Editor: Qin Zồ & Thiếp
Tại sao có thể có loại người như thế chứ?
Tần Chân cầm di động giơ lên giùm hắn, nhìn hắn vô cùng thảnh thơi sửa đoạn cầu chi vừa bị cháy, động tác rất quen thuộc này khiến cô không nhịn được mà thất thần.
Chẳng lẽ không phải là đại thiếu gia có cuộc sống sung sướng sao? Dù là quan hệ với bố mẹ không tốt, cũng không đến mức “bám đất”* như thế này chứ!
(*Là từ dùng để chỉ cuộc sống cực kỳ bình thường của người dân)
Lên được phòng khách, xuống được phòng ăn, trồng hoa cấy cỏ, đảm đương toàn bộ việc nhà… Mà nay vẫn có thể lấy tư thế thông thạo để sửa mạch, nối cầu chì, như thể tuyển thủ toàn năng lại được sinh ra như một đại thiếu gia quý báu, quả thật khiến người ta không thể nhẫn nhịn được!
Lòng hiếu kỳ của cô với Trình Lục Dương chớp mắt bay lên đỉnh, ngoại trừ độc mồm ra, mọi thứ ở hắn đều có thể nói là hoàn mỹ, một đứa con như thế, vì sao bố mẹ lại không yêu đây?
Còn Trình Lục Dương sau khi sửa cầu chì xong, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Tần Chân, liền đưa tay ra gõ vào trán cô, “Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi bật đèn đi!”
Giống như trong lúc vô tình, bỗng hai người trở nên quen thuộc, cứ như là bạn tốt nhiều năm… Tuy rằng bản thân Trình Lục Dương kiên quyết không thừa nhận điều này.
Đồng hồ chỉ mười giờ, Tần Chân mới nhớ là nên về nhà.
Trình Lục Dương muốn nói rằng nếu không thì ở lại một đêm cũng tốt, dù sao quần áo ném vào máy giặt quay mấy vòng vẫn chưa khô, nhưng vừa nghĩ đến cô nam quả nữ, nếu bị đồn ra ngoài thì còn đâu thanh danh của cô nàng đó, thế nên không mở miệng nói câu này.
Hắn cầm theo vỏ hai chai bia tiễn Tần Chân ra cửa, lấy cớ nói là để bia trong nhà thì hôi đến chết, nên phải mau chóng đem đi vất, cho nên đi từ từ tiễn cô ra đến cửa tiểu khu.
Bảo vệ còn chào hỏi với hắn: “Ồ, là Trình tiên sinh sao? Tiễn bạn gái về nhà đây hả?” Nói xong còn cười với Tần Chân.
Tần Chân cũng cười nói: “Không có, anh ấy đi vất đồ, tiện đường tiễn tôi luôn.”
Bác bảo vệ cười không ngừng, cũng không nói thật ra bãi đổ rác nằm ở hướng ngược lại, nhìn Tần Chân như có suy nghĩ. Cô nương này trên người còn mặc áo của Trình tiên sinh, còn ra sức phủ nhận làm gì chứ?
Tần Chân cũng không biết cái cách ăn mặc xấu hổ này đã bán rẻ mình, trên đường đưa lên xe taxi còn vẫy tay với Trình Lục Dương, cười tươi như hoa.
Trình Lục Dương nhìn cô mặc áo quần của hắn còn liều mạng vẫy tay với hắn, dáng vẻ trông rất khôi hài, nhịn không được liền bật cười, miễn cưỡng đưa tay ra vẫy với cô.
Dưới ánh đèn dáng người hắn cao ráo, mặc bộ đồ sáng màu ở nhà, bóng người thon dài mơ hồ trải dài trên đất, thậm chí có vài phần dịu dàng nói không nên lời.
Lập tức Tần Chân quên thu tay về, ngẩn ngơ nhìn hắn cười vô cùng vô tư, tim liền đập nhanh hơn.
***
Tối hôm đó Tần Chân ngủ rất say, không biết là do hơi bia, hai là do Trình Lục Dương an ủi, tóm lại, cô cho là vì như thế nên không hề mất ngủ.
Sáng hôm sau, cô cổ vũ với cái kẻ tinh thần phấn chấn trong gương: Hôm nay nhất định là một ngày tốt đẹp!
Kết quả là sự thật chứng minh, người thất tình đa số đều mắc phải chứng suy giảm phỏng đoán.
Trưa hôm đó, khi cô còn tươi cười nhẹ nhàng dựa theo địa chỉ mà Lưu Trân Châu đưa đi đến tòa nhà mới của Âu Đình, còn chưa kịp nói nhiêu câu với khách hàng thì đã thấy trong đại sảnh một nam một nữ đi vào.
