“Anh có nghĩ là Drew sẽ thấy phiền không?” Georgina Malory hỏi chồng nàng trong khi chuẩn bị bữa tối.
“Em định hỏi hắn?” James đáp.
“Vâng, chắc chắn.”
“Em đã không hỏi anh” anh nhắc nàng.
Nàng khịt mũi “Như thể anh sẽ để em đi một mình vậy.”
“Tất nhiên là anh sẽ không, nhưng có khả năng là anh sẽ bảo em ở nhà.”
Nàng hấp háy mắt đầy ngạc nhiên “Có thật không?”
Anh thầm rên rỉ. Nàng đã sảy đứa con cuối cùng của họ. Họ không nói về chuyện đó, nhưng gần đây anh đã đồng ý với bất kỳ điều gì nàng muốn, thậm chí anh có thể chịu đựng các anh nàng một cách tối thiểu, và cái ý nghĩ phải ra khơi với một trong số họ khi mà anh không thể tự mình điều khiển con tàu là điều cuối cùng anh sẽ đồng ý làm lúc bình thường.
Sự thật là anh đang cân nhắc tự mua một con tàu khác để anh không phải làm thế, mặc dù anh không chắc anh có thể xoay sở lo được chuyện đó trong khung thời gian ngắn mà Georgina dự tính. Thêm vào đó nữa, việc anh tự tay đưa nàng đến Mỹ sẽ không sẽ không cho phép nàng có nhiều thời gian ở bên các anh trai, điều mà màng cũng mong đợi. Chết tiệt.
“Anh đã đồng ý rồi. George, việc đó có thể bàn. Nhưng hắn là anh trai em. Em nghĩ gì vậy?”
Georgina cắn môi, mặc dù nàng không hề tỏ vẻ lo lắng “Đó là thời điểm hoàn hảo, phải không?” nàng hỏi, muốn thêm chút bảo đảm “Drew đã lên kế hoạch ra khơi hàng tuần rồi, và không phải đi theo một trong những tuyến đường của anh ấy ở Caribbean, mà là trở về nhà ở Bridgeport, vì thế anh ấy sẽ có phòng cho khách trong chuyến đi này, và sẽ không phải thay đổi kế hoạch của mình để giúp đỡ em. Và em chắc rằng anh ấy sẽ không phiền phải ra khơi sớm một tuần. Anh ấy chỉ ở lại đây lâu hơn để thăm em thôi.”
James nhếch một bên lông mày màu vàng óng trước nàng. Đó là cái điệu bộ ra vẻ đã từng làm chọ vợ anh tức giận trước khi họ kết hôn, nhưng giờ đây, nàng thấy nó khá đáng yêu.
“Vậy nếu anh ấy không về nhà thì em sẽ chẳng yêu cầu anh ấy làm thế đấy hả?”
“Ưm. Thế nào mà em chả nói anh ấy làm thế. Sau tất cả thì không có thời gian nào tốt hơn để đi. Cuối mùa hè rồi, vì thế chúng ta sẽ trở về nhà trước mùa đông. Và thậm chí thời gian đám cưới của Jeremy trong một vài ngày nữa cũng thuận tiện. Chúng ta sẽ trở về London sau đám cưới với rất nhiều thời gian để soạn đồ nếu chúng ta đi vào tuần sau. Em chỉ cảm thấy sẽ không thoải mái khi bắt anh ấy đi lòng vòng đưa em đến Bridgeport, nhưng vì anh ấy đã đến đó…”
“Em quên là hắn rất quý Jack. Hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho con bé, nếu không phải là cho em. Và như em, hắn sẽ thích thú ý tưởng đưa con bé tới Connecticut để nhìn trực tiếp xem cái mặt man rợ của đằng ngoại nó đến từ đâu. Hàng năm nay, các anh của em đã đề cập đến việc con bé phải làm một chuyến đi về quê ngoại. Nếu làm theo cách của họ, con bé sẽ được nuôi dạy ở đó, không phải ở đây.”
Nàng lờ đi cái từ “man rợ” trong lời nhận xét chua cay của anh, “Mặc dù vậy, em không nghĩ là họ có ý bắt con bé đi khi nó còn bé như thế. Nếu anh cần biết thì họ đang hy vọng con bé sẽ lấy một người Mỹ, vì thế họ muốn nó làm một chuyến viếng thăm thật đặc biệt khi con bé đến tuổi lấy chồng.”
“Cắn vào lưỡi em ấy, George. Con bé sẽ lấy một người Anh – nếu anh cho phép bất kỳ anh chàng nào đến gần con bé để làm quen.”
