Mũi tên này phóng tới, nhắm thẳng vào Thu Nguyệt, tốc độ kinh hồn, muốn tránh cũng không thể tránh được, Tân Mi bất giác nhắm mắt lại, ngay sau đó tiếng xé gió sắc nhọn gần sát bên tai nhanh chóng quay ngược trở lại rồi phóng thẳng lên không trung —— chỉ là một mũi tên cảnh cáo, bắn tới nửa đường đã đổi hướng về phía chân trời, không hề làm tổn thương bất kỳ người nào.
Tân Mi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa lau mồ hôi lạnh vừa quay đầu lại hỏi: “Kẻ nào vậy?! Rõ ràng là một tên bắn lén!”
“Đó là người của bộ tộc tướng quân, chúng ta không thể bỏ trốn được, nếu không y thà rằng giết chết chúng ta cũng không cho phép người của bộ tộc Chiến quỷ cõng trên lưng sự sỉ nhục chạy trốn.”
Trên đài cao, tên chiến quỷ kia lại kéo căng cây trường cung, tuy không bắn ra một mũi tên nào nhưng lại giống như một sự uy hiếp ngầm đầy rét lạnh.
“Đồ khốn kiếp!” Nàng nổi giận, “Ta biết ngay mấy tên mắt đỏ không phải là hạng tốt lành gì mà!”
Cô nhỏ giọng một chút được không … Tư Lan lặng yên rơi nước mắt, có phải cô đã quên tướng quân cũng là người có đôi mắt đỏ hay không?
“Ta tìm y nói chuyện phải trái.”
Tân Mi nhảy lên lưng ngựa, sợi dây cương run lên, Liệt Vân Hoa vốn đang ôm một bụng đầy lửa giận lúc này tung bốn vó ngự gió bay đi, đá bay tiếng kêu hoảng sợ của Tư Lan ra phía sau, trong chớp mắt liền đã bay tới đài cao.
Đám xạ thủ đóng trên đài đều lắp cung tên lên ngắm, Lệ Diêm nhận ra nàng là vợ của Lục Thiên Kiều, buộc lòng phải hạ cây trường cung xuống, quay đầu lại nói: “Bạch lão tướng quân, không thể làm tổn thương vị cô nương này, cô ấy chỉ là người bình thường.”
Mặt Bạch Tông Anh trầm như nước, làm ra vẻ không nghe thấy gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài chiến trường tràn ngập khói bụi thuốc súng.
Lệ Diêm đứng ở xa xa, chắp hai tay hướng về phía Tân Mi thi lễ: “Tân tiểu thư, sao anh trai ta lại để tiểu thư ra khỏi hoàng lăng?”
“Ngươi tới đây cho ta.” Tân Mi duỗi một ngón tay ra, ngoắc ngoắc y.
Lệ Diêm thoáng lưỡng lự rồi phóng người vọt qua, như một chú chim lớn nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa: “… Tại hạ tới rồi đây. Tân tiểu thư, anh trai ta ở đâu?”
Tân Mi cũng xoay người đứng trên lưng ngựa, ngẩng đầu đầy tức giận trừng y: “Ngươi muốn giết Lục Thiên Kiều!”
“Sao tại hạ dám giết thiếu gia …” Lệ Diêm lắc đầu, “Tiểu thư không hiểu quy củ của bộ tộc ta.”
“Chàng vốn không thể cử động được, vậy mà tên tướng quân khốn nạn, vô lại nào lại chỉ cung cấp cho chàng một mớ binh mã tung tóe tả tơi như thế hả! Đã thế ngươi còn dùng mũi tên ngắm vào chàng chằm chằm kiểu đó! Cái kiểu quy củ khốn kiếp gì mà chẳng có một chút công bằng nào cả vậy!”
Lệ Diêm không trả lời.
Chính y cũng biết rõ, chuyện này quả thật là không công bằng, Bạch Tông Anh căm hận Lệ Triều Ương xúi giục hoàng đế, phái Lục Thiên Kiều tới ngăn đường cản lối, điều động cho hắn hai ngàn binh sĩ mà sức lực chiến đấu còn không bằng năm trăm người lính bình thường, cho dù Lục Thiên Kiều tỉnh lại ngay lập tức thì trận chiến này cũng không hẳn có thể thắng.
