Captive Of My Desires

Chương 5: Chương 5




“Hai tuần không buồn chán chút nào, và cậu chỉ còn ba ngày trước khi cưới. Điều đó cho cậu thời gian để đổi ý, đúng không? Mẹ nàng là một thiên tài nếu cậu hỏi mình. Sau này có khi cậu phải cảm ơn bà ấy đấy.”

Cả bốn người đàn ông nhìn chằm chằm vào Percival Alden như thể cậu ta bị mất trí. Chuyện này không phải là một việc bất thường. Nó xảy ra mọi lúc, thực sự vậy. Percy, như bạn bè thường gọi anh, có thể được mong chờ nói những thứ lố bịch nhất, thậm chí tồi tệ hơn, nói những điều anh không nên với nhầm người, mà thường dẫn tới kết quả một trong những người bạn của anh càng chìm sâu vào rắc rối. Và thêm vào phần kỳ lạ là, Percy chẳng hề cố ý làm thế, nó đơn giản là càng làm Percy trở thành Percy mà thôi.

Ngay giờ đây, chỉ mình Jeremy Malory là đang nhìn chằm chằm vào Percy vì ý kiến vừa mới nêu ra. Những người đàn ông khác trong căn phòng rất thích thú, mặc dù hầu hết trong số họ cố gắng một cách đáng khâm phục để không thể hiện ra. Nhưng Jemery là người duy nhất đang buồn chán vì bị từ chối đến gần Danny, người con gái đã chiếm được trái tim anh, trong khi mẹ nàng chuẩn bị cho đám cưới của họ. Để có thời gian một mình với con gái là mục đích thật sự của Evelyn Hillary khi bà yêu cầu Jemery hầu như hai tuần trước về nhà để đợi ngày thành hôn của mình. Anh không nên ghen tỵ với bà về điều đó, bà đã nói vậy, và anh thực sự không. Mẹ và con gái đã bị chia cắt suốt bao năm, sau cùng, Danny đã lớn lên trong khu ổ chuột ở London, không hay biết nàng là ai hay nàng vẫn còn có một người mẹ đang sống khi nàng nghĩ rằng cha mẹ đều đã chết. Và họ chỉ vừa mới đoàn tụ.

Biết được việc đó không khiến cho Jemery dễ dàng chịu đựng cuộc chia ly hơn. Anh chỉ vừa mới nhận ra rằng những gì anh cảm thấy với Danny là thật, Và những người nhà Malory không chịu khuất phục dễ dàng trước tình yêu. Họ là một gia đình đã sản xuất ra những kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London, bao gồm cả Jemery, và không ai trong số họ đã từng xử lý xúc cảm đó một cách nông nổi khinh suất một khi họ đã trải qua.

Drew Anderson là người duy nhất trong phòng sinh hoạt gia đình, nơi mà những người đàn ông tụ tập lại sau bữa tối, không thèm che đậy sự thích thú của mình với ý kiến của Percy. Trong tất cả những người nhà Malory anh có lẽ thích Jemery nhất, vì họ có rất nhiều điểm chung, hay ít nhất là họ đã có trước khi Jemery từ bỏ cuộc sống độc thân. Jemery cũng là cháu trai của anh trên danh nghĩa (tức là qua việc kết hôn của Georgina và James) , hay cháu trai-kế, nhưng lại không có chung huyết thống.

Thậm chí thú vị hơn nữa là Jemery, người được biết là tửu lượng cao đến nỗi mà cậu ta chưa từng trải qua tình trạng say rượu thực sự nào, nagy cả khi đã hạ gục hết mọi tay bợm nhậu, trông có vẻ đang thay đổi cái kỷ lục đáng tự hào đó của mình tối nay. Cậu ta đã tới với một chai rượu brandy trên tay, uống hết một chai nữa trong suốt bữa tối, và nhanh chóng chuyển sang chai thứ ba. Thật không thể tin được khi cậu ta chưa lăn kềnh ra sàn nhà, nhưng trong mắt cậu ta có một ánh nhìn đờ đẫn nói lên rằng cậu ta đã ngấm hơi men – lần đầu tiên trong cuộc đời mình, khi câu chuyện đi tới thời điểm này.