Câu nói cuối cùng được thốt ra với một tiếng lầm bầm làm Georgina cười toe toét. “Ừm, với cái suy nghĩ như thế, nếu con bé yêu một người Mỹ, anh sẽ chẳng ngăn được đám cưới đâu. Anh phản đối, tất nhiên, nhưng vì những cơn điên tiết nhỏ đáng yêu là một trong những điểm yếu của anh, cuối cùng, anh sẽ bỏ cuộc thôi.”
“Anh đánh giá cao lời cảnh báo của em.”
Vì anh không nói thêm, nàng cau mày “Nói cách khác, anh sẽ không cho phép con bé ở bất kỳ đâu gần Connecticut khi nó tới tuổi kết hôn?”
“Chính xác.”
Cái cau mày biến mất. Thậm chí nàng còn cười khúc khích “Em ghét phải thông báo với anh điều này, nhưng ngày nay ngày càng có nhiều người Mỹ đến thăm Anh quốc. Và anh có thể chắc rằng khi thời gian đến, các anh trai em sẽ chạy lóc cóc đưa tất cả những người phù hợp đến đây để gặp cháu gái đáng yêu của họ.”
“Anh sẽ không đánh cuộc điều đó đâu, em yêu.”
Nàng thở dài, tưởng tượng sẽ khó chịu như thế nào nếu chồng và các anh trai nàng gạt sang một bên lệnh ngừng bắn của họ. Sau tất cả, đó chỉ là một cuộc ngưng bắn bất đắc dĩ. Cũng chẳng phải họ yêu quý lẫn nhau hay là đã không cố gắng thủ tiêu nhau trong quá khứ. Sự thật là các anh trai nàng đã đánh James tơi tả ra trò, cả năm người cùng một lúc. Tất nhiên là họ sẽ không thành công nếu chơi công bằng, nhưng họ đã điên tiết khi anh thông báo rằng anh đã làm tổn thương cô em gái duy nhất của họ. Họ đã khá quyết tâm treo cổ anh vì tội cướp biển nếu anh không đồng ý cưới nàng. Không phải là một khởi đầu tốt cho cuộc hôn nhân tuyệt vời mà họ có bây giờ, nhưng nàng phải chắc chắn rằng việc tìm hiểu James Malory, cựu-phóng đãng, cựu-quý ngài cướp biển là vô cùng thú vị.
Cuối cùng nàng chắt lưỡi và phàn nàn, “Em không hiểu làm thế nào mà chúng ta lại rơi vào chủ đề về cuộc hôn nhân của Jacqueline trong tương lai, nó còn cách xa hàng năm nữa. Chúng ta nên bàn về đám cưới của Jemery thay vào đó, chỉ còn vài ngày nữa. Anh biết là nó sẽ tới đây ăn tối chứ? Và nó cần được chúc mừng? Em cũng đã mời Percy, Tony và gia đình anh ấy rồi.”
James bước tới đằng sau và vòng cánh tay mình quanh nàng. “Em đã nhắc đến nó vào bữa sáng rồi. Anh không biết em căng thẳng về điều gì, và đừng chối điều đó. Em sẽ không lặp lại chính mình nếu em không như vậy. Thừa nhận đi, George."
“Em không căng thẳng chút nào. Em mong rằng Drew sẽ khá vui lòng đưa chúng ta đi như những hành khách một khi em đề cập nó với anh ấy, và em sẽ làm điều đó tối nay.”
“Sau đó thì sao?”
Nàng thở dài lần nữa. “Điều đó nói với em rằng chúng ta đang già rồi, James.”
“Chúng ta thật bất hạnh”
Nàng quay người lại, cũng vòng cánh tay ôm anh, một việc chẳng hề dễ dàng gì, nếu cân nhắc tới việc James Malory to lớn và cuồn cuộn cơ bắp tới mức nào. “Chúng ta đang” nàng nhấn mạnh. “Sau khi Jemery cưới, em không nghi ngờ rằng nó sẽ biến chúng ta thành ông bà sớm thôi, và em sẽ cảm thấy hoàn toàn già nua khi cậu ấy làm vậy!”
Anh nổ ra cười. “Thật là một cô nhóc ngốc nghếch, và anh nghĩ điều duy nhất kiến em như thế là khi…em…có mang. Ôi lạy chúa, George, em lại không mang thai đấy chứ, phải không?”
Nàng giận dỗi “Em không biết. Thật đấy, em không nghĩ vậy.”
“Thế thì dừng việc trở nên ngốc ngếch đi, hoặc là anh phải nhắc em là Jemery chỉ là con trai riêng của anh, và nó chỉ trẻ hơn em có vài tuổi thôi. Em sẽ chỉ trở thành bà nội-kế. Và thậm chí đừng nghĩ lại đến chuyện gọi anh là lão già, hoặc là em sẽ lên kế hoạch phục vụ giày vào bữa tối đấy.”
