Người phụ nữ chết tiệt đó có thể ném cho mình vài cái mền cơ mà, Drew tức phừng phừng khi anh ngồi trên cái sàn gỗ cứng trong cabin mình. Bên ngoài trời đang đổ mưa rào rào, thực thế - và một luồng không khí lạnh lẽo đang luồn từ từ vào phòng dưới cánh cửa. Thường thì Drew thấy tiếng mưa rơi thật êm ái. Anh thậm chí còn thích lái thuyền đi trong suốt những trận bão. Có thứ gì đó thuộc về chúng làm tất cả giác quan của anh trở nên hưng phấn. Nhưng tối nay thì không.
Anh không thể ngủ. Anh đã cố với cái đầu tỳ sát vào tường. Đây không phải lần đầu tiên anh ngủ trong một nơi không thoải mái, và đang bất ngờ vì chuyện đó. Nhưng chỉ là nó sẽ không xảy ra ở đây, không khi có một người phụ nữ đẹp đang ngủ trên một cái giường êm ái chỉ cách anh vài feet.
Thực sự, đấy chỉ là một trong số những lý do tại sao giấc ngủ lại lảng tránh anh. Những cảm xúc đang khuấy tung trong ruột anh còn đáng nản hơn. Anh không thể nhớ mình đã từng cảm thấy giận dữ thế này chưa và anh có một khoảng thời gian khó khăn để trống trọi với nó. Mặt khác, anh chưa từng bị tước tàu trước đó.
Anh không thể tin nổi Gabby đang làm chuyện này. Nàng tức giận với anh tới mức không thể chỉ hỏi anh cho đi cùng thôi à? Anh đang trên đường hướng tới những tuyến buôn bán chính của mình và có thể dễ dàng bị thuyết phục mang Gabrielle theo. Ừm thì có lẽ không dễ dàng lắm. Nàng là nguyên nhân làm anh quyết định ra khơi sớm hơn vài ngày so với kế hoạch cũ. Anh muốn tránh thật xa nàng trong khả năng mình bởi sự cám rỗ mà nàng là hiện thân.
Sự cám rỗ đó đã ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn trong vài tuần cuối. Ngay khi nàng không trở nên gắt gỏng nữa, anh đã bắt đầu nghĩ về việc nàng sẽ trông tuyệt như thế nào trên giường mình. Đến độ anh muốn nàng quá nhiều, anh đã ném bay sự thận trọng và thực sự cố đem nàng tới phòng mình. Sao lại ngu ngốc đến thế chứ? Nó chỉ càng làm anh muốn nàng hơn. Và nàng không đến với anh. Thay vào đó, nàng tiếp tục công việc săn chồng của mình. Như thế lại càng thêm dầu vào lửa, và có lẽ là lý do tại sao anh đã say xỉn suốt hai ngày cuối cùng trên cảng, tại sao anh tới buổi khiêu vũ để cố gắng một cách ngu xuẩn phá hoại việc kiếm chồng của nàng. Và khi nhìn thấy nàng cùng với Wilbur ở đấy, một người cầu hôn mà nàng có vẻ ưa thích nhất…anh không ngạc nhiên mình đã làm nàng xấu hổ như nàng buộc tội. Anh không thể nhớ chính xác mình đã nói cái gì, nhưng anh chắc chắn nhớ em gái đã rầy la anh vì nó.
Anh thở dài với chính mình. Rõ ràng anh đã thành công và bây giờ nàng đã bộc lộ bản chất thật của mình. Người phụ nữ chết tiệt đó thực sự là cướp biển. Đúng là cha nào con nấy. Nhưng anh nên bắt nàng phục tùng. Nàng bị anh lôi cuốn. Anh đã nhận thấy ngay từ đầu. Ít nhất anh có thể tán tỉnh nàng để có sự sắp xếp ngủ nghê tốt hơn. Nhưng sự giận dữ của anh đang đi theo hướng đó à? Ngay lúc này ý nghĩ cố gắng thử mê hoặc nàng thật ghê tởm với anh. Bởi vì nàng đang nắm thế thượng phong? Bởi vì nàng đã cướp thuyền của anh, đập đầu anh với chính khẩu súng của mình, xích anh vào cái sàn nhà chết dẫm? Hay vì bất kể những thứ đó, anh vẫn muốn nàng?
Anh đã nếm nàng lần nữa, đó là nguồn cơn rắc rối. Trời xui đất khiến thế nào mà anh làm vậy? Anh đã gần vươn tới tự do, lấy lại thuyền và xoay ngược tình thế, anh phải đi và rồi…đắm chìm vào cám rỗ bởi cặp môi căng mọng ấy. Anh đơn giản là không thể kháng cự lại việc hôn nàng khi miệng nàng gần anh đến thế, phía sau nàng vặn vẹo trong lòng anh, hương thơm nàng tràn đầy mũi anh.
Anh cảm thấy cái đàn ông trong mình bị khuấy động khi nghĩ về cái hôn đó lần nữa. Cô nàng chết tiệt…
“Tôi đã phá một cái lỗ ở một trong các cabin,” thuyền phó một của anh thì thầm. “Tôi không nghĩ anh sẽ phiền, Thuyền trưởng.”
Drew vội ngồi quay về phía xa bức tường. Anh quá nghi hoặc đến nỗi gần như cười phá lên thành tiếng. Anh đã quá chìm sâu trong suy nghĩ tới mức thậm chí còn không nghe thấy Timothy Sawyer đột nhập vào cabin, và rõ ràng gã đã làm được mà không đánh thức quý cô cướp biển đang ngủ bên kia phòng. Anh không thể thấy vị thuyền phó. Không có ánh sáng nào lọt qua khung cửa sổ do trời mưa, và Gabrielle đã lại tắt đèn trước khi quay về giường anh, vì thế trong cabin tối đen như mực. Giường anh. Chết tiệt, nó làm anh tức điên lên, chính nàng đang ngủ trên đó – mà không có anh.
“Chả bực tý nào đâu,” anh nói bằng chất giọng thì thầm nhỏ mà Timothy vừa dùng. “Cái gì làm anh lâu quá vậy?”
“Phải chắc chắn không có ai bên ngoài để báo động.”
“Anh đã giải thoát thủy thủ đoàn chưa?”
“Tôi đã tính toán mình nên giải thoát cho anh trước.”
“Tôi biết mình có thể trông cậy vào anh mà, Tim.”
“Đó là việc nhỏ nhất tôi có thể làm, Thuyền trưởng, sau khi để cho họ chiếm lợi thế hơn mình hôm nay,” người đàn ông cộc lốc nói.
“Ừm, thực sự thì tôi nghi ngờ bất cứ ai khác sẽ nghĩ được cách chọc thủng tường đấy,” Drew chỉ ra.
Anh đang cười toe toét, mặc dùng Timothy không thể thấy. Người đàn ông đã đi cùng anh khá nhiều năm, thường là một gã trai trầm tính, tốt bụng – người chưa bao giờ gây ra bất cứ rắc rối nào. Trái với kích thước của mình, gã là một trong những người có tính khí ôn hòa mà anh đã tình cờ gặp – trừ khi gã bị trọc tức. Và khi điều đó xảy ra, ác quỷ cũng có thể sổ ngục.
Nó không hay xảy ra lắm, nhưng giống Drew, Timothy không thích bị giam hãm. Họ đã gây huyên náo một đêm ở Bridgeport và kết thúc bằng việc dành đêm đó để ngủ trong tù. Sau khi Timothy giã rượu, gã giống như một con gấu trong cái chuồng chật chội, điên cuồng bẻ gãy chấn song, và bố khỉ nếu gã không bẻ cong được chúng. Drew cũng đã phải trả tiền cho thiệt hại đó.
“Cởi dây trói của anh ra nào,” Timothy nói.
“Không có dây. Tôi đã thoát được chúng một lần, vì thế bây giờ tôi đang đeo cái cùm sắt.”
“Giờ thì điều đó gây ra vấn đề đây. Quý cô cướp biển có dụng cụ nào để tháo chúng ra không? Hay nó bị khóa bằng chìa?”
“Không có khóa, và một người của cô ta có…” Drew không nói hết. Anh đang hướng mặt về phía cửa và nhìn thấy ánh sáng dưới khe. “Cẩn thận đấy,” anh huýt nhẹ, “Tôi nghĩ chúng ta có lẽ có khách.”
Không có thời gian để chuẩn bị đối phó. Cánh cửa bị xô mở ra ngay lúc anh đang cảnh báo. Tên cướp biển đẹp trai đứng đấy, cái gã mà Gabby đã thử hôn chiều hôm đó. Thật không may, hắn không đi một mình. Gã Trung Quốc cao cao mà Gabby có vẻ rất yêu mến đi cùng hắn, và hai người nữa. Một người trong số bọn họ chắc hẳn là đã thấy chuyện gì đang xảy ra, hay bắt gặp lỗ hổng trên tường, và nhanh trí đem đồng bọn đến.
Đó là giây phút hoàn toàn căng thẳng. Bốn tên cướp biển đều được vũ trang, vừa mới đi vào, và cả bốn khẩu súng chỉ thẳng vào ngực của Timothy.
Drew sợ rằng đây là một trong những lúc vị thuyền phó một của mình sẽ không thoái lui. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và tức giận của gã, rằng gã đã không hoàn thanh nhiệm vụ của mình. Và đây đâu phải lần đầu tiên người đàn ông to lớn đó ‘lội’ qua những trải nghiệm kì dị không tưởng. Gã có lẽ quá tức giận để mà thấy những khẩu súng chết dẫm đó và sẽ tự giết mình mất.
Gabrielle bỗng bắn ra khỏi giường, cơ thể nàng cuốn trong chăn, chen mình vào chính giữa hai nhóm người. Nàng đang xù lông lên vì giận dữ.
