Một nữ phục vụ mặc Đường phục màu đỏ rất xinh đẹp đi vào mời mọi người gọi món, thực đơn đương nhiên đưa cho xã trưởng Giả trước, ông ta không thèm nhìn, xua tay nói:
- Vẫn mấy món đó, tôi thích ăn gì ai cũng biết rồi, mọi người tự gọi đi.
Thực đơn luân phiên chuyển qua từng người, đi hết một vòng chọn tới hai mấy món, lúc này Trương Thắng mới hỏi:
- Xã trưởng Giả, hôm nay uống rượu gì đây?
Xã trưởng Giả nhìn quanh một vòng:
- Cấp bậc nơi này không tệ, tháng trước tôi có tới một lần, phải, Ngũ Lương Dịch ở đây rấ thuần, phục vụ, mang ba chai Ngũ Lương Dịch lên trước. Có ai không uống được rượu trắng không? Tiểu Trương, cho dù người khác không uống thì cậu cũng không được từ chối đâu đấy.
Nghe thấy tên món ăn toàn là hải sâm, bào ngư, vây cá cùng Ngũ Lương Dịch là Trương Thắng đã hết cả hồn vía, may mà hôm nay có Từ Hải Sinh chống lưng, thầm nghĩ :“ Mình cũng thử mùi vị Ngũ Lương Dịch một phen!”, liền sảng khoái nói:
- Được, xã trưởng Giả đã có lời, hôm nay tôi liều mình bồi tiếp, nhất định làm các vị uống tận hứng.
Một cán bộ lấy thuốc lá chia cho mọi người, phòng bao tức thì mù mịt khói thuốc, không khí chẳng mấy chốc trở nên ngột ngạt.
Trương Thắng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức sơn hào hải vị, y cấp thiết muốn bàn tới công việc, đó là tật xấu chung của người trẻ tuổi, thiếu tính kiên nhẫn. Nhưng đám xã trưởng Giả trò chuyện tưng bừng, hết nói chuyện trong nhà ngoài ngõ thì bình phẩm tới nữ nhân, lời ăn tiếng nói còn thô tục, khiến Trương Thắng dù hay nói chuyện bậy bạ với Quách Y Tinh cũng phải nhăn mày, Từ Hải Sinh cười vui vẻ không có gì khác thường.
Chuyện trên trời dưới biển nói hết, chỉ có chuyện đất đai là không nói một lời, Trương Thắng càng lúc càng sốt ruột, nếu không phải Từ Hải Sinh ngồi vững như núi Thái Sơn ở đó thì y không kìm được mà lên tiếng hỏi rồi.
Từ Hải Sinh nhìn ra Trương Thắng có chút sốt ruột, nhân lúc ánh mắt hai người giao nhau, nhìn y một cái, hơi giơ chén rượu lên. Trương Thắng sực tình, kinh nghiệm của y chưa nhiều, nhưng ngộ tính không nhỏ, biết Từ Hải Sinh không nói tức là thời cơ còn chưa đến, thay đổi thái độ quay sang mời rượu người bên cạnh.
Đám người này đúng là khỏe uống, uống từ lúc bảy giờ cho tới gần mười giờ, chai nào chai nấy trống hết rồi, Trương Thắng thường ngày thấy tửu lượng mình cũng có hạng, so với đám người này, à, mà thực sự không dám so, đó là bụng người mà, có phải thùng phi đâu, làm sao chứa được nhiều rượu như thế, té ra mấy hôm trước mình mời cơm, bọn họ còn dấu nghề.
Trương Thắng đang tính khuyên bọn họ chuyển sang uống bia thì xã trưởng Giả lớn tiếng gọi:
- Phụ vụ, cho hai chai Ngũ Lương Dịch nữa.
Trương Thắng kêu khổ không thôi, người ta là khách mà, y chẳng những phải uống, mà còn phải khuyên người ta uống nhiều hơn, y đã thấy hoa mắt chóng mặt rồi, mà bọn họ có vẻ như lúc này mới bắt đầu hứng trí, đành liều mình mà uống.
Tới 10h30, Trương Thắng rốt cuộc không cầm cự được nữa, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, uống thuốc giã rượu Từ Hải Sinh đưa cho, tu một ấm trà mới phiêu phiêu quay về phòng bao. Lúc này rượu vào miệng Trương Thắng đã như nước lã, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Ơn trời đám người kia uống hết hai chai rượu cũng chịu dừng, cả đám xiêu xiêu vẹo vẹo rời nhà hàng, Từ Hải Sinh khoác vai xã trưởng Giả nói:
- Lão Giả, thời gian còn sớm ... Chúng ta kiếm chỗ nào chơi chút đi.
- Nơi này anh là thổ công, anh định đi đâu?
Lúc này đầu óc không còn quá minh mẫn của Trương Thắng mới láng máng nhớ ra hình như còn chưa nói tới chuyện chính, tình trạng y hiện giờ là đầu óc vẫn còn phân biệt được mọi thứ, nhưng điều khiển chân tay mồm miệng khó nhọc vô cùng.
Tử Hải Sinh cười rất nhiều thâm ý:
- Tới Quốc sắc thiên hương ca hát một chút được không?
Xã trưởng Giả mắt mở ngay ra:
- Lão Từ anh đã mời, làm sao tiện từ chối chứ, đi nào, mọi người phải đi cả nhé.
