edit: socfsk
Cố Trạch Vũ nhìn thấy trên mặt Hàn Lăng Sa loáng thoáng vài giọt nước mắt nhưng giọng nói không hề bối rối. Mặc dù hắn không yên lòng, rất muốn hỏi cô lại nghe thấy Hàn Hành Viễn đang gọi hắn vào.
Hàn Lăng Sa cầm tay hắn, buông ra rồi nói: “Em không sao, anh đi đi, có thể ông ấy tìm anh có chuyện gì đấy. Anh nhớ giúp em đưa Ninh Mông ra sân bay. Số điện thoại của nó em sẽ gửi qua di động cho anh. Anh gọi điện cho nó là được.
“Vậy em chờ anh bên ngoài một lát, anh sẽ ra ngay.”
Hàn Lăng Sa không gật đầu, Hàn Hành Viễn trong phòng bệnh cũng bắt đầu thúc giục, Cố Trạch Vũ đành buông tay cô đi vào phòng bệnh.
Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Hành Viễn đang tựa đầu vào thành giường, cả người xụi lơ trên giường bệnh. Chỉ có mấy ngày, Đại tá hiên ngang đã bị hành hạ thành ra như vậy, không còn khí thế dạy bảo ngày thường, thật giống ông lão ở tuổi xế chiều…
“Cậu qua đây, tôi hỏi cậu chuyện này!” Hàn Hành Viễn nhìn về phía chiếc ghế salon trong phòng bệnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Cố Trạch Vũ khôi phục tinh thần, nghe lời ngồi xuống.
“Cậu nói thật cho tôi biết, cậu đã làm gì con bé chưa?” giọng nói Hàn Hành Viễn không nhận ra được chút cảm xúc gì, giống như đang nói chuyện bình thường.
Cố Trạch Vũ trong lòng kinh ngạc, không biết phải trả lời thế nào về vấn đề này. Nếu như thành thật trả lời, nhất định sẽ gặp khó khăn giữa chừng. Nếu không thành thật trả lời, chẳng phải sẽ để lạo ấn tượng “Không thành thật” cho bố vợ tương lai hay sao? Hắn đang do dự lựa chọn trả lời thế nào, Hàn Hành Viễn nhìn hắn mở miệng nói: “Cậu không cần phải nghĩ cách lừa tôi. Trên cổ con bé vẫn còn dấu vết. Tôi thấy rất rõ ràng!”
Cố Trạch Vũ ngồi ở kia có chút ảo não. Lúc ra cửa, cô hoảng hoảng hốt hốt, hắn cũng không chú ý để cô chụp vội một bộ quần áo tới đây. Bây giờ bị Hàn Hành Viễn phát hiện, đoán chừng sau này sẽ không được thuận lợi. Bây giờ phải giải quyết vấn đề này mới là quan trọng nhất. Nghĩ vậy, Cố Trạch Vũ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận.
“Tối qua, cháu nhất thời xúc động…Chú Hàn, chuyện này phải trách cháu. Nhưng chú yên tâm, mặc kệ có chuyện gì, cháu cũng không bao giờ phụ cô ấy!”
“Cậu hối cải cái rắm!” Hàn Hành Viễn nắm một cái ly trên bàn ném tới, nện ngay trán Cố Trạch Vũ rồi nảy lên ghế salon, phát ra tiếng ảo não.
Cảnh vệ canh giữ bên ngoài và Phương bí thư, Đường Mỹ Linh vừa trở về cũng giật nảy mình, vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Hàn Hành Viễn đang đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm Cố Trạch Vũ, mà trên trán Cố Trạch Vũ có vết sưng đỏ rõ ràng.
“Làm sao thế này?” Đường Mỹ Linh sợ Hàn Hành Viễn kích động động đến vết thương, vội vàng đến khuyên lơn.
Hàn Hành Viễn đẩy tay cô ra, chỉ vào Cố Trạch Vũ rống giận, “Con bé mới hai mươi tuổi! Cậu lại có thể dám làm chuyện đó với con bé? ! Có phải cậu cảm thấy con bé và những người phụ nữ trước kia của cậu đều dễ dàng lừa gạt không? ! Tôi nói cho cậu biết, Cố Trạch Vũ, cậu đừng cho là những chuyện cậu làm trước kia ở kinh đô thì tôi không biết! Cậu dám đối xử với con bé như cách đã từng đối xử với những người phụ nữ khác, Hàn Hành Viễn tôi tuyệt đối không để cho tiểu tử cậu chịu nổi!”
Hàn Hành Viễn lúc này chỉ vào cảnh vệ quát: “Cậu, cậu đánh chết cậu ta cho tôi!”
“Thủ trưởng, chuyện này…” anh cảnh vệ nhìn Cố Trạch Vũ, cũng rất khó khắn. Người ta là Trung tá, hắn nào dám đánh? Huống chi hắn cũng đã sớm nghe tới, Cố đoàn trưởng là con trai độc nhất của Thiếu tướng tổng sam Bắc Kinh. Nếu mình thật sự xuống tay, về sau Cố thiếu sẽ ăn tươi nuốt sống hắn hay sao?
“Cậu sợ cái gì? !” Hàn Hành Viễn thấy cảnh vệ đứng im không dám động, vừa giận dữ, “Nếu cậu ta dám động vào cậu, lão đây sẽ không tha cho cậu ta! Đánh cho tôi!”
Nói là mọi việc được giải quyết rồi, nhưng cảnh vệ cũng không biết phải phản ứng ra sao. Ngược lại Cố Trạch Vũ đứng im ở kia, dùng ánh mặt nhìn cảnh vệ ý bảo không cần kiêng dè thân phận. Trong lòng Cố Trạch Vũ cũng hiểu, lúc này nếu không chịu đòn của Hàn Hành Viễn, khẳng định sẽ không làm tiêu được mối hận trong lòng ông. Hàn Lăng Sa được ông nuôi từ nhỏ đến lớn, hai mươi năm qua vẫn coi như một đứa trẻ bằng gốm nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ rơi bể. Hiện tại hắn biến bảo bối tâm can của nhà người ta thành người của mình, không thể cho qua được!
Anh cảnh vệ hiểu được ý tứ Cố Trạch Vũ, lúng túng đến cạnh Cố Trạch Vũ đánh một quyền. Đều là bộ đội, cũng có mấy phần bản lĩnh, huống chi lại là một cảnh vệ. Nắm đấm thép rơi trên người hắn phát ra từng tiếng bốp bốp. Cố Trạch Vũ vẫn cắn răng chịu đựng từng quả đấm nặng nề rơi trên người, không dám rên rỉ.
Anh cảnh vệ cũng rất thức thời, chiếu cố đến mặt mũi của Cố Trạch Vũ, không để hắn mất mặt. Cho nên cũng không biết Cố Trạch Vũ rốt cuộc bị đánh thành dạng gì. Hàn Hành Viễn một bên chỉ lạnh lùng nhìn, cũng không kêu dừng, cảnh vệ dĩ nhiên cũng không dám dừng lại. Phương bí thư nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ có thể than thở. Thời gian trước, thủ trưởng bảo ông tìm người Bắc Kinh điều tra một chút chuyện của Cố Trạch Vũ. Kết quả là người kia nghe nói đi điều tra Cố Trạch Vũ đã nói thẳng:
“Còn điều tra cái gì nữa? Cố Trạch Vũ không phải là con trai Cố thiếu tướng, mọi người trong kinh đều biết đến hay sao? Chậc chậc… Vị thái tử gia kia thật đúng là… ra tay rất hào phóng. Cùng với mấy người trong đại viện bao một lúc mấy người, ăn chơi hồ đồ một đêm. Nghe nói là mọi loại ăn chơi đều đã từng trải qua!”
Còn ai dám giao con gái nhà mình cho hắn.
Đường Mỹ Linh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Hàn Hành Viễn phẫn nộ, lại nghĩ đến Hàn Lăng Sa có quan hệ với Cố Trạch Vũ cũng đành im lặng. Bà hiểu, về chuyện của Hàn Lăng Sa, bà luôn không có quyền lên tiếng.
Cố Trạch Vũ bị cảnh vệ đánh một quyền ở sau dạ dày, dạ dày lập tức phản ứng đau đớn. hắn cũng không kiên trì được nữa rồi, lập tức ngã xuống trên ghế salon. Anh cảnh vệ thấy hắn ngã xuống, vẻ mặt khổ sở lập tức dừng tay, đứng bên lo lắng nhìn Hàn Hành Viễn.
“Sao lại dừng đánh?” giọng nói Hàn Hành Viễn vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Lão Hàn, ông không cần kích động. có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Ông đánh con nhà người ta thành ra như vậy, đợi đến lúc Cố thiếu biết không chừng sẽ nghĩ thế nào đây…” Đường Mỹ Linh nhìn Cố Trạch Vũ bị đánh đến như vậy cũng không đành lòng, lên tiếng khuyên bảo.
“Hừ, Cố Trạch Vũ, cậu xem chừng mấy chuyện khốn kiếp kia!”
Cố Trạch Vũ chống ghế salon đứng lên, nhìn Hàn Hành Viễn nói từng câu từng chữ: “Chuyện quá khứ là lỗi của cháu. Chuyện tối qua cũng là lỗi của cháu, cháu sẽ không phủ nhận. Nếu như cháu đã đến thành phố G thì cháu đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn với cô ấy rồi. Như vậy, cháu sẽ giải thích chuyện quá khứ với cô ấy rõ ràng. Hơn nữa còn đoạn tuyệt sạch sẽ. Chú yên tâm.”
Cách một đoạn nhưng Hàn Hành Viễn vẫn có thể nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt hắn. Lúc này hắn không khỏi nhớ tới Đường Mỹ Linh năm đó. Khi đó cô lại tìm đến hắn một lần nữa, nói cho hắn biết, cô không quan tâm, chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc hắn là tốt rồi. Lúc cô nói những lời này, ánh mắt kiên định giống Cố Trạch Vũ như đúc.
“Vừa rồi cô ấy ra ngoài, cháu không yên tâm, cháu đi xem trước một chút.” Cố Trạch Vũ nói xong câu đó, khập khiễng rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Lăng Sa nhìn ba chữ không ngừng lóe lên trên màn hình điện thoại, do dự một lát, nhấn tắt rồi tắt nguồn. Theo thứ tự xếp hàng, rất nhanh sẽ đến phiên cô. Sau khi cô nhận lây phiếu vẫn ngồi ở trong phòng chờ ngẩn người. Vừa rồi ở trong phòng bệnh, mỗi một chữ Hàn Hành Viễn nói đều vượt qua sức chịu đựng của cô. Cô không muốn tin nhưng mỗi câu nói của Hàn Hành Viễn đều để lộ cảm giác rất chân thực. Cô có cảm giác như mình sắp sửa bị trói trên một cái giá, thấy rõ mọi chuyện xảy ra năm đó, lịch sử phong trần năm đó. Điều đó không chỉ mang đến cho cô cảm giác sợ hãi mà còn có cảm giác chua xót và tự trách không cách nào nói được.
Cố Trạch Vũ không gọi được điện thoại cho Hàn Lăng Sa bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. Hắn không biết vừa rồi Hàn Lăng Sa và Hàn Hành Viễn rốt cục nói những chuyện gì. Nếu như Hàn Lăng Sa thật sự nghe lời hắn hỏi Hàn Hành Viễn chuyện năm đó, như vậy phản ứng của cô quá trấn định. Trấn định đến mức khác thường…
Lấy điện thoại di động ra, bật đến phần tin nhắn đến, lấy số điện thoại Ninh Mông gọi. Bên kia rất nhanh bắt máy, giọng nói trước sau đều là ngọt ngào đáng yêu.
“Alo, ai vậy?”
“Ninh Mông à? Anh là Cố Trạch Vũ…”
“A! Anh rể!” Ninh Mông vừa nghe thấy giọng anh rể họ mình hết sức sùng bái, lập tức phấn khích, “Làm sao anh lại gọi điện thoại cho em? Chị em bảo anh đưa em đến sân bay à? Nhưng hôm nay em không về…”
“Anh muốn hỏi em một chút. Chị em bây giờ có đang ở cạnh em không?”
“Không có, vừa rồi chị ấy về lấy toàn bộ tiền mặt cầm đi, nói là muốn đến chỗ nào đó. Em còn tưởng là hai người cũng nhau… Thế sao à?”
“Hiện tại điện thoại chị em tắt máy, anh…” Cố Trạch Vũ lo lắng vò vò mái tóc ngắn, “Như vậy em đến bệnh viện trước, cậu em nhập viện rồi. Em đến hỏi một chút xem chị em có thể đến nơi nào. Đừng nói là anh nói…”
“Tại sao vậy? Anh rể, cậu em không đồng ý chuyện của hai người sao?”
“Hiện tại xảy ra một chút chuyện. Em nhớ lời anh nói. Anh đến một số nơi khác xem chị em có thể đến đó không.”
Cố Trạch Vũ cúp điện thoại rồi chạy về đại viện, cảnh vệ đứng gác biết xe của hắn, đang chuẩn bị cho đi. Cố Trạch Vũ mở cửa xe xuống hỏi, “Hôm nay Hàn Lăng Sa trở về sao?”
“Ai ạ?”
“Hàn Lăng Sa,” Cố Trạch Vũ nhìn vẻ mặt hắn mờ mịt, bổ sung thêm, “Con gái của Hàn sư trưởng.”
“À, tiểu công chúa sao? Không có, lâu rồi cũng chưa trở về.”
Cố Trạch Vũ vừa nghe xong, ngay lập tức đổi hướng, nhân viên bảo vệ nhìn đuôi xe đằng sau càng thêm mờ mịt.
Nếu như cô không về đại viện, cô sẽ đi nơi nào đây? Lái xe trở về nhà mình tìm một vòng, ngay cả phòng bếp cũng tìm hết cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Cố Trạch Vũ chán chường ngồi trên ghế salon, rút một điếu thuốc, hút vài hơi rồi mạnh mẽ dập tắt, lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi lại cho cô.
Tiếng nhắc nhở lạnh lùng ở đầu máy bên kia vang lên không biết bao nhiêu lần, Cố Trạch Vũ cũng không thấy phiền. Lại sợ Ninh Mông gọi lại nên cũng không dám gọi thêm cho Hàn Lăng Sa. Đợi vài phút, điện thoại của Ninh Mông gọi tới, Cố Trạch Vũ vội vàng bắt máy.
“Anh rể, cậu em cũng không biết chị đi đâu, đã phái người đi tìm. Chỉ là em có nghe được cậu nói có thể chị em đã về quê của mợ rồi. Quê mợ chính là thành phố C, chỗ đó là quê của bà ngoại xa. Cậu em đã phái người đi tìm rồi, anh rểm anh nhanh lên, cơ hội lập công tốt như vậy…”
Cố Trạch Vũ tắt điện thoại xong lập tức chạy đến sân bay. Cùng lúc đó, Hàn Lăng Sa lên máy bay đi thành phố B…
Tác giả có lời muốn nói: Cố đoàn trưởng, nhầm hướng nga ~~~~