Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 67: Chương 67




Chuyện quân phụ sắp nắm giữ ấn soái xuất chinh khiến Lý Húc Viêm rất đắc ý. Khắp toàn bộ Đại Yến này, có ca nhi nào đã kết hôn còn có thể xuất đầu lộ diện bên ngoài, thậm chí ra chiến trường chinh phạt quân địch đâu cơ chứ. Tình yêu của phụ hoàng đối với quân phụ là độc nhất vô nhị.

Mới nghĩ đến đây, sắc mặt y lại hơi thay đổi, nhớ đến Tề quý quân đã bị phụ hoàng ban chết rồi lại được cứu về, sau đó phái thị vệ bảo vệ nghiêm ngặt. Rốt cuộc phụ hoàng có thái độ gì với hắn? Đầu tiên muốn tiêu diệt cả nhà người ta, sau lại thả hắn về Từ Thần cung sống êm đẹp, giày vò đi giày vò lại như vậy là để làm gì? Tề quý quân nhận nuôi Lục hoàng tử liệu sẽ gây ảnh hưởng gì cho mình và quân phụ?

Lý Húc Viêm sầu lo nhíu mày, mới vừa giương mắt đã thấy Lục hoàng tử đeo một cái túi mới tinh vào ngự thư phòng, trải giấy quý bút tốt lên mặt bàn.

Lý Húc Viêm đến gần, chỉ vào mấy vết bầm xanh ở hàm dưới của hắn, kinh ngạc hỏi – “Lục hoàng đệ, ngươi làm sao vậy?” – Mới đến Từ Thần cung một ngày, vị hoàng đệ này đã giết bốn người. Chẳng bù cho y còn tưởng rằng đối phương bản tính yếu đuối, có thể thấy là trước kia cố ý giấu dốt.

Sở dĩ hắn bộc lộ bản tính chỉ trong một đêm, có lẽ là để giành sự chú ý của Tề quý quân. Nhưng nhìn hàm dưới bị thương của hắn, chắc hẳn Tề quý quân rất bất mãn với hắn.

Vậy thì tốt rồi.

Cao Mân từng nói với y rất nhiều lần, gặp được người có tâm tính có thủ đoạn, đừng nên vội vã diệt trừ vì cảm thấy bị uy hiếp, điều này có thể khiến y mất đi một trợ thủ tốt nhất. Tốt nhất là nên mượn sức trước, không mượn sức được hãy ra tay cũng không muộn.

Hiện giờ Lục hoàng tử rất có giá trị lợi dụng, dù hắn có tài năng hay không, chỉ riêng chuyện hắn được Tề quý quân nhận nuôi đã là đủ rồi. Tề quý quân bỗng dưng giành được sự quan tâm và tín nhiệm của phụ hoàng, điều này khiến Lý Húc Viêm cảm thấy rất bất an.

Lý Húc Đông che hàm dưới, lắc đầu – “Không có gì, bị mấy điêu nô làm bị thương mà thôi.”

Nô tài nào dám to gan gây thương tích lên mặt hoàng tử? Lý Húc Viêm hiển nhiên không tin, thở dài một tiếng rồi dặn dò – “Sau này nếu có việc gì khó xử, Lục hoàng đệ cứ đến Thiên Thần cung tìm ta và quân phụ, chúng ta sẽ không bỏ mặc ngươi.”

Sẽ không bỏ mặc ta? Vậy trước kia khi ta bị người khác giày xéo các ngươi ở đâu? Trong cung có nhiều hoàng tử mất mẫu phi và quân phụ đến thế, có ai được Cao quý quân quan tâm chứ? Y quản lý lục cung như vậy à? Người đời đều khen Cao quý quân lương thiện hiền lành, ung dung hào sảng, văn võ song toàn. Nhưng hắn xem ra, y cũng chỉ đến thế mà thôi, ngay cả một đốt ngón tay của quân phụ cũng không bằng.

Lý Húc Đông làm bộ như cảm động rớt nước mắt, nhưng trong lòng thì cười nhạo không ngớt.

