Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 27: Chương 27: Tìm kiếm




edit: socfsk

Cố Trạch Vũ chạy tới sân bay vừa lúc gặp được Phương bí thư tuân lệnh đến thành phố C tìm Hàn Lăng Sa. Cố Trạch Vũ không suy nghĩ nhiều, mua hai vé rồi ngồi ở phòng chờ cùng Phương bí thư chờ máy bay.

“Cố đoàn trưởng, quân diễn sắp tới, cậu thật sự yên tâm à?”

“Phương bí thư, hai ta cũng không cần vòng vo. Lần này tôi thật sự muốn bắt người trở về, chuyện về Bắc Kinh cũng sẽ đăng lên nhật báo. Nếu cô ấy không muốn ở chỗ này, đương nhiên tôi sẽ không miễn cưỡng.”

“Hừ, nghĩ thì tốt lắm, còn về phần Hàn sư trưởng có cho qua hay không mới là vấn đề!”

Cố Trạch Vũ cảm thấy phiền não, đứng lên, đi tới một bên gọi điện thoại cho lão thái thái nhà mình.

“Mẹ, tìm giúp con một người quen ở thành phố C, giúp con làm chuyện này.

“Haz, mẹ nói con, sao lúc thế này lúc thế kia vậy? Mẹ nghe ba con nói các con sắp có quân diễn, con cả ngày muốn đi chỗ khác. Nếu thua trong đợt quân diễn làm mất mặt ba con, mẹ xem ba con sẽ chỉnh con như thế nào! Còn nữa, chuyện con dâu lần trước con nói sao không thấy kết quả gì? Mất công mẹ nói mấy lời tốt đẹp về con với chú Hàn.”

“Mẹ gọi điện cho chú Hàn sao?”

“Haiz, mẹ chỉ muốn nói chuyện một chút. Hai nhà chúng ta cũng được xem là môn đăng hộ đối. Con cũng không còn ít tuổi nữa, cũng đến lúc rồi…”

“Làm sao chuyện gì mẹ cũng hồ đồ tham gia vậy? Hiện tại thì tốt rồi, khắp nơi người ta tra xét con trai mẹ, không cho con gái họ bước chân vào nhà họ Cố nữa.”

“Mẹ nói tiểu tử con muốn ăn đòn sao? Điều này sao có thể trách mẹ? Không phải mẹ thấy con cũng sắp 30 tuổi, cả ngày vẫn làm kẻ độc thân chạy loạn, không nhanh sao được. Trước đây con làm mấy chuyện này, không người nào là không lắc đầu, điều này còn có thể trách ai đây?”

“Được rồi, được rồi, chuyện của con về sau từ từ nói. Trước hết mẹ giúp con tìm một người quen đáng tin cậy một chút. Con giờ đang ở sân bay rồi, đoán chừng ba giờ nữa sẽ đến thành phố C.”

“Con đi thành phố C làm gì vậy? Con cũng không thông báo trước một tiếng. Nếu là giết người phóng hỏa, mẹ còn phải tìm cho con một người đáng tin sao?”

“Con không phải như lời mẹ nói đâu. Sa Sa, con dâu mong muốn của mẹ xảy ra mâu thuẫn với ba cô ấy nên đã bỏ đi, hiện tại không ai tìm được. Nếu chú Hàn không phải vừa làm xong phẩu thuật, xem chừng cũng phải đến thành phố C. Hành động quả thật không dễ dàng gì, con còn phải chạy đi tìm người trước.”

“Chuyện có nghiêm trọng lắm không? Nếu không mẹ xin nghỉ vài ngày, tới đó một chuyến.”

“Mẹ đừng thấy chuyện gì cũng lao vào. Trước tiên mẹ tìm giúp con một người, con cúp máy trước. Con đang đợi điện thoại Sa Sa gọi tới. Mẹ chiếm đường dây này, con sợ không nhận được điện thoại của cô ấy.”

“Được. Con làm việc phải chú ý. Thật vất vả mẹ mới chú ý đến một cô gái, con lại sắp để tuột con dâu của mẹ mất rồi.”

“Được rồi, con biết rồi, con cúp đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trạch Vũ quay lại chỗ ngồi, chỉ thấy đôi mắt đen của Phương bí thư quan sát từ đầu đến chân. Trong ánh mắt có nét cười.