Nàng đẩy tay anh ra, cười trước kỷ niệm anh đuổi theo nàng trên boong tàu của mình, The Maiden Anne, sau khi nàng bảo anh “Nếu chiếc giày vừa chân em” liên quan đến việc lão hóa của anh. Anh đã bảo nàng là anh sẽ khiến nàng ăn chiếc giày đó, và anh cũng có lẽ sẽ. Nàng đã xúc phạm tính kiêu căng của anh, sau tất cả thì khá là cố ý, tất nhiên. Nhưng những chiếc giày và việc ăn chúng bây giờ là chuyện đùa thường xuyên của họ.
“Và tất nhiên chàng trai trẻ cần được chúc mừng rồi,” James tán thành. “Mẹ vợ tương lai của nó hầu như đã đá nó ra khỏi nhà của bà và từ chối không cho nó nhìn thấy cô dâu trước ngày cưới. Anh sẽ bực bội nếu anh cho phép gia đình em giữ anh tránh xa em sau khi ngày cưới đã được sắp đặt.”
“Rất buồn cười, James. Chúng ta không sắp đặt ngày cưới và anh biết điều đó. Chúng ta bị lôi đến nhà thờ vào đúng ngày gia đình em gặp anh.”
“Và cũng là một việc tốt, nhưng vì bọn mọi rợ thật dễ đoán trước.”
Nàng nổ ra cười. “Đừng có cho bọn họ biết là anh đã ép buộc họ vào ngày đó, khi mà họ thực sự nghĩ đó là ý của mình.”
“Dù sao đi nữa thì họ cũng chẳng tin đâu, và cảm ơn là, em chỉ có một người anh trai ở đây lúc này – một là quá nhiều, nhưng anh có thể chịu đựng.”
“Anh sẽ không bao giờ thừa nhận là các anh trai em không tệ như anh, đúng không? Drew gần đây thậm chí đã giúp giải thoát Jemery khỏi cái xích-chân mà nó không muốn, mà chẳng cần được yêu cầu.”
“Sự giúp đỡ của hắn đã được ghi nhận. Ghét phải nói điều này, nhưng anh nợ hắn một điều đó. Chỉ cần đừng nhắc hắn những gì anh làm. Anh nhất định hy vọng là hắn quên.”
“Oh, lịch sự làm sao. Anh ấy chẳng mong được trả lại. Nhà Andersons không như thế và anh biết điều đó.”
“Anh không đồng ý, George. Mọi người đều như thế nếu khó khăn đủ lớn. May mắn là, hắn ta có tới bốn anh em trai để trông cậy trước khi hắn nghĩ tới việc quay sang ông em rể nhờ giúp đỡ. Và nghe có vẻ như Tony đã đến rồi,” anh nhăn mặt nói thêm khi cả hai người nghe thấy tiếng ầm ĩ dưới nhà. “Em thực sự nên chỉ cho con gái chúng ta tiếng eng éc đó là một thói quen của những con lợn, không phải của những quý cô trẻ tuổi.”
Thích thú vì phản ứng của chồng nàng với tiếng ầm ĩ la thét của con gái họ và con gái Tony, nàng cười toe toét với anh “Đừng làm điều gì không tốt. Anh biết rất rõ Jack và Judy không thể bị chia cắt. Nếu không thấy nhau sau vài ngày, chúng đơn giản không thể ngăn phấn khích khi gặp nhau được.”
“Và nó tạo nên âm thanh ồn ào khủng khiếp đó.”
“Điều đó nhắc em rằng. Jacqueline thực sự mong đợi chuyến đi này, nhưng em không nghĩ con bé đã hiểu được chuyện nó không trông thấy Judith hàng tháng trời khi chúng ta đi.”
James thầm rên rỉ, khá nhận thấy những suy nghĩ của nàng sẽ đi đến đâu. “Em để lại hai đứa sinh đôi cho Regan, nhưng bây giờ em muốn ghi tên chúng vào danh sách hành khách? Anh của em sẽ không đời nào đồng ý. Em có tin vào điều đó.”
“Tất nhiên là anh ấy sẽ. Trên hết, đó sẽ là một chuyến đi mang tính giáo dục, cho tất cả những quý cô đến thăm nước Mỹ. Chúng đã chẳng bao giờ được ra khỏi nước Anh, cả hai đứa.”
“Điều gì sẽ xảy ra với Tony khi chú ấy mất đứa con gái duy nhất?”
“Sẽ chỉ nhắc nhở chú ấy rằng nó cho chú ấy thời gian một mình với Roslynn."
Anh kéo nàng trở lại vòng tay mình. “Và khi nào thì anh có thời gian một mình với em đây?”
“Anh muốn à?” nàng gần như rên lên, quấn tay mình vòng quanh cổ anh khi nàng dựa vào anh.
“Luôn luôn.”
“Sau đó em sẽ nghĩ về một số thứ, anh có thể tin vào điều đó.”