Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 66: Chương 66




Lục hoàng tử nhanh chóng chuyển từ Tây cung rách nát đến Từ Thần cung. Hai người một người ở điện chính, một người ở thiên điện phía đông, ở giữa cách nhau khá xa, còn ngăn hẳn mấy bức tường. Sau khi đóng cửa cung sẽ là hai nơi ở hoàn toàn độc lập, cũng không cần kiêng dè gì. Lý Cẩn Thiên đặc biệt phái người đến hỏi có cần cung điện để thư giãn hay không, còn ban cho rất nhiều bảo vật đáng giá.

Những nô tài cắt xén tiêu dùng của Lục hoàng tử cũng bị gã phạt trượng đến chết ngay tại chỗ, thể hiện sự coi trọng của mình đối với cha con Tề Tu Kiệt.

Cho nên một đám người hầu được gã phái đến Từ Thần cung đều mang vẻ mặt cung kính, cũng không dám đối xử với Tề Tu Kiệt như một tội nhân. Trong tình cảnh Lý Cẩn Thiên độc sủng Cao quý quân, có thể giành được đôi chút quan tâm yêu mến, hơn nữa còn được đặc xá tội chết, sau đó cực lực bồi thường, Tề quý quân này cũng không phải nhân vật đơn giản.

Chu Doãn Thịnh vừa bồi dưỡng tình cảm với Lục hoàng tử, vừa chú ý tình hình Dưỡng Tâm điện và Thiên Thần cung. Lý Cẩn Thiên quả nhiên yêu Cao Mân cùng cực như trong tư liệu đã ghi. Dù cho trong lòng ứa lửa cũng vẫn kiên trì ngày ngày đi thăm y và con, không qua đêm ở chỗ những tần phi hoặc thị quân khác.

Gã không dứt bỏ được tình cảm này, Cao Mân hiểu rất rõ điều đó, cho nên mới làm việc mà không kiêng dè gì. Nhưng lúc này đây, tình cảm có sâu đậm nữa cũng không chịu nổi thời gian giày xéo. Đặc biệt khi một người trong đó cực lực bảo vệ mà người còn lại thì vứt như giày rách, chuyện từ yêu sinh hận cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.

Còn về việc tìm kiếm người yêu thất lạc, hiện giờ Chu Doãn Thịnh đang ở trong thâm cung, xung quanh đều là tai mắt của Lý Cẩn Thiên và Cao Mân, thật sự không tiện hành động.

Chờ ít lâu nữa con mình lên ngôi, tìm một người chẳng phải dễ như trở bàn tay? Chu Doãn Thịnh nghĩ vậy, lúc này mới miễn cưỡng đè nén lại tâm tình nôn nóng.

Hôm đó, hắn đang ngả người ra ghế dài đọc sách thì thấy người hầu cận của mình vội vàng đi đến, nhỏ giọng nói – “Chủ nhân, đại cung nữ của Lục hoàng tử có việc gấp cầu kiến, nói Lục hoàng tử không ổn.”

“Không ổn thế nào?” – Chu Doãn Thịnh vứt sách xuống, xỏ giày đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn cung nữ kia mà lập tức đi về phía thiên điện.

Cung nữ vội vàng đuổi theo, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói – “Quý quân, Lục hoàng tử, Lục hoàng tử phát điên rồi! Ngài mau qua xem đi!”

Phát điên? Đang yên đang lành sao tự dưng lại phát điên? Chu Doãn Thịnh nhớ đến chuyện Cao Mân đã từng hạ độc Tề Tu Kiệt, còn xếp rất nhiều tay chân vào thiên điện của Lục hoàng tử, thủ đoạn như vậy thật là chẳng giống Cao tướng quân thông minh lỗi lạc kiếp trước, mà y hệt như một ả đàn bà độc địa. Xem ra là mình quá sơ suất, đáng lẽ nên dọn sạch những cái đinh kia từ sớm mới phải.

Trong lúc suy nghĩ, thiên điện đã gần ngay trước mắt, cung nữ kia nhanh chân dẫn đường, sau đó vội vàng đẩy cánh cửa căn phòng cuối cùng ra, mùi máu tươi nồng nặc lập tức ập vào mặt.

Chu Doãn Thịnh đi đến bên cửa, tức thì nhìn thấy Lý Húc Đông cầm một chiếc roi dài mang theo gai ngược trong tay, dưới đất quỳ ba nô tài bị trói gô, đã bị hắn đánh cho thương tích khắp người, máu me bê bết, dường như đã sắp tắt thở.