“Cố đoàn trưởng, có phải cậu muốn tìm chi viện đằng sau phải không?”

Cố Trạch Vũ liếc ông, không để ý mà tiếp tục gọi điện cho Hàn Lăng Sa. Cô vẫn tắt máy. Tắt máy lâu như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì, Cố Trạch Vũ không muốn suy nghĩ. Hắn biết, gặp phải tình huống như thế này, chỉ sợ càng biết càng sợ. Hắn cũng hiểu, bản thân mình không thể sợ, chỉ cần sợ sẽ làm mất đi khí chất đàn ông. Đồng thời như vậy sẽ mất đi một chỗ dựa cho cô lệ thuộc vào, có thể làm người có tư cách phó thác.

Điện thoại reo khiến khóe mắt Cố Trạch Vũ giật giật một cái, vội vàng cầm lên nhìn, là điện thoại của doanh trại gọi tới.

“Chính ủy.”

“Cậu còn biết gọi tôi là chính ủy sao? Rốt cuộc thì bao giờ cậu mới trở lại? So với việc lão đây chạy việt dã mười km, mang theo đám nhóc kia còn khó hơn. Bọn chúng cứ không ngừng hỏi bao giờ thì cậu trởvề. Cậu nói xem, tôi đây là chính ủy, một người làm công tác tư tưởng, làm sao phải đi thao luyện hả?”

“Chú nói cho bọn họ biết, tôi đang đi tìm vợ!”

Cố Trạch Vũ gào xong câu này liền ngắt điện thoại, dựa vào ghế, cầm điện thoại trong tay, cau mày như đang suy nghĩ cái gì đó.

Lúc này Hàn Lăng Sa đang ngồi trên máy bay nhìn ra tầng mây ngoài cửa sổ rơi nước mắt. Ba mẹ thương mình hai mươi năm một ngày kia tự nói với mình rằng ông không phải là ba cô. Chỉ vì ông muốn cảm ơn nên mới cưới mẹ cô, mới nuôi dưỡng, giáo dục cô. Hoang đường như vậy làm cho cô tự trách mình vượt xa dự đoán của Hàn Hành Viễn. Cô được cưng chiều mà kiêu căng. Cô hoành hành trong đại viện hai mươi năm, thì ra cô không thuộc về bên trong đó, cô căn bản cũng không phải là người ở trong kia.

Như vậy, kiêu ngạo và sự cưng chiều bị ép buộc mà cô nhận được rốt cuộc là cái gì? Đó là hạnh phúc cả đời của Hàn Hành Viễn và Đường Mỹ Linh.

Nữ tiếp viên hàng không đi tới đi lui, thấy gương mặt đầy nước mắt của cô gái xinh đẹp không khỏi ngạc nhiên, đưa khăn giấy. Cô gái nghẹn ngào cảm ơn rồi tiếp tục khóc.

Bởi vì trận lũ lụt đặc biệt lớn của hai mươi năm trước, các chiến sĩ hi sinh cũng không ít. Cho nên năm đó, thành phố B đã cho xây một quảng trường kỉ niệm. Sau khi Hàn Lăng Sa đến thành phố B, vốn muốn đi thẳng đến huyện L, ngồi trên taxi nghe tài xế nói đến quảng trường nên cũng đến đây luôn.

Trên quảng trường có một bia đá khắc tên tuổi, phía trên đều là tên họ của những liệt sĩ hi sinh trong trận lũ lớn năm ấy. Hàn Lăng Sa xem theo thứ tự tên tuổi, hốc mắt càng ngày càng nóng. Thời điểm nhìn thấy hai chữ “Lâm Sa”, nước mắt rốt cuộc cũng theo mặt rơi xuống. Bởi vì nằm ở vị trí thấp nên Hàn Lăng Sa có thể đưa tay chạm tới. Run rẩy đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lấy. Khi vuốt hai chữ kia, Hàn Lăng Sa lặng lẽ nhớ tới: Mình tên là Hàn Lăng Sa…

Quảng trường có nhân viên quản lý đặc biệt, bà cô đó nhìn cô vuốt dòng chữ được khắc trên đá rất lâu vội vàng tiến đến ngăn cản.

“Cô gái, không nên động vào, sẽ hóa đá đấy!”

Hàn Lăng Sa kinh ngạc, quay đầu lại. Bà cô kia nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô cũng không đành lòng, tò mò hỏi: “Đó là người thân của cô à?”