Đám cán bộ thôn xã cả người chưa tới nơi này cũng nghe đến danh tiếng của nó, tức thì nháo nhào hưởng ứng, không ít khách khứa đi qua nhíu mày, những cô phục vụ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, tiễn bọn họ ra tận xe.
Cả đoàn người đi tới Quốc sắc thiên hương, nơi này chiếm tới 4 tầng từ 1 - 4 của tòa nhà giữa trung tâm thành phố, mọi người trước tiên ở tầng 1 tắm rửa sạch sẽ, cũng là để giảm bớt hơi men, sau đó tới phòng Karaoke ở tầng 2 ca hát. Mấy cán bộ thôn không quen rượu tây, nên Từ Hải Sinh hỏi ý kiến xã trưởng Giả rồi gọi bốn két bia, sau đó vẫy tay bảo quản lý tới thì thầm vài câu.
Một lát sau, phía bọn họ vừa điều chỉnh âm lượng xong, đang chuẩn bị hát khúc đầu tiên thì một hàng tiểu muội tiếp rượu ăn mặc hết sức cởi mở xếp hàng đi vào, Trương Thắng đang ngạc nhiên nhìn các cô gái thì Từ Hải Sinh cười lớn:
- Lão Giả, mời anh trước.
Xã trưởng Giả nheo mắt lại, cầm cốc bia lên nhìn người các cô gái khắp một lượt, đưa hai ngón tay, chỉ hai cô gái xinh đẹp non tơ nhất, hai cô gái đó liền cười ngọt lịm, khoan thai đi tới hai bên ông ta ngồi xuống, mỗi người khóa một cánh tay.
- Ông chủ, em tên là Tiểu Tất, ông chủ họ gì?
Xã trưởng Giả lắc cốc bia, nói độc một chữ:
- Giả.
Rồi nhìn sang cô gái còn lại.
Cô gái kia nũng nịu nói:
- Em là Tiểu Mã.
Xã trưởng Giả cười ngất:
- Tiểu Mã à? Anh thấy em sắp thành đại mã rồi, ha ha ha ...
Lãnh đạo đã đi đầu rồi, mấy vị cán bộ khác không vờ vĩnh câu nệ gì nữa, theo cấp bậc trước sau chọn người, chọn được một nửa, thấy những cô gái còn lại đều tầm thường, Từ Hải Sinh gọi quản lý thay một nhóm khác, cho tới khi mọi người đều có người bồi tiếp ông ta mới chỉ định một cô gái cho Trương Thắng nãy giờ ngồi im thít rất thiếu tự nhiên, cô gái này dung mạo chỉ thuộc loại khá, nhưng vóc người nóng bỏng.
- Em tên là Tiểu Ôn, còn anh.
Tiểu Ôn ân cần rót bia cho Trương Thắng, thẽ thọt nói:
Cô gái gần như áp cả người lên cánh tay Trương Thắng, da thịt đụng chạm nhau, man mát, trơn trơn, cái váy ngắn tới mức chẳng thể ngắn hơn, ngồi xuống một cái là co lên, cặp đùi mơn mởn khoe trọn trước mắt, Trương Thắng bất an không dám cựa quậy tí ti nào, khàn giọng đáp:
- Tôi ... Tôi họ Trương ...
- Anh Trương, lần đầu gặp nhau, mong được anh chiếu cố nhiều hơn, chúng ta cùng uống một cốc.
Tiểu Ôn rất cởi mở, tự lấy một cái cốc rót đầy cho mình cụng với Trương Thắng, tủm tỉm cười nhìn y:
Trương Thẳng cảm giác được nhiệt lượng đáng kể từ tai mình tỏa ra, cầm cốc bia lên tu một hơi, che dấu bản chất “chim non” của mình, bên tai nghe thấy tiếng hai cô gái tiếp đãi xã trưởng Giả đang cười rúc rích, chợt nhớ ra hai cô gái đó một Tiểu Tất, một Tiểu Mã, còn cô gái này là Tiểu Ôn, hợp lại chẳng phải là “Tất Mã Ôn - Bật Mã Ôn” hay sao, nghĩ tới đó không nhịn được phì cười, phun mất cả ít bia ra ngoài.
- Anh cười gì vậy, nói nhỏ cho em nghe với được không?
Trong toàn bộ số nam nhân ở đây, Trương Thắng trẻ trung nhất, cũng phong độ nhất, trong khi những kẻ khác thì sớm đã động chân động tay với cô gái bên cạnh, tay luồn tận váy người ta rồi, còn Trương Thắng vẫn quy củ, bằng kinh nghiệm trong nghề, Tiểu Ôn nhìn ra được y không quen tới mấy nơi thế này, nhưng đám nam nhân càng non kinh nghiệp ở cái mặt này thì càng hấp tấp thái quá, nên hứng thú với y, tất nhiên không thể không kể công gương mặt điển trai như tài tử Hong Kong của Trương Thắng:
- Ừm, cô ấy là Tiểu Tất, còn kia là Tiểu Mã, em là Tiểu Ôn, em ghép lại xem thành cái gì?
Bởi vì trong phòng cười đùa huyên náo, lại kèm cả tiếng nhạc, cho nên mặt hai người kề sát vào nhau mới nói chuyện được, Trương Thắng kiềm lòng lắm mới nói hết được: