Gabrielle đã ra khỏi cabin thuyền trưởng quá lâu rồi. Có lẽ khi không ai trông chừng, Drew đã có thể tự thoát ra trong lúc nàng vắng mặt, thế nên nàng đem Bixley đến để thay ca và bắt gã trực ca đầu. Nàng không tự chơi khăm mình. Nàng biết rằng vài háo hức khi trở lại đây chẳng còn đáng quan tâm nữa nếu mà anh đã tẩu thoát khi nàng vắng mặt.
Thuyền trưởng vẫn ở tại nơi nàng đã bỏ anh lại, nhưng nàng vẫn lượn quanh chiếc ghể, trong một khoảng cách an toàn, để chắc chắn rằng dây trói vẫn trên cổ tay anh trước khi cho Bixley ra ngoài. Drew chẳng nói chẳng rằng, anh chỉ nhìn theo nàng bằng đôi mắt tối màu phiền toái cho đến khi nàng say sưa nhìn lại. Anh có lẽ vẫn đang nén lại cơn giận, và nàng không nghi ngờ gì anh sẽ chế ngự nàng khi có cơ hội, y như anh đã nói. Nhưng anh sẽ phải bắt được nàng trước. Làm sao có thể chứ? Anh không biết nàng sống ở đâu trên Caribbean, và có khả năng cao là bây giờ nàng sẽ không bao giờ quay lại Anh quốc nữa. Bởi vì anh. Bởi vì anh đã cẩu thả bôi nhọ tên tuổi nàng ở đó.
Tất nhiên, có thể anh quá điên tiết về việc bị mất thuyền vào tay nàng, mặc dù nàng đã đảm bảo với anh chỉ trong lúc này thôi, nên có lẽ anh sẽ tự truy lùng nàng. Anh có lẽ cũng quá tức giận vì đã nghĩ bọn nàng sẽ giết mình. Đó có lẽ là lý do tại sao anh nhìn nàng với ánh mắt sắc như dao găm. Bây giờ khi mà nàng nghĩ về nó, nhớ đến việc anh đã nhắc đến khả năng sẽ bị ném ra ngoài, ngay trước khi hỏi liệu mình có được quan hệ trước không, nàng lại đỏ mặt. Nhưng ít nhất thì nàng đang đứng đằng sau – nơi anh không thể nhìn thấy. Mặc dù anh biết sao nàng quay lại vị trí đó, và thở dài hỏi, “Cô thực sự nghĩ tôi sẽ thử lại lần nữa khi mà lần đầu nỗ lực đã chà sát làm trầy da tôi à?”
Nàng cau mày và vén tay áo lên để xem sự tổn hại mà anh đang nói đến. Nó chủ yếu chỉ là vết đỏ, nhưng có một số vết trầy lấm tấm máu. Tại sao nàng không nhận thấy sớm hơn khi trói anh lại chứ? Và tại sao sự thối thúc đầu tiên nàng cảm thấy lại là cởi trói và tìm thuốc mỡ xoa vết trầy cho anh?
Nàng mím môi, phiền lòng khi thậm chí mình còn có mong muốn được làm dịu sự bất tiện của anh, và vòng lại chiếc ghế để đối mặt với anh. Nàng đã để cabin của mình cho Margery. Bà bạn nàng hơi bị say sóng một chút – điều này đã xảy ra vào hai ngày trước đó khi họ rời bến. Vì thế nàng đã nhanh chóng tặng bà cabin của mình, quá nhanh. Cho nàng lý do bào chữa sự cần thiết giữ Drew gần tầm tay. Bây giờ nàng chỉ phải nói với anh rằng anh sẽ cùng chia sẻ cabin với nàng. Nàng rất mong anh sẽ mất tinh thần.
Nhưng anh nói trước. “Em gái tôi và James đã cư xử thân thiện với cô như bạn và đây là cách cô đền ơn họ ư?”
Nàng tặc lưỡi và chỉ ra, “Tôi không lấy thuyền của họ, tôi lấy của anh.”
“Cô không nghĩ họ sẽ cho đó là chuyện cá nhân chứ? Tôi ghét phải làm cô vỡ mộng, cưng à, nhưng James là một người đàn ông mang hận thù xuống tận đáy âm ty. Gia đình Malory không phải là một gia đình có thể qua mặt hay làm hại được, nhưng gã Malory đặc biệt đó là tên không biết điều và hay trả thù nhất trong số những tên như thế.”