Nữ chính là Hoàng Y đồng nghiệp của cô, còn gã nam không ai khác, chính là cái vị Trương tiên sinh trước kia hai lần dùng cái tay heo vuốt ve cô rồi còn bị Trình Lục Dương châm chọc đến mất mặt.
Tần Chân vốn định đi vào thang máy với Lý phu nhân bên cạnh, nhưng mắt thấy cảnh này, không kìm được mà dừng bước.
Vẻ mặt Hoàng Y có chút sốt ruột, bước đi cũng rất nhanh, mà cái tên đàn ông họ Trương đi theo sau không nhanh không chậm, dắt theo ý cười xấu xa trên mặt, miệng còn lải nhải: “Hoàng tiểu thư đi nhanh thế làm gì vậy chứ? Tôi không đuổi kịp em rồi này, chẳng lẽ em thẹn thùng ư?”
Hoàng Y cười xấu hổ: “Tôi chỉ là muốn nhanh chóng dẫn anh đi xem căn hộ mà thôi.”
“Gấp gáp gì chứ, tôi không vội, em cũng không cần tranh thủ đâu.” Họ Trương kia giơ tay ra nắm lấy cô, “Nào, đi chậm thôi, đừng ngại!”
Bị hắn chạm vào tay, Hoàng Y kinh sợ như một loài động vật nhỏ, nhanh chóng rút tay về, bước lên phía trước vài bước.”
“Phản ứng mạnh thế làm gì chứ? Tôi có ăn em đâu?” Gã đàn ông cười cợt nhìn cô, trên mặt có vẻ hăng hái.
Tần Chân vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức cơn giận ùa đến, nhanh chóng từ trong thang máy chạy về đại sảnh, che Hoàng Y ở sau người, không khách khí quát tên họ Trương kia: “Anh đam làm gì thế hả?”
Xưa nay Hoàng Y vốn nhát gan, cô không phải là nữ hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh, bình thường ở trong phòng làm việc đều là Tần Chân giúp cô cãi lại mấy câu cay nghiệt của đồng sự. Trông thấy Hoàng Y tủi thân, liền không nghĩ gì, luồng gió nam tính trong Tần Chân đã thổi đến.
Gã họ Trương kia vừa thấy Tần Chân, liền đảo mắt một cái, cười nói: “Ồ, hôm nay sứ giả hộ tống đi vắng rồi sao? Nếu Tần tiểu thư sợ cô Hoàng tiểu thư này cướp việc buôn bán của cô, không bằng cô đi với tôi ăn bữa cơm hôm trước đã nói nhé?”
Đúng là một tên lưu manh thối nát không biết xấu hổ!
Tần Chân tức cực lực, chỉ vào cửa lớn chua ngoa nói: “Âu Đình chúng tôi không chào đón loại người cuồng tình dục như anh, phiền anh dù là xem nhà hay xem gái, lần tới đổi công ty nhà đất được không hả?”
Cô phát hiện ra bản thân lăn lộn theo Trình Lục Dương mấy ngày, lại bị nhiễm mất cái tính kiêu ngạo kia rồi!
Gã họ Trương cũng là lần đầu nhìn thấy cô tức giận, lắp bắp kinh hãi, người mấy lần trước bị thiệt thòi cũng buồn bực không lên tiếng sao hôm nay lại xù lông lên như thế này, mà lúc này lại có đồng sự cô ở đây,thế nên ra vẻ cẩn thận, ngay sau đó liền cười nói: “Tần tiểu thư đừng có đùa như thế chứ, chúng ta đều là người quen cũ mà không phải sao? Đi chút thôi, đã giữa trưa rồi, nhanh chóng đi ăn một bữa cơm, rồi chiều lại tiếp tục đi xem nhà!”
Tần Chân bị kỹ năng vô liêm sỉ này của hắn làm cho xù lông, phát cáu nói, “Xem cái mẹ gì mà xem! Anh mở to mắt lên như thế chính là xem nhà à? Trên đường toàn nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, hận không thể dính lấy người ta luôn, anh cho là người ta mù rồi hay sao?”
Hoàng Y sợ phiền phức, cũng sợ cô gây rắc rối, bèn hấp tấp giữ chặt lấy tay cô nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, nói vài câu là được rồi, đừng cãi nhau chứ…”
“Tôi mà sợ hắn ta à?” Càng thấy Hoàng Y sợ hãi, lá gan của Tần Chân càng to lên, bản năng của người mẹ cùng dũng khí cao thượng tràn đầy lồng ngực, xắn tay áo lên thị uy, “Anh có cút hay không? Nếu không tôi gọi bảo vệ đến bắt anh!”
Gã họ Trương há hốc mồm, sao mèo bệnh lại biến thành hổ mẹ rồi? Nhưng dù sao hắn cũng đuối lý, ẫm ĩ như vậy, mắt thấy bảo vệ với mọi người đứng ở thang máy đều nhìn sang, đành hừ một tiếng khinh miệt, quay đầu bước đi.
Tần Chân xoay người hỏi Hoàng Y: “Không sao chứ?”
Hoàng Y liên tục lắc đầu: “Không sao không sao, ít nhiều cũng có cô ở đây, nếu không tôi cũng chẳng biết làm thế nào cho phải!”
Tần Chân vỗ lên tay cô, “Lần sau gặp người như thế, cứ trực tiếp đuổi hắn ta cút đi, không cút thì gọi 110, đừng bao giờ khách khí với hắn!”
Nói bình tĩnh như thế, cũng chẳng chịu nghĩ đến bản thân lần trước đã nén giận làm bánh bao như thế nào.
Sau đó đưa Lý phu nhân đi xem nhà thì người phụ nữ dịu dàng chừng ba mươi tuổi kia nhịn không được khen cô rất có khí phách nghĩa hiệp, khen đến mức mặt Tần Chân đỏ bừng, vô cùng ngượng.
Lần này đi xem nhà dù trên đường gặp chút rắc rối nhưng lại vô cùng thuận lợi, Lý phu nhân không có xoi mói gì, lại thưởng thức vẻ dũng cảm mạnh mẽ của Tần Chân, vô cùng dễ chịu nhìn trúng một căn phòng, liền lập tức ký xuống bản hợp đồng.
Tần Chân vui vẻ vô cùng, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm đi bán nhà thuận lợi như thế!
Nhưng tâm tình tốt cả ngày không thể nào trụ qua mười giờ tối, XX, khẽ ngâm nga hát rời khỏi Âu Đình chuẩn bị gọi xe taxi, thì trong lúc còn chưa kịp rẽ qua con phố khác, bỗng có người kéo lấy tay cô, đè chặt cô vào cột điện ven đường.
Tần Chân sợ đến mức hét ầm lên, lại bị kẻ kia lấy tay bịt miệng, ngay sau đó, kẻ đó giật mạnh áo cô ra, nhanh chóng tiến vào bên trong, không chút do dự phủ lên trên ngực cô.
Đầu óc cô mông lung, chỉ theo bản năng không ngừng giãy dụa, hai tay dùng sức đẩy người kia ra, cố gắng thoát khỏi. Móng tay cô hơi dài, trong lúc vô tình cào phải tay hắn ta, hắn ta bị đau nên tức giận, một cái tát mạnh đáp xuống má cô, mắng một câu: “Con đàn bà thối tha!”
Âm thanh vừa ra khỏi miệng, lập tức Tần Chân đã rõ hắn là ai.
Là tên khốn họ Trương! Là tên cuồng tình dục nhiều lần gây rắc rối cho cô!
Cô càng thêm dùng sức thoát khỏi, hét to: “Cứu với! Cứu tôi với!”
Tên họ Trương đứng chờ cô ở đây đã lâu, vất vả lắm mới tìm được cơ hội bắt được cô, làm sao có thể để cô dễ dàng thoát kia chứ? Một bên đưa tay lên bịt miệng cô, một bên đạp vào đầu gối cô, miệng hùng hồ quát: “Con đàn bà đê tiện, mày giả bộ liệt nữ trinh tiết với bố cái gì hả? Lần trước còn không phải dụ dỗ bố, muốn ăn cơm với bố à? Tao cho mày hay, nếu mày ngoan ngoãn phối hợp với tao, thì mua một căn hộ không thành vấn đề! Còn nếu mày dám để bố điên lên, thì mày tự nhận lấy hậu quả nhé!”
Hắn ta ra tay rất nặng, một móng vuốt bóp chặt lấy tay Tần Chân, dường như muốn bẻ gãy nó đi, cô đau đến mức kêu cũng không kêu lên được, càng không thể nào vùng vẫy nổi.
Tần Chân nhanh chóng bị dọa đến khóc, theo bản năng liều mạng giãy dụa, nhưng người cô lại gầy, nên không thể nào thoát nổi, cũng không thể nào chống cự lại nổi một thằng đàn ông tai to mặt lớn.
Trong tình huống cấp bách, cô chỉ có thể dừng phản kháng, giả vờ chịu bất hạnh nhắm chặt hai mắt lại.
Gã họ Trương thấy dáng vẻ này cửa cô, còn tưởng cô đã thỏa hiệp, liền cười hai tiếng, ngay dưới đêm dài yên tĩnh tại góc đường bắt đầu vuốt ve thân thể cô. Tần Chân cả người run rẩy, chậm rãi thò tay trái vào trong túi quần, bấm đại một số điện thoại, cũng chẳng để ý xem đối phương là ai, sau khi cảm thấy di động hơi rung, liền biết cuộc gọi đã được gọi đi.
Cô ngoan ngoãn nháy mắt mấy cái với gã ta, sau đó phối hợp với động tác của hắn, lập tức gã đàn ông hưng phấn, buông lỏng bàn tay che miệng cô, cúi đầu mỉm cười, “Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em nghe lời anh, ngoan ngoãn giúp anh, anh nhất định sẽ cho em vừa lòng!”
Tần Chân không biết đầu bên kia điện thoại là ai, cũng không biết đối phương có thể nghe thấy cuộc nói chuyện này không, chỉ có thể run giọng nói: “Anh không thể bắt buộc em được, nếu không em sẽ báo động đấy! Đây là dưới lầu công ty bọn em, đâu đâu cũng được theo dõi, anh không được cản trở tiền đồ của mình đâu đấy!”
“Không sao đâu cưng, vừa nãy giả vờ với anh làm gì chứ? Ngoan ngoãn hưởng thụ đi, em lấy tiền của em, anh mua nhà của anh, đây không phải là tất cả đều vui vẻ sao?”
Bàn tay gã đàn ông kia đã chạm đến cúc áo của cô, cuối cùng Tần Chân cũng không nhịn được nữa, bắt đầu liều mạng phản kháng, lớn tiếng kêu lên: “Cứu với! Có ai đó không cứu tôi với! Xin anh tha cho tôi! Cút đi!”
Miệng hét lung tung, cô xoay người bỏ chạy, lại bị gã đàn ông kia túm được lấy tay, vật cô ngã xuống đất.
Người qua đường ở con phố trước mặt trông thấy cảnh này, khiếp sợ nhìn bọn họ, ngay khi Tần Chân còn kêu gào thì lại nghe thấy gã đàn ông đang giữ lấy cô chửi những người đang ồn ào kia một câu: “Hai vợ chồng cãi nhau, có cái gì mà nhìn hả? Cút đi cho bố nhờ!”
“Tôi không quen hắn ta! Hắn là tên cuồng sex!” Cả người Tần Chân mệt mỏi, giọng cũng khàn khàn, hét lên như thế, lại bị người bên trên đạp cho một cú, nhịn không được kêu đau khóc lớn lên.
Trình Lục Dương cầm di dộng ở đầu bên kia, cả người căng thẳng, bỗng lập tức bật dật, bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Phương Khải luống cuống đuổi theo ra cửa, “Tổng giám?”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều chẳng hiểu ra làm sao, đang yên lành họp được một nửa, sao bỗng nhiên ngắt quãng thế này?
Trình Lục Dương để lại một đám người không rõ chuyện gì lại trong phòng, vừa gọi 110, vừa chạy vào thang máy. Nhìn thấy thang máy vẫn còn đang đứng ở tầng một, liền không chút nghĩ ngợi chạy xuống bằng đường cầu thang bộ.
Sau khi báo cảnh sát, hắn lại chuyển qua cuộc gọi của Tần Chân, lớn tiếng hét: “Cô kiên nhẫn một chút! Không được nghe lời hắn ta! Tôi đến ngay đây!’
Biết rõ đối phương không nghe thấy, nhưng hắn vẫn hét khàn cả giọng, hét từ trong hành lang cho đến khi lên taxi.
Lái xe thất kinh nhìn hắn: “Tiên sinh, anh không sao đấy chứ?”
Trình Lục Dương ném cả cái ví căng phồng qua cho anh ta, “Cao ốc Hoàn Mậu! Nhanh lên!” Sau khi hắn kích động nói câu này xong, lại tiếp tục gọi bên kia, “Tần Chân! Cố chịu đựng cho tôi! Tôi sẽ lập tức đến ngay! Đem toàn bộ tác phong đàn ông của cô ra cho tôi, có chết cũng đừng buông thả!”
Thét lên rất thâm tình, quả thật là một phiên bản của “anh trai gào thét”, nếu Mã Cảnh Đào nhìn thấy hẳn cũng nên bái phục.
Vẻ mặt của tài xế có thể nói là vô cùng phấn khích, chỉ thiếu nước nhìn hắn như nhìn người tâm thần.