Các hoàng tử và thư đồng cũng dần dần đến đủ, khiến hắn cảm nhận được sự khác biệt rất lớn. Trước kia những người này còn chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, hiện giờ lại nhiệt tình đi đến chào hỏi. Đơn giản là vì hắn được Tề quý quân – người duy nhị nhận được sự sủng ái trong cung nhận nuôi, dù không có duyên với đế vị cũng có thể có một tiền đồ tốt trong tương lai.

Cũng bởi vì hắn to gan giết chết mấy điêu nô, khiến hoàng đế nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của các hoàng tử, cẩn thận chỉnh đốn lại nội cung. Hắn mang lại phúc lợi cho mọi người, đương nhiên sẽ được hoan nghênh ở ngự thư phòng.

Lý Húc Viêm cũng được mọi người hoan nghênh, nhưng chút nịnh hót lấy lòng này đều là giả. Chính vì quân phụ y khiến các vị hoàng tử lâm vào tình cảnh quẫn bách này, hỏi sao bọn họ không thích Lý Húc Viêm? Không chừng còn âm thầm hận y thấu xương.

Tề quý quân bị diệt tộc, cảnh ngộ có thể nói là cực kỳ bi thảm, dù có được hoàng đế coi trọng nữa cũng vẫn sẽ giữ lễ tiết. Các vị hoàng tử và mẫu phi quân phụ của họ thực sự không thể nào ghen tị với hắn cho được.

Lý Húc Đông cảm nhận sự thay đổi do địa vị tăng tiến, nhưng trong lòng không có chút vui mừng đắc ý nào. Cái nhìn của người khác đối với hắn đến cùng là như thế nào không quan trọng, quan trọng là quân phụ liệu có thất vọng với hắn hay không. Hắn càng chuyên tâm học hành, bài tập mà tiên sinh giao luôn hoàn thành vượt mức tối ưu, những bài văn khó nhớ sẽ ngâm nga nghiên cứu nhiều lần, cho đến khi nghỉ trưa mới đặt sách và bút lông xuống.

Người hầu cầm theo thực hạp nối đuôi nhau đi vào. Người hầu của Từ Thần cung lại càng nổi bật, bởi vì thực hạp mà họ mang đến thực sự là quá lớn, trông có vẻ rất nặng.

“Sao lại nhiều như vậy?” – Lý Húc Đông nhìn thực hạp cao đến năm tầng kia.

“Đây đều do chủ nhân tự mình làm, nói điện hạ sức ăn lớn, lượng cơm của người thường e rằng ăn không đủ no.” – Người hầu vừa mỉm cười vừa mở từng ngăn ra bày ngay ngắn từng món. Hương thơm đậm đà nháy mắt tràn ngập trong không trung, khiến tất cả mọi người không nhịn được mà ghé mắt.

“Quân phụ còn biết nấu ăn?” – Lý Húc Đông kinh ngạc trợn tròn mắt. Quân phụ trông gầy yếu vậy chứ thực ra vô cùng mạnh mẽ, kỹ thuật và lực dùng roi của người vô cùng tuyệt diệu, hắn có thể cảm nhận được. Vốn tưởng một người mạnh mẽ như vậy sẽ khinh thường việc bếp núc, không ngờ người lại tự mình xuống bếp vì mình.

Lý Húc Đông sung sướng cực kỳ, sau đó lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Sức ăn của hắn đúng là rất lớn, gấp mấy lần người bình thường, cũng bởi vì vậy, hình phạt mà hắn sợ nhất chính là bị cung nhân cắt xén suất ăn. Đến Từ Thần cung, hắn không muốn bị Tề quý quân coi thường nên đã cố gắng tự hạn chế bản thân, không ngờ vẫn bị phát hiện.

Sự quan tâm mà Tề quý quân dành cho mình có lẽ còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Nghĩ vậy, Lý Húc Đông chưa ăn đã cảm thấy no rồi, được hạnh phúc nhồi đầy.