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi đã chứng kiến ông ấy không thích gã anh rể của mình nhiều như thế nào. Muốn cá lại không?”
“Nhưng chuyện đó sẽ chả có vấn đề gì vì em gái tôi yêu tôi và con bé sẽ buồn phiền về chuyện này. Hắn rất bảo vệ nó, cô biết đấy. Thực sự đến mức khá là vô lý.”
“Em gái anh thậm chí sẽ không biết tôi đã chiếm tàu của anh cho đến khi anh lại được tự do.” Nàng trả lời mặc dù anh đang bắt đầu làm nàng cảm thấy bứt rứt về James Malory. Sống ở nhà ông ta được vài tuần, nàng chưa bao giờ vượt qua được nỗi căng thẳng mà ông ta gây ra cho mình.
“Chả bao giờ biết được hắn sẽ mếch lòng vì cái gì. Tôi chắc như quỷ sẽ không bao giờ liều làm hắn truy lùng mình vì bất cứ lý do gì.”
“Và anh sẽ không truy lùng chúng tôi? Không phải anh đã hứa sẽ thấy tất cả bọn tôi sau song sắt sao?”
“Tất nhiên, nhưng tôi sẽ còn thích thú hơn khi James làm việc ấy.”
Nàng cười với anh. Anh càu nhàu. Anh rõ ràng thấy bực mình khi nàng đã không bị kinh sợ trước lời tiên đoán thảm khốc đến mức có lẽ thả anh ra ngay lập tức. Và chỉ cần nói đay nghiến vấn đề thêm chút nữa thôi…
“Nhân tiện,” nàng nói một cách hờ hững, “Tôi có vài thông tin chẳng mấy dễ chịu cho anh đây.”
“Sao tôi lại không ngạc nhiên nhỉ?” anh mỉa mai nói.
Nàng lờ đi và tiếp tục, “Cái cabin mà tôi sẽ chuyển anh vào không còn trống nữa.”
“Thế nên?”
“Thế nên anh có thể sẽ được trói lỏng hơn chút, nhưng vì bây giờ anh sẽ vẫn phải ở đây…”
“Cô không thể trói tôi mãi được” anh cắt ngang, cơ thể anh cứng lên với sự căm phẫn. “Hay cô sẽ tự tay đút tôi ăn?”
Nàng lắc đầu. “Không, tôi không định thế. Tôi đã quyết định anh sẽ bị cùm ở đây, ừm, nếu như chúng tôi có thể tìm thấy vài sợi xích. Và người của tôi đã đang lùng sục khi chúng ta nói chuyện rồi.”
“Xích vào giường em? Và em gọi đó là thông tin không dể chịu à?”
Nàng biết anh không có ý đó, nhưng giọng anh giờ đây nghe thật quyến rũ…và cám rỗ. Anh chỉ đang cố làm nàng xấu hổ, và nó chắc chắn thành công. Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã chẳng khó khăn chút nào làm má nàng đỏ bừng với những lời nhận xét khiếm nhã không đúng lúc. Tất nhiên, chúng chỉ là lời phỉ báng khi có khách khứa lịch sự, và anh đã nghĩ ngay từ thời sơ khai nàng là một tên cướp biển. Anh có lẽ tưởng nàng đã từng có những cuộc nói chuyện như vậy, và nếu thế, thật là một tin tốt. Có nghĩa là anh tin cái vai mà nàng đang đóng.
Sáng muộn rồi. Nàng đã yêu cầu thức ăn đưa đến trước khi quay lại cabin. Nàng hy vọng những sợi xích sẽ tới trước tiên, để thuyền trưởng có thể tự ăn lấy. Vì nàng cần phải bắt đầu cư xử giồng một tên cướp biển cẩu thả nhiều hơn nên việc ăn uống trước mặt anh, và bắt anh ăn nhanh như mình, không phải ý tưởng tồi.
Dựa vào lời nhận xét của anh về giường nàng, nếu anh đã thực sự không cố làm nàng xấu hổ, thì nàng có thể mong nhiều hơn thế và nàng không thích nghe thêm bất cứ bình luận nào làm tâm trí mình vương vấn nghi hoặc về những thứ không nên nữa. Nàng cho là mình sẽ làm anh muốn nàng, chứ không phải ngược lại. Mặc dù nếu anh nghĩ nàng đã nói rõ thì nàng có thể nghĩ về một con đường chắc chắn để đặt dấu chấm hết cho thứ mà anh bóng gió nhắc đến. Điều đó thậm chí có lẽ còn ‘thâm hơn’ kế hoạch của nàng, vì bản tính tự nhiên của con người là luôn muốn nhưng thứ mà mình không thể có được.
