Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 125: Chương 125




Điện thờ của tộc tinh linh và thú nhân tuy không tráng lệ như của nhân loại, nhưng không khí nơi đây trang nghiêm hơn rất nhiều. Lúc này, nơi đặt tượng ban đầu được thay bởi ghế thần rộng rãi, thần Ánh Sáng ngồi trên ghế, giơ tay về phía thiếu niên đang từ từ bước đến.

Hắn rất nhớ người nọ, hắn chưa từng nhớ nhung người nào đến vậy, chỉ muốn kề cận cậu ấy bằng cả linh hồn, cảm nhận tất cả những gì mà cậu ấy có thể cảm nhận.

“Bảo bối, sao thế? Không nhận ra ta à?” – Thấy thiếu niên cứ mãi đứng yên tại chỗ, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.

Thịnh não phẳng rốt cuộc giành được thắng lợi cuối cùng. Hắn giam cầm nhân cách lý trí của mình lại bằng vô số xiềng xích tinh thần, sau đó nhào vào lòng Cha như chim non về tổ, làm cho người nọ phải ngả người ra sau.

Tâm trạng bất an tức thì tiêu tán, thần Ánh Sáng ôm lại hắn thật chặt, phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

“Cha, sao giờ Người mới đến? Con rất nhớ Người, nhớ đến nỗi tim con cũng sắp chết lặng!” – Chu Doãn Thịnh ôm chặt hông Cha, vừa kể lể vừa rớt nước mắt. Trời đất chứng giám, hắn căn bản không muốn ra ngoài lịch luyện một chút nào. Hắn chỉ muốn ở lại điện thờ, yên lặng gần kề bên Cha.

Thần Ánh Sáng vừa vui vẻ vừa sầu não, vui vì tình yêu vô bờ của thiếu niên dành cho hắn, còn sầu vì cậu ấy cứ luôn dễ rơi nước mắt như vậy. Hắn hôn sạch nước mắt trên gương mặt người nọ, sau đó nâng cằm cậu lên, vội vã ngậm lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của người nọ.

Tình yêu nóng rực tích luỹ suốt bao nhiêu ngày nay ùa lên như vũ bão, nuốt chửng lấy hai người. Họ quấn quýt lấy nhau, phát ra những tiếng kêu rên thoả thích. Thiếu niên bị đặt úp người trên tay vịn, lưng hạ thấp, mông vểnh cao, hai má hồng rực, đôi mắt sũng nước, cầu xin – “Cha, chậm một chút, con sắp không chịu nổi nữa rồi. Cha, con muốn nhìn mặt Cha.”

Vừa định nghiêng đầu, thiếu niên lập tức bị người đàn ông nọ giữ chặt cằm, ra lệnh – “Nhắm mắt lại đi bảo bối, chỉ cần cảm nhận ta thôi là được.” – Hắn va chạm thật mạnh, cảm xúc sung sướng và nôn nóng cùng đan xen trên mặt. Nếu lúc này, thiếu niên có thể quay đầu nhìn một cái, cậu sẽ thấy mái tóc màu vàng kim của người đàn ông nọ đã hoá đen, đôi mắt chỉ còn lại Bóng Tối vô tận, hơi thở hiền hoà cũng bị tàn bạo và độc ác thế chỗ.

Đây tuyệt đối là một cuộc làm tình điên cuồng đến tột độ, sự giao hoà giữa linh hồn và thể xác khiến cả hai người đều mãi hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tóc và mắt của thần Ánh Sáng dần dần bình thường trở lại, hắn mới ôm thiếu niên đã mềm nhũn vào lòng, lấy áo thần che kín cơ thể người nọ. Hắn chốc thì nâng sợi tóc màu trắng bạc của thiếu niên lên hôn, chốc lại liếm đôi mắt ướt át của người nọ, vẻ mặt dịu dàng tột độ.