Bố cậu, James, chưa để ý đến. Chú cậu Anthony quá bận bịu cố gắng không cười để mà chú ý. Percy chỉ quan tâm đến những thứ cậu ta không nên, vì thế cậu ta không nêu ý kiến của mình về việc đó. Nhưng Drew, một người nhà Anderson trong chiến tuyến khác của địch, không gặp khó khăn gì để nhận thấy nỗi đau khổ của Jemery và những gì cậu định làm về chuyện đó.

Những kẻ buồn đời đắm chìm trong rượu. Thật quá buồn cười. Nhưng Drew hầu như có thể thông cảm. Cô dâu đẹp đến kinh ngạc, anh đã từng cân nhắc theo đuổi theo nàng khi anh nghĩ nàng chỉ là hầu gái trên gác nhà của Jemery. Nhưng Jemery đã xác lập chủ quyền với nàng và nói thẳng điều đó. Và không có người phụ nữ nào đáng để đánh nhau, theo quan điểm của Drew. Nếu anh không thể có một người phụ nữ, người khác sẽ có nàng. Anh không hề câu nệ đến từng chi tiết và không sớm quàng vào cái cảm xúc quá lạ lẫm với mình. Ở tất cả các bến cảng mà anh đi qua, đều có một người phụ nữ đang đợi để đón chào anh với vòng tay rộng mở. Không phải anh đã cố gắng chủ ý để có một “người tình” ở tất cả các cảng, như em gái anh thích nói thế. Anh chỉ là một người đàn ông yêu phụ nữ, tất cả phụ nữ, và những người mà anh yêu mến chăm sóc đến đều hy vọng mình sẽ là “bến cảng” cuối cùng của anh. Không phải là anh đã từng cho họ lý do để nghĩ rằng anh sẽ ổn định cuộc sống. Anh không nói dối họ, không cho họ lời hứa, và khi anh ra biển anh không đòi hỏi họ chung thủy hơn anh đã từng.

Georgina và vợ Anthony vào phòng sinh hoạt gia đình bước khi Jemery kịp quay lại làm nổ tung bạn mình. Bây giờ, có thêm một người phụ nữ xinh đẹp khác, Rosslyn Malory, Drew nghĩ. Anh đã nghe nói Anthony chiếm được trái tim của người phụ nữa này như thế nào. Nàng cần một người chồng để bảo vệ nàng khỏi tên anh họ vô lương tâm - người cố gắng đánh cắp tài sản của nàng. Anthony tự nguyện, trước sự ngạc nhiên của gia đình. Anh ta là một tên trác táng khác mà họ đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ kết hôn. Drew có thể nói một điều về những người đàn ông họ Malory: họ chắc chắn có khẩu vị phụ nữ tốt. Và James Malory đã làm một cú chộp giỏi nhất trong bọn họ, theo quan điểm của anh, vì James đã làm cho cô em gái duy nhất nhà Andersons phải lòng. Hắn không xứng đáng với con bé, tất nhiên. Không người anh trai nào của nó nghĩ là hắn ta xứng. Nhưng không thể chối cãi rằng hắn làm con bé hạnh phúc.

Drew sẽ không mong đợi bị giam cầm trên cùng một con tàu với tên em rể kinh khủng này, nhưng anh chắc chắn vui thích khi anh sẽ có nhiều thời gian hơn với em và cháu gái của mình, vì anh không đến London thường xuyên. Quá tệ khi James không bị bỏ lại. Anh phải gợi ý chuyện đó. Anh có thể chăm sóc tốt gia đình của James, vì họ cũng là gia đình của anh. Và anh chắc chắn rằng James thực lòng không muốn đi, khi hắn ta đã có những kỷ niêm tồi tệ vào lần cuối cùng đến Bridgeport.

Gợi ý chuyện đó cũng chẳng hại gì, Drew nghĩ. Còn một tuần nữa trước khi họ ra khơi, ít nhất đủ thời gian để James cân nhắc việc ở nhà. Cũng đủ thời gian cho Drew xem Jemery “mua dây buộc mình”, và xót xa cho một tên độc thân kinh niên rời bỏ hàng ngũ. Nếu anh có bao giờ trở nên ngu ngốc mà làm thế, anh hi vọng có ai đó bắn mình đi cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.