Cặp Đôi Trời Định

Chương 25: Chương 25: Tuẫn táng (IV)




Lục Thiên Kiều ngất xỉu sau đó không tỉnh lại.

Tư Lan và Lệ Diêm nhìn nàng với ánh mắt hình viên đạn, khiến nàng cảm thấy mình giống như chết đi sống lại nhiều lần…

Thế là đêm đó, trong vòng mười sáu năm, lần đầu tiên Tân Mi — gặp ác mộng.

Nàng mơ thấy mình bị một đám Chiến quỷ lôi đi tuẫn táng, ném nàng vào trong quan tài bằng đá lạnh như băng, nằm sóng vai với Lục Thiên Kiều đã chết, cả người hắn vừa lạnh vừa cứng ngắc.

Nàng nhớ rõ là mình đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân người quen thuộc của hắn, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải là da thịt ấm áp ngày xưa.

Cảm giác lạnh lẽo của xác chết thấm vào trong da thịt, rồi lan vào tận đáy lòng.

Tân Mi hoảng sợ bừng tỉnh, trước mắt nhòe ướt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khóe mắt.

Nàng mơ màng ôm chăn ngồi dậy, trong cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, bóp nghẹt khiến nàng thở không nổi. Con người chưa từng biết sợ là gì như nàng lần này lại bị dọa đến mức ngây người lâu thật lâu.

Màn cửa bỗng nhiên bị người khác xốc mạnh lên, Tư Lan bước vào với sắc mặt xám trắng: “Chạy mau! Tướng quân … Mẹ của tướng quân đến.”

… Là tới tìm nàng tính sổ sao? Tân Mi chưa từng bị đe dọa tinh thần, thế mà chỉ với một lần này thôi đã cảm thấy ruột gan rối bời như tơ vò. Nhắc đến mới nói, bản lãnh của Lục Thiên Kiều vốn rất cao, chắc sẽ không bị cục đá của nàng tặng cho mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu, vén tóc, chỉnh sửa lại y phục tươm tất, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình để lần đầu ra mắt mẹ chồng, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trắng như tuyết dừng trước lều trại của Lục Thiên Kiều.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẹ của Lục Thiên Kiều, thật khác xa so với những gì nàng tưởng tượng trước đây.

Lệ Triều Ương mặc y phục trắng như tuyết, im lặng bước từ trên xe xuống, từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc óng ả, và cả thân người đều giống như được xây bằng băng tuyết.

Vốn tưởng rằng tất cả Chiến quỷ đều có đôi mắt màu đỏ, nhưng thì ra không phải vậy. Khi chưa qua hai mươi lăm tuổi thì đôi mắt của Chiến quỷ là màu đỏ, nhưng một khi vượt qua biến kiếp thuận lợi, thì nhìn bề ngoài không hề khác người bình thường, chỉ khi nào sát ý bùng phát thì đôi mắt mới chuyển thành màu đỏ.

Lệ Triều Ương bước vào lều trại, dường như quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tân Mi thật sự không dám xác định, bởi vì lòng nàng bây giờ đang như cái mạng nhện, chằng ngược bện xuôi, không thể tập trung được, hệt như bị một màn sương mù che mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt thực sự của bà ấy.

Đi theo sau Lệ Triều Ương là Lệ Mẫn, đang phóng ánh mắt hung tợn nhìn sang — y còn nhớ rõ chuyện bị nàng dùng phi tiêu bột gạo hạ gục ở hoàng lăng, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn trong cuộc đời y.

Trong lòng Tân Mi hơi bất an, ngẩng đầu nhìn Tư Lan đứng bên cạnh, hỏi y: “Ngươi nói… Khụ khụ, có khi nào Lục Thiên Kiều vì bị ta đập một nhát mà không vượt qua được lần biến thân này hay không?”

Tư Lan nghiêm mặt: “Ta không biết.”

“… Ngươi nói một câu kiểu như ‘Không liên quan đến cô’ đi! Bây giờ ta rất lo lắng, rất áy náy, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, ngươi có biết hay không!”

“Ta không biết.”

Tân Mi đành phải ngước mặt nhìn về phía lều trại, lo lắng, bồn chồn đến mức nhíu chặt lông mày.