Chu Doãn Thịnh vùi khuôn mặt nóng rực vào vòng tay hắn, lí nhí nói – “Cha ơi, Người biết không, ngay cả tộc tinh linh thuần khiết nhất cũng xuất hiện ma vật.”

“Bất cứ chủng tộc nào cũng có thể bị ma khí ăn mòn, không có linh hồn nào sạch sẽ tuyệt đối cả.” – Thần Ánh Sáng vừa thì thầm vừa hôn phớt lên bờ môi sưng đỏ của thiếu niên.

“Chỉ cần nội tâm mãi mãi hướng về Ánh Sáng, con người ta nhất định sẽ chống chọi được với Bóng Tối.” – Thịnh não phẳng kế thừa trọn vẹn lòng đức tin và mộng tưởng của Joshua. Hắn có thể tự tin nói rằng nội tâm của mình sạch sẽ tuyệt đối. Đương nhiên, tiền đề là tách khỏi Thịnh lý trí.

Mắt thần Ánh Sáng tối sầm lại, hắn nói – “Joshua, con phải biết, khi Ánh Sáng được sinh ra, nơi Ánh Sáng không thể chiếu đến ắt sẽ có Bóng Tối. Ánh Sáng và Bóng Tối nhìn như hai mặt đối lập, nhưng trên thực tế lại là một tổng thể không thể tách rời. Con không thể theo đuổi Ánh Sáng thuần nhất, bởi đó là thứ không tồn tại. Dù là con hay ta cũng sẽ có lúc bị Bóng Tối ăn mòn.”

“Không thể nào!” – Thịnh não phẳng phản bác kịch liệt – “Người là thần Ánh Sáng, chắc chắn sẽ không bị Bóng Tối ăn mòn. Nếu là con, con thà chết còn hơn!”

Vẻ mặt thần Ánh Sáng thoáng cứng ngắc, hỏi – “Con thà chết cũng không muốn bị Bóng Tối lây nhiễm? Nhưng Joshua của ta, nếu con đã sớm chìm sâu vào bóng đêm rồi thì sao?”

“Nhưng chẳng phải hiện giờ con đang nằm trong vòng tay của thần Ánh Sáng hay sao? Cha, đừng nói nữa, con không thích đề tài này.” – Thịnh não phẳng không thể chấp nhận được bất cứ điều gì không hoàn mỹ. Suy nghĩ của hắn luôn hồn nhiên quá đà.

Thần Ánh Sáng che mắt thiếu niên lại, đồng thời cúi đầu hôn hắn, ánh mắt toát ra ánh đen lạnh lẽo. Bảo bối của hắn căm ghét Bóng Tối như vậy, thực sự khiến hắn không biết nên làm sao cho phải.

———————————

Cùng lúc đó, tinh linh và thú nhân trong tộc đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ trải khắp màn trời. Những tinh linh và thú nhân bình thường không có bất kỳ thuộc tính ma pháp hay chiến đấu nào chỉ cảm thấy hô hấp hơi nặng nhọc, nhưng những pháp sư và chiến sĩ có đẳng cấp càng cao thì càng cảm nhận được rõ ràng. Tay chân họ như nhũn ra, tim đập thình thịch, tất cả đều quỳ gối hướng về phía điện thờ.

Tinh linh vương và thú hoàng quỳ rạp dưới đất, trán vã mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh của Bề Trên một cách trực diện. Chỉ cần dựa vào khí thế, hắn đã có thể khiến cả lục địa này rung chuyển, tựa như có thể huỷ diệt trời đất chỉ trong tích tắc.

“Là Bề Trên ư? Có phải là Người không?”

“Khí thế như vậy, chắc chắn là Bề Trên.”

“Bề Trên đang ở trong điện thờ, trời ạ, Người xuất hiện trên địa phận tộc chúng ta.”

“Nhưng Boey Bratt và ma vương cũng đang ở đây!”