Nhưng mọi chuyện đã như thế, cũng không thể lùi bước được nữa.
Bộ tộc Chiến quỷ chính là kiểu cứng nhắc, không bao giờ biết thay đổi nguyên tắc theo tình hình thực tế, sống chết ôm thái độ kiêu kỳ gần như ngoan cố ngu xuẩn của mình như vậy đó. Quan trọng không phải bị ai giết chết, mà là chết ở đâu. Chết trên chiến trường và chết trên giường là hai việc khác nhau một trời một vực. Bị ép đến giới hạn cuối cùng của cái chết, mới có thể tìm được sức mạnh thực sự của mình —— đây là chân lý của bọn họ.
“Các ngươi vốn chỉ ngồi nhìn chàng đi tìm cái chết … Không đúng! Các ngươi cầm dao kề cổ ép chàng phải chết! Chiến quỷ đều thức tỉnh như vậy, khó trách người trong bộ tộc các ngươi càng ngày càng ít! Đều bị chính các ngươi hại chết!”
Lệ Diêm giận tái mặt: “Tân tiểu thư, xin tiểu thư cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
“Ta không nói gì ngoài ‘vẻn vẹn’ mấy lời cần phải nói.” Tân Mi nhìn thẳng vào y, “Thay vì ngươi giương cung bắn chết người của bộ tộc mình, chi bằng để công sức đó đi kêu tên tướng quân khốn kiếp, vô lại đang đứng trên đài cao kia thả thêm người ra giết địch đi. Nông binh suốt ngày gây náo loạn, chẳng phải là vì có một tên tướng quân chỉ biết ăn không ngồi rồi ở đây, sống chết mặc bay hay sao! Tướng quân cũng có loại giống như chè trôi nước nổi lềnh bềnh vậy hả?!”
Lệ Diêm quay đầu lại nhìn Bạch Tông Anh, giọng của nàng rất vang lại lảnh lót như vậy, chắc chắn Bạch Tông Anh nghe rõ không sót một chữ, bởi vì … Bây giờ khuôn mặt của lão xanh lét còn hơn cả rau cải, tức giận run run cả người.
“Mở cửa!”
Bạch Tông Anh nổi giận gầm lên một tiếng, tự mình cầm đại đao, nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo một đội tinh binh chạy ra khỏi cửa quan ải. Hai ngàn tàn binh bên ngoài cửa đột nhiên thấy quân cứu viện, hơn nữa lại do Bạch lão tướng quân tự mình lãnh binh, sĩ khí bất chợt tăng vọt, trong nháy mắt cục diện xuất hiện sự chuyển biến kỳ diệu.
Ở xa xa Tư Lan nằm trên lưng Thu Nguyệt cũng lợi dụng thời gian rảnh rỗi tự bôi thuốc trị thương cho mình, sự khôi phục sức khỏe của yêu quái vốn rất mạnh mẽ, không bao lâu sau thì các vết thương đều ngừng đổ máu. Y phấn chấn tinh thần, xoay người nhảy xuống, múa may trường đao tiếp tục chém giết, thậm chí còn dũng mãnh hơn nhiều so với lúc nãy, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh xung quanh tan tác không còn một mảnh.
“Đúng rồi, như vậy mới công bằng.” Tân Mi ôm cánh tay, nghiêm túc gật đầu.
Lệ Diêm nhìn nàng, rồi lại nhìn sự chuyển biến trong chiến cuộc phía dưới, đột nhiên nảy sinh một sự tôn kính khác thường đối với Lục Thiên Kiều — có thể chọn được một người vợ dũng cảm như vậy, mắt nhìn người của thiếu gia thật tuyệt vời.
“À, ờ… Tại hạ Lệ Diêm, là người của bộ tộc Lệ thị.” Y cung kính, lễ phép giới thiệu bản thân mình.
Khóe môi Tân Mi khẽ cong lên, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời với y, một bàn tay lén lút thò vào trong bao, mò tới hai túi đựng tiêu bột, ớt bột vừa mua, trải qua một trận chiến với Lệ Mẫn, nàng cho rằng vào một lúc nào đó tiêu bột, ớt bột còn lợi hại hơn nhiều với so với phi đao và độc tiêu vốn phải được sử dụng bài bản.
