Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 24: Chương 24




Editor: Thiếp

Đó là một cái ôm thành ý, rất nhẹ, thậm chí cô còn chẳng dùng sức, chỉ khẽ chạm vào người hắn.

Trong chốc lát cả người Trình Lục Dương cứng đờ, bị một chiếc ôm không hề báo trước khiến không biết phải làm sao, may mà chỉ một lát sau, cô đã nhanh chóng bước về phía sau hai bước, quay về chỗ cũ.

Tần Chân ra vẻ kinh ngạc chỉ vào mặt hắn, “Ý, anh đỏ mặt đấy à?”

Sắc mặt Trình Lục Dương liền xụ lại gấp mười nghìn lần, hung dữ trừng mắt nhìn cô, xoay người đi ra phòng khách.

Tần Chân bám theo, “Cám ơn cái việc thiện độc mồm trơ tráo tự cho là đúng ra vẻ thông minh của anh, ít nhiều anh để cho tôi được thụ sủng nhược kinh được lợi không nhỏ, giờ tôi mới hiểu được cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá.”

Đang thả cái khí thối gì thế này?

Trình Lục Dương dừng bước, Tần Chân đang lải nhải lại một lần nữa va vào lưng hắn.

Hắn xoay người lại nhìn cô, “Tần Chân, tôi phát hiện ra cô rất biết giẫm đạp lên mặt mũi người khác, cho cô tí dễ gần cô liền dám lỗ mãng! Nếu hôm nào đó cho cô máy bay chiến đấu, có phải cô sẽ ôm ấp cái chủ nghĩa yêu nước, trực tiếp lái ra đảo Điếu Ngư* giết chết toàn bộ người không liên quan rồi quay về hang ổ phải không?”

(*Đảo Điếu Ngư, hay là đảo Senkaku, đang là vấn đề tranh chấp giữa Trung Quốc với Nhật Bản)

Tần Chân buông tay, “Không phải chúng ta là bạn sao? Bạn bè chẳng lẽ không phải là có cái gì nói cái đó sao, đùa nhau chút mà làm quá cái gì thế chứ?”

“Ai là bạn với cô?” Vẻ mặt hắn đầy chán ghét, “Cô đã từng thấy một người đẹp trai giàu có nào làm bạn với gái bar* chưa?”

(*Gốc là “ti nữ” 丝女 – là những cô gái mặc quần áo mỏng vô cùng bắt mắt, là bạn Thiếp nghĩ vậy Có sai hãy chỉnh giùm bạn )

“Tôi nghĩ anh không phải kiểu người nông cạn như thế, không dùng vẻ bề ngoài vô nghĩa mà đánh giá bên trong con người ta. Tuy là tôi có hơi nghèo, nhưng tôi nghĩ thành tâm muốn kết bạn thì tuyệt đối sẽ không kém hơn người khác, thậm chí còn hơn mấy kẻ có mưu đồ với anh ngoài kia, tôi còn quang minh lỗi lạc chán!” Tần Chân hiên ngang lẫm liệt nói.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, bỗng Trình Lục Dương bật cười, chỉ về phía phòng bếp, “Đi, lấy hai chai bia ra đây.”

Tần Chân hấp tấp cầm hai chai bia không biết hãng quay về phòng khách thì hắn nhận lấy một chai, lấy trong ngăn kéo dưới bàn ra dụng cụ mở chai, dễ dàng mở nắp ra. Đến khi rót ra cốc đưa cho Tần Chân, rồi lại lấy chai khác chuẩn bị mở nắp thì đã thấy Tần Chân khoát tay, “Phiền phức thế làm gì kia chứ?”

Cô hào hùng đưa chai bia lên miệng khẽ cắn một cái, sau đó nhổ nắp chai vào lòng bàn tay, vẻ mặt đắc ý lắc lắc chai bia.

Trình Lục Dương đau lòng lắc đầu, “Quả nhiên là hán tử!”

Hai người ngồi trên salon uống bia, Trình Lục Dương thuận tay mở nhạc, tiếng nhạc dịu dàng nhẹ nhàng vang khắp căn phòng.

Hắn uống một ngụm bia, dáng vẻ uể oải tựa vào ghế, không quay đầu lại mà hỏi người bên cạnh: “Cô thật sự muốn làm bạn với tôi?”

“Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn rồi.”

“Ngạc nhiên thật đấy.” Hắn cúi đầu bật cười.

“Có gì đáng ngạc nhiên chứ?”