“Quý quân cứu mạng! Lục hoàng tử điên rồi!” – Một người trong đó miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vừa cầu cứu vừa hộc bọt máu, trông thê thảm cực kỳ.

Sắc mặt Lục hoàng tử xám ngắt, bàn tay nắm roi run rẩy không ngừng. Hắn đã hết chịu nổi những cung nhân này, bình thường chẳng những cắt xén tiêu dùng và tiền hàng tháng của hắn, còn hơi chút là đánh chửi nhục mạ, đối xử với hắn chẳng khác gì chó, như thể lấy thân phận nô tài ức hiếp chủ nhân là có thể khiến bọn họ vô cùng thoả mãn.

Hắn từng bị đè xuống đất liếm giày bọn họ, từng bị tạt một xô nước lạnh phạt đứng giữa gió rét trong ngày đông buốt giá, từng bị cưỡng ép chui qua đũng quần của từng người bọn họ, mặc cho họ thoả sức nhạo báng. Hắn muốn phản kháng, nhưng cũng biết mình không có sức mà phản kháng, là một hoàng tử xuất thân ti tiện lại vừa không có mẫu phi chăm sóc, địa vị của hắn thậm chí còn không bằng người hầu bên cạnh một cung phi được sủng ái.

Thậm chí hắn còn không thể lộ vẻ oán hận, nếu không chờ đợi hắn sẽ là đói khát, rét lạnh vô hạn độ và sự tra tấn càng ngày càng thậm tệ. Hắn nghĩ, đợi đến khi nào mình thực sự không thể chịu đựng được nữa, hắn sẽ liều chết với những người này.

Nhưng trong cơn tuyệt vọng dày vò, Tề quý quân xuất hiện, giống như một tia nắng sưởi ấm trái tim đã chết lặng của hắn, giống như một luồng khí đưa đến lỗ mũi sắp ngạt thở của hắn. Người kia nói sẽ che chở hắn, nói hắn sẽ không còn hèn mọn nữa, đưa niềm hy vọng có thể mạnh lên vào lòng bàn tay hắn.

Khi Tề quý quân nói những câu này, máu trong cơ thể hắn đều sôi trào, thiêu đốt, niềm vui thật lớn gần như khiến hắn ngất đi. Hắn cảm thấy mình đã có người thân, cho nên có thể không cần sợ hãi bất kỳ kẻ nào nữa. Nhìn thấy mấy người hầu trơ mặt đi theo mình vào Từ Thần cung, hắn rốt cuộc không kiềm chế được cơn giận kìm nén đã lâu, quyết định đưa bọn họ vào chỗ chết.

Hắn biết bản tính mình rất khát máu, mỗi khi đêm đến đều sẽ yên lặng nghĩ ra rất nhiều khổ hình áp dụng lên người tất cả những kẻ đã bắt nạt hắn. Thậm chí có những khổ hình chưa từng nghe chưa từng thấy, độ máu me tàn khốc có thể khiến người ta buồn nôn, nhưng lại khiến hắn hưng phấn đến run rẩy.

Hắn biết suy nghĩ này đáng sợ đến nhường nào, cho nên hắn dùng vỏ bọc hèn mọn yếu đuối để che giấu tính tình thực sự của chính mình. Hắn tuyệt đối không thể để Tề quý quân trông thấy một mình xấu xí như vậy.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là một đứa trẻ, thủ đoạn non nớt, không thể ngờ bí mật của mình sẽ lại bị cung nữ nhìn thấy, vạch trần cho người hắn không dám gặp nhất.

Hắn giống một tên tù phạm đứng dưới giá tra khảo, chờ đợi Tề quý quân đeo gông lên cổ hắn.

Chu Doãn Thịnh chậm rãi bước vào, cầm lấy roi trong tay hắn, đột nhiên quật lên cánh tay hắn. Gai ngược nhọn hoắt xuyên qua quần áo, để lại một viết thương rướm máu.

Cung nữ đứng ở cửa vội vàng cúi đầu, nở một nụ cười quỷ dị.