Chậm rãi ăn sạch tất cả đồ ăn, hắn thoải mái thở ra một hơi. Trước kia, bởi vì thường hay bị đói mà tay chân hắn luôn nhũn ra, cho nên cảm thấy tiết học cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều đặc biệt gian nan. Nhưng hiện giờ, hắn như có sức lực dồi dào dùng mãi không hết.

Tan học, hắn vội vã chạy về Từ Thần cung. Thấy người đang đứng trước bàn hí hoáy với mấy tấm bìa cứng, hắn vội vàng dừng bước.

Người nọ đắm chìm dưới một chùm nắng ấm, làn da trắng nõn nhẵn nhụi gần như trong suốt, tựa như chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ tiêu tán như sương mù, không thể tìm thấy nữa.

Lý Húc Đông bị ý tưởng này doạ sợ, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

“Quân phụ.” – Hắn gấp gáp gọi, cổ họng đã khản đặc.

“Có chuyện gì?” – Người nọ không ngẩng đầu lên, lười biếng nói, toát ra khí chất tự nhiên phóng khoáng.

“Con… Tiên sinh giao bài tập, con có mấy vấn đề không hiểu, quân phụ có thể giải thích cho con không?” – Lý Húc Đông nhanh chóng che giấu vẻ mặt hoảng loạn, tuỳ tiện lấy một cái cớ.

“Mang đến đây cho ta xem.” – Lúc này Chu Doãn Thịnh mới đặt bìa cứng xuống, dọn ra một chỗ trống trên bàn.

Lý Húc Đông mở sách ra đặt trước mặt hắn, chỉ chỉ vào mấy câu văn trong đó. Chu Doãn Thịnh nhìn lướt qua, cười như không cười, nói – “Hoàng nhi thực sự không hiểu?”

Lý Húc Đông gật đầu.

“Vậy tại sao tối qua ta còn nhìn thấy ngươi viết chú giải cho bài văn này vào vở? Lập ý rất sáng tạo, giải thích rất độc đáo.”

Lý Húc Đông á khẩu, tai từ từ đỏ lên. Tối hôm qua quân phụ chỉ nhìn lướt sách văn của hắn một cái, còn chưa đến một tức (giây), vậy mà đã hoàn toàn toàn ghi nhớ tất cả nội dung rồi, đầu óc quân phụ thông minh đến thế nào? Nếu như không bị phụ hoàng chèn ép, người sẽ trở thành một tồn tại chói mắt đến đâu? Người người đều nói Cao quý quân tài hoa xuất chúng, văn võ song toàn. Nhưng so với quân phụ, y chẳng là gì cả!

Lý Húc Đông nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao vị phụ hoàng chưa từng gặp mặt kia lại coi trọng Cao quý quân như vậy, ngược lại tàn hại quân phụ đến nông nỗi này. Quân phụ rõ ràng là người giỏi nhất trên thế giới này. Nhưng mà phụ hoàng có mắt không tròng mới tốt, sự đặc biệt của quân phụ chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi.

Chu Doãn Thịnh cũng không biết độ sùng bái của sói con với mình đã đến mức mù quáng. Hắn véo tai sói con, hỏi – “Ở ngự thư phòng, khi tiên sinh hỏi ngươi cũng nói ngươi không hiểu gì cả?”

Lý Húc Đông không dám nói dối, chần chừ gật gật đầu. Cuộc sống của hắn vốn khổ sở, nếu như thể hiện ra mình tài hoa xuất chúng, không biết sẽ bị những tần phi thị quân kia lợi dụng áp bức đến nông nỗi nào. Hắn không muốn trở thành công cụ trong tay người khác.

Nhưng đó là trước đây. Khi hắn còn chưa hề có giá trị, Tề quý quân chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng hắn, cũng nói với hắn những điều tuyệt vời như vậy. Bất kể có phải Tề quý quân nguỵ trang hay không, dù cho sau này phát hiện ra hắn có mưu đồ khác, Lý Húc Đông cũng chịu. Hiện giờ hắn lại lo mình không đủ giá trị lợi dụng, sẽ bị Tề quý quân vứt bỏ.