“Gần mười năm nay, cô là người bạn duy nhất của tôi.”

Tần Chân sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, lại chỉ thấy một bên hắn mỉm cười. Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu, hàng lông mi dài khẽ rung động, như là có gió thổi qua.

“Sao anh lại không có bạn chứ?” Cô hoang mang nhìn hắn, “Anh điển trai như thế, trong nhà lại có tiền, sự nghiệp cũng thành công, tuy miệng mồm hơi tệ, tính tình hơi kém, nhưng người muốn làm quen với anh tuyệt đối có thể chất lên mấy xe tải…”

Làm sao mà không có bạn được kia chứ?

“Bởi vì không có ai thật sự đến gần tôi.” Hắn nói rất thoải mái, xoay đầu lại nhìn cô, “Bởi vì tôi chưa từng cho phép bất cứ ai đến gần tôi, hiểu tôi, sau đó quen thân tôi đến mức có thể xưng là bạn bè.”

Ngoại trừ Phương Khải.

Nhưng đây cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, vốn không được gọi là bạn bè.

Tần Chân mù mờ hỏi hắn, “Vì sao?”

“Vì sao ư?” Hắn như đang suy nghĩ, rồi sau đó mới cười trả lời cô, “Bởi vì có quá nhiều bí mật, không hi vọng bị người ta phát hiện.”

Hắn đưa cốc lên bên miệng, yết hầu chuyển động vài cái, cảm giác hết thuốc chữa.

Tại nơi đây khi màn đêm rũ xuống, Tần Chân ngây người nhìn Trình Lục Dương, đột nhiên cảm thấy hắn không còn là đại thiếu gia xấu tính như trong ấn tượng trước đây của cô.

Hắn có nhược điểm, có bí mật, thiếu mất mấy phần ăn trên ngồi trước, lại bỗng dưng có thêm mấy phần nhân tình.

Nhiều bí mật mà hắn nói đó, nhìn không rõ màu sắc chắc cũng coi như là một trong số đó, cô có tính là đã phát hiện ra bí mật của hắn không?

Bỗng nhiên cô nâng ly cụng với hắn, dưới âm thanh lanh lảnh, cô nhếch miệng cười, “Nếu đã là bạn bè, vậy anh sẽ không để ý chúng ta trao đổi chút bí mật chứ?”

Trình Lục Dương nhíu mày, còn chưa nói gì đã bị cô cướp lời.

“Tôi bắt đầu trước.” Cô chủ động, “Nhà tôi có hai người, tôi với em trai tôi là Tần Thiên. Nó thua tôi chín tuổi, năm nay vừa mới mười bảy, đang học lớp mười một. Năm tôi tốt nghiệp đại học, bởi vì điều kiện kinh tế gia đình hạn hẹp, không thể nào đồng thời đóng học phí đại học của tôi với cả học phí trường quý tộc của nó, cho nên cuối cùng tôi bỏ đại học, đi làm.”

Trình Lục Dương vuốt ve chai bia lạnh lẽo trong tay, bỗng cúi đầu cười, “… Em trai? Thì ra cô cũng là…”

“Cũng là cái gì?”

“Không có gì.” Hắn uống một hớp bia, thật không ngờ Tần Chân với hắn đều không phải là con một, mà còn sống dưới hào quang của người khác, sống cuộc sống không bằng anh bằng em.

Tần Chân nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng, thế là giải thích: “Tôi với nó rất tốt, không phải như anh tưởng tượng đâu. Tuy tôi vì nó mà bỏ qua cơ hội học đại học, nhưng tôi không hề giận nó tí nào, dù sao thành tích của nó cũng tốt, đem tiền trát lên người nó cũng đáng giá.”

Đương khi cô lừa mình dối người thì Trình Lục Dương liếc nhìn cô một cái, “Cô vô tư thật đấy.”

Tần Chân bó tay, “Tôi nói thật mà, dù sao cũng là chị em ruột, nếu như vì chuyện này mà ghét nó, người làm chị như tôi đây chẳng phải quá ấu trĩ sao? Nhà nào mà chẳng phải trải qua khó khăn, trong tình cảnh này đương nhiên phải lựa chọn điều tốt nhất cho mọi người rồi!”