Đang chuẩn bị rải ra theo gió, báo thù hành vi nhắm bắn vào chồng yêu của nàng, chợt nghe từ xa truyền tới một tiếng gào thét thê lương, kéo dài, giống như dã thú bị đẩy vào đường cùng, khủng khiếp hơn nữa là càng giống sơn tiêu (*) ngước mặt nhìn trăng tru thảm thiết, khiến người ta sởn tóc gáy.
*Sơn tiêu (ma núi) : Loài yêu quái một chân thường nói đến trong truyền thuyết.
Sắc mặt Lệ Diêm thay đổi trong nháy mắt, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, chạy như điên về chiến trường phía trước.
Ặc, đã xảy ra chuyện gì sao? Tân Mi quay đầu ngựa lại, chỉ thấy Thu Nguyệt hoảng sợ vỗ cánh giữa không trung, một bóng người rơi thẳng từ trên lưng nó xuống dưới —— Lục Thiên Kiều!
Toàn bộ thế giới dường như chậm lại, hắn chậm rãi ngã trên mặt đất, sau đó … Chậm rãi đứng lên! Tư Lan đứng phía dưới múa may trường đao vui mừng phát điên lên, đánh đám nông binh bên cạnh sạch bóng không còn tên nào, vừa lăn vừa bò chạy vội tới bên cạnh Lục Thiên Kiều.
“Tướng quân! Ngài đã vượt qua biến kiếp?!”
Không có ai trả lời câu hỏi của y, Lục Thiên Kiều hơi hơi ngửa đầu, bùn đất dính trên nửa khuôn mặt hắn. Vẻ mặt của hắn trống rỗng mà đờ đẫn, đôi mắt hoàn toàn không có thần sắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như người đá, không hề nhúc nhích.
“Tướng quân?” Tư Lan nghi ngờ gọi hắn.
Ngay sau đó, một đôi mắt màu đỏ không chút thần sắc ngước lên nhìn y, Tư Lan chỉ thấy cổ họng của mình siết chặt lại, bởi vì bị hắn hung bạo dùng một tay bóp cổ nhấc bổng khỏi mặt đất. Yểm Nguyệt trường đao cầm trong tay bị cướp một cách dễ dàng, Tư Lan cố sức giãy dụa, cảm giác cả người bị ném thật mạnh ra ngoài, phần lưng của y nện mạnh trên mặt đất.
Chiến quỷ chưa thức tỉnh hoàn toàn đứng gầm rú, âm thanh thê lương xuyên qua toàn bộ chiến trường khiến tất cả mọi người không thể không nhìn về phía này.
Thanh trường đao quay cuồng trong gió rít, ẩn hiện những đường cong tao nhã mà lợi hại, trên thân đao vẫn còn vết máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ tong tong xuống mặt đất. Sắc mặt Lục Thiên Kiều không mang theo sắc thái nào, cầm theo thanh trường đao, giống như một mũi tên rời khỏi cung, vọt thẳng vào đám người kia.
Không có trình tự, cũng không phải mưu cao trí dày, cả người hắn giống như biến thành một thanh bảo đao lợi hại, đi đến đâu ở đó không có khả năng chống đỡ, hơn nữa — hắn không chỉ giết nông binh, mà ngay cả người của mình cũng không tha. Không ai có thể chống cự được Yểm Nguyệt trường đao như được mang tới từ địa ngục, nơi nào thanh đao lướt qua, chỉ thấy máu chảy đầu rơi, chân tay đứt lìa đầy đất.
Tân Mi cưỡi Liệt Vân Hoa chạy tới như điên, vừa tránh né ánh đao vung lên liên hồi vừa chạy về phía hắn.
“Lục Thiên Kiều!” Nàng kêu tên hắn thật lớn.
…
Dường như hắn nghe thấy giọng của nàng, mỉm cười xoay người lại, vươn hai cánh tay về phía nàng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
“Bảo bối của ta, mau tới đây.”
Nàng đỏ mặt nhào vào lòng hắn.
“Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ chia cách nữa!”
……
Thôi được rồi, những cảnh trên chỉ là tưởng tượng.
Dường như hắn cũng có chút phản ứng với tiếng gọi của nàng, đột nhiên xoay người lại, vung Yểm Nguyệt trường đao lên, chém thẳng về phía nàng. Liệt Vân Hoa hí lên thảm thiết, bị thanh đao lợi hại chém đứt một miếng da, Tân Mi chỉ thấy trên vai nhói lên, đau buốt — thanh đao của hắn quả nhiên đã chém một đường trên vai nàng!