“Xin Bề Trên tha thứ, xin Bề Trên đừng ruồng bỏ tinh linh và thú nhân!”

Nghe tiếng khóc nghẹn ngào của mọi người trong tộc, hai đấng vương giả đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Là họ mang lại kiếp nạn này cho con dân của họ, chỉ mong Bề Trên nhân từ có thể cho họ cơ hội sửa đổi.

Uy áp chỉ duy trì mười lăm phút rồi biến mất, dựng lên một giới tuyến không chủng tộc nào có thể xâm nhập xung quanh điện thờ. Những tinh linh và thú nhân quỳ rạp dưới đất thế mới đứng dậy, ôm nhau tìm kiếm sự an ủi.

Thấy Berwin chống trượng đi đến, tinh linh vương hạ giọng hỏi – “Bề Trên đang ở trong điện thờ của chúng ta?”

“Đúng vậy.” – Berwin cân nhắc một lát, nói – “Hình như Joshua và Bề Trên là…là người yêu.” – Nếu là trước kia, anh ta tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra việc Bề Trên sẽ phải lòng một người phàm trần. Nhưng hiện tại, chỉ cần dựa vào đôi ba câu nói, anh ta đã có thể đưa ra kết luận tưởng như hoang đường như vậy.

Ngay cả người đứng xem như anh ta còn có thể cảm nhận rõ tình yêu sâu sắc ẩn chứa trong giọng nói của Bề Trên. Người có thể được Bề Trên yêu sao có thể là hạng người đê tiện vô liêm sỉ? Không thể nghi ngờ, Boey Bratt đã lừa bọn họ, ngay cả lai lịch của cậu ta e rằng cũng chẳng hề cao quý như cậu ta đã nói.

Sắc mặt tinh linh vương và thú hoàng vô cùng khó coi.

Lặng yên một lát, tinh linh vương tháo vương miện trên đầu xuống, chậm rãi nói – “Để tránh mang lại tai hoạ cho người trong tộc, ta sẽ giải thích cặn kẽ với Bề Trên. Mong rằng Người sẽ chỉ trừng phạt một mình ta thôi chứ đừng trút giận lên con dân của ta.”

Thú hoàng hạ giọng nói – “Tôi đi với anh.”

Họ cất bước đi về phía điện thờ, lại thấy phía trước đột nhiên loé sáng, một người rơi ra khỏi vầng sáng màu vàng kim, ngã phịch xuống đất. Cậu ta xuýt xoa vài tiếng, sau đó lồm cồm bò dậy xem xét xung quanh.

Đây là một thiếu niên có dáng người cao ráo cùng với khuôn mặt hết sức xinh đẹp. Cậu ta sở hữu một mái tóc trắng và đôi mắt màu xanh dương, áo choàng trắng tinh bao lấy thân hình mảnh khảnh, nhìn qua có vẻ khá giống với tư tế Joshua. Có điều, cậu ta không có khí chất ôn hoà thanh khiết như tư tế Joshua.

Thấy tinh linh vương và thú hoàng bước lại gần, cậu ta mở to mắt, hỏi – “Xin hỏi đây là đâu?”

“Ngươi là ai? Cớ sao lại xâm nhập vào địa phận tộc ta?” – Tinh linh vương chỉ quyền trượng về phía cậu ta, vẻ mặt đề phòng.

“Các người là tinh linh?” – Thấy đôi tai nhòn nhọn của tinh linh vương và Berwin, gương mặt cậu ta toát vẻ kinh ngạc. Nhưng dù sao cậu ta cũng từng sinh sống dưới lục địa, vẫn nhớ tộc tinh linh bài ngoại đến thế nào, bèn vội vàng giải thích – “Xin đừng ra tay với tôi, tôi đến từ thần giới.”