Chu Doãn Thịnh buông vành tai đã đỏ bừng của hắn ra, dặn dò – “Ngươi vốn như thế nào thì cứ thể hiện ra thế ấy, không cần giấu dốt. Tuy rằng Tề Tu Kiệt ta nghèo túng, nhưng bảo vệ ngươi thì ta thừa sức. Nhớ lấy, con trai Tề Tu Kiệt ta có thể là ác nhân, cũng có thể là thánh nhân, nhưng không thể là kẻ hèn yếu. Dẫu ngươi có biểu hiện ưu tú hơn Lý Húc Viêm gấp nhiều lần thì đã sao, nếu như cha con Cao Mân không thể khoan dung ngươi, ta sẽ có biện pháp xử lý bọn họ.”

Giọng điệu của hắn vô cùng thản nhiên, lại khiến Lý Húc Đông cảm nhận được sức mạnh vô địch, tựa như trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể khiến người nhíu mày. Mà người chỉ thể hiện sự mạnh mẽ của người trước mặt mình, mục đích còn là để bảo vệ mình. Lý Húc Đông vui mừng khôn xiết, nắm lấy vạt áo quân phụ mà gật đầu thật mạnh, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Đừng bày ra cái vẻ không có tiền đồ này. Về chép lại bài văn này một trăm lần, không chép xong thì không được ngủ. Sau này thực sự có gì khó hiểu mới được đến hỏi ta. Cấm hiểu mà giả vờ không hiểu, càng không được không hiểu mà giả vờ hiểu.” – Chu Doãn Thịnh mài giũa Lý Húc Đông theo tiêu chuẩn của đế vương, đương nhiên là vô cùng nghiêm khắc.

Lý Húc Đông không cảm thấy khó xử chút nào, trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, thành khẩn nói – “Chi bằng chép ngay bây giờ đi, chép ba trăm lần, quân phụ có thể ở bên cạnh đốc thúc con.” – Hắn không muốn về thiên điện một mình, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh quân phụ.

“Ngoan.” – Chu Doãn Thịnh rất vừa lòng với thái độ biết vươn lên của hắn, xoa xoa đầu hắn rồi tiếp tục hí hoáy với bìa cứng.

Lý Húc Đông chép mấy dòng lại ngẩng đầu nhìn lén quân phụ một cái, chép mấy dòng lại ngẩng đầu nhìn lén quân phụ một cái, cứ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Chép đến lần thứ năm mươi, hắn buông bút lông xuống nghỉ ngơi, đi đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, xem hắn bắt đầu cắt vải theo bìa, hỏi – “Quân phụ, người đang may quần áo? May cho phụ hoàng sao?” – Dứt lời, ánh mắt hắn tối sầm lại, vô cùng chán ghét người được gọi là phụ hoàng kia.

“Hắn? Hắn có cái phước đấy chắc?” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo, búng nhẹ lên trán sói con, nói – “Cái này là may cho ngươi. Chờ ta may xong, ngươi xem có vừa với ngươi hay không.”

Thân là một ca nhi phải lập gia đình, Tề Tu Kiệt vốn tinh thông nữ công gia chánh. Chu Doãn Thịnh kế thừa kỹ năng này, nghĩ rằng nếu đã nhận nuôi sói con, vậy thì phải nuôi cho thật tốt mới được, chỉ có chân tình mới đổi lấy được chân tình.

Lý Húc Đông quả nhiên rất cảm động, chớp chớp đôi mắt ươn ướt, ôm lấy cánh tay quân phụ không muốn buông ra. Cuối cùng trực tiếp cuộn người bên chân hắn, như một chú chó con quyến luyến chủ nhân.

Chu Doãn Thịnh cười, cảm thấy đứa trẻ này thực ra rất đáng yêu, nuôi cũng không thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.