Lục hoàng tử cho rằng Tề quý quân sẽ trách cứ mình, sẻ tỏ vẻ thất vọng với mình, không ngờ hắn lại chưa nghe phân trần đã vội đánh mình. Cái gọi là bảo vệ, yêu thương sống nưỡng tựa lẫn nhau chính là như vậy ư? Ta chỉ là công cụ để ngươi leo lên lần nữa thôi hay sao? Lục hoàng tử cắn chặt răng, không cho nước mắt tủi nhục và tuyệt vọng rơi xuống. Không ai có thể làm hắn khóc, thậm chí không ai có thể chạm vào trái tim sắt đá của hắn. Chỉ có người từng cho hắn hy vọng rồi lại đẩy hắn xuống vực sâu này là có thể làm dao động nội tâm hắn một cách dễ dàng, khiến hắn cảm nhận được thế nào là giá rét thực sự.

Lúc trước, hắn mong đợi vào Tề quý quân bao nhiêu thì hiện giờ, hắn hận bấy nhiêu. Nhưng kỳ lạ là hắn lại không thể nào tưởng tượng ra tình cảnh mình tổn thương người kia.

“Đã biết sai chưa?” – Chu Doãn Thịnh nắm chặt hàm dưới của hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, lớn tiếng chất vấn.

Lục hoàng tử nắm rồi lại thả tay nhiều lần, một lát sau mới khản tiếng đáp – “Biết sai rồi ạ.”

“Vậy nói cho ta biết ngươi sai ở đâu?”

“Con không nên tàn bạo như thế.”

“Ngu xuẩn!” – Chu Doãn Thịnh siết mạnh ngón tay nắm hàm dưới của hắn thêm mấy phần, để lại vài vết ứ máu nhìn mà ghê người.

Lục hoàng tử rốt cuộc toát ra vẻ đau đớn.

Chu Doãn Thịnh tiếp tục nói – “Ngươi có hai điều sai. Một, quá mức xem nhẹ bản thân. Ngươi là hoàng tử, bọn chúng là nô tài, ngươi là sứ, bọn chúng là gạch vụn, hai bên khác nhau một trời một vực, há có thể đánh đồng. Muốn xử lý bọn chúng, ngươi chỉ cần thêu dệt ra vài tội danh rồi ra lệnh cho người dưới. Tự có người sẽ khiến chúng sống không bằng chết, không cần làm bẩn tay mình, đã vậy còn rước lấy tiếng tàn bạo. Hai, ngươi còn chưa hoàn toàn thu phục được hạ nhân đã tuỳ tiện ra tay, để kẻ bụng dạ khó lường chui vào lỗ hổng, ly gián tình cảm giữa hai cha con ta. Ngươi nói xem ngươi có ngu hay không?” – Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn cung nữ đứng ở cửa một cái.

Lục hoàng tử mở to đôi mắt nhìn hắn, cố gắng tiêu hoá lời hắn nói.

Chu Doãn Thịnh buông hàm dưới của hắn ra, chê ghét mà dùng khăn lau tay, đanh giọng ra lệnh – “Người đâu, bốn người này bất kính với hoàng tử, kéo xuống đánh chết.”

Lý Cẩn Thiên ôm nỗi áy náy với Tề Tu Kiệt, tuy rằng không yêu hắn nữa, nhưng cố gắng bồi thường hết sức có thể. Trong ngoài Từ Thần cung có hơn trăm thị vệ, tất cả đều nghe theo lệnh hắn.

Hắn vừa dứt lời, lập tức có thị vệ đeo đao đi vào, mang ba người hầu và cả cung nữ đang khóc lóc không ngừng kia đi.

“Quân phụ.” – Lúc này Lục hoàng tử mới hoàn hồn, trái tim đóng băng đập rộn trở lại, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Niềm vui thật lớn tràn đầy cơ thể hắn, khiến người hắn nhẹ bẫng như muốn bay lên trời. Hắn kéo tay Chu Doãn Thịnh, như thể làm vậy là có thể khiến hai chân mình dính chặt xuống mặt đất, giống như người trước mắt này là chỗ dựa cả đời của mình.

Sao quân phụ có thể chán ghét hay vứt bỏ hắn được chứ? Quân phụ là người thân của hắn, là người bất kể thế nào cũng đều sẽ bao dung hắn. Quân phụ mắng đúng, hắn thực sự là rất ngu xuẩn.

Lý Húc Đông vui mừng không sao tả xiết, đành kéo lấy tay Chu Doãn Thịnh luôn miệng kêu quân phụ.