Trong lều, Lệ Diêm cẩn thận đỡ Lục Thiên Kiều đang mê man bất tỉnh đến trước mặt mọi người, chỉ vào cục u sưng vù to tướng sau ót hắn, căm giận nói: “Phu nhân xem này, tướng quân đã bị tảng đá nện trúng chỗ này nên mới ngất đi.”

“Lúc ấy thiếu gia đang bừng bừng, đang điên cuồng, đang hưởng thụ sức mạnh của một Chiến quỷ mới sinh ra trong màn mưa máu đầy trời … Sau đó một tảng đá bay tới, phá nát tất cả, biến mọi chuyện trở về số không!”

Lệ Triều Ương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên giường, bàn tay mang bao tay tơ lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa trán của Lục Thiên Kiều.

Cơ thể con trai bà vẫn ấm áp, hơi thở vẫn đều đặn như trước, làn da đã có phản ứng khi bà chạm tay vào, cảm giác ngũ quan đã trở về bình thường, nhưng nó lại ngủ mãi ngủ không tỉnh.

Lệ Diêm vẫn đùng đùng tức giận, bất bình nói: “Tất cả đều do Tân tiểu thư gây chuyện, dùng tảng đá đánh thiếu gia hôn mê!”

Lệ Triều Ương lạnh lùng nhìn y: “Trút giận sang người khác, chứng tỏ ngươi quá non nớt, ấu trĩ. Người của bộ tộc ta sao lại yếu ớt như thế? Chỉ một tảng đá đã có thể giết chết Chiến quỷ, như vậy chết cũng đáng.”

Lệ Diêm im lặng.

“Chuyện ta giao cho ngươi và Lệ Mẫn, các ngươi không làm tốt chuyện nào cả. Đi ra ngoài, trở về sẽ có hình phạt thích đáng.”

Sắc mặt Lệ Diêm tái nhợt bước ra ngoài lều trại.

Lệ Triều Ương lẳng lặng ngồi bên giường rất lâu, bỗng nhiên khẽ cử động, bà cởi bao tay ra, chần chờ, thong thả, thậm chí có phần ngượng ngập, nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lục Thiên Kiều.

Từ lúc sinh nó cho tới bây giờ, đúng hai mươi lăm năm, dường như bà chưa bao giờ lặng yên chạm vào đứa con ruột thịt của mình như vậy.

Nhìn thấy con của mình mang khuôn mặt rất giống một người, Lệ Triều Ương đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung da diết. Năm đó, vào lúc chàng chết, cũng lặng yên như vậy, khuôn mặt vùi trong bàn tay bà, lẳng lặng ngừng thở. Mà bây giờ, con trai của bà và người đàn ông đó cũng nằm cùng một tư thế nằm trước mặt bà, bà chợt cảm thấy lại có lại cảm giác đã đánh mất từ lâu, giống như lại chứng kiến người ấy chết một lần nữa.

Đôi mắt đen láy chợt biến thành màu đỏ máu, phát sáng rực lên, không được trút giận sang người khác sao? Thực buồn cười, điều này ngay chính bản thân bà cũng không làm được.

Bà quay đầu lại gọi: “Lệ Mẫn.”

Chiến quỷ đứng bên ngoài lều lập tức hiểu ý, hướng về phía Tân Mi hành lễ, lạnh nhạt nói: “Tân tiểu thư, phu nhân mời.”

… Con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng.

Tân Mi do dự một chút, cuối cùng cũng vén màn cửa, chậm rãi đi vào.

Đối mặt với nàng là một đôi mắt màu đỏ rực, lạnh lùng như băng, nàng hơi sững sờ nhưng không né tránh, chỉ lẳng lặng nhìn Lệ Triều Ương.

Giống như đã ba thu, rốt cục Lệ Triều Ương cất giọng nhẹ như gió thoảng.

“… Còn một ngày cuối cùng, nếu nó không tỉnh lại thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Tân Mi giữ sự vướng mắc trong lòng đã lâu, cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi bà: “Nguyên nhân là do bị tảng đá đó đập trúng sao?”

Lệ Triều Ương không trả lời vấn đề này.

Rõ ràng là bà ấy đang ngồi, còn nàng đang đứng, một cao một thấp, khoảng cách không hề xa, nhưng Tân Mi lại cảm giác bà ấy đang ở một nơi vô cùng xa xôi, dùng đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng đang ở phía dưới.