“Ngươi là sứ thần?” – Berwin lập tức bước lên phía trước vài bước, ánh mắt dạo một vòng quanh người cậu ta. Tuy ngoại hình của thiếu niên này rất đẹp, nhưng trang phục của cậu ta lại rất đơn giản, cũng không hề có chút năng lượng Ánh Sáng nào. Cậu ta hoàn toàn là một người thường trói gà không chặt.

“Không, tôi không phải sứ thần gì hết!” – Cậu ta vẫn nhớ nguyên nhân mình bị trục xuất, hoảng sợ giải thích – “Tôi vốn là người thường dưới lục địa, mấy trăm năm trước được sứ thần đưa đến cung điện thần để hầu hạ Bề Trên. Nhưng cung điện xuất hiện một kẻ phản bội, tên đó đã đánh cắp chiếc nhẫn Ánh Sáng của bề trên rồi mang xuống lục địa, lấy danh nghĩa của Bề Trên hòng tranh quyền đoạt lợi. Hành vi của cậu ta đã vi phạm nghiêm trọng đến giới hạn của Bề Trên, làm cho Bề Trên chán ghét chúng tôi. Vì vậy, Người đã thu hồi sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể chúng tôi, đuổi chúng tôi về lục địa. Hiện giờ, tôi chỉ là một người bình thường, muốn trở về đế quốc Moro quê hương tôi, mong các ngài giúp đỡ.”

Thấy chiếc vương miện trong tay tinh linh vương, thiếu niên nọ ý thức được thân phận của anh ta không tầm thường, vì vậy lập tức chủ động quỳ xuống, vươn tay cho họ kiểm tra thể chất của mình. Cậu ta không có phép thuật và lực chiến đấu, không thể gây hại cho dù chỉ là đứa trẻ trong tộc tinh linh và thú nhân.

Tinh linh vương, thú hoàng và Berwin vẫn đứng yên tại chỗ như ba tảng đá. Họ nhớ lại lời mà Boey từng nói khi mới đến rừng tinh linh – “Tôi là sứ giả mà Bề Trên phái xuống trần gian, thay Người đi xem cũng như gieo Ánh Sáng xuống lục địa mà Người yêu thương nhất.”

“Bề Trên rất thương yêu tôi, thường xuyên gọi tôi đến ca hát cho Người nghe. Người thường khen tiếng ca của tôi còn tuyệt vời hơn cả tinh linh. Nhưng hôm nay nghe thấy giọng ca của ngài, tôi mới biết thì ra Bề Trên chỉ an ủi tôi mà thôi, tôi còn không bằng một phần vạn ngài…”

“Ôi, tôi ước gì được ở bên ngài mãi mãi, nhưng sớm muộn gì Bề Trên cũng sẽ đón tôi về. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được nếu ngày đó thực sự đến, trái tim tôi sẽ đau khổ đến nhường nào…”

“…”

Những lời nói từng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nay nhớ lại chỉ càng thấy ghê tởm. Tinh linh vương và thú hoàng liếc nhau, đều trông thấy sự bi ai trong mắt nhau. Họ từng lục đục lẫn nhau vì Boey, từng có những phút giây mặn nồng bên cậu ta, nhưng giờ nhìn lại, tất cả đều như một cơn ác mộng.

Chỉ còn Berwin là tỉnh táo nhất. Anh ta cầm lấy tay thiếu niên, đưa một dòng năng lượng vào xem xét. Xác định cậu ta vô hại, anh ta mới kéo cậu ta dậy, hỏi – “Kẻ phản bội mà ngươi nói có phải tên là Boey Bratt không?”

“Đúng, chính là cậu ta! Anh quen cậu ta?” – Thiếu niên nọ trợn tròn mắt, thế mới cẩn thận xem xét khuôn mặt của hai vị vương giả, sau đó che miệng kêu lên một cách kinh ngạc – “Hai người là người tình của Boey.” – Khi rời khỏi thần giới, ngài sứ thần từng cho mọi người xem những gì Boey đã làm. Tuy rằng không ít người xấu hổ khi quan sát những hình ảnh phóng đãng đó, nhưng thiếu niên này hiển nhiên không phải một trong số đó.