Tân Mi xoay mình xuống ngựa, quay lưng lại bỏ chạy, nhanh hơn cả thỏ.
Tư Lan đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, không chịu nỗi nữa rống to lên: “Cô đi đâu thế?! Tướng quân tỉnh rồi mà!”
Nàng nhìn quanh bốn phía, tìm một tảng đá cao cỡ nửa người, nhanh chóng núp ở phía sau, xong xuôi hết mới nói: “Ta tìm chỗ trốn trước đã, có vẻ như Lục Thiên Kiều phát điên rồi.”
Trời hỡi?! Cô ta chạy tới chiến trường thập tử nhất sinh không phải vì muốn sống chết có nhau với tướng quân sao?! Lúc này, chẳng lẽ không phải cô ta sẽ nước mắt tuôn tràn, nhào lên phía trước ôm chặt lấy tướng quân, miệng gọi không ngớt tên của vị tướng quân đang bị mất lý trí kia sao?!
Tư Lan thở hổn hển: “Bởi vì chưa thích ứng được với sức mạnh to lớn của Chiến quỷ! Cô chạy qua đó nói không chừng ngài ấy sẽ tỉnh táo lại đó!”
Tân Mi ló đầu ra phía trước nhìn nhìn, Lục Thiên Kiều vẫn đang cầm đao giết người lung tung, nàng lập tức rụt đầu về. Ở bên cạnh chàng là một chuyện, bị chàng giết chết lại là chuyện khác à nha, lúc này nhìn thấy rõ ràng dấu hiệu của bệnh điên, nàng mà bước qua đó là tự tìm cái chết.
“Cô mau gọi tên của ngài ấy đi! Ngài ấy không nghe được tiếng của bất kỳ ai, nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng của cô!” Tư Lan tiếp tục thúc giục, không buông tha cho nàng.
Ặc, kêu chàng qua đây, sau đó chờ chàng vung đao chém hai người bọn họ thành thịt băm sao?
Tân Mi khó xử nhìn y: “Ngươi … Ngươi bị Triệu quan nhân ám nặng rồi phải không?”
Tư Lan bất chợt cảm thấy như bị sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu, cả người cứng ngắc lại.
“Lần này, nếu thức tỉnh thành công, coi như thiếu gia đã vượt qua biến kiếp thuận lợi!”
Không biết từ lúc nào, Lệ Diêm đã đứng trên tảng đá, trong lòng chan chứa vui sướng mở miệng.
Tân Mi ngẩng đầu nhìn thấy y: “Sao ngươi cũng trốn ở đây?! Không xông ra ngăn cản chàng giết người lung tung sao?”
Lệ Diêm hơi sửng sốt: “Thiếu gia đang thức tỉnh, sao tại hạ có bản lĩnh ngăn cản được chứ. Thiếu gia muốn giết ít thì sẽ giết ít, muốn giết tất cả cũng không ai ngăn được nữa là.”
“Những người chàng giết cũng có người của hoàng thượng mà!Không phải các ngươi làm việc cho hoàng đế sao?”
Trên mặt Lệ Diêm chợt trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt: “Chiến quỷ ngoại trừ Thần tộc, sẽ không bao giờ nguyện trung thành với bất kỳ ai.”
… Chỉ có điều nếu hắn giết hết người ở đây thì sau đó sẽ giết luôn bọn họ sao?
Tân Mi chỉ cảm thấy tim đập ầm ầm, lặng lẽ nhoài người ra nhìn, Lục Thiên Kiều đã cách nàng nàng rất xa, từ đầu đến chân đều thấm đẫm máu tươi — máu của người khác.
Rất nhiều người vây xung quanh hắn, nhưng không ai dám tới gần, ai nấy đều hoảng sợ lại trầm mặc nhìn hắn tru lên vô cùng thê lương, giống như đang chịu đựng sự đau đớn vô cùng khủng khiếp. Yểm Nguyệt trường đao bị hắn nắm chặt trong tay, bởi vì chém giết quá nhiều người mà mỗi lưỡi đao chém xuống đều bổ mạnh trên mặt đất, mỗi lần bổ xuống đều tạo ra một cái hố sâu hẹp dài.
Bây giờ chàng … Đang rất đau đớn phải không?