“Khỉ thật tôi chắc chắn đã có đủ sự thích thú cho cả ngày rồi, các quý ông,” nàng cằn nhằn. “Vì vậy tất cả các anh sẽ ghĩ lại tình huống này và nhận ra rằng ngay lúc này đây giấc ngủ còn đáng lôi cuốn hơn là đổ máu rất nhiều chứ.”
Drew thở hắt ra, anh không biết là mình đã đang nín thở. Nhưng chả thoải mái gì khi đột nhiên anh thấy biết ơn quý cô này. Mặc dù phải thừa nhận, nàng đã thật nhanh trí, khi nhận ra Timothy sẽ không cố thử ném nàng vào những người của mình. Người đàn ông to lớn đó chả gặp rắc rối nào khi đập đầu cả tá gã đàn ông lại với nhau, nhưng gã không bao giờ làm hại một phụ nữ. Nàng đã ngủ rất ngon, nhưng rõ là không vấn đề gì khi bị nhanh nhẹ tỉnh dậy và sẵn sàng đưa ra lời phán xét ‘thần tốc’ như thế.
“Bố khỉ những cô nàng cướp biển,” Timothy lầm bầm chịu thua. Drew biết vậy là nguy hiểm qua rồi.
“Tôi có đủ với ông rồi, Ông Sawyer à,” Gabby nhận xét. “Ông thực sự quá vô trách nhiệm với vị trí quan trọng của mình đến nỗi muốn được bắn à?”
“Đó là việc tôi đang làm á?” Timothy nói với cái nhìn bối rối. “Xin lỗi.”
Nàng phẫn nộ chép miệng, nhưng lại liếc lại sau để nói với người của mình, “Đưa ông ta trở lại…”
“Trở lại đâu, em yêu?” Richard cắt ngang. “Có một cái lỗ cạnh cửa ra vào của cái cabin hắn ở.”
“Ông ta chọc thủng cái tường chết tiệt đó sao?” Gabby nghi hoặc hỏi. Và sau đó nàng thở dài khi nhìn lại Timothy. Nàng thậm chí còn trao gã một cái nhìn thất vọng. “Ông, thưa ngài, là một mối phiền toái thái quá đấy. Tôi phải làm gì với ông đây?”
Drew ngờ vực khi nghe Timothy bẽn lẽn nói, “Tôi sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào nữa đâu, thưa cô.”
Drew rên rỉ. Bị trách mắng bởi một cô nàng xinh đẹp và gã hoàn toàn là một kẻ dễ bị dụ dỗ!
Nhưng Gabrielle vẫn chưa xong. “Tôi cần lời hứa của ngài.”
Lần này Timothy chỉ nhìn chằm chằm nàng. Có lẽ gã đang cân nhắc xem mình có lên giữ lời trước một tên cướp biển không. Nhưng Gabrielle quá bực mình để cho Timothy thêm thời gian nghĩ thông suốt. Sự im lặng kéo dài của gã dẫn nàng tới kết luận, “Tôi sẽ coi nó có nghĩa là không,” và nàng diễu qua cái bàn cạnh giường để lấy súng của Drew.
Vì người phụ nữ đó đã lừa anh môt lần, cố giả vờ mình không phải cướp biển khi mà bây giờ anh biết thừa nàng là ai rồi, Drew thực sự không có ý tưởng nào nàng có thể làm gì. Bằng những gì anh biết, nàng có lẽ sẽ bắn Timothy để gã không còn là ‘mối phiền toái’ rắc rối hơn nữa, như nàng đã gọi.
Vì thế anh rít lên với bạn mình, “Trả lời cô ta đi, chết tiệt!”
Nàng nghe thấy nhưng không nhận xét gì, vẻ mặt bực tức cũng không thay đổi. Nàng đơn giản chỉ ra, “Một cuộc hòa giải sẽ không làm chúng ta trở lại giường được. Ít nhất thì ông sẽ hứa là sẽ không gây thêm rắc rối tối nay để chúng ta có thể đi ngủ chứ?”
“Tôi có thể làm thế.”
Gabrielle ngẫm nghĩ một lúc. Thật miễn cưỡng, nàng trông quá giận điên khi phải đồng ý chỉ với một nửa thứ nàng yêu cầu. Và Drew ghét phải thừa nhận, nhưng nàng trông thật quá mê hoặc khi đứng đó, nắm chặt cái chăn len quanh mình, với mái tóc dài sẫm màu xõa ra và rơi quanh vai. Nhưng sau đó vẻ mặt nàng thay đổi. Nàng gật đầu. Và nó chỉ làm Drew mất một lúc để đoán nàng vừa mới nhớ ra cái điều mà người bạn trẻ của nàng đã nói trước đó, rằng có hai cái cùm trong khoang. Drew đang đeo một cái bây giờ, và cái còn lại là giành cho Timothy.
Khỉ thật! Cô nàng này không hạnh phúc với một người đàn ông bị xích, cô ta phái có tới hai cơ!