Cậu ta không chỉ xem, mà còn xem rất chăm chú, đương nhiên có thể nhận ra hai người trong số đông người tình của Boey.

Gân xanh trên thái dương thú hoàng giật mạnh, hỏi – “Ngươi biết bọn ta? Chẳng phải ngươi đến từ thần giới hay sao?”

Thiếu niên nhìn lại họ với ánh mắt thương hại, nhắc nhở một cách uyển chuyển – “Anh cũng biết, Bề Trên là đấng vạn năng, không ai có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của Người.” – Cho nên mọi người trên thần giới đều đã biết hết những hình ảnh dâm loạn của các người từ lâu rồi.

Tinh linh vương và thú hoàng hiểu ý cậu ta, lúc trước còn có thể lấy can đảm đi thú tội với Bề Trên, nay chỉ muốn tìm một cái hố vùi lấp mình. Vẫn nhớ có lần, Boey ăn nhầm phải quả tình có tác dụng kích thích vô cùng mạnh, vì cứu cậu ta, anh ta và thú hoàng còn từng cùng…

Không thể nghĩ nữa, máu tươi đã ùa lên đến họng. Lặng lẽ nuốt xuống chất lỏng tanh ngọt, hai vương giả xoay người rời đi, bước chân vừa nặng nề vừa hỗn độn.

Berwin nhắm mắt thở dài, một lát sau mới vươn tay ra – “Mời cậu đi theo tôi, tôi sẽ sai người đưa cậu về quê hương một cách an toàn.”

“Vâng, cám ơn anh.” – Thiếu niên vội vàng khom người cảm tạ, đồng thời cũng rất biết điều – “Tôi nhất định sẽ không nói những chuyện này cho ai khác.” – Ít nhất cũng phải nể mặt hai vị vương giả một chút.

“Không, xin cậu cứ nói cho thật nhiều người biết, ít nhất để toàn bộ tộc tôi đều biết họ đã bị lừa gạt.” – Berwin thỉnh cầu một cách thành khẩn.

“Eh, nếu đây là điều anh muốn, tôi sẽ cố gắng. Mà, anh cũng suýt nữa thành người tình của Boey nhỉ.” – Thiếu niên nhanh chóng nhận ra khuôn mặt tuấn tú của Berwin. Trí nhớ của cậu ta rất tốt, vẫn nhớ người này suýt nữa cũng lên giường với Boey, nhưng lại bị giáo hoàng cắt ngang.

“Chuyện này thì không cần cho mọi người biết.” – Berwin nói một cách xấu hổ, chỉ muốn tự làm vài phép tinh lọc cho mình.

Thiếu niên nhanh chóng gia nhập đội hộ vệ của đế quốc Sagaza và đại công quốc Thanatos. Nghe nói họ đang trên đường hộ tống tư tế Joshua du hành lục địa, cậu ta vô cùng hưng phấn, nhất định muốn đi với họ. Cậu ta rất thông minh, khi sứ thần cho mọi người xem chuyện của Boey, cậu ta chú ý lần đầu Boey bước vào điện thờ đế quốc Sagaza, toàn bộ nguyệt quý trước mặt tư tế Joshua đều nở rộ, còn chuyển từ màu trắng sang màu đỏ rực.

Boey tự cho rằng đó là món quà mà Bề Trên dành tặng cho cậu ta, thật nực cười, Bề Trên còn không biết cậu ta là ai, sao có thể tặng quà cho cậu ta được? Món quà đó nhất định là dành tặng tư tế Joshua. Bóng hình trước hoa của người nọ chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng ngoại hình loá mắt hơn cả ánh nắng mặt trời ấy cũng đã hớp mất hồn cậu ta.