“Nếu không tỉnh lại thì cũng đồng nghĩa với đã chết. Mộ phần của Thiên Kiều ta đã sớm ra lệnh cho người ở hoàng lăng mở ra, nó rất thích nơi đó phải không?”

… Nói vậy là có ý gì?

“Khi nó còn sống ta không cho nó được những thứ nó thích. Nhưng khi nó chết ta nhất định sẽ cho nó tất cả những thứ nó thích nhất.”

Ánh mắt mê hoặc của Lệ Triều Ương rốt cục cũng ngừng lại tại một điểm, ngay trên khuôn mặt của Tân Mi: “Bao gồm cả ngươi.”

Tân Mi khẽ nhếch miệng, hơi chần chừ một lát, nàng cho rằng mình sẽ hỏi về chuyện tuẫn táng nhưng không ngờ lời nói ra lại biến thành : “Chàng sẽ không chết.”

Lệ Triều Ương không ngờ nàng lại thốt ra những lời này, không khỏi rung động, quay đầu lại nhìn nàng nói lạnh lùng: “Tân tiểu thư, mời ra ngoài đợi tin tức.”

“Con không đi.”

Nàng trả lời nhẹ nhàng mà vô cùng kiên định.

“Con không đi, con sẽ ở lại đây, bên cạnh chàng. Lục Thiên Kiều sẽ không chết, chàng nhất định sẽ tỉnh lại.”

“Ta không thích nghe những lời tốt đẹp mà sáo rỗng này.”

“Người là mẹ của chàng nhưng người lại không chịu tin tưởng chàng sẽ không chết. Đây đâu phải là những lời nói tốt đẹp, dỗ dành người khác gì, chẳng lẽ người không hiểu sao?”

Đôi mắt màu đỏ máu lại nhìn nàng một lần nữa, giọng nói của Lệ Triều Ương chứa đầy sự rét lạnh: “Tân tiểu thư, ngươi không biết rằng giả vờ can đảm thì không có ý nghĩa gì cả.”

Tân Mi không trả lời Lệ Triều Ương, tự ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lục Thiên Kiều, hơi ấm giữa những lọn tóc khiến sự bất an trong lòng nàng lắng xuống, nàng chợt bình tĩnh lại.

Sao nàng không biết chứ, thậm chí chuyện này nàng hiểu rõ hơn ai hết.

Nàng biết rõ Lục Thiên Kiều thích cuộc sống nhàn nhã yên tĩnh trong hoàng lăng; biết rõ chàng thích làm con rối khi rảnh rỗi; biết rõ chàng thật ra không thích đánh trận; càng biết rõ hơn nữa, chàng tuy rằng thường thốt ra lời nói lạnh lùng, khó nghe, mặt than khó ưa, không chút gần gũi nhưng trong lòng chàng ấm áp hơn bất cứ ai.

“Con ở bên chàng.”

Sắc đỏ trong đôi mắt dần tan biết, Lệ Triều Ương khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng thoảng qua như có như không.

“Người mang dòng máu lai hỗn tạp trong bộ tộc ta, cũng không hẳn là không ai có thể vượt qua biến kiếp, lúc trước Thiên Kiều nhờ tiểu tiên nhân kia điều tra, chắc hẳn đã biết rõ. Nhưng cụ thể vượt qua như thế nào, thì mỗi người một khác, phương pháp cũng khác nhau, không thể tham khảo người khác được. Nhưng con trai của Lệ Triều Ương ta, sao có thể biến mất như những người khác được, nói với nó dùm ta, ta không cho phép nó chết một cách hèn hạ như vậy.”

Tấm màn cửa khép lại, bà lại bước lên chiếc xe ngựa tuyết trắng kia, lẳng lặng đứng canh ở bên ngoài lều.

***

Ngày chậm rãi trôi qua, đêm lại xuống, Tư Lan lại đưa cơm vào một lần nữa, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lục Thiên Kiều, nhưng không nói gì cả, xiết chặt nắm tay lại rồi chạy ra ngoài.

Tân Mi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má Lục Thiên Kiều: “… Này, bị tảng đá đập chết thì không phải đàn ông đích thực, chàng không tỉnh lại, là muốn đem tội danh này đẩy trên đầu em khiến em cắn rứt lương tâm sao?”