“Làm gì mà như con gái thế. Tính tàn nhẫn khi đánh người vừa nãy đi đâu rồi?” – Chu Doãn Thịnh ghét bỏ mà rút tay mình ra, hỏi – “Có dám đi xem hình hay không?”

“Đương nhiên dám.” – Lục hoàng tử vội vã trả lời, nếu đằng sau có cái đuôi, chắc hẳn lúc này sẽ vẫy vô cùng sung sướng. Hiện giờ hắn như một chú chó con quây quanh chủ nhân làm nũng, nào còn độc ác và thô bạo lúc trước.

Nói thật, Chu Doãn Thịnh rất vừa lòng với tâm tính của Lục hoàng tử. Từ xưa đến nay, những người có thể đi lên địa vị cao, có ai không phải là người lòng dạ độc ác? Lý Thế Dân, Võ Tắc Thiên, Chu Lệ, Ung Chính… ai cũng không phải là người lương thiện. Tính cách tàn nhẫn hiển nhiên sẽ có dã tâm, đây là chuyện tốt.

“Đi đi, xem hình xong nhớ về dùng bữa với ta.” – Ở trong cung điện rộng lớn như vậy, hắn cũng cảm thấy cô đơn, nhất là khi đến bữa ăn.

Lục hoàng tử như nhận được một phần thưởng đáng giá nhất, lớn tiếng thưa vâng, sau đó lưu luyến mà rời khỏi. Hắn thích quân phụ, chỉ muốn ở bên quân phụ từng giây từng phút. Nhưng chuyện máu me như xem hình này làm sao có thể để quân phụ trông thấy chứ? Người xứng ở trong cung điện hoa lệ thoáng đãng, nhận sự chăm sóc thoả đáng nhất, sự che chở cẩn thận nhất.

—————————

Cao Mân bình tĩnh đi vào Dưỡng Tâm điện, không thèm hành lễ mà trực tiếp chất vấn – “Lục hoàng tử vô cớ xử tử bốn cung nhân, ngươi có biết không?”

“Thực sự là vô cớ sao? Trước kia Lục hoàng tử phải sống như thế nào, ngươi có biết không?” – Lý Cẩn Thiên hỏi lại. Nếu như không sai người điều tra tỉ mỉ, gã sẽ mãi không biết con mình lại bị người khác đối xử khắc nghiệt như vậy. Thập Nhị hoàng tử đã chết, nếu gã vẫn tiếp tục sơ sẩy, sẽ còn có nhiều hoàng tử hơn bị giày xéo đến chết, cho đến khi chỉ còn lại một mình Ngũ hoàng tử. Rốt cuộc Cao Mân vô ý hay là cố tình?

Ánh mắt Cao Mân loé lên, trốn tránh không đáp, hiển nhiên là biết rõ ràng rành mạch.

Lý Cẩn Thiên rất thất vọng. Trước khi sống lại, Cao Mân hào sảng, lương thiện, ngay thẳng; sau khi sống lại, Cao Mân lạnh lùng, ích kỷ, độc ác, ngoại trừ Ngũ hoàng tử và nhà họ Cao, y không quan tâm ai cả. Đây rốt cuộc là lỗi của ai? Xét cho cùng, hình như gã mới là đầu sỏ gây tội.

Cao Mân không thể nào nói mình không thẹn với lương tâm, vì thế nói sang chuyện khác – “Chuyện ta nắm giữ ấn soái đi Tây di, ngươi suy xét thế nào rồi?”

“Ngươi không thể ở lại làm bạn với trẫm?”

Cao Mân dùng yên lặng để đáp lại, trong con ngươi trào ra sự không cam, oán hận, thậm chí là một tia dã tâm. Y muốn mau chóng rời khỏi cung điện khiến người ta ngạt thở này, đi ra nơi sa trường đẫm máu, đi kiến công lập nghiệp. Kiếp trước y đã sống hèn yếu đủ rồi, kiếp này được làm lại từ đầu, y cảm nhận được một cách sâu sắc rằng chỉ có quyền thế mới đảm bảo được lợi ích của y.

Dã tâm? Lý Cẩn Thiên không thể nào tự nhủ với mình kia chỉ là ảo giác. Gã mệt mỏi cười, khoát tay nói – “Đi đi, đi làm chuyện ngươi muốn đi.” – Buông tay cho ngươi bay lượn trước, rồi một ngày nào đó, ta sẽ bẻ gãy cánh ngươi.

Cao Mân vui mừng quá đỗi, chân thành nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.