Cậu ta rốt cuộc cũng biết vì sao Bề Trên rõ ràng rất yêu thích mái tóc và đôi mắt cậu ta nhưng lại coi cậu ta như không khí. Bởi vì so với tư tế Joshua, họ đều là phế phẩm.

Đi theo tư tế Joshua mới là an toàn nhất, bởi vì Bề Trên sẽ bảo vệ ngài ấy.

Nghĩ vậy, thiếu niên cố gắng làm thân với đội hộ vệ của đế quốc Sagaza. Lúc này, liên tục có tinh linh hoặc thú nhân chạy đến hỏi cậu ta về lai lịch của Boey, cậu ta đều trả lời không chút giấu giếm. Nhìn sắc mặt trắng bệch của họ, cậu ta không khỏi cảm thấy thương hại.

Khi còn ở cung điện thần, Boey rất lu mờ, không ngờ xuống đến lục địa, cậu ta lại có thể đẩy hai chủng tộc vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

—————————–

Boey đang cùng vài tinh linh và thú nhân săn thú trong rừng, khi tinh linh hái quả dại trên cây cậu ta sẽ đứng dưới hứng. Hubert rời đi mười lăm phút, khi trở về vẻ mặt rất vui vẻ, như thể vừa có chuyện gì đó rất thú vị.

Y là pháp sư hệ gió và lửa, cấp bậc đã đạt đến giai đoạn đầu cấp thánh, có thể phi hành trên không trung. Y bay lên ngọn cây cao nhất hái một trái cây chín ngọt nhất cho Boey. Nhìn gương mặt tươi cười vô tư lự của Boey, sâu trong con ngươi y nhanh chóng toát lên nét trào phúng.

Đột nhiên, một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ trải rộng khắp không trung, làm Hubert và mấy tinh linh đều ngã sõng soài, mãi không bò dậy nổi.

Quả nhiên, nơi nào có Joshua, nơi đó có chúa tể. Hubert nằm bò dưới đất không chút hình tượng, vừa chờ đợi uy áp biến mất vừa nghĩ ngợi lung tung. Boey là người thường, vì thế chỉ cảm thấy không khí đột nhiên loãng đi, không có cảm nhận gì khác.

Cậu ta chạy đến bên cạnh Hubert, lo lắng truy hỏi y bị làm sao.

“Tôi không sao, em yêu. Tôi nghĩ mình phải đi rồi, em về với họ đi, chờ khi nào hết sóng gió tôi sẽ đến đón em.” – Y vỗ vỗ má Boey, gắng gượng đứng dậy rồi biến mất trong rừng rậm.

Boey lo lắng trở về tộc, trông thấy thiếu niên tóc trắng mắt xanh được mọi người vây quanh, vẻ mặt cậu ta thoáng cứng lại.

Cậu ta còn đang suy nghĩ xem nên thuyết phục thế nào để thiếu niên nọ đừng bêu rếu thân phận thật của mình ra, thiếu niên nọ đã chạy về phía cậu ta với vẻ tức giận, điên cuồng đấm đá cậu ta.

“Boey Bratt chết tiệt, ngươi hại bọn ta! Cái đồ lừa đảo, đê tiện, vô liêm sỉ này! Ngươi ăn trộm nhẫn của Cha một mình trốn xuống lục địa còn chưa đủ, lại còn dám giả danh Cha đi lừa bịp. Ngươi phá vỡ nề nếp của thần điện, làm vấy bẩn danh dự của Cha, chính ngươi bị Cha ruồng bỏ không nói làm gì, đã vậy còn khiến Cha giận lây bọn ta, đuổi bọn ta ra khỏi thần giới. Sao ngươi dám làm ra những chuyện như vậy? Ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm!”

Ngay từ khi ở cung điện thần, thiếu niên nọ đã rất tức giận, nghĩ nếu gặp được Boey ở lục địa, cậu ta nhất định sẽ đánh Boey một trận nhớ đời. Nay mong ước trở thành hiện thực, cậu ta đương nhiên sẽ không nương tay, cú sau nặng hơn cú trước.