Ngay khi nàng có ý tưởng thì Richard bước vào, xoay xoay sợi xích trong tay, một sợi xích dài. Gần như toàn bộ chiều dài của nó anh đã trang trí quanh cổ. và trông như thể có một cái cùm gắn ở dưới cùng treo gần eo anh. “Đây có phải thứ mà em tưởng tượng không, Thuyền trưởng? Có hai cái trong khoang. Anh đã phải sử dụng kỹ xảo thuyết phục cực thông minh của mình để làm một trong số thủy thủ đoàn của bọn chúng ném nó lên đấy. Anh bảo họ nó dành cho tên người Anh,” anh cười khoái trí, “Những người Mỹ, họ thù dai thật, thậm chí còn chả thèm hỏi là ai.”
“Nhưng chiến tranh đã kéo dài bao năm…” nàng nhắc nhở anh.
“Chả sao hết, nó làm anh lấy được xích. Anh sẽ gợi ý là nên dành chiếc kia cho tên thuyền phó một, người như to lớn như hắn ta, anh không nghi ngờ gì bất cứ ai trong số chúng ta cũng phải cẩn thận lại gần hắn để cố thử đặt nó. Ít nhất thì tên này đã bị dằn lại.”
Anh đang ám chỉ tới Drew, người đang nhìn anh với đôi mắt mở to từ lúc bước vào. Ngay tức khắc nàng nhận ra rằng Richard là ứng của viên hoàn hảo để làm Drew có ấn tượng mà nàng muốn. Nàng di chuyển gần Richard hơn, chạm vào má anh thật dịu dàng, và nói bằng một chất giọng rủ rỉ nho nhỏ, “Cám ơn, anh yêu, vì sợi xích,” và hôn mau lẹ lên môi anh theo cách mà nàng hy vọng giống người tình.
Nhưng thực sự nàng nên thảo luận cái kế hoạch không chuẩn bị của mình với Richard trước tiên, bởi vì khi không cảnh báo anh, nàng làm anh quá ngạc nhiên tới mức phản ứng ngay lập tức của anh là đẩy nàng ra. Thật không may, việc anh xô nàng ra làm nàng cũng ngạc nhiên tương tự, vì nó làm nàng rơi vào tình trạng hung hăng gây chiến.
Richard quá bận bịu lau mồm mình vào ông tay áo sau để mà nhận ra ‘vị trí’ mới của nàng, và căm phẫn hỏi, “Em đang làm cái quái gì thế, hả Gabby?”
“Đang ngồi dưới đất, đồ trời đánh!”
“Ôi,” anh nói khi nhìn xuống nàng, và sau đó, “Ôi!” khi anh đưa tay ra. “Xin lỗi về chuyện đó.”
Nàng hất tay anh, đứng lên và phủi bụi ra khỏi váy. Drew đang cười. Anh hoàn toàn không cần hỏi tại sao nàng hôn Richard; anh tự hiểu ra khá dễ dàng khi Richard thậm chí còn chả đáp lại tý nào.
“Chúng ta sẽ thử lại chứ, em yêu?” Richard hỏi.
“Không đời nào,” nàng khụt khịt. “Và đừng có gọi tôi là ‘em yêu’, đồ đần độn.”
Anh cười khùng khục. Drew còn nắc nẻ hơn. Nàng chắc hẳn sẽ ném thứ gì đó vào cả hai người bọn họ, nhưng hầu như mọi thứ trong cabin đã bị chôn chặt rồi. Không đồ lặt vặt, không lộn xộn, mặc dù có vài cái rương lớn không có giá trị với nàng, vì thế có lẽ thuyền trưởng đã chưa tháo dỡ chúng.
Nàng giơ ngón tay thẳng tưng chỉ vào cánh cửa và nói với anh bạn, “Đi, trước khi em đập liên tục đầu anh vào chúng bây giờ.”
Sau đó, khi thấy Richard mở cửa và mang cái xích đi, nàng gọi anh quay lại. “Trước khi anh đi, hãy tự chuộc lỗi mình bằng cách cùm vị thuyền trưởng vào cái xích đó trước tiên đi, và hãy chắc chắn chết tiệt rằng nó an toàn chắc chắn.”
Richard rụt lại. “Anh cần chuộc lỗi à?”
Nàng chỉ trợn tròn mắt nhìn anh để trả lời.