Không ai trả lời

“Em nói cho chàng biết, chàng đừng mơ tưởng nhé, sau khi chết còn muốn em phải tuẫn táng theo chàng. Em đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, chàng mà chết thì cho dù có chôn em trong hố với chàng, em cũng đào mộ chui ra ngoài để kiếm chồng khác. Này, em sẽ lấy chồng khác dùng ngon hơn chàng thật đấy, chàng đừng cho rằng em nói giỡn chơi nha.”

Vẫn không có ai trả lời nàng

Tân Mi dựa lưng vào tấm lều dẻo dai, mềm mại, phía trên có mở một cửa sổ thông khí khá lớn , thời tiết thật đẹp, dãi ngân hà sáng lấp lánh, ánh sao rực rỡ. Những cơn gió đêm đưa tới mùi hương mà không dám ngỏ lời khen tặng, có mùi khói đạn thuốc súng, cũng có mùi máu tươi, ở nơi xa xa, còn có tiếng rên rỉ, đau đớn của những binh lính bị thương.

Tân Mi ôm đầu Lục Thiên Kiều vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài mềm mại của hắn, đột nhiên bắt đầu nhớ về hoàng lăng.

Tất cả mọi người đang chờ bọn họ ở hoàng lăng.

Những cơn gió mang theo cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng, khoan khoái đang chờ bọn họ, những ngọn cỏ dại thơm ngát tràn đầy triền núi cũng đang chờ, bầu trời đầy sao và vầng trăng sáng trong vẫn đang chờ họ trở về.

Thời gian hai người gặp nhau không dài, nhưng lại giống như đã trải qua rất lâu rất lâu rồi, thì ra chàng và em đã luôn ở bên cạnh nhau như vậy đó. Chàng động một tí là hai tai liền đỏ lên như mã não, còn có những ánh nhìn chăm chú vào em mà khiến em suy đoán hoài vẫn không hiểu nỗi, mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Thì ra nàng nhớ tất cả, một chi tiết nhỏ nhặt cũng không quên.

Lấy chồng khác sao? Nói đùa gì vậy. Bây giờ nàng không hề có suy nghĩ rằng mình sẽ gả cho một người nào khác nữa, cũng không quan tâm tới bất kỳ ai.

Người nàng muốn gả, là nhân duyên trời định, là cặp đôi trời định, người đó chỉ có thể là Lục Thiên Kiều.

Lục Thiên Kiều, chàng làm gì mà bây giờ còn chưa tỉnh lại?

***

Hết đêm, trời lại sáng.

Tân Mi lẳng lặng ngước nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu dần dần trở nên mờ nhạt, bỗng nhiên, cái đầu trong lòng nàng khẽ động đậy —— nhưng không chỉ đầu mà cả người Lục Thiên Kiều đều cử động, giống như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hắn xoay người, giơ tay lên sờ sờ cục u sưng vù sau ót, mơ màng, ngỡ ngàng mở mắt ra.

Vẫn là đôi mắt màu đỏ máu.

Nàng không dám cử động, thậm chí như ngừng thở, mắt trợn tròn, nhìn hắn chằm chằm.

… Là Lục Thiên Kiều bình thường? Hay là Chiến quỷ cầm đao giết người lung tung trên chiến trường? Nhưng mà nếu là Chiến quỷ thì bây giờ nàng bỏ chạy còn kịp không?

Lục Thiên Kiều mơ mơ màng màng nhìn nàng một hồi lâu thật lâu, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, chỉ mở miệng ngáp một cái, quàng tay ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt nỉ non: “Tân Mi … Đừng quậy nữa … Ngủ đi.”

Tân Mi kích động, hai mắt rưng rưng, làn môi run rẩy, giang hai tay ra sức ôm lấy hắn, nhớ đến sự lo lắng lẫn hy vọng của mình mấy ngày liên tiếp, nàng vẫn tin tưởng hắn nhất định sẽ tỉnh lại, nàng biết rõ, hắn đã thực sự tỉnh lại rồi.

Nhưng hắn lại xoay người, cuốn chăn mền lên, hoàn toàn không để ý đến nàng, tiếp tục ngủ.

Cánh tay đang vươn ra chợt biến thành nắm đấm, đập mạnh một cái rầm trên ván giường, chiếc giường yếu ớt lập tức sập xuống.

“Không được mang bộ dạng đáng ghét đó nữa! Mau tỉnh lại, chàng còn ngủ cái rắm gì nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.