Boey giờ đây cũng đã là người thường, hoàn toàn không có sức chống trả. Cậu ta rất đau, nhưng nỗi hoảng loạn và sợ hãi trong nội tâm còn lớn hơn cái đau thể xác rất nhiều. Ánh mắt cậu ta liên tục hướng về những tinh linh và thú nhân xung quanh, lại phát hiện ra những người đã từng ôn hoà quý mến mình đều đang nhìn mình bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng, như thể mình là thứ gì bẩn tưởi nhất trên đời.

Cậu ta không dám nhìn tiếp, bắt đầu ôm đầu rên rỉ.

Hoàng tử tộc thú nhân cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn tiến lên kéo thiếu niên nọ ra, ôm Boey vào lòng.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để bất cứ ai làm anh bị thương. Cho dù anh có phải là sứ thần hay không, tôi vẫn sẽ yêu anh.” – Y thì thầm vào tai Boey, đôi mắt đỏ ngầu toát lên vẻ thù hận. Nếu như không vì Joshua, Boey tuyệt đối sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.

Berwin bước đến, sai người kéo hoàng tử tộc thú nhân ra, giam một mình Boey vào trong phòng gỗ. Tộc tinh linh đương nhiên không có thứ kinh khủng như nhà lao, họ cũng sẽ không dùng hình phạt tra tấn người bị giam giữ. Họ giam Boey lại chỉ là vì muốn dò hỏi thân phật thật của Hubert và mục đích cậu ta đến đây mà thôi.

Chờ hỏi rõ tất cả, họ cũng sẽ không giết chết cậu ta, mà chỉ trục xuất cậu ta đến rừng Bóng Tối. Làm một người bình thường, đi vào nơi đó chỉ có đường chết.

Cùng lúc đó, rất nhiều quốc gia trên lục địa đều phát hiện những thiếu niên đột ngột hiện ra. Sự xuất hiện của họ rất giống với Boey, nhưng không ai tự xưng mình là sứ thần, mà đều thuật rõ lai lịch và nguyên nhân bị trục xuất của mình. Tin tức nhanh chóng truyền khắp nhân loại, trở thành một cơn sóng mới.

Những quốc vương từng tiếp đãi Boey bằng nghi thức long trọng đều ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, đồng thời cũng hận cậu ta thấu xương. Bọn họ ra lệnh, hễ ai thấy Boey xuất hiện trong biên giới nước họ thì phải ngay lập tức bắt lại thiêu sống. Trong số đó, quốc vương Sagaza là lúng túng nhất. Ai cũng biết ông suýt nữa thì để Boey làm giáo chủ vương quốc mình, còn bởi vậy mà đắc tội với Joshua, đứa con cưng đích thực của thần.

Quốc vương may mắn nhất trên lục địa là ông, bất hạnh nhất cũng là ông.

Chu Doãn Thịnh ở lại điện thờ suốt ba ngày ba đêm. Trong ba ngày này, hắn và thần Ánh Sáng chưa rời khỏi ghế thần một bước nào, cơ thể gần như nối liền với nhau từng giây từng phút, mùi mẫn đến chính hắn còn không dám nghĩ lại. Khi hắn rốt cuộc không chịu nổi mà xin Cha buông tha cho mình, cuộc làm tình kéo dài liên miên này mới chấm dứt.

Thần Ánh Sáng đặt hắn trên tay vịn ghế dựa, che mắt hắn lại, hôn hơn mười phút mới hoá thành những đốm sáng rồi biến mất.

Cảm nhận được giới tuyến bên ngoài hoàn toàn tiêu tán, Thịnh não phẳng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, mặc cho Thịnh lý trí khống chế cơ thể. Hắn khoác trang phục tư tế trắng tinh lên người, bước ra khỏi điện thờ với vẻ mặt tối sầm.

