Captive Of My Desires

Chương 24: Chương 24




“Anh có giả thiết nào về việc cướp biển đang hoạt động ở Anh không?” Georgina hỏi James.

Cô đang cố gắng thể hiện cho anh thấy mình không buồn phiền, nhưng chẳng có nhiều cơ may nào, không sau khi anh đã thấy biểu hiện tức giận đùng đùng của cô khi thuyền viên của Drew thuật lại câu chuyện. Gã đã cố điều tra lướt qua The Triton khi nó vẫn còn trên eo biển mà không bị nhìn thấy, chạy thẳng đến quảng trường Berkeley để báo cho họ biết Drew đã mất con tàu về tay cướp biển, và gã đã nghe lỏm được chúng nói mình đang đi về phía một hòn đảo nhỏ ở phía đông St.Kitts.

“Thế thì có liên quan gì chứ? Cướp biển, trộm, gì cũng được, chúng vẫn đang chiếm lĩnh tàu của anh trai em.” Và sau đó James lầm bầm, “Chết tiệt nó không xảy ra trên The Maiden Anne."

Georgina giả vờ là mình không nghe thấy điều đó. The Maiden Anne là tàu của James và anh đã từng là một quý ngài cướp biển suốt nhiều năm, thậm chí còn bắt giữ vài chiếc trong số những con tàu của gia đình cô, cũng như là bắt giữ trái tim cô khi cô ra khơi cùng anh và giả làm cậu bé giúp việc trong cabin.

Giọng nói thể hiện anh đang tức giận. Cô không ngạc nhiên. Anh không thể đứng nhìn cô buồn vì bất cứ điều gì và thường xuyên muốn giết bất cứ kẻ nào gây ra điều đó. Trong trường hợp chả có gì anh có thể làm được, chuyện ấy chỉ càng làm anh tức hơn. Không phải bất cứ ai không biết rõ anh có thể nói được. La hét hay huyênh hoang hay xúc động không phải là phong cách của anh. Ồ, không, James lạ thường về điểm đó. Nếu anh định hủy hoại tên nào, kẻ ấy sẽ chẳng được cảnh báo trước.

“Ít nhất thì Boyd đang ở đây,” cô nói. “Em chắc là anh ấy sẽ muốn đuổi theo The Triton."

“Tất nhiên là hắn sẽ, nhưng việc đó sẽ làm em an lòng chứ?” anh châm chọc hỏi.

Anh biết cô quá rõ. Tất nhiên là nó không an ủi được Georgina. Boyd còn không chỉ huy tàu của mình chứ đừng nói đến việc con tàu đó được trang bị để đối phó với cướp biển. Nhưng mà The Triton cũng không có vũ khí mạnh lắm.

“Anh đã mua một con tàu,” James tiếp tục. “Nó đã từng là một bất ngờ cho lần tới khi em thích thú leo lên nó để băng qua đại dương.”

Cô cười toét với anh. Thực sự anh mắc nghẹn khi gần như phải ra khơi mà không được chỉ huy còn tàu. Cô chả ngạc nhiên tý nào là anh sẽ đảm bảo chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

“Vậy là anh sẽ đuổi theo chúng?” cô nói.

“Tất nhiên.”

“Đúng là một kế hoạch xuất xắc,” nàng đồng ý, đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Anh biết ngay em sẽ nói thế mà.”

“Và em sẽ đi cùng anh.”

“Bây giờ, nghe này George…”

“Đừng có nghĩ đến chuyện để em ở nhà lo lắng đến phát bệnh.”

Anh chỉ chăm chăm nhìn cô, đợi cô nghĩ ra một vài lý do mà anh có thể dễ dàng phản đối. Cô thay đổi chủ đề một cách khôn ngoan bằng cách lôi một mẩu giấy ra khỏi túi và trao vào tay anh. Cô đã tìm thấy nó khi dừng lại phòng Gabrielle sáng nay để xem xem cô gái thấy tốt hơn chưa. Thay vào đó khá là sốc khi thấy cô ấy đã đi rồi, và khi thuyền viên của Drew xuất hiện sớm sau đó với tin tức tàu của anh đã bị bắt giữ bởi cướp biển đã làm cô nhất thời quên mất.

Anh cau mày với cô khi đọc xong. “Em nghĩ là Gabrielle đã lấy tàu của Drew à?”

Georgina hấp háy mắt. “Tạ ơn trời không, chuyện đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu em. Em chỉ ngạc nhiên vì cô ấy đã không nó với chúng ta là cha mình đang gặp rắc rối, rồi chỉ đóng gói hành lý và rời đi, đơn thuần để lại mẩu giấy đó. Anh có nghĩ là cô ấy ít nhất nên hỏi xin giúp đỡ của anh không, vì anh và cha cô đã là bạn mà.”

“Con bé cõ lẽ cảm thấy là nó đã bắt chúng ta chịu đựng đủ rồi. Nhưng lúc này thì việc này khá…đáng chú ý, em có nghĩ thế không? Con bé đi lúc nào?”

“Sáng nay, không, đợi đã, có thể là tối qua khi chúng ta ăn tối nhà Tony. Cô ấy cảm thấy không khỏe, đó là lý do tại sao cô ấy không đi cùng chúng ta, như em đã bảo anh…”

“Nhưng con bé đủ khỏe để bỏ trốn, vì thế anh sẽ nói đó chỉ là lời bao biện thôi.”