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bộ dạng này của Lục Thiên Kiều nàng chưa từng gặp qua, hoàn toàn không thể tới gần, chỉ có bản năng điên cuồng giết chóc của Chiến quỷ. Chẳng lẽ … Nàng thực sự phải làm như Tư Lan nói, mặc kệ cục diện kinh thiên động địa này nhào lên ôm lấy chàng, sau đó dùng giọng nói như chim quyên của mình không ngừng gọi tên Lục Thiên Kiều?
… Ọc, buồn nôn quá, hay là thôi đi.
Yểm Nguyệt trường đao bỗng nhiên giơ lên cao, Lục Thiên Kiều làm động tác chuẩn bị phóng đao, mục tiêu là — lều trại trên đỉnh núi Bạch ở xa xa! Hình như là lều trại của thủ lĩnh nông binh Võ Sảng?
Thanh trường đao nhuộm đẫm màu đỏ tươi bay khỏi tay hắn, phát ra tiếng rít cực kỳ sắc nhọn đến chói tai, giống như một ngôi sao màu đỏ phóng vụt qua trên bầu trời. Giống hệt như lần trước giết con hổ yêu, dường như biến thành một thanh trường đao ẩn chứa sự sống mãnh liệt, nó bay lượn cao thấp vòng quanh lều trại, trong chớp mắt đã xé cái lều tan nát thành những mảnh nhỏ bay tứ tung khắp nơi, ngoài những mảnh vụn của lều trại còn có những mảnh máu thịt nát bấy, có lẽ là của người ở trong đó.
“Thường Thắng vương! Là Thường Thắng vương!”
Nông binh bắt đầu xao động, tất cả mọi người đều biết rõ, người trong lều trại là em trai của Võ Sảng, tự phong là Thường Thắng vương, võ nghệ cao cường. Thủ lĩnh thứ hai của nông binh, bị giết mà không nói được nửa lời, đối với bọn họ là sự đả kích vô cùng to lớn, kể cả Võ Sảng cũng sửng sốt đến cứng đơ người ra một lúc lâu, mới vừa đột nhiên hoàn hồn lại, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy: “Rút lui! Hôm nay, tạm thời lui lại!”
Sĩ khí sụp đổ, nông binh tan tác như bầy ong vỡ tổ, rút lui ra xa ba mươi dặm. Mồng 6 tháng 8, trận chiến ở quan ải Gia Bình, quan binh giành được một trận thắng nho nhỏ.
Tướng quân Bạch Tông Anh cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt phức tạp, Lục Thiên Kiều im lặng đứng yên tại chỗ, không gào rú cũng không giết người nữa, lại biến thành một tảng đá vô tri vô giác, ngước khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi và đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời.
“Phiêu kỵ tướng quân…”
Bạch Tông Anh mới nói được bốn chữ, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên vung đao về phía lão, phó tướng trung thành bên cạnh Bạch Tông Anh lập tức xông lên phía trước ngăn cản, bị một đao của hắn chém thành hai nửa, kêu lên thảm thiết, rơi xuống đất.
“Ngài… Ngài muốn làm gì?!” Bạch Tông Anh hoảng sợ té từ trên ngựa xuống, vừa bò vừa chạy trốn về phía sau.
Thanh trường đao lại giơ lên một lần nữa, lần này là nhắm ngay vào bản mặt béo ị của lão.
“Lục Thiên Kiều!”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô nương trẻ tuổi, cánh tay cầm trường đao đang giơ lên của Lục Thiên Kiều chợt khựng lại.
Trước mắt bao nhiêu người, Tân Mi ôm một tảng đá lớn trên mặt đất lên, dùng sức ném về phía hắn: “Chàng không nên tiếp tục phát điên nữa!”
“Bịch”, tảng đá lớn đập vô cùng chuẩn xác vào ót của phiêu kỵ tướng quân đang phát điên, thanh trường đao trên tay rơi xuống, hắn ngã lăn ra mặt đất.
“Cô làm gì vậy?!” Tư Lan thiếu điều muốn ngất theo.
“À, ta chỉ muốn làm cho chàng im lặng một chút…” Tân Mi hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Bây giờ hắn đã thực sự im lặng, im lặng một cách lạ thường luôn, bởi vì hắn lăn đùng ra ngất rồi còn đâu.