“Vậy tại sao không phải là cậu ta bỏ cơ hội học trường quý tộc để mà chọn trường bình thường, sau đó không phải cô cũng có thể tiếp tục học đại học sao? Cho dù có nói dễ nghe đến đâu nữa thì cũng khó tránh khỏi sơ hở. Cũng như vì sao khi gặp phải tình huống cần hi sinh một người, thành toàn cho người kia, thì người hi sinh lại là cô, còn người được tác thành lại là cậu ta?” Lời nói của Trình Lục Dương bỗng trở nên sắc bén, ý cười trên mặt cũng mang theo vẻ chế giễu.

Tần Chân sửng sốt, một lát sau mẫn cảm mở miệng hỏi hắn: “Có phải… có phải anh cũng có anh chị em không?”

Trình Lục Dương “ừ” một tiếng, “Có một ông anh.” Sau đó khi cô chưa kịp đoán ra gì thì thêm một câu, “Một ông anh vô cùng vô cùng vĩ đại, giống như mặt trời trên thế giới này đều chỉ bao phủ lấy một mình anh ta.”

Tần Chân nhìn cái dáng vẻ tùy ý lại càn rỡ kia, lần đầu cảm giác thật ra con người này không hề sống vô tư không chút kiêng nể như bên ngoài của mình. Hắn cười xán lạn lại thích làm theo ý mình, nhưng trong lòng lại trống vắng và đau buồn không thể nào nói hết được.

Ít nhất quan hệ của hắn với anh trai không được tốt như cô với Tần Thiên.

Nghĩ như thế, cô chớp mắt cười nhạo hắn, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói à? Nếu mặt trời trên thế giới này chỉ bao phủ một mình anh ấy, thế còn anh? Con người như anh bất cứ lúc nào cũng anh tuấn lại ăn trên ngồi trước với phong thái quý tộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô cực kỳ xem thường trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tôi biết, không phải anh muốn nói với tôi một câu là toàn bộ mặt trời trên thế giới này đều chỉ bao trùm lên một mình anh sao?”

Trình Lục Dương phì cười, “Cô chừa từng gặp anh ta, ít nhất thì đối với bố mẹ tôi mà nói, Trình Húc Đông là đứa con tốt hơn rất nhiều so với tôi. Tôi đã từng nghe bọn họ nói vô số lần, nếu tôi giống anh trai tôi thì hay rồi, nhưng tôi nào phải anh ta, cho nên đành phải tiếp tục làm đứa con khiến người ta thất vọng thôi.”

Hắn thản nhiên cười, rồi lại hớp một ngụm bia, trong mắt bao trùm một màu đen, mang theo chút ý vị không nói nên lời khó xem, phảng phất như có ánh sao lóe sáng.

Im lặng một lúc lâu, không có ai nói gì, chỉ còn tiếng nhạc dịu dàng vang vọng lặp đi lặp lại.

This is why I always wonder

I’m a pond full regrets

I always try to not remember than forget

This is why I always whisper

When vagabonds are passing by

I tend to keep myself away from their goodbyes

Tide will rise and fall along the bay

And I’m not going anywhere

I’m not going anywhere

People come and go and walk away

But I’m not going anywhere

I’m not going anywhere

(Đây là lý do tại sao tôi luôn tự hỏi

Tôi là một hồ nước đựng đầy sự hối tiếc

Tôi luôn cố để không nhớ đến nữa, thay vì ép bản thân phải quên đi

Đây là lý do tại sao tôi luôn thì thầm

Khi những kẻ lang thang đi lướt qua

Tôi thường lờ đi lời tạm biệt của họ

Thủy triều lên xuống dọc theo bờ vịnh

Và tôi sẽ không đi đâu cả

Chẳng đi đâu cả

Con người cứ đến rồi đi

Nhưng tôi sẽ không đi đâu cả

Tôi sẽ chẳng rời đi)

Giọng ca trầm thấp dịu dàng của nữ ca sĩ kia hát lên trong biết bao năm tháng dài dẵng, mọi người đến rồi đi, chỉ còn một mình cô ấy lại chẳng đi đâu, chỉ luôn dừng lại ở nơi đó.

Một ca khúc rất hợp với cảnh, thật giống tâm trạng lúc này của Trình Lục Dương.

Tần Chân cảm thấy hắn như cái người cố chấp trong bài hát đó, có lẽ toàn bộ thế giới đều theo thời gian mà thay đổi, bề ngoài của hắn cũng lớn lên như thế, nhưng tính tình vẫn dừng lại ở trạng thái của một đứa trẻ – tự ti, mẫn cảm, quật cường, cô độc.