Hiện giờ đã là đêm khuya. Bởi vì kết giới, tinh linh và thú nhân căn bản không dám đến gần, vì thế xung quanh vô cùng yên lặng, chỉ có mấy con đom đóm bay lượn trên ngọn cây, trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng vo ve.

Chu Doãn Thịnh cất bước, chậm rãi đi xuống bậc thang. Hắn cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Joshua chỉ là người thường, vậy mà sau ba ngày ba đêm lăn lộn với một vị thần, hắn lại không cảm thấy mỏi mệt chút nào, trái lại còn thấy tinh thần sảng khoái. Chuyện này nghĩ sao cũng thấy quái dị.

Đang nhăn mày trầm tư, hắn đột nhiên dừng lại trên bậc thang.

“Ai?” – Cảm nhận thấy xung quanh bị một giới tuyến rất mạnh khác bao phủ. Kết giới này tràn đầy ma khí, áp chế sức mạnh của hắn. Hắn lập tức rút quyền trượng tấn công, dùng sức mạnh Ánh Sáng khổng lồ đánh nát giới tuyến còn chưa thành hình, sau đó nhảy vài bước liên tiếp, rời khỏi nơi mình đứng ban đầu.

Quay đầu nhìn lại, nơi đó đã bị ma khí ăn mòn thành một cái hố rất to.

Hắn dựa vào trực giác tránh thoát đòn công kích của sinh vật ẩn hình nào đó trong không khí, sau đó thu quyền trượng lại, dùng sức mạnh Ánh Sáng ngưng tụ ra hai lưỡi lê sắc bén, triển khai cận chiến với kẻ địch vô hình.

Người nọ tựa hồ rất kinh ngạc, thỉnh thoảng phát ra tiếng tặc lưỡi. Y biết Joshua rất lợi hại, vì vậy mới áp dụng biện pháp cận chiến, định đánh ngất hắn rồi mang về, nhưng không ngờ kỹ thuật chiến đấu của Joshua cũng thành thạo như vậy, chiêu thức nào cũng sắc bén không chút sơ hở.

Bởi vì không dám làm hắn bị thương, người này đánh rất vất vả. Từng tiếng xuýt xoa liên tiếp chứng tỏ y đã hứng rất nhiều vết thương. Những giọt máu vàng kim nhỏ xuống đất, để lộ hành tung của y.

Máu màu vàng kim? Chu Doãn Thịnh trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Nghe đồn chỉ có thần mới sở hữu dòng máu màu vàng kim, vậy thì kẻ tập kích hắn không phải ma vật, mà là một vị thần? Đối phương đến cùng là thần nào? Có mục đích gì?

Vì mải suy nghĩ, động tác của hắn hơi chậm lại. Ngay lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng xé gió.

Người nọ nhắc nhở hắn cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn muộn, một mũi tên có bám ma khí lao vụt tới, đâm qua bả vai hắn, ghim hắn vào cây cột trước điện thờ.

Chu Doãn Thịnh nhìn về phía mũi tên bắn tới, trông thấy gương mặt oán hận của hoàng tử tộc thú nhân.

Hắn nhanh chóng bẻ gãy cán tên, bước về phía trước vài bước xa khỏi cây cột, đang định giết chết hoàng tử tộc thú nhân thì bỗng thấy gáy đau nhói, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Một làn khói đen tản ra, ngăn cản tầm mắt của hoàng tử tộc thú nhân. Khi khói đen hoàn toàn tan mất, trước điện thờ đã trống không. Hoàng tử tộc thú nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, đi vài vòng xung quanh điện thờ, xác định Joshua thực sự biến mất mới chạy về phía phòng gỗ giam giữ Boey.

Y muốn đưa Boey đi, thậm chí phải vì vậy mà cắt đứt quan hệ với tộc mình. Đất trời lớn như vậy, ắt sẽ có chốn cho họ dung thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.