Hàn Lăng Sa gật đầu loạn xạ, lau nước mắt hỏi, “Cô à, từ đây đến huyện L có thể đi chuyến tàu nào vậy?”

“Huyện L à? Bến xe Bắc Thành, đi xe nửa giờ. Cô nên chú ý kẻ trộm, chỗ đó kẻ trộm khá nhiều.”

“Cám ơn cô.”

Cố Trạch Vũ nghe sân bay nhắc nhở đăng kí, nhìn điện thoại một chút vẫn không thấy có bất kì tiếng chuông nào, không thể làm gì khác hơn là tắt máy.

Trên máy bay Phương bí thư tựa vào ghế nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện như có cái gì lập tức nhỏ giọng kêu: “Hàn sư trưởng sẽ không kể tất cả mọi chuyện cho tiểu công chúa nghe chứ?”

“Có chuyện gì à?” Cố Trạch Vũ nhìn ông không hiểu.

“Không có gì.” Phương bí thư dĩ nhiên sẽ không kể chuyện này cho người ngoài.

Cố Trạch Vũ làm sao không nhận ra là ông có chuyện gạt mình. Hắn cũng hơi suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng, “Tối qua…và sáng sớm hôm nay, tôi nói với cô nên nói chuyện với chú Hàn một chút, tốt nhất là nói hết tất cả mọi chuyện…”

Phương bí thư nghe thấy, cắn răng tức giận nhưng ở trên máy bay cũng không tiện phát tác, vô cùng cố gắng kìm nén nói: “Cố Trạch Vũ, tiểu công chúa nếu thật sự có chuyện gì, Cố Thiếu tướng cũng không thể giúp được cậu!”

“Phương bí thư, rốt cuộc mấy người gạt tôi điều gì?” Cố Trạch Vũ không thèm để ý đến giọng nói tức giận của ông, cố chấp hỏi.

“Về chuyện của lục liên năm đó, cậu có tư cách để biết sao?” Phương bí thư đến bây giờ vẫn luôn ôn hòa, vui vẻ, rất ít khi giận dữ ngút trời như vậy. May mà Cố Trạch Vũ cũng không kinh ngạc. Chẳng qua là khẳng định có liên quan đến Hàn Lăng Sa. Nhưng nếu có liên quan đến Hàn Lăng Sa, như vậy tại sao lại nói đến lục liên? Lục liên là bộ đội nào?

Cố Trạch Vũ cảm giác danh hiệu lục liên này rất quen thuộc, nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại, ba mình đã từng là trong một đoàn lục liên nào đó của quân khu G. Nói cách khác, rối rắm giữa Hàn Lăng Sa và Hàn Hành Viễn sao lại có liên quan đến lục liên? Sao chưa bao giờ nghe ba mình nhắc qua?

Sau khi Hàn Lăng Sa đến huyện L, căn bản không biết làm thế nào để tìm được phần mộ chôn quần áo và di vật của Lâm Sa. Cũng may huyện L không lớn lắm, cô chỉ có thể đi trên đường, mong muốn có thể gặp may mắn tìm được manh mối gì đó.

Buổi sáng đi vội, vừa bước ra đến cửa Cố Trạch Vũ ép cô uống một ly sữa tươi. Trải qua một ngày giày vò như vậy, cô đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi. Trên người cô cũng không mang nhiều tiền mặt, Hàn Lăng Sa tùy tiện chọn một quán mì nhỏ gọi một bát mì trộn từ từ ăn, cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.

Sắp ba giờ chiều, trong quán cơ bản không còn ai. Hàn Lăng Sa một mình ngồi một bàn, thỉnh thoảng có nghe được bà chủ quán tán gẫu với bạn.

“Tôi nói, có phải bà đã mua tiền vàng rồi không?”

“Làm sao bà biết?”

“Hằng năm không phải bà đều đến đây mua trước sao? Bà cũng có thể kiên trì lâu như vậy…”

“Người ta dù gì cũng là ân nhân cứu mạng tôi! Tôi nghe một người lính đồng hành cùng bọn họ nói, tháng mười một là sinh nhật người đó. Ngày đó thế nào cũng phải tế bái một chút chứ.”

“Tôi nói, bà đúng là phúc lớn mạng lớn gặp được bộ đội tốt như vậy. Chỉ là người đàn ông đó cũng thật đáng thương, đi sớm như vậy. Không biết người nhà thì thế nào?”

“Năm đó tôi đi sau họ đến quân khu thành phố G, nhưng cơ bản không vào được. Kết quả là ngày người ta tổ chức lễ truy điệu mới có người dẫn chúng ta đi vào. Tôi thấy vợ người đó còn ôm đứa bé… Hazzz… Thật không biết là tôi tạo nghiệt hay là cái gì?”

Hàn Lăng Sa nghe đến đó, ném đôi đũa chạy đến trước mặt hai người phụ nữ đang nói chuyện làm cho hai người sợ hết hồn.

“Ơ cô gái, cô không ăn à?” bà chủ cười hỏi.

Hàn Lăng Sa gật đầu rồi mới hỏi người phụ nữ ngồi đối diện bà chủ quán, “Người cứu cô có phải tên là Lâm Sa không?”

Người phụ nữ kia kì quái nhìn cô, thấy cô cả người mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ, không giống người của cái huyện nhỏ này, làm sao cô biết?

“Cô dẫn cháu đi xem phần mộ của ông ấy!” Nói xong, nước mắt Hàn Lăng Sa lại không ngừng rớt xuống.

“Cháu đến từ thành phố G sao?”

“Vâng, cô à, mau dẫn cháu đi xem một chút, cháu cầu xin cô!”

Nhìn Hàn Lăng Sa rưng rưng nước mắt, hình như đoán được có chuyện gì, nháy mắt với bà chủ quán rồi dẫn Hàn Lăng Sa đi.

Đi tới một ngọn núi nhỏ, bốn phía khắp nơi đều là phần mộ, Hàn Lăng Sa cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy.

“Cô gái, cháu với người này có quan hệ gì?”

Hàn Lăng Sa mím môi không nói lời nào. Cô không biết phải hình dung thân phận của mình như thế nào. Cô sợ mình nói ra hai chữ “con gái”, sẽ bị người khác ghét bỏ. Cô sợ người nọ sẽ hỏi cô: Tại sao nhiều năm như vậy cô không đến gặp ông?

Người phụ nữ kia dẫn cô đến một phần mộ bình thường rồi dừng lại phía trước. Trước mộ không có lập bia, chỉ là một nấm mộ bình thường phổ biến bên sườn núi, không khác biệt với những nấm mộ xung quanh.

Hàn Lăng Sa nhìn thấy nắm đất này, cố gắng kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng “Ba…”

Cố Trạch Vũ vừa xuống máy bay liền thấy người tiếp hắn ở phía trước. Người nọ mặc một bộ đồ tây, giày da, dáng vẻ lịch sự giơ bảng tên của hắn. Bên cạnh không ít người bụng phệ đang đứng, nhìn là biết đến đón hắn.

“Tôi chính là Cố Trạch Vũ.”

“Cố đoàn trưởng? Hoan nghênh hoan nghênh! Tôi là bí thư thành phố C Lý Tiến.” Một lãnh đạo bên cạnh bước tới bắt tay hắn trước.

“Mọi người không cần quá khách khí, tôi tới là để làm việc. Nhưng tôi cũng chưa quen thuộc thành phố C lắm, phiền mọi người giúp tôi một tay.”

“Chỉ cần cậu nói một câu, chúng tôi không thể chối từ.”

“Vậy được, giúp tôi tìm người…”

Cố Trạch Vũ cùng Phương bí thư đến nhà bà ngoại Hàn Lăng Sa. Bà nói Hàn Lăng Sa căn bản không ở đây. Cố Trạch Vũ sợ bà lo lắng nên cũng không dám nói cho bà biết tình huống thật sự, chỉ nói là tìm cô có việc.

Mà Tòa thị chính bên kia phái người đi điều tra cũng không tra được chút tin tức nào của Hàn Lăng Sa ở thành phố C.

Cố Trạch Vũ cảm thấy lo lắng, điện thoại Hàn Lăng Sa vẫn còn đang tắt máy, Phương bí thư cũng báo cáo tình hình bên này cho Hàn Hành Viễn. Cố Trạch Vũ lúc này nhận được điện thoại của Ninh Mông.

“Anh rể, anh tìm được chị em không? Ba mẹ anh đến thành phố G rồi, đang ở chỗ cậu em…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.