“Ôi, thôi nào, anh không thể thực sự nghĩ là cô ấy đã trưng dụng tàu của Drew được, Anh ấy là anh trai em. Và em đã đối xử tốt với cô ấy. Dù gì thì cô ấy có lẽ đã hỏi xin sự giúp đỡ của Drew vì biết anh ấy sắp ra khơi. Với tất cả những gì chúng ta biết, anh ấy có lẽ đã đồng ý cho cô là một hành khách rồi, hay bây giờ đã là con tin, cũng giống như anh ấy. Cô ấy chả có lý do gì để trả…đũa…anh ấy…”

Anh thở dài vào kết thúc suy nghĩ dùm cô. “Anh thấy là em đã nhớ ra em đã bảo anh những gì mà hắn đã nói ở buổi khiêu vũ đêm trước. Chỉ là một cách để hủy hoại cơ hội kiếm chồng tuyệt vời của con bé.”

“Vô lý,” cô phản đối. “Tin đồn đã không lan truyền. Và đã hai ngày kể từ buổi vũ hội đó.Chúng ta chẳng nghe thấy…”

“Em luôn luôn là người cuối cùng biết được nếu cá nhân em dính lứu vào đó, em yêu,” anh ngắt lời, “và vì em là người bảo trợ của con bé, nên là người dính lứu nhiều nhất. Bên cạnh đó, hôm qua chúng ta đã không rời nhà đi đâu ngoài việc đến thẳng nhà Tony ăn tối rồi trở về.”

“Em biết.” cô thở dài. “Thật ra, khi lần đầu tiên đọc tin nhắn của Gabrielle, em đã nghĩ nó có lẽ là một mưu mẹo, rằng cô ấy đơn thuần chỉ đi trốn trước tác hại của trận bão quý tộc thôi.”

Anh nhướn một bên mày vàng óng. “Và em sẽ giải quyết chuyện đó thế nào nếu tin đồn thực sự đã lan ra? Nó không phải lời nói dối mà là sự thật.”

“Một người tình khinh miệt, đang đợi trả thù,” cô đáp. “Rất dễ.”

“Ý em là con bé khinh bỉ Drew và hắn muốn bôi nhọ nó bằng cách nêu lời nhận xét đó ư?”

“Ưm, anh trai em đã bắt đầu tin đồn này. Đó là lý do tại sao em thấy thật có lỗi nếu chuyện này phá hủy cô ấy.”

“Dừng lại,” anh yêu cầu. “Tất cả những gì em biết là anh ta có lẽ đã bị khiêu khích.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh một cách nghi hoặc. “Anh đang đứng về phía Drew đấy à?”

“Cắn vào lưỡi em ấy, George. Không bao giờ. Nhưng em chưa bao giờ nhận thấy tia lửa bắn ra giữa hai người bọn họ à?”

“Tất nhiên là em đã. Họ có vẻ chẳng thích nhau tý nào để mà bắt đầu với nhau, nhưng điều đó thay đổi khá nhanh. Thậm chí còn làm em lo lắng đến nỗi phải cố cảnh báo Gabrielle tránh xa Drew ra.”

“Nhưng em đã cảnh báo hắn tránh xa con bé rồi chứ hả?”

Nàng hấp háy. “Tất nhiên là không. Anh biết anh ấy thế nào mà. Anh ấy còn tồi hơn là anh đã, về việc quyết tâm không bao giờ kết hôn đó. Vì thế anh ấy biết rất rõ là cô ấy nằm ngoài tầm tay mình.”

“Và như thế, em yêu, có lẽ là vấn đề đấy. Nó là một cô bé xinh đẹp. Nếu nó quyến rũ hắn, hắn có lẽ quả thực bị khiêu khích, hay bị cám dỗ vượt ra ngoài ý thức rồi đó.”

Cô cau mày. “Ừm, dù thế nào em cũng sẽ gửi tin cho Reggie để tìm ra cho chắc xem liệu có tin đồn nào đang lưu truyền không. Cô bé luôn theo kịp tất cả những chuyện tầm phào hiện hành. Còn nữa, theo Artie thì Gabrielle đã chỉ ra ngoài một lát hôm qua cùng với một trong những người đàn ông đi cùng tới London. Và ông ta nói cô ấy chỉ có một vị khách đến thăm khác, một người đàn ông trẻ mà ông đoán là một trong những người cầu hôn. Nhưng nếu, như anh nói, nạn nhân sẽ là người cuối cùng biết về vụ scandal của chính mình, vậy thì cô ấy cũng đã không biết, đúng không?

“Anh sẽ không hy vọng vào việc đó đâu. Đó là sự ngẫu nhiên trùng hợp quá đỗi chết tiệt và sẽ giải thích được tại sao con bé lại không hỏi xin sự giúp đỡ của Drew.”

“Đấy là nếu cô ấy trên thuyền của Drew.”

“Không quan trọng, em yêu à. Cho dù con bé có là thành viên cướp biển hay trong tay bọn chúng, hay đang lẩn trốn như lúc đầu em đoán, anh sẽ tuyển đầy đủ đội thuyền của mình hôm nay. Vì vậy ngưng việc lo lắng về anh trai em đi. Bất cứ tên nào chủ mưu vụ lộn xộn này cũng sẽ bị xé xác. Em có thể tin như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.