Thật ra cái dáng vẻ bạo dạn như thế mới làm cho người ta hiểu rằng, kỳ thật hắn cũng khát khao có được tình yêu của bố mẹ hơn bất cứ ai. Sống dưới ánh sáng của anh trai, làm sao hẳn có thể là chính bản thân, bởi vì không có ai ủng hộ cỗ vũ hắn cả.

Trong chốc lát cô cảm thấy vô cùng đồng cảm, bỗng cầm lấy tay hắn, vô cùng kiên định nói với hắn: “Thật ra anh không cần phải làm cái bóng của ai cả.”

Trình Lục Dương xoay đầu lại nhìn cô.

“Một Trình Lục Dương như thế này cũng tốt mà, làm việc mà bản thân thích, tự mình làm những chuyện mà không cần kiêng nể, còn hơn là dựa theo sự sắp xếp của bố mẹ mà thuận buồm xuôi gió, cuộc sống chân thực như thế này không phải có ý nghĩa hơn sao?” Nhiệt huyết trong cô như dâng trào, cô nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng.

Bỗng Trình Lục Dương mỉm cười, đưa tay nhéo lấy mặt cô, “Câu nịnh nọt này cuối cùng cũng đánh trúng soft spot (điểm yếu) của tôi, tôi sẽ không tính toán cái vấn đề nghĩ một đằng nói một nẻo này với cô đâu!”

Tần Chân cười híp mắt với hắn, “Vậy liệu anh có thể bàn với phu nhân Lưu Trân Châu chuyện tăng tiền lương không?”

“… Cút!”

Vốn là cô đề nghị trao đổi bí mật, nhưng kết quả là đến cuối cùng không biết sao, người nói ra bí mật chỉ có một mình cô, phần lớn Trình lục Dương đều là “tứ lạng bạt thiên cân”*.

(*Ý nói dùng ít mà đấu lại nhiều, không làm gì vẫn chiếm được hời:v)

Cô không hài lòng, “Vì sao chỉ có một mình tôi là nói chứ? Bí mật của anh đâu?”

“Tôi đồng ý trao đổi bí mật với cô lúc nào?” Hắn liếc mắt nhìn cô.

“Rõ ràng là tôi đã nói… Đồ lừa đảo!” Tần Chân phát hiện ra mình bị mắc lừa, liền ném chai bia xuống, nương theo cảm giác say mà vươn ma trảo về phía hắn, nhưng lúc đang nhào tới thì chợt nghe thấy “bùm” một tiếng, lập tức bốn phía rơi vào bóng tối.

Cô thất kinh, ngay lúc bóng đèn đột nhiên mất điện không thấy được gì, lập tức đẩy Trình Lục Dương ngã ra trên ghế salon, hai người dính chặt lấy vào nhau.

Không hề biết là môi cô dán vào lồng ngực hắn, hay là cánh tay hắn cọ xát trước ngực cô, tóm lại trong lúc hỗn loạn, cô hốt hoảng bò dậy, “Sao thế này sao thế này?”

“Tôi bị người ta vô lễ.” Hắn vô cùng bình tĩnh đáp.

Mặt Tần Chân đỏ ửng, “… Tôi nói là vì sao mà đột nhiên mất điện ấy?”

“Có lẽ là đứt cầu chì rồi.” Trình Lục Dương sờ soạng tìm điện thoại của Tần Chân trên bàn, sau đó mở chức năng đèn pin, “Đi theo tôi xem một chút.”

Tần Chân đỏ mặt đi theo sát phía sau, kết quả là lúc đi ngang qua bàn trà, không để ý liền vấp vào bàn, cô đau đến mức nghiến răng ngồi xuống ôm lấy chân.

Trình Lục Dương dở khóc dở cười xoay người lại, ngồi xổm xuống di chuyển đến gần chân cô, “Để tôi xem.”

Dưới ánh sáng đèn pin lờ mờ, cô thấy người đàn ông ấy nghiêm túc ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận xem chỗ bị vấp thay cô, sau đó mới nhổm người dậy.

“Không sao đâu, chỉ bị trầy da chút thôi.” Hắn chìa tay ra, “Nắm lấy tay tôi, cô không quen bài trí trong phòng, đừng có đi lung tung, không thì cô lại đâm chết ở đây mất.”

Tần Chân nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, đương lúc còn cảm động thì lại nghe thấy hắn bồi thêm một câu, “Người có mất, hồn hoặc về với Thái Sơn hoặc nhẹ bay tựa lông hồng, cô lại “đức hạnh” đến thế, cô chết đi có chôn cũng thật tốn đất.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.