh trưởng, cuối cùng chiếm lấy cơ thể họ.

Berwin chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, bởi anh ta phát hiện ra ngay cả tinh linh vương và thú hoàng cũng bị ma khí che phủ ấn đường. Nếu lòng dạ không đủ kiên định, người tiếp theo bị ký sinh sẽ chính là họ, mà hai tộc tinh linh và thú nhân ắt sẽ hoàn toàn rơi vào tai ương, điều này thực sự quá mức đáng sợ!

Anh ta nhanh chóng quay đầu xem xét, phát hiện những người bị nhiễm ma khí hầu hết đều có quan hệ rất gần gũi với Boey Bratt, không cần nói cũng biết điều này có ý nghĩa gì. Một là chính Boey Bratt là một ma vật, hai là công tước Hubert mà cậu ta đưa về là ma vương, hoặc là thần Bóng Tối.

Boey cứu cây mẹ, nhưng cũng mang lại tai ương cho hai tộc, còn phản bội Bề Trên gia nhập phe Bóng Tối. Ân đức lớn đến đâu cũng không thể xoá bỏ tội lỗi của cậu ta, nhất định phải tiêu diệt cậu ta và Hubert!

Berwin cắn răng nghĩ.

Chờ mọi người nhìn rõ bộ mặt thật lẫn nhau, Chu Doãn Thịnh thu hồi quả cầu Ánh Sáng trên bầu trời và lưới Ánh Sáng dưới mặt đất, dẫn đội hộ vệ rời đi. Hắn không có hứng thú vướng vào cuộc chiến giữa công và thụ.

Không được, tôi muốn đến điện thờ! Thịnh não phẳng nghe theo tiếng gọi của Cha, lập tức đẩy Thịnh ly trí vào tiềm thức, giành lấy cơ thể.

Biểu cảm cay nghiệt của hắn tức thì hoá thành từ bi hỉ xả. Hắn lấy quyền trượng trong nhẫn không gian ra, thực hiện phép thuật tinh lọc trên diện rộng. Ánh vàng chói mắt phủ lên toàn bộ hai tộc, xua tan toàn bộ ma khí bám trên người tinh linh và thú nhân cũng như cây cối, đất đai và hồ nước.

Khi Ánh Sáng biến mất, những tinh linh và thú nhân bị nhiễm ma khí cảm thấy thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn hẳn, cây cỏ và hoa lá úa vàng lấy lại sức sống, không khí tràn ngập hương thơm đất đai thuở nào.

Không thể nghi ngờ, sức mạnh có thể thanh lọc vạn vật này chính là thần lực!

“Tạ ơn Bề Trên, tạ ơn lòng nhân từ và khảng khái của ngài Joshua!” – Tâm trạng thay đổi quá nhanh, Berwin mừng quá hoá khóc. Những tinh linh và thú nhân từng đòi đánh giết thiếu niên cũng hổ thẹn vô cùng, liên tục nói xin lỗi.

Thực lực của thiếu niên thậm chí hơn xa đại tư tế của họ. Nếu như hắn muốn, dù là vị trí giáo hoàng, hắn cũng hoàn toàn có tư cách, chứ đừng nói đến tước vị giáo chủ nho nhỏ của một đế quốc. Hắn căn bản không cần dùng bất cứ mưu mô quỷ kế gì. Hơn nữa, hắn rõ ràng rất nhân từ và độ lượng, hoàn toàn không giống những gì mà Boey Bratt miêu tả.

Tinh linh và thú nhân tuy không rành thế sự, nhưng họ cũng không ngu ngốc. Họ dần dần nhận ra manh mối, đều bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Boey Bratt và công tước Hubert.

“Sáng nay họ ra ngoài săn thú với Bell, giờ vẫn chưa trở về.” – Một người nào đó hô lên.

“Đừng để cậu ta phát hiện, chờ cậu ta trở về. Nếu có thể, mong mọi người hãy vờ như không có chuyện gì.” – Lúc này, Berwin mới nhận thấy quyết định trực tiếp đưa Joshua về tộc của mình không thích đáng đến mức nào. Đáng lẽ anh ta nên bàn bạc với vương và thú hoàng trước rồi mới bí mật hành động.

Nghĩ vậy, anh ta nhìn về phía vương và thú hoàng, thấy vẻ mặt tối tăm xen lẫn bàng hoàng của họ, lại cảm thấy trực tiếp đưa về cũng tốt. Não bộ của hai người đã bị ma khí ăn mòn, e rằng sẽ chẳng chịu nghe bất cứ lời giải thích nào mà ngay lập tức muốn giết chết Joshua.

Hoàn thành sứ mệnh mà một tư tế Ánh Sáng nên làm, Thịnh não phẳng mới nhẹ nhàng nói – “Xin hỏi điện thờ của các ngươi ở đâu? Ta cần cầu nguyện.”

“Mời ngài đi theo tôi.” – Berwin bỏ lại mọi người, khom mình dẫn đường.

Tinh linh vương và thú hoàng đỡ nhau ngồi xuống, đều nhìn thấy sự sợ hãi và xấu hổ trong mắt nhau. Ngay từ đầu, tinh linh và thú nhân đã biết ma vật sinh ra như thế nào, cũng bởi vậy, họ cực kỳ chán ghét chủng tộc có nội tâm tăm tối như nhân loại. Nhưng họ không sao tưởng tượng nổi rằng chính bản thân mình cũng suýt nữa bị ma vật ký sinh.

Điều này chứng tỏ nội tâm của họ đã nảy sinh những tư tưởng xấu xa không thể cho ai biết. Ngọn nguồn của những tư tưởng này là gì, không ai hiểu rõ hơn bọn họ.

Boey Bratt, ngươi không phải là sứ giả Ánh Sáng. Ngươi là ma quỷ đến từ địa ngục, dụ dỗ chúng ta đoạ lạc! Hai người nghĩ một cách cay đắng.

Berwin đưa người nọ đến cửa điện thờ, vừa bước lên thềm đã bị một lớp Ánh Sáng ngăn ở ngoài, thử đi thử lại bao nhiêu lần mà vẫn không thể tiến thêm một bước, trái lại còn có cảm giác hồi hộp, tim đập như trống. Chuyện gì xảy ra? Ai dựng giới tuyến xung quanh điện thờ? Anh ta hoảng sợ.

Anh ta đặt bàn tay run rẩy lên giới tuyến, định dùng sức mạnh Ánh Sáng để hoá giải, lại thấy tư tế Joshua bước vào một cách thuận lợi. Hắn đứng ngoài cửa một lúc lâu, đi về phía trước vài bước rồi lại lập tức lùi lại, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng.

Vài phút sau, hắn thở dài, chậm rãi bước vào.

“Cha ơi, là Người đấy ư?”

“Không phải ta thì ai? Mau đến bên cạnh ta nào.”

“Những lời con cầu nguyện trên suốt chặng đường Người đều nghe thấy chứ?”

“Đương nhiên, ta vẫn luôn dõi theo con, nghe lời con nói từng giây từng phút, đôi mắt ta chưa từng rời khỏi con một ly nào. Con là báu vật quan trọng nhất trong lòng ta. Joshua, đến đây nào, cho ta ôm con một cái…”

Bởi hiệu lực của giới tuyến tăng mạnh, tiếng nói chuyện dần dần biến mất. Berwin đứng yên tại chỗ, trong đầu quanh đi quẩn lại một suy nghĩ: Thì ra giọng Bề Trên êm tai như vậy! Thì ra Bề Trên yêu Joshua tha thiết đến thế, vẫn luôn dõi theo cậu ấy từ trên chín tầng mây!

Gì? Vẫn luôn dõi theo cậu ấy?!

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người Berwin. Điều này có nghĩa Bề Trên cũng đã biết chuyện hai tộc tinh linh và thú nhân thu nhận Boey và Hubert. Thể chất của tinh linh và thú nhân càng khoẻ mạnh, thiên phú chiến đấu và ma pháp sẽ càng cao, ngay cả tư tế Ánh Sáng của họ cũng mạnh hơn nhân loại rất nhiều, họ vốn là chủng tộc mà các vị thần yêu thích nhất.

Nhưng hiện tại, hai chủng tộc này lại thu nhận Boey và ma vương, chĩa vũ khí về phía tư tế Joshua – một sứ giả chân chính.

Berwin ôm mặt rên rỉ, gần như đã đoán trước được tương lai bị Bề Trên ruồng bỏ của hai tộc. Anh ta nghĩ: Mình nhất định phải nhanh chóng đi thương lượng với vương và thú hoàng, xem xem nên làm thế nào mới có thể chuộc lại những sai lầm đã phạm phải cũng như cầu xin sự tha thứ từ Bề Trên. Uy áp của Bề Trên đã tràn ngập cả khu rừng, có lẽ Hubert và Boey